Editor: Heisall
Cô nhìn mọi người xung quanh, rồi nhìn vẻ mặt không có chút khác thường của anh, rốt cuộc anh ta muốn đưa cô đi đâu?
Cô rất mệt đó! Cô chưa từng đi bộ một quãng đường dài như vậy, đầu ngón chân của cô nhất định nổi mụn nước lên rồi, người đàn ông đáng chết này có xe lại không đi.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên phía xa có một chiếc xe phun nước chạy tới, người đi đường rối rít né tránh, nhưng người đàn ông trước mặt này giống như không nhìn thấy.
"Còn không mau tránh qua một chút, anh muốn bị nước phun à? Vậy anh đừng liên lụy đến tôi! Buông ra."
"Cô cũng có cái để sợ sao?" La Vũ Hiên thản nhiên nói.
"Hừ." Cô hất cằm lên muốn rời khỏi, lại quên mất mình còn đang bị anh ta lôi kéo, tác dụng của lực phản khiến cô lại bị kéo ngược về bên cạnh anh, nhưng giày cao gót dưới chân lại vang lên một tiếng cụp.
"A! Đau quá......"
......
"Cẩn thận một chút. Ngay cả đi bộ cô cũng không đi được à?" La Vũ Hiên cúi đầu nhìn qua, thấy cô không có việc gì, lúc này mới buồn cười nói.
"Khốn kiếp, nếu chê tôi chân tay vụng về, thì hãy để tôi đi đi! Chẳng lẽ anh không biết bắt cóc là phạm pháp sao? Nhanh chóng thả tôi ra thì tôi có thể xem như chưa từng có chuyện gì, nếu không ──"
"Bắt cóc sao? Được, vậy hiện tại tôi liền thông báo cho cô biết...cô không bị bắt cóc." Anh nhàn nhạt nói câu đầu tiên cắt đứt lời lẩm bẩm của cô.
"Cái gì?...... Này, anh rốt cuộc có đang nghe tôi nói hay không." Cô không nhịn được tức giận rống lên.
Anh vẫn không trả lời, chỉ nắm lấy cổ tay của cô không ngừng đi về phía trước, cũng không quan tâm cô có theo kịp hay không.
Gần đây bởi vì bị Âu Dương Linh hạn chế nên trong khoảng thời gian này Hoàng Bộ Tuyết rất ít khi rời nhà, dĩ nhiên việc cô nhẫn nại như vậy cũng là vì trong đó có chút quan hệ với anh ta, hiện tại, đương nhiên sẽ không thể nào ngoan ngoãn hợp tác được.
"Này! Anh đừng đi nhanh như vậy được không, tôi theo không kịp......" Cô thở hổn hển hô to.
"Thời gian không nhiều lắm, tốt nhất cô nên ngoan ngoãn hợp tác." Chết tiệt thật, ngày mai phải chạy tới, thời gian thật sự rất gấp gáp.
"Anh buông tay, buông tôi ra."
"Cô kia!" Dưới sự giãy dụa của Hoàng Bộ Tuyết, La Vũ Hiên đột nhiên ngừng bước rồi quát lên, không để ý đến ánh mắt khác thường của người đi đường xung quanh.
"Cút đi, nhanh chóng buông tay ra cho tôi."
Gương mặt xinh đẹp của cô ửng hồng, cái miệng nhỏ như đóa hồng xinh đẹp khẽ nhếch lên, đôi mắt to tròn trong sáng, bộ dáng rất là đáng yêu.
Làm La Vũ Hiên có một cảm giác kích động, muốn hôn cô thật mãnh liệt.
Mà quả thực anh cũng đã làm như vậy!
Cô còn chưa kịp kêu lên thành tiếng, anh đã đẩy cô tới sau cây đại thụ ở ven đường, sau đó dùng thân thể cùng hai cánh tay của anh cố định thân thể mềm mại của cô vào giữa thân cây khô và thân thể của anh.
"Này, anh muốn làm cái gì?" Cô ngẩng đầu lên, vẻ mặt vừa tức giận vừa sợ hãi.
"Tôi muốn làm gì ư?" Anh muốn làm gì đây? Đến anh cũng muốn biết, rốt cuộc anh đang muốn làm gì với cô, anh chạm nhẹ vào mặt cô, lưu luyến và si mê sờ vào làn da mịn màng như da em bé của cô.
"Đừng đụng vào tôi!" Sắc mặt Hoàng Bộ Tuyết thay đổi mà gào lớn, nhưng làm thế nào cũng không thể đẩy được lồng ngực cường tráng của anh ra.
"Cô rất sợ tôi ư? Tại sao vậy?" Trong giọng nói của anh mang theo ý từ tìm tòi cùng nghiên cứu hơn nữa là sự mong ngóng.
Sợ anh ta? Cô mà sợ ư? Anh ta nghĩ anh ta là ai chứ?
"Tôi mới không sợ anh!" Cô cắn răng nói với anh, lại khiến anh cười khẽ một lúc.
"Vậy vì sao cô lại run? Tôi cũng sẽ không ăn thịt cô —— mặc dù tôi rất muốn làm như vậy."
Hoàng Bộ Tuyết không thể tin được nhìn người đàn ông anh tuấn đến nổi làm người ta nín thở trước mắt kia, không hiểu vì sao anh ta lại nói với cô những lời buồn nôn đó —— không phải anh ta muốn làm cho cô buồn nôn đến chết đó chứ?
Ánh mắt của cô tràn đầy nghi ngờ.
Bọn họ cũng chỉ mới gặp mặt mấy lần mà thôi, có cần phải làm ra bộ dạng đã quen biết hơn mười năm ấy không? Đúng là lưu manh háo sắc mà.
"Tôi run ư? Là tôi giận đến phát run thì có!" Cô giận dữ nói, cực kỳ tức giận nhìn ý cười trong mắt Anh.
Anh ta thế mà đang cười nhạo cô ư?! Mặc dù võ vẽ mèo quào của cô thật sự không phải là đối thủ của anh ta, nhưng cô cũng không phải là cỏ dại để anh ta có thể tùy ý bắt nạt.
"Buông tôi ra!"
La Vũ Hiên bắt được đôi tay đang cố giãy giụa của cô rồi đè lên phía trên đầu, làm cô không thể động đậy, lại dán chặt thân thể của anh lên người cô, làm cô cảm nhận được lửa nóng từ trên người anh truyền tới như muốn thiêu đốt cô.
"Hoàng Bộ Tuyết, lần trước hẹn cô, tại sao cô không tới?" Âm thanh của anh giống như mang theo một chút xíu cô đơn, bộ dạng của anh giống như thật sự rất thất vọng.
Trong khoảng thời gian sống ở chỗ này, trừ công việc bên ngoài, thật ra thì anh cũng muốn hiểu rõ hơn cảm giác đêm đó......
Hẹn ư? Hẹn cái rắm, cô sẽ không mắc lừa, căn bản là một tên lưu manh háo sắc, cô không ngừng nhắc nhở chính mình ở trong lòng.
"Vì sao tôi phải đi?" Cô tức giận đỉnh chống đối.
"Bởi vì cô đã đồng ý với tôi."
Đôi mắt kia như thiêu đốt lòng cô, nhóm lên phần tình cảm không muốn ai biết của thiếu nữ đã được cô chôn kỹ vào chỗ sâu nhất trong đáy lòng cô.
"Tôi ——" Lúc ấy chỉ là thuận miệng nói ra để thoát thân mà thôi!
"Không cần nói bất kỳ lý do gì với tôi, bởi vì tôi sẽ không tin."
"Vậy tôi không nói nữa."
"Nhưng cô có thể làm một chút việc để bồi thường."
"Bồi thường —— ưmh!"
Cô còn chưa kịp phản ứng, môi của anh đã nhanh chóng che môi cô lại.
Khi môi anh chạm vào cô, cô chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, bên tai đã không nghe được bất kỳ âm thanh gì, chỉ có thể nghĩ đến việc đêm hôm đó anh đã cướp đi nụ hôn đầu của cô, rồi lần thứ hai. Nhưng......
Nụ hôn giống như mưa to gió lớn lúc này sao lại khiến cô có một cảm giác như bị điện giật?!
Làm sao có thể?
Tại sao có thể?!
Trong lòng của cô lại là cảm giác rung động mãnh liệt, mê muội thật sâu. Đối với cô mà nói, anh chỉ tính là người xa lạ.
Người xa lạ ư? Nhưng...... Vì sao bây giờ khi đối mặt với anh thì trái tim không cách nào bình tĩnh được?
Hiện tại cô đã không cách nào phân biệt được nhịp tim của mình bị rối loạn rốt cuộc là vì động lòng, hay là vì sợ.
Có phải anh vốn rất giỏi việc lấy lòng các cô gái hay không?
Hay là do cô quá yếu ớt, giống như cô gái nhỏ bị dụ dỗ liền giao trái tim ra?......
Hiện tại, La Vũ Hiên chỉ có thể tạm thời gạt chuyện “không có thời gian” sang một bên, anh chỉ muốn ôm cô thật chặt.
Anh không biết rốt cuộc mình muốn tìm kiếm cái gì từ trên người cô, anh chỉ biết là không biết bắt đầu từ lúc nào, bản thân anh đã không tự chủ được mà luôn chú ý đến cô!
Anh nghĩ rằng anh muốn cô —— không chỉ là một nụ hôn. Hôn cô chỉ có thể thỏa mãn một phần dục vọng nào đó trong lòng anh mà thôi.
Trong đôi môi mềm mại và ngọt ngào của cô, anh phát hiện sâu trong lòng mình có một luồng năng lượng đang nhanh chóng tỉnh lại, giống như chúng đã đợi cô thật lâu, thật lâu rồi ——
Sau nụ hôn triền miên và thâm sâu, anh chậm rãi buông môi cô ra.
Giữa hai người tràn ra một không khí vô cùng trầm lặng, thân thể hai người dán chặt vào nhau, tiếng thở dốc quấn quít quanh một chỗ.
Khi làn sương ȶìиɦ ɖu͙ƈ từ từ biến mất, Hoàng Bộ Tuyết thử tìm lý trí về.
Theo bản năng, cô muốn tát cho anh một cái, nhưng lại bị anh nhanh tay hơn bắt được.
"Anh buông tôi ra! Tôi cảnh cáo anh đó, anh đừng nghĩ rằng rôi là loại con gái tùy tiện, nếu như anh không nghe lời tôi, tôi sẽ ——"
"Sẽ thế nào?"
Lúc này khóe miệng La Vũ Hiên mang theo một nụ cười tà mị, tay của anh dịu dàng vuốt ve khuôn mặt của cô, một loại cảm giác giống như có một dòng điện theo bàn tay anh chạm tới từng bộ phận trên người cô.
"Tôi sẽ —— tôi sẽ ——" Đáng ghét, tại sao cô lại nói chớt vào lúc này chứ?
"Sẽ thế nào?"
Cô cực kỳ ghét giọng điệu giễu cợt kia, cô phình hai má, giống như một con gấu trúc đáng yêu, đưa ngón trỏ ra chọc chọc vào ngực của anh.
"Tôi nhất định sẽ đánh cho anh răng rơi đầy đất, cho dù đánh không thắng anh, tôi cũng sẽ tìm người đánh anh!" Chớ nghĩ cô nói đùa, có thể đến lúc đó, cô thực sự sẽ làm như vậy.
Nhưng hiển nhiên là cô quá ngây thơ rồi, cũng nhất thời không nghĩ tới thân phận cùng bản lĩnh của đối phương.
Nếu như anh sợ bị người ta đánh, vậy thì anh cũng không cần lăn lộn trong xã hội này nữa.
"Đánh tôi? Răng rơi đầy đất?" Anh nhướng mày: "Hoàng Bộ Tuyết, cái gì tốt của A Hoa cô không học, sao cô lại đi học sự thô lỗ của cô ấy chứ? Cô...... Cô thật sự đành lòng đánh tôi sao?"
Móa ơi, tên lưu manh háo sắc này đang nói gì vậy?
Mặt của cô lập tức đỏ bừng, tuyệt đối là tức giận: "Ha ha, làm sao tôi lại không đành lòng được chứ? Tôi với anh thân quen lắm sao?"
"Thế sao? Tôi cho là chúng ta đã rất thân quen." Đối với chuyện đêm đó, anh cảm thấy bọn họ đã quen thuộc đến nổi có thể trực tiếp “ăn” nhau.
Cô thưởng cho anh một ánh mắt xem thường thật lớn, nhưng anh lại tuyệt nhiên không để ý.
"Hoàng Bộ Tuyết, cô vẫn chưa trả lời tôi đấy, tại sao tôi hẹn cô mà cô không tới?"
"Tại sao muốn tôi trả lời? Vấn đề này còn cần tôi phải trả lời sao? Đó là do anh tự mình hẹn, tôi có đồng ý không? Hơn nữa, tại sao anh không nói trước rằng đó là ngày sinh nhật của anh? Nếu như anh nói, có lẽ tôi sẽ nói nữ giúp việc người Châu Phi làm cho anh một cái bánh ngọt Châu Phi."
Mặc dù như vậy hơi nhỏ mọn và có chút ngây thơ, nhưng cô chính là cố ý làm như vậy.
Khó trách mọi người thường nói, vật họp theo loài, sao lại có cảm giác cô gái này so với A Hoa nhà lão đại còn khó trị hơn?
Còn nữ giúp việc người Châu Phi nữa chứ? Phốc! Cô gái này......
Nhưng không ngờ, ánh mắt của La Vũ Hiên lại giống như rất bao dung mà nhìn bảo bối mình quý trọng, tràn đầy cưng chiều cùng dịu dàng nhìn chăm chú vào cô, làm hại cô gái nào đó thiếu chút nữa cầm lòng không nổi mà chìm đắm vào trong ánh mắt đó.
Không được! Hoàng Bộ Tuyết! Bây giờ không phải là thời điểm lộ vẻ háo sắc, mày không được trưng ra bộ dạng hoa si, chỉ mới bị một người đàn ông thâm tình nhìn chăm chú vào mày thì mày liền muốn té xỉu vào trong ngực anh ta, như vậy là làm mất mặt biết bao nhiêu phái nữ trong đồng bào cả nước đấy biết không.
"Trước tiên anh hãy buông tôi ra, sau lưng tôi bị đè lên thân cây rất không thoải mái." Cô bĩu môi, cắn răng nghiến lợi mà cố gắng nũng nịu mở miệng.
Nhưng anh đều thấy rõ, ngoài miệng mặc dù không có nói ra, trong lòng ngược lại rất là vui vẻ.
"Được, tôi có thể thả cô ra, nhưng em phải đi với tôi."
Đi?
"Đi đâu? Chúng ta mới vừa đi khá xa, chân tôi đau!"
"Chân thật sự đau sao?"
"Nói gì vậy, đương nhiên rồi, chẳng lẽ tôi ăn no không có việc gì làm diễn trò cho anh xem sao?" Tức chết cô mà, tên đàn ông khốn kiếp.
Nghe cô cứ như vậy nói ra lời nói thú vị, gương mặt anh tuấn của La Vũ Hiên không tự chủ được nâng lên một nụ cười, nhất thời cảm thấy cô rất đáng yêu, không kiềm chế được mà ôm cả người cô vào trong ngực.
Hoàng Bộ Tuyết chưa giật mình tỉnh lại từ trong kinh ngạc, chỉ có thể mặc cho anh ôm mình thật chặt vào trong ngực, mà La Vũ Hiên nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng ngoan ngