Editor: Táo đỏ phố núi
Mới sáng sớm Xá Cơ Hoa đã bị hai người bạn tốt hẹn đi ra ngoài ăn bữa trưa, bởi vì bài báo lần trước, còn chưa kịp ngồi xuống đã bị oanh tạc một trận.
Đợi sau khi bữa ăn được đưa lên, Xá Cơ Hoa đảo đỏa thức ăn của mình lên, không biết nên nhận tội từ đâu.
“Chuyện đó, hai người nói xem có phải là mình chuyện bé xé ra to rồi không? Hay là do mình quá để ý?”
Chuyện tình cảm cô luôn luôn không rành lắm, lần này trong lòng phát sinh một cảm giác kỳ lạ kia, khiến cho cô có chút không biết làm sao, khó khăn nói ra vấn đề xong, Xá Cơ Hoa ngẩng đôi mắt xinh đẹp lên, cẩn thận quan sát phản ứng của hai người bạn thân.
“A Hoa, cậu bị làm sao vậy chứ? Bình thường vẫn luôn không bao giờ để cho bản thân chịu thiệt thòi chút nào, lần này cũng vậy không quan tâm sự thật là như thế nào, cứ để cho bên nhà chồng nhìn sắc mặt một chút, nếu không lỡ về sau thỉnh thoảng lại xuất hiện một bài báo như vậy, không bị tức chết mới lạ đó.” Taoo do leê quíy dđono. Hoàng Bộ Tuyết rất rõ ràng những bài báo như vậy hơn nửa là bịa đặt, nhưng mà cô vẫn muốn suy nghĩ cho bạn mình mà nhắc nhở cô ấy một chút.
Vẻ mặt của Hạ Tình Vũ thì kinh ngạc, lúc nghe thấy lời của Hoàng Bộ Tuyết, không nhịn được mở miệng nói: “Thật ra thì mình cảm thấy người bên nhà chồng của A Hoa cũng rất được, mình nghe nói anh ấy vì chuyện lần này, chẳng những bị người trong nhà gây áp lực, hình như cũng bị mẹ Xá dạy dỗ nữa, có chút đáng thương.”
“Đàn ông nên bị mẹ vợ dạy dỗ một chút cũng là chuyện tốt, sau này sẽ biết thương vợ hơn.”
“Nói thì nói thế, nhưng mà không phải là quá độc ác rồi sao? Đúng không A Hoa?”
“Chuyện này sao......”
Hai người không hổ là bạn thân nhiều năm của Xá Cơ Hoa, nhìn bộ dạng ấp a ấp úng này của cô, liền biết cô có chuyện gì đó giấu trong lòng không chịu nói ra. “Có phải cậu còn giấu giếm chuyện gì không nói ra với bọn mình không? Nói mau! Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị!”
“Mình.... Mình cảm thấy có thể mình... đã thích anh ấy một chút.” Gương mặt của Xá Cơ Hoa buồn bã, giống như không nghe thấy lời uy hϊế͙p͙ của Hoàng Bộ Tuyết.
“Thích anh ấy? Chuyện này cũng bình thường mà.”
“Hai người cũng đã tổ chức đám cưới rồi, con cũng có rồi, thích anh ấy thì có gì lạ đâu, nếu như cậu không thích anh ấy bọn mình mới cảm thấy lạ đó.” Hai người kích động trợn mắt lên.
“Nhưng mà, lần này cảm giác không chỉ giống như vậy, mà giống như...”
“Giống như cái gì?”
“Nói mau xem nào.”
Đối mặt với anh mắt gây sự của hai người bạn tốt, Xá Cơ Hoa cũng phải ngoan ngoãn thú nhận. Taoo do leê quíy dđono.
“Mình có cảm giác, hình như mình.... Mình đã yêu anh ấy rồi.” Xá Cơ Hoa kiên quyết nói ra lời nói giữ trong lòng từ lâu.
Nếu như lại muốn cô cả ngày thờ ơ đối với ‘quấy rầy’ của Huyền Vũ Thác Hàn, thì cô thực sự không làm được, thần kinh của cô cũng sắp căng đứt ra rồi.
