Editor: Táo đỏ phố núi
“Tôi nghỉ phép cũng không được à...” Không nhịn được mà phất tay trả lời.
“Tôi không có đồng ý, nên không được, tới đây cho tôi.”
Nghe vậy, mọi người đều nhìn Huyền Vũ Thác Hàn bằng những ánh mắt khác nhau, bao gồm cả Hạ Tinh Vũ nãy giờ vẫn ở bên cạnh trầm mặc, cằm như muốn rơi xuống đất, anh ta, anh ta không phải là...
Bởi vì lúc ở nước Mỹ, thỉnh thoảng cô có cùng đi tham dự những bữa tiệc với ba của cô, cho nên cô cũng gặp mặt anh ta một lần, lão đại huyền bí của tập đoàn Huyền Vũ! Bây giờ nhìn cái vẻ mặt kia, tại sao lại cùng A Hoa...
“Xá Cơ Hoa, tới đây cho tôi.” Lần này trong giọng nói không khỏi mang theo sự lạnh lùng và buồn bực.
Nhìn người phụ nữ chết tiệt kia kè kè bên người đàn ông khác, lửa giận trong lòng của Huyền Vũ Thác Hàn không khỏi bùng cháy lên, nếu như không phải ngại trong tình huống lúc này, anh không những túm người phụ nữ này dìm trong lồng heo mà còn lột da của cô, con gái con đứa, lại ôm ôm ấp với đàn ông khác như vậy, cô ấy thật sự coi mình là người chết sao?
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cô ấy muốn cùng người đàn ông khác rủ rỉ rù rì thì liên quan gì tới anh, tại sao anh lại thấy chướng tai gai mắt như vậy, đặc biệt là nghe thấy cô ấy gọi một câu ‘Hạo Thiên’, trong lòng lại thấy có chút nóng nảy, cảm giác kia giống như muốn phá kén ch.ui ra, phình to ra đau tới mức khó chịu.
“Anh bị làm sao vậy, tôi lại không nhận tiền lương của anh, cần gì phải được sự đồng ý của anh? Chuyện này là lão phu nhân đồng ý cho tôi nghỉ, Nhị Thế Tổ anh kêu la cái rắm gì chứ.” Có một kim chủ siêu cấp lớn ở bên cạnh, người phụ nữ nào đó không chút lo lắng, vẻ mặt tràn đầy khinh bỉ trợn mắt lên trừng ngược lại anh.
Cả ngày cứ động một chút là lấy tiền lương ra để uy hϊế͙p͙ cô, bây giờ lại muốn cầu xin cô quay trở lại làm việc? Điều này còn phải xem cô có đồng ý hay không đã!
“Cô...” Huyền Vũ Thác Hàn nhíu mày lại, vừa mới mở miệng thì bên ngoài phòng bao lại vang lên tiếng quát tháo.
“A Hoa, Vũ, các người không sao chứ? Mình vừa mới nghe nói bên ngoài đại sảnh xảy ra chuyện, các người làm mình sợ muốn chết.” Hoàng Bộ Tuyết từ bên ngoài xông thẳng vào, vừa vào tới phòng thì nắm lấy hai người quét mắt một lượt từ trên xuống dưới.
Mới vừa rồi nghe thấy mấy tên lưu manh kêu đánh kêu giết bọn họ, sau đó năm người kia bị mười người áo đen dẫn ra ngoài, rồi lại nhanh chóng xuất hiện một nhóm người áo đen cầm súng xua đuổi, cảnh tượng kia, thật sự đủ kinh người, nếu không phải là cô đưa theo anh trai của mình đi cùng, thì đúng là không vượt qua nổi cánh cửa kia.
“Không có việc gì, không có việc gì, mình không có việc gì hết!” Vẻ mặt của Xá Cơ Hoa hớn hở, tia sáng trong ánh mắt kia, có thể nói là còn chói lọi hơn cả ánh mặt trời.
Huyền Vũ Thác Hàn và Minh Hạo Thiên nãy giờ vẫn chăm chú nhìn cô cũng phải sững sờ, nhịp tim, đột nhiên đập nhanh hơn nửa nhịp.
“Còn nói không có việc gì, mới vừa rồi bị như vậy, sao có thể nói không có việc gì được, tối nay phải đi bệnh viện kiểm tra một chút biết không?” Hạ Tinh Vũ vừa nghe nói không có việc gì, nhất thời tuôn ra một tràng giống như bà cụ già đọc kinh.
Xá Cơ Hoa bị trách móc thì ôm đầu uất ức, cong môi lên nói: “Được rồi, được rồi, không phải là vì mình không nhìn nổi mấy tên đàn ông ghê tởm đó sao? Bây giờ thì ổn rồi, tới bệnh viện một chuyến lại phải tốn mất một mớ tiền cho người ta, bệnh viện thì khỏi đi, Tuyết cậu tìm được anh cậu rồi sao? Chúng ta đi nhanh đi.”
“Đúng đó, đúng đó, nhanh lên một chút, chậm như vậy không biết đã lỡ biết bao nhiêu cực phẩm rồi.” Giám đốc Hạ Tinh Vũ mới vừa rồi còn vẻ mặt nhăn nhó như bà già, vừa nghĩ tới mục tiêu tối nay, cái gì cũng quên hết sạch, mỗi một tay kéo một người nhanh chân xông về phía cửa.
Mà hai người đàn ông mới vừa rồi còn làm nhân vật chính, đột nhiên bị ba người phụ nữ này lơ đi hoàn toàn.
“Đúng vậy, chúng ta đi nhanh lên một chút, chậm là người ta chạy đi mất rồi.”
“Hai người các cậu đừng có nói gió thì sẽ mưa được không, đi chậm một chút.” Hoàng Bộ Tuyết dường như là bị kéo lê đi, vạch đen trên trán kéo thẳng xuống dưới...
Cho tới khi bóng dáng của ba người biến mất khỏi cửa phòng bao, lúc này Huyền Vũ Thác Hàn và Minh Hạo Thiên, ánh mắt mới nhìn đối phương ở đối diện, thâm trầm, rất thâm trầm, lạnh lẽo, vô cùng lạnh lẽo, người này như muốn xuyên thấu người kia.
Nhưng mà, không khí nói chuyện làm ăn tối nay, hình như càng lúc càng có áp lực nặng nề hơn, khiến cho thủ hạ của hai bên, không nhịn được mà đè nén hô hấp, chỉ sợ thở mạnh một cái, thì sẽ khiến cho bầu không khí ở đây nổ tung.