Editor: heisall
Đầu thật là đau...... Hạ Tình Vũ khổ sở giơ tay vuốt nhẹ huyệt Thái Dương, vừa đụng xuống phía dưới, liền phát hiện cái trán sưng một cục lớn, mới cử động một cái, phát hiện ra cái cổ càng thêm đau nhức, không chỉ như thế, phát hiện toàn thân đều phát đau, chuyện gì xảy ra vậy?
Quét mắt nhìn bốn phía, trong đầu đều trống không, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với cô? Nơi này là nơi nào...... Hạ Tình Vũ mơ màng nằm lại lên giường, cố gắng nhớ ra một chút đầu mối, nhưng khổ nổi đầu óc giống như bị đại pháo oanh tạc, cộng thêm trên cổ đau nhức, hỗn loạn tưng bừng......
"Này! Có người không? Đây là đâu vậy?" Suy nghĩ hồi lâu, chỉ nhớ rõ nàng là mình đi theo một cực phẩm, đột nhiên không thấy người đâu, sau đó cái cổ đau xót, chuyện sau đó thì không nhớ gì cả, sao trên đầu cô lại có cục u?
Hạ Tình Vũ nhìn bốn phía căn phòng hoa lệ, một mảnh mê mang, cô đột nhiên giãy giụa muốn đứng dậy, mặc dù không biết đang ở chỗ nào, nhưng cô mơ hồ biết mình không nên ở lại chỗ này.
"Ôi ~" Hạ Tình Vũ xoa cái cổ đau nhức: "Sao cổ lại đau như vậy chứ?"
Từ trên giường ngồi dậy, lúc này Hạ Tình Vũ mới nghiêm túc quan sát bốn phía, xa hoa, so với "phòng tổng thống" cấp năm sao chỉ có hơn chứ không kém, lần này cô có thể xác định, xưa nay cô chưa từng tới chỗ này bao giờ, chẳng lẽ cô bị người ta bắt cóc?
Má ơi, cô......
"Không được, mình phải rời đi mới được......" Hạ Tình Vũ nhảy người khỏi giường, cái trán bị u một cục liền choáng váng: "Người nào lại ác như vậy? Chắc cũng chấn thương sọ não rồi." Nhăn mày xoa cái trán, vừa nói vừa bước nhanh về phía cánh cửa của căn phòng.
Ngay lúc cô sắp đi đến thì cửa phòng đột nhiên bị mở ra.
"Thế nào? Vừa tỉnh lại liền muốn trốn sao? Cô cảm thấy dễ dàng như vậy sao?" Một giọng nói lãnh khốc vang lên bên cạnh cửa.
Âm thanh kia ẩn chứa hơi thở nguy hiểm, vọt mạnh lên đầu khiến Hạ Tình Vũ không khỏi dừng động tác lại, nhìn người đàn ông đẩy cửa tiến vào.
Người đàn ông này có một thân thể vô cùng cao lớn, căn phòng lớn như thế lại bởi vì người của anh xâm nhập vào mà có vẻ như thu hẹp lại rồi, gương mặt của lạnh lùng, giống như là Nham Thạch lạnh lẽo, khôi ngô nhưng lạnh lùng làm cho người ta muốn si mê, phía sau anh còn đi theo hai người áo đen.
Hạ Tình Vũ nhất thời vui mừng đến trợn to mắt, trong khoảng thời gian ngắn đã bỏ rơi hai người áo đen phía sau lưng anh vô cùng sạch sẽ, mới vừa rồi cả người còn thấy không thoải mái, vậy mà bỗng chốc đầu không thấy đau, lưng cũng không ê ẩm nữa, toàn thân giống như vào lúc thấy anh đã tràn đầy năng lượng mới.
"Không có lời nào để nói ư?" Gương mặt tuấn tú của Hạ Tuyền Vũ nghiêm khắc hơn, lạnh nhạt nâng lên một cười nhạt, đi đến gần giường: "Tôi không cần biết là ai phái cô tới đây, nhưng hôm nay cô không nói rõ ràng, cũng đừng nghĩ có thể đi ra ngoài."
Nói rõ ràng? Cái gì rõ ràng? Đáy mắt Hạ Tình Vũ hiện lên vẻ hoang mang.
Anh ta đang nói chuyện với cô sao? Nhưng, chuyện này...... Lời này của anh ta có kỳ quái quá hay không? Một cô gái đi theo một ‘ thụ ’ như anh, trừ việc muốn nhìn cảnh ‘ công thụ ’ dây dưa bên ngoài một chút, thì khẳng định không thể có ý gì đối với anh ta.
"Anh muốn tôi phải nói rõ ràng cái gì? Tôi theo dõi anh đương nhiên là vì......" Liếc mắt nhìn Hạ Tuyền Vũ đứng bên cạnh giường, Hạ Tình Vũ vẫn nuốt xuống câu nói kế tiếp, có chút đàn ông, chắc sẽ không thích người khác nói thẳng ra, mặc dù đối với đồng tính cô cực kỳ coi trọng, nhưng nào biết người ‘ lãnh thụ ’ này có phải cái loại người một khi không vui liền ‘xử’ người ta hay không? Cô cũng không quên chuyện lần trước bị đá xuống xe.