“Chỉ có vậy? Không có gì khác nữa?”
Vốn tưởng là sẽ nhận được phản ứng kịch liệt của bạn thân, dù sao thì trước đó bọn họ vẫn không hy vọng cô và Huyền Vũ Thác Hàn trở thành một đôi, nào ngờ bọn họ chỉ liếc nhìn cô một cái, ngay cả vẻ mặt giật mình cũng không hề có.
“Đúng vậy, chuyện này khiến mình nặng lòng rất nhiều ngày rồi, khó chịu muốn chết, bây giờ nói ra được đã tốt hơn nhiều rồi, nhưng mà tại sao các cậu không có phản ứng gì thế?”
“Bọn mình còn phải có phản ứng gì nữa chứ? Chuyện này không phải rất bình thường sao?”
“Đúng vậy, chuyện này có gì đâu mà phải phản ứng.” Tình cảm có thể bồi dưỡng mà, huống chi là ở cùng với một người đẹp trai như vậy, không yêu anh ấy mới khiến cho bọn họ cảm thấy kỳ lạ đó.”
“Nhưng....”
“Nếu như vấn đề chỉ có vậy, thì không cần nhưng nhị gì nữa cả, chuyện này có gì hay đâu mà nhưng nhị, yêu thì yêu chứ sao.....”
“Là như vậy sao?”
“Phải....”
Vốn là ba người liên hoan, nhưng mà không ngờ lại gặp phải một người ngoài dự kiến.
“Ồ, các cậu nhìn xem, đây là ai vậy nhỉ?” Một giọng nói sắc bén đột nhiên vang lên.
Ba người nghe thấy tiếng nhìn lại, lúc nhìn thấy người đang đi tới xong, thì sắc mặt của Xá Cơ Hoa nhất thời biến đổi, nếu như không phải cô đang mang cái bụng bự, cô thật sự muốn đứng lên cho mỗi người bọn họ một đấm, khiến cho răng của họ rơi đầy đất.
“Ôi trời, đây không phải là bạn học cũ của chúng ta sao? Đúng là ngoài ý muốn ha!” Tiếp tục mở miệng là một người đẹp trang điểm đậm, bên cạnh còn người đàn ông trẻ tuổi béo phì, nhìn bộ dạng giống như là một công tử nhà giàu mới nổi.
“Này, tự dưng lại đeo một cục thủy tinh ở trên tay để làm gì vậy? Không sợ người ta cười vào mặt cho à?” Taoo do leê quíy dđono. Người mở miệng là hoa khôi của hệ quản trị doanh nghiệp, quét mắt nhìn lên tay của Xá Cơ Hoa, cười khinh bỉ nói.
Hoàng Bộ Tuyết và Hạ Tình Vũ ở bên cạnh giận tái mặt, vô cùng căm ghét đối với nhóm người này, cuối cùng Hoàng Bộ Tuyết không nhịn được nữa: “Cô nói là thủy tinh thì là thủy tinh sao? Không thể là kim cương được hay sao?” Cô phản bác.
“Thật?” Vị hoa khôi hệ quản trị doanh nghiệp và mấy người bạn bên cạnh của mình cười nhạo lên một tiếng. “Bằng cô ta? Cầm cô ta đi mua cũng không mua được đâu.”
Tiếng cười không biết sống chết thật sự khiến cho người ta tức giận, Hoàng Bộ Tuyết chợt đứng lên đẩy cô ta một cái. “Cô có ý gì vậy?”
Hạ Tình Vũ ở bên cạnh cũng đạp một đạp theo. “Có tin tôi băm mặt cô ra làm nhân xá xíu không!”
Xá Cơ Hoa vẫn ngồi tại chỗ, lửa giận mơ hồ hiện lên trong đáy mắt, nhưng mà trên mặt vẫn tỉnh táo khác thường, quay đầu nhìn vị hoa khôi này nói. “Miệng của cô thật sự rất thúi!”
“Xá Cơ Hoa!” Hoa khôi kia quát to một tiếng, nhưng mà cô ta chưa kịp quát xong, một cuốn sách to vừa dày vừa nặng lập tức giáng lên đầu của cô ta, mặc dù hoa khôi này mang đôi giày cao gót rất cao, nhưng mà đầu của cô ta vẫn vừa vặn bị đập tới.
Mà vẫn chưa để cho người ta phản ứng kịp, ba người phụ nữ xinh đẹp ngay sau đó cũng lập tức tiến lên bổ xung thêm ‘vô ảnh cước’, trong nháy mắt, hoa khôi kia nhìn muốn nhếch nhác bao nhiêu thì nhếch nhác bấy nhiêu, thiếu chút nữa thì ngã nhào xuống dưới đất.
Xá Cơ Hoa chậm rãi đi về phía người đẹp đang trợn mắt há miệng lên kia, sau khi quan sát một lúc, hừ mũi khinh thường một tiếng. “Cũng chỉ là loại háo sắc trét một lớp don phấn dày lên mặt mà thôi.”
“Cô.....”
“Tôi? Tôi làm sao nào? Còn các người đó, đừng nói tôi là bạn học không cảnh báo cho mấy người biết, các người cứ tìm những người già đổi qua đổi lại như vậy, cẩn thận cả bị AIDS đấy.” leê quý d0n .
Gương mặt của hoa khôi kia lập tức lúc trắng lúc xanh. “Xá Cơ Hoa, cô thật quá đáng!” Cũng bởi vì là lời nói thật nên mới khiến cho người ta tổn thương!
“Quá đáng? Sao như vậy được, tôi chỉ có lòng tốt nhắc nhở cô thôi mà, ôi! Bây giờ người có lòng tốt lại không được đền đáp.” Xá Cơ Hoa bày ra bộ dạng buồn bã, mà những người xung quanh đứng xem vì câu nói này mà chuyển tầm mắt sang hoa khôi kia.
Về phần những người đàn ông đi cùng cô ta, mỗi người vốn định tiến lên làm anh hùng để tìm lại chút mặt mũi, nhưng mà nơi này là nhà hàng cao cấp, bọn họ chỉ cần quậy một chút, một nhóm những nhân viên phục vụ kia sẽ tiến lên ngăn cản bọn họ, vì mặt mũi, những công tử nhà giàu mới nổi kia cũng chỉ có thể đứng xa một chút xem như không biết bọn họ.
Hoa khôi kia thẹn quá hóa giận cũng không lựa lời quát lên: “Ít nhất thì tôi còn có rất nhiều người muốn, dáng vẻ này của cô, ngay cả một người đàn ông cũng không tìm được, cuối cùng không phải cần nhờ đến chúng tôi tìm đàn ông tới phá thân cô sao!”
“Đồ khốn kia cô mới nói gì hả?”
“Tôi muốn vả nát miệng cô ra!”
Xá Cơ Hoa vội vàng nắm lấy tay của hai người bạn đang giận tím mặt của mình, “Muốn động thủ còn cần các cậu sao? Chẳng qua là bây giờ vì cục cưng của mình mà mình không thèm để ý tới loại bà tám này, nhưng mà cô ta nói cũng là sự thật, mình làm gì có tài năng như bọn họ, mỗi ngày đổi một người đàn ông, các cậu không phải không biết, chồng của mình quấn mình mỗi ngày rất phiền, mình muốn có một chút thời gian riêng tư cũng rất khó.” leê quý d0n .
Giọng nói không lớn không nhỏ, vừa đủ cho những người ở đây nghe rất rõ ràng.
Mà hai người kia, khỏi phải nói sắc mặt có bao nhiêu đặc sắc.
“Có muốn biết chiếc nhẫn kim cương này của mình từ đâu mà có không?” Xá Cơ Hoa lôi kéo hai người bạn thân của mình, ngồi lại vị trí giống như không có người ngoài ở đây.
“Chồng mình nói chiếc nhẫn này là dùng để cho mình dùng để phối với bộ quần áo này, mua ở Cartier.”