Suỵt! Đại Ca Bị Đè Rồi

Chương 24: Tên khốn kiếp nào?

"Cô là người mà lão phu nhân phái tới đây phải không?" Bác Phúc đứng ở một bên mở miệng hỏi rất uy nghiêm! Vẻ mặt của ông già có chùm râu dê kia vẫn không biểu hiện gì, làm cho người ta không thể nhận ra nổi cảm xúc bên trong thế nào, nhưng có điều, qua ngữ điệu giọng nói của ông ta cũng có thể nhận ra rất rõ có sự nghi vấn không nhỏ trong đó.


Xá Cơ Hoa đứng thẳng người lên, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc, vội vỗ ngực một cái dõng dạc đáp lại: "Đúng vậy! Bác Phúc, bác cần phải tin tưởng tôi, tôi đảm bảo tôi chính là người mà lão phu nhân đã đưa tới đây, bác hãy tin tưởng vào nhân cách của tôi, tuyệt đối không có gì sai sót."


Cái danh hiệu lão phu nhân kia chính là lá bài quan trọng mà cô có thể trương ra,  tuy lão phu nhân đã luôn miệng dặn đi dặn lại rằng, không thể để cho bất kỳ một ai khác được biết cô là do lão phu nhân phái tới đây để do thám. Nếu không cần thiết thì cũng không cần nói ra cái danh xưng này ra làm gì...


Đến khi mọi người có nghi ngờ phỏng đoán điều gì đó, thì lúc ấy, chính bọn họ cũng đã có chuyện xảy ra rồi, sẽ không có ai nghĩ đến việc vớ vẩn phải bắt giữ cô lại nữa! Chỉ cần dò xét được một số điểm trong sinh hoạt cá nhân hàng ngày của “thằng nhóc hỗn xược” như lão phu nhân kia đã nói, giao báo cáo kết quả công tác cho bà,  là cô đã có thể nhận được khoản tiền này rồi. Huống chi, khi cô làm công việc của người giúp việc ở đây, cô còn được trả tiền lương hàng tháng, cho nên, càng nghĩ, cô càng cảm thấy cuộc trao đổi này thật sự rất có lời.


"Rõ ràng cô nói là đến đây trình diện để làm việc kia mà, sao không đến nhà sau để báo danh, ngược lại, lại còn đi đến cửa trước chạy tới hồ cá này để làm gì?"


Nhà sau? Cửa trước? Xá Cơ Hoa ngẩng đầu nhìn về phía trước xem xét một chút, một khu biệt thự xa hoa được xây dựng theo kiến trúc Châu Âu đập vào ánh mắt của cô. [email protected]*dyan(lee^qu.donnn),  Dãy hàng rào bằng gỗ sơn trắng, nóc nhà nhọn hoắt lợp ngói màu nâu đỏ, thảm cỏ trồng xanh đậm mặt đất, tràn ngập tư tưởng ngoại lai. Lúc này, ánh mặt trời rọi chiếu xuống những tia nắng sáng trắng khá nóng bức, xuyên qua hàng Trúc trồng dọc theo lối đi thành những tia sáng li ti, làm cho khu biệt thự phảng phất như được ngâm mình trong lớp lớp ánh sáng huyền ảo kỳ bí mê người, nhìn rất xa hoa mà lại không hề xa xỉ, rất tao nhã như trong cảnh tiên giới!


Chết tiệt! Trái tim của Xá Cơ Hoa liền giật nảy một cái, phía này là cửa chính, hướng ra cái ao, vừa mới rồi tại sao cô lại không nhìn thấy là sao nhỉ? Hơn nữa hành vi của cô lúc nãy chẳng phải...


Vừa mới nhìn thấy vàng, cặp mắt của mỗ nữ nào đó thiếu chút nữa đã dính chặt mắt lên đó rồi, cho dù là một người khổng lồ có đứng ở trước mặt cô, có lẽ cô cũng sẽ dứt khoát bỏ qua luôn.


Khóe miệng của Xá Cơ Hoa co rút lại, vội vàng âm thầm hít một hơi thật sâu, làm cho mình trở nên bình tĩnh lại. n Cặp mắt to liền xoay huyển một vòng, sau đó lại quét cái nhìn về phía bác Phúc đang ở trước mặt, cùng bốn người bảo vệ đang đứng ở phía sau ông ta, có chút chột dạ, nhưng vẫn ha ha cười nói: "A, ha ha! Tôi không biết đường mà, chuyện này không vẫn đề gì, hôm nay là lần đầu tiên