"Nhìn tôi làm gì?" Hạ Tuyền Vũ nheo đôi mắt lạnh lùng nhìn cô, mặc dù đã điều tra rõ, cô là do Âu Dương Linh đưa vào, nhưng nơi này có quy tắc, Âu Dương Linh chắc đã nói rõ với cô ta, thế nhưng cô ta lại lén lén lút lút cùng theo vào, anh không tin cô không có vấn đề khả nghi.
Mẹ nó!
Cái ánh mắt kia là sao? Hạ Tình Vũ dùng hai tay chà xát vào nhau, hàng lông mày xinh đẹp nhíu lại nhìn chằm chằm anh rồi trả lời: "Ở loại địa phương như thế này, có thể nhìn cái gì chứ, đương nhiên là nhìn loại chuyện đó rồi!"
Loại chuyện đó? Nhất thời không hiểu được.
Hạ Tình Vũ vừa nhìn cái vẻ cau mày kia, liền bước hai bước vượt đến bên cạnh anh, nhón chân lên, đưa tay vút thẳng hàng chân mày đang nhíu chặt của anh: "Khó coi chết đi được, người đẹp ‘ lãnh thụ ’, nhăn chân mày làm gì, quả thực là phá hư mỹ cảm mà." (Mỹ cảm: khả năng thưởng thức cái đẹp)
Động tác của cô khiến hai người áo đen đứng ở cửa sững sờ, dừng vài giây mới phản ứng được, muốn tiến lên kéo cô gái không biết chết sống kia ra, nhưng Hạ Tình Vũ lại lui trước một bước.
"Tốt lắm, bây giờ không phải là đẹp mắt hơn nhiều ư." Đôi tay ôm ngực, rất hài lòng nói: "Một ‘ lãnh thụ ’ hoàn mỹ thế này, thật không biết ‘ công ’cưỡi trên người anh sẽ như thế nào!"
Âm thanh hít khí!
Sắc mặt hai người áo đen đứng ở cửa rất quái dị nhìn chằm chằm cô gái kia, cô ta dám nói trợ lý Hạ là.....
Chỉ thấy không khí trong phòng bị ép xuống, trong nháy mắt xảy ra biến hóa kịch liệt, nhưng cô gái nào đó vẫn không phát hiện ra mà tiếp tục nói: "Nhưng anh đã cực phẩm như vậy rồi, thì chắc chắn ‘ công ’ cũng là một trai đẹp, nếu không anh cũng sẽ không chịu bị đè phải không? Không biết có phải là kiểu yêu nghiệt không nữa? Nếu đúng như vậy, đó không phải là ‘ lãnh thụ ’ cùng ‘ yêu nghiệt công ’ sao, trời ơi! Thật sự rất muốn trông thấy ‘ yêu nghiệt công ’ này! Không biết là như thế nào......"
‘ công ’-‘ thụ ’?
Gương mặt tuấn tú của Hạ Tuyền Vũ rét lạnh hơn cả Bắc Cực mấy phần, gân xanh mơ hồ nổi lên vậy mà cô gái kia vẫn còn lảm nhảm, Hạ Tuyền Vũ dùng sức ném cô gái nào đó lên giường!
"A! Ôi......" Thân thể bay bổng lên, Hạ Tình Vũ còn chưa kịp phản ứng, đã bị ngã lên giường, mặc dù lớn giường đủ mềm mại, nhưng trên đầu có một cục u lớn, coi như có mềm mại, vẫn bị chấn động đến đau nhức không dứt, đặc biệt là cô không cẩn thận nên đầu đụng phải thanh gỗ trên đầu giường, gần như đau đến bất tỉnh.
"Cô có gan nói lại một lần nữa." Đôi mắt rét lạnh nhìn chằm chằm vào cô, nhìn vào đôi mắt như bốc lửa của anh có thể thấy được anh đã bị chọc giận rồi.
"Á! Đau chết tôi rồi!" Hạ Tình Vũ ôm đầu ngồi chồm hỗm dậy từ trên giường, đau đến nổi nước mắt trong hốc mắt chỉ chờ chảy ra: "Người ta thường nói những người ‘ thụ ’ đều là quỷ hẹp hòi, vừa rồi nhất định đúng như người ta nói, mới nói một chút anh đã muốn mưu sát tôi phải không?"
"‘ thụ ’?"
Hạ Tình Vũ trừng mắt với anh: "Chẳng lẽ tôi nói sai cho anh sao? Tôi là một người không bao giờ kỳ thị chuyện đồng tính luyến ái, nếu như anh thật sự không thích làm ‘ thụ ’ như vậy, thì anh làm ‘ công ’ cũng tốt mà, anh làm gì mà phải phát điên lên, tôi cũng không đắc tội với anh."
Không đắc tội với anh ư? Như vậy mà không tính là đắc tội sao, anh đường đường là một đấng mày râu, lại bị cô nói thành một tên ‘ thụ ’ không bình thường, có người đàn ông bình thường nào có thể tiếp nhận được chứ?