Editor: Mẹ Bầu
Bằng tốc độ nhanh nhất Minh Hạo Thiên đã tìm được một nhà nghỉ xe hơi, không được xa hoa, nhưng coi như cũng sạch sẽ. Chỉ có điều tiểu thư trong quầy hàng có chút đáng ghét, tại thời điểm CHECK IN (tiếng Anh trong nguyên bản) vẫn không ngừng xun xoe.
"Đây là món quà nhỏ mà công ty chúng ta tặng cho quý khách hàng, hi vọng hai người được chơi đùa vui vẻ ở tại lữ quán của chúng tôi trong."
Phiền chết!
Minh Hạo Thiên căn bản không cần cái món quà nhỏ kia, bởi vì Tiêu Khiêu Khiêu đã sắp không chịu được nữa rồi.
"Tôi không cần."
"Tiên sinh, gài không cần phải khách khí, đây là một chút lòng thành của công ty chúng tôi thôi ạ. Bên trong không có gì quá quý trọng đâu, chỉ là hai chiếc kẹo chocolate thôi."
Chocolate! Vừa nghe đến chocolate, con mắt của Khiêu Khiêu liền hơi bị sáng ngời.
"Tôi muốn có chocolate, anh hãy quay cửa sổ xe xuống đi, để tôi nhận."
Cô nhận chocolate?
Tôi xin cô đấy, hiện tại bộ dạng của cô đức hạnh lắm sao, cầm cái gì chứ?
Cho tới bây giờ, Minh Hạo Thiên chưa từng thấy có cô gái nào thích ăn như vậy Thân thể của cô rõ ràng đã khổ sở muốn chết rồi, vậy mà cô vẫn còn có tâm tư để ăn chocolate sao?
Minh Hạo Thiên liền xe lái vào trong phòng.
Trong phòng có một kê một chiếc giường lớn, có một bồn tắm mát xa lớn, còn có máy bán hàng đồ dùng ȶìиɦ ɖu͙ƈ, nhưng Tiêu Khiêu Khiêu và Minh Hạo Thiên căn bản không có tâm tình nào mà thưởng thức bên trong đó có cái gì.
Bởi vì khi bọn họ đi vào, cô gái nào đó liền lập tức như củi khô gặp lửa mạnh, bốc cháy ngùn ngụt... Nằm ở trên mặt giường nước của nhà nghỉ xe hơi nhìn lên trần nhà phía trên đầy Tiêu Khiêu Khiêu kinh ngạc phát hiện, thế nào mà khắp trên trần của căn phòng này đều có gương. Cô và Minh Hạo Thiên làm bất cứ động tác gì ở trên mặt giường nước, thì ở trên trần nhà phía trên đều nhìn thấy rõ mồn một.
Trời ạ..."SHIT! SHIT!"
Thân thể còn đang ở trong trạng thái kích tình, vẫn còn chưa phục hồi lại tinh thần, Tiêu Khiêu Khiêu đột nhiên nghe thấy Minh Hạo Thiên hung dữ phát ra mấy câu chửi thề.
Anh làm sao vậy? diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Tiêu Khiêu Khiêu nhìn qua anh vẻ vô tội.
Minh Hạo Thiên vừa giận lại vừa tức.
Vừa mới rồi anh đã quá mức say sưa, cho nên đã quên mang bao cao su. Nếu như bởi sự sơ suất này của anh mà cô bị mang thai thì phải làm sao bây giờ?
"Anh làm sao vậy?" Vừa rồi tâm trạng của anh còn khá tốt kia mà, như thế nào trong khoảnh khắc lại trở nên tức giận như vậy? Cô quan tâm lo lắng ngồi chồm hỗm ở trên giường, nhìn qua vẻ mặt buồn rầu của anh.
Minh Hạo Thiên nhìn thấy sự lo lắng ở trong đôi con ngươi của cô, trong nội tâm anh hiểu rất rõ, chuyện này không thể trách cô được. Nhưng anh đã đích đích xác xác phạm sai lầm rồi, đã đích đích xác xác gieo hạt giống của mình vào trong nơi sâu nhất trong thân thể của cô rồi.
"Khi trở về cô nhớ rõ là phải uống thuốc tránh thai ngay đó, nghe rõ chưa."
Cái gì
Tiêu Khiêu Khiêu cho là mình nghe lầm, hai mắt mở thật to, nhìn sang Minh Hạo Thiên vẻ như không hiểu gì hết. Cô hoàn toàn không hiểu tại làm sao mà mới thoáng chớp mắt một cái, nét mặt của anh lúc này với lúc trước đó đã trở khác nhau hoàn toàn như vậy.
"Cô cũng không hi vọng chính mình bởi vì chuyện này mà sẽ bị mang thai đúng không nào?"
"Đúng vậy!" Thật sự là cô cũng không hề mong muốn vì chuyện này mà mình sẽ sớm bị mang thai. Nhưng trong nội tâm của cô lại cảm thấy có chút tủi thân không nói nên lời, lại có chút cảm giác chua xót, hiện tại, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì vậy?
"Có phải là anh... không thích tôi... hay không?" Vừa mới rồi, anh ôm cô như vậy chẳng qua chỉ là vì anh muốn giúp cô thôi sao?
Đối với cô, chẳng lẽ anh không hề yêu mến cô một chút xíu nào hay sao... Ngay cả một chút thưởng thức cũng không có sao?
Khẩu khí của Tiêu Khiêu Khiêu sâu kín, nghe không ra là cô phàn nàn, hay là có một chút hối tiếc.
Nói thật là, vốn dĩ Minh Hạo Thiên cũng đã nghĩ sẽ không muốn có một chút liên quan nào với cô. Chẳng qua là giọng nói của cô đã làm cho anh không có cách nào mà vứt bỏ hay là không để ý đến cô được. Thậm chí là anh còn đã từng nghĩ là sẽ để cho người đàn ông khác chiếm giữ lấy thân thể của cô... Đây là một mặt ích kỷ của anh, vì trong lòng anh chỉ nghĩ đến một người phụ nữ khác, nhưng mà, anh lại ôm cô!
Anh thật sự không nên như vậy, nhưng mà... Minh Hạo Thiên thử thả cho giọng nói của mình trở nên mềm mại hơn, anh giải thích với Tiêu Khiêu Khiêu: "Không phải là cô không tốt, mà là... trong nội tâm của tôi đã có người rồi."
"Cô ấy là bạn gái của anh sao?"
"Không phải, cô ấy đã gả cho người khác."
"Cô ấy không thương anh à?" Tiêu Khiêu Khiêu hỏi rất trực tiếp, hoàn toàn không nghĩ tới cô hỏi gọn gàng dứt khoát như vậy, sẽ làm cho Minh Hạo Thiên bị tổn thương, càng không hề nghĩ tới, người trong lòng của anh lại chính là vị nữ hiệp ở trong suy nghĩ của cô.
"Đúng vậy, cô ấy không thương tôi."
"Vậy thì vì sao anh còn phải đợi cô ấy? Anh không thể thử đi yêu người khác...hay là...hay là anh thử yêu tôi đi, có được không?"
Trên thực tế, Tiêu Khiêu Khiêu nghĩ thử bàn bạc với anh chuyện này: "Tôi biết rõ là tôi trèo cao, không xứng với anh, nhưng... Coi như chỉ là sự giả dối thôi cũng được, cầu xin anh hãy giúp tôi một chút! Nếu như anh không ra mặt, cha của tôi sẽ bán tôi đi. Lần thứ nhất này may mắn tôi có thể gặp được anh, nhưng lần tiếp theo rất có thể sẽ không được may mắn như vậy."
Mặc dù lần này cô không biết là cha mình đã thu xếp đối tượng cho chị em cô như thế nào, nhưng chắc chắn một điều đối phương nhất định sẽ không phải là người có chỗ nào tốt, bởi vì mẹ cả vẫn luôn một mực vô cùng căm ghét đối với ba mẹ con cô.
Nếu như có người đàn ông tốt, mẹ cả đã sớm giới thiệu người ta cho cô con gái ruột thịt của mình rồi, làm gì đến lượt chị em cô.
"Cô gặp phải tôi cũng không có chút may mắn nào đâu." Anh nói.
Tiêu Khiêu Khiêu nghe không hiểu.
"Chẳng phải cuối cùng cô vẫn bị mất đi sự trong sạch của mình đó sao?" Làm cái chuyện như thế này mà có thể gọi là tránh được một kiếp nạn sao? Chẳng qua chỉ là đối tượng của cô đã được thay đổi, mà chính bản thân cô cũng vẫn phải chịu bị lăng nhục đó thôi.
"Nhưng nếu như người đó là anh, tôi liền không thèm để ý...”
Ai nha! Sao cô lại nói quá nhanh chóng thế n