Editor: Heisall
Đại Trưởng Lão nhìn vợ và con gái của mình, đang suy nghĩ đến những thủ đoạn phản bội của ông đối với người đó trước đây, trong lòng sớm đã không còn khí thế như ngày trước nữa rồi.
"Hội... Hội trưởng, tôi giao, tôi giao toàn bộ tài sản riêng, và tài khoản XX tại ngân hàng Thụy Sĩ, còn nữa, mấy nhà sòng bạc quầy rượu ở thành phố XX, tôi...tôi cũng giao ra đây, mong anh nể mặt tình nghĩa khi xưa mà tha cho tôi một mạng."
Toàn thân Đại Trưởng Lão phát run nhìn anh ta, mọi người đều biết, mặc dù Minh Hạo Thiên thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng cũng không phải là người khát máu, có lúc cũng sẽ giữ lại một cái mạng đối với người hợp tác, nhưng với những người không hợp tác, thì thủ đoạn tuyệt đối không phải là người nào cũng có thể chịu được.
Minh Hạo Thiên quét mắt, lạnh lùng nhìn người trên đất, bóng dáng cao lớn lạnh lùng đứng lên khỏi ghế, khóe miệng mím chặt lại hiện lên một đường cong nhàn nhạt, nghiêng đầu nhìn về phía thủ hạ bên tay phải, lạnh nhạt nói.
"Sa U, đi thu hồi đồ lại."
"Dạ!"
Mới vừa rồi Đại Trưởng Lão còn phát run đến sắc mặt tái nhợt, giờ liền âm thầm thở dài ra một hơi, sắc mặt từ từ khôi phục huyết sắc, âm thầm lau mồ hôi lạnh, nhưng âm thanh lạnh lẽo vang lên tiếp sau đó, đã đánh ông ta rơi xuống mười tám tầng địa ngục trong nháy mắt.
"Sa Quỷ, móc cặp mắt của ông ta, mỗi mười tiếng chuông thì vạch lên người của ông ta một dao, kêu Sa Ngự (bác sĩ của Minh Sa hội), trước khi ông ta giao ra, đừng để cho ông ta chết."
"Không, hội... hội trưởng, anh không thể đối xử với tôi như vậy, anh không thể không nói tín nghĩa (uy tín và tình nghĩa)......"
Sau đó không bao lâu, giữa kho hàng bỏ hoang vang lên một tiếng kêu thảm thiết......
Tín nghĩa? Một nụ cười mỉa mai lạnh nhạt cong lên!
Ngay sau khi Minh Hạo Thiên lên xe không bao lâu, người áo đen gọi là Minh Quỷ, đã cầm một phần tài liệu trở về.
"Lão đại, đây là tài liệu thừa kế để lại cho con hai cái chợ ở Tây Quan và thị trường ngầm ở Malaysia." Khi người áo đen kia tới gần, có thể ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm trên người của anh ta, chỉ là, đối với người trong hắc đạo mà nói, sớm đã thành thói quen.
Minh Hạo Thiên nhận lấy, nhìn cũng không nhìn liền nhét vào một bên: "Lái xe, đi thành phố H."
Khi Minh Quỷ ra lệnh một tiếng, mấy trăm người áo đen mang súng, trong thời gian chóng vánh, đã rút lui khỏi kho hàng bỏ hoang kia như làn khói.
Trong xe, Minh Quỷ ngồi cạnh ghế tài xế, liên tục nhìn Minh Hạo Thiên ngồi trên ghế sau, cuối cùng vẫn nhịn không được: "Lão đại, thật ra thì nếu muốn lấy lại những thứ này, chúng ta chỉ cần cho mấy anh em trực tiếp đi đòi lại là được rồi, cần gì vì loại người phản bội này mà hao tổn tinh thần chứ, dám đả thương lão đại, trực tiếp cho một phát súng giết chết, còn người vợ và cô con gái kia, bình thường ỷ vào thân phận của Đại Trưởng Lão mà diễu võ dương oai, xem ra cũng không phải là thứ tốt lành gì, lão đại lại vẫn thả bọn họ về, sống tiếp cũng là lãng phí cơm gạo."
"Cũng không phải là lãng phí cơm gạo của cậu, cậu kích động làm gì? Hay là cậu nhìn trúng con gái nhà người ta?" Sa U đang lái xe, vào lúc này cũng nhạo báng nói.
"Cút đi, phụ nữ như vậy, có cho tôi, tôi cũng nhìn không thuận mắt, cậu tốt nhất nên lái xe của cậu đi, đừng ngắt lời tôi, lão đại, anh nói có đúng không?"
Bởi vì hai người là anh em sinh đôi, về phần ai lớn ai nhỏ lại không rõ ràng lắm, từ nhỏ đã được hội trưởng đời trước nhận nuôi, huấn luyện thành hộ vệ của Minh Hạo Thiên, ba người cũng được tính là đã cùng nhau lớn lên từ nhỏ, cho nên vào những lúc không có người, nói chuyện cũng tương đối thoải mái.
"Được rồi, con mắt nhìn phụ nữ của hai người các cậu cũng không khác nhau lắm, lần đó không phải là người nào trong hai người coi trọng một cô gái, nhưng người kia lại không thích đó sao?"
"Lão đại!"
"Lão đại!"
"Được rồi, Minh U, tối nay phải sửa sang lại tài liệu thừa kế cho xong, còn nữa tối mai cũng phải sửa lại cho xong văn kiện hợp tác cùng Huyền Vũ cho tôi, về chuyện của Đại Trưởng Lão, thông báo tin tức xuống dưới, lấy đó làm ví dụ, ai có can đảm sống hai lòng thì giết! Từ hôm nay trở đi, huỷ bỏ chế độ trưởng lão."
"Dạ, lão đại."
"Minh U, cho người đi điều tra cô gái đó đã được chưa?"
"Xin lỗi lão đại, thuộc hạ bất lực, đã lật tung cả khu vực mà lão đại xảy ra chuyện rồi, nhưng cũng không phát hiện ra bất kỳ người nào giống như cô gái như lão đại đã miêu tả."
Gần một tháng, đêm đó cô gái kia rốt là ai? Tại sao hôm sau lập tức phái người đi tìm lại không tìm được? Sau khi vết thương của anh tốt hơn, anh cũng đã đi qua đó một lần, nhưng cô ấy giống như biến mất khỏi thế gian vậy!