Editor: Mẹ Bầu
"A, đó là..." Cậu bé trai ở trong nhà ấm dò xét biểu lộ của Xá Cơ Hoa một chút, xác định cô không có tức giận, mới cố lấy hết dũng khí ra hỏi: "Không phải là chúng em cố ý đâu, chính là chị Bạch Vi nói thế... A..."
“Bộp” một cái bợp tai giáng xuống phía sau đầu.
"Không có gì? Chúng tôi rất yêu thích chơi trò chơi như vậy, không liên quan gì đến việc chị đánh rắm, thật là người phụ nữ xấu xa, hừ." Cơ Bạch Vi nói xong cũng hừ lên một tiếng, [email protected]*dyan(lee^qu.donnn), sắc mặc đầy vẻ khó coi dắt lấy hai cậu bé trai kia bước nhanh rời đi.
Nhìn theo bóng dáng ba người rời đi, người phụ nữ nào đó mới sáng sớm ra đã bị mắng hai lần mà không giải thích được, lần đầu tiên trợn tròn mắt!
Có ý tứ gì đây? Định bắt nạt cô hả? Mẹ nó chứ, tất cả những cái đều do người đàn ông chết tiệt kia gây họa!
Xá Cơ Hoa cảm thấy ngực của mình giống như bị khối đá lớn đè lên. Nghĩ đến Cơ Bạch Vi không biết xuất hiện ra từ nơi nào, cùng với những lời phát ra từ trong miệng,vì chị Tâm nào đó mà lên án cô, trong nội tâm của Xá Cơ Hoa chợt dâng lên một cảm giác chua xót.
......
Thật là đói.
Xá Cơ Hoa cau mày, không có cách nào bỏ qua được tiếng kêu từ trong bụng truyền đến, đang chấn động vang rền như trống trận. Cô cảm thấy mệt mỏi, không còn chút sức lực nào nữa, liền ngồi phịch ở trên giường nhìn ngoài cửa sổ. Mặt trời đã treo trên cao, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com đồng hồ báo thức trên đầu giường đã chỉ một giờ chiều.
Không biết là những người hầu trong nhà đã tận lực quên mất cô, hay là do quá bận bịu công việc, mà thậm chí ngay cả cơm trưa cũng không còn chưa đưa tới. Cho dù cô có tức giận đến tự giam mình lại ở trong gian phòng của mình, nhưng sự lễ độ cơ bản nhất, để mang lại phúc lợi cho mình cũng không muốn có nữa sao?
Trong khoảng thời gian này cô đang là một “thiếu phu nhân”, đã quen “đi ăn chùa”, thế nào mà ngày hôm nay, lần đầu tiên lại không có người nào tới gọi cô đi ăn cơm!
Cô không biết là, bởi vì cô đang mang thai, cho nên người bà nội nào đó cùng với vị thiếu gia nào đó đã để cho cuộc du lịch tuần trăng mật bị chậm lại. Chẳng qua, vị thiếu gia nào đó lại vẫn hi vọng hai người sẽ có một kỳ tuần trăng mật, cho nên bắt đầu từ buổi sáng hôm nay, ngoại trừ các vị trí bảo vệ, toàn bộ những người hầu khác đều đã lục tục nghỉ việc trong một tuần lễ. Chỉ còn lại một số những người làm công việc tạp vụ không chịu rời đi, cũng dứt khoát bị bảo vệ ném sang Tiêu Vân Các, diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn cho nên trước mắt cả bên trong khu biệt thự này đã trở nên rỗng tuếch.
Mà vị thiếu gia nào đó đã dự định muốn được trải qua kỳ nghỉ tuần trăng mật hạnh phúc, thì vào buổi sáng sớm lại nhận được một cú điện thoại, sau đó chỉ thấy vẻ mặt vị thiếu gia nào đó đầy âm tình bất định, sau đó bỏ đi ra cửa!
Lúc này, bụng của mỗ nữ nào đó lại bắt đầu không ngừng kháng nghị, cô đã đói bụng đến mức sắp không còn chút sức lực nào nữa rồi.
Không được! Cô phải thừa dịp chính mình còn chưa bị chết đói, nhất định phải đi tìm đồ ăn trước đã, bằng không cô còn chưa kịp hết tức hết, hiện giờ lại cảm thấy khó chịu không giải thích được, thì đã bị chết đói ở y trong căn phòng này trước rồi.
Sau khi Xá Cơ Hoa đã có quyết định dứt khoát rồi, cô đi về hướng cửa ra vào, nhẹ nhàng vặn mở tay cầm cánh cửa, ngay sau đó cô vụng trộm ló đầu ra nhìn quanh thăm dò một lát.
Không có người sao?
Phát hiện này làm cho cô không khỏi lộ ra một ý cười, nhìn đến cửa phòng cũng không có bất luận một kẻ nào đi đi lại lại, cả một hành lang uốn lượn đầy rộng rãi, sáng ngời lúc này có chút quá yên tĩnh, nhưng chung quy cô vẫn cảm giác thấy sự yên tĩnh này có chút khác thường.
"Thiệt là, làm sao mình lại nghĩ rằng có chút chuyện gì đó chứ nhỉ?" Xá Cơ Hoa gõ một cái vào đầu của mình, tại sao tự mình lại đi làm cái chuyện đi hù dọa chính mình như vậy chứ?
Xá Cơ Hoa lần tay theo vách tường, men theo hướng đi về phía trước, cô đi vòng qua thang lầu nhìn xuống lầu một. Chắc là giờ này, hiện tại trong phòng bếp sẽ không có người nào đâu nhỉ?
Dưới lầu có người sao? Xá Cơ Hoa liếc nhìn bốn phía, cảm thấy do dự.
Kỳ thật hiện giờ coi như cô cũng đã có tư cách, địa vị ở đây rồi, chỉ cần trực tiếp gọi người mang đồ ăn lên là được, cần gì cô lại phải lén lút giống như một tên ăn trộm như vậy chứ? Nhưng mà... cô có quan tâm cái khỉ gió, tóm lại còn tốt hơn là bị chết đói ở trong căn phòng kia.
Quyết định rồi, cô giơ gót sen, chậm rãi nhẹ nhàng đi xuống lầu 1.
Một cái đầu tròn nho nhỏ không ngừng nhìn quanh ra bốn phía xung quanh, thẳng đến lúc cô bước xuống bậc thang cuối cùng của cầu thang, ánh mắt của cô liền nhìn quét quanh cả đại sảnh.
Đừng nói là người, ngay cả một bóng dáng cũng không có. Xá Cơ Hoa thở dài một hơi, chỉ là, sau đó cô không nhịn được mà nhíu mày lại, bởi vì ngày hôm nay thật sự là có chút quá yên lặng.
Nói trở lại, rốt cuộc tại sao cô lại phải lén lén lút lút như vậy chứ? Cô có thể đi cực kỳ quang minh chính đại chính kia mà, thật không nghĩ ra, không nghĩ ra điều này...
"Cô đang ở đây tìm cái gì vậy?"
Trong khi cô nhìn chung quanh, có chút do dự thì bên tai vang lên một giọng nói của nam giới lên tiếng hỏi rất tò mò. Xá Cơ Hoa không chút nghĩ ngợi, cũng không quay đầu lại nói luôn: "Hôm nay có điều gì đó rất kỳ quái!"
"Kỳ quái sao? Kỳ quái ở chỗ nào vậy?" Giọng nói bí mật của người đàn ông kia mang theo một chút hứng thú.
Anh không nghĩ tới, người mà anh gặp đầu tiên lại là bóng dáng của một cô gái đang lén lén lút lút đi lại kia. Lúc trước anh còn tưởng rằng cô là một tên trộm nhỏ mới chuồn êm vào nơi này, nhưng thoạt nhìn lại thấy không giống. Dù sao cũng không thể có tên trộm nhỏ nào đó lại mặc đồ ngủ đến thăm nhà của người ta được, (do bộ đồ ngủ này tương đối rộng rãi, cho nên anh mới không nhìn ra cái bụng lúc này đang nhô lên). Hơn nữa, trên địa bàn của anh họ nhà anh, tên trộm nhỏ kia lại có thể tiến vào, chuồn êm ra được sao?
Ánh sáng mặt trời chiếu rọi vào trên gương mặt nhỏ nhắn như trái dưa của cô ánh lên sáng bóng, soi rõ lớp da thịt trắng nõn của cô đang lộ ra bên ngoài cùng với gương mặt đáng yêu đáng để người ta phải ca tụng kia.
Huyền Vũ Hạo Lỗi tìm tòi gương mặt này ở trong trí nhớ của mình. Anh gần như có thể xác định một trăm phần trăm (100%) thực sự là anh chưa từng gặp cô lần nào! Lẽ nào cô lại là người hầu mới tới đây sao? Chính thế, chẳng phải trong khoảng thời gian gần đây trong nhà của anh họ không cần đến người hầu gái đó sao?
Trong lòng anh còn đang thầm quan sát, nhìn quần áo cô mặc trên người chất liệu may cũng không phải thuộc loại thượng đẳng, cho nên anh mới có sự suy đoán như vậy. Anh hoàn toàn không hề nghĩ tới, cho dù có một đống lớn quần áo hàng hiệu, nhưng Xá Cơ Hoa lại khinh thường mặc những đồ ấy. Bởi vì cô cảm thấy những thứ này đều trắng lóa toàn là tiền!
"Tôi đang rất đói bụng!" Lời vừa mới nói ra xong, lúc này Xá Cơ Hoa mới nhận ra có gì đó rất không thích hợp, cô đang nói chuyện với người nào vậy nhỉ?
"Bụng của tôi cũng đói lắm rồi đây! Cô là hầu gái mới tới nơi này à? Cô đi nấu cho tôi một bát mỳ được không?!"
Huyền Vũ Hạo Lỗi cố nén cười. Anh cảm thấy cô gái nhỏ trước mắt mình lúc này cực kỳ thú vị, ít nhất khi ở bên cạnh anh chưa từng có một cô gái nào dễ thương như cô vậy.
"Cái gì? Anh là ai vậy? Anh..." Xá Cơ Hoa quay đầu lại, ngẩng đầu lên nhìn. Huyền Vũ Hạo Lỗi cao hơn cô hẳn một cái đầu.
Chỉ nhìn thấy đập vào mắt cô chính là một vương tử ở dưới ánh mặt trời. Da thịt của anh ta nhìn như bức tượng được đặt trong vườn hoa Anh đào vậy. Đôi con ngươi mắt đen nhánh như mã não, mái tóc đen bóng giống như lụa. Tuy quần áo anh ta đang mặc có chút nhàu nhĩ, nhưng khi được mặc ở trên người anh ta, thì lại giống như mang một khí phách cao ngạo của một người thuộc dòng dõi vương tử vậy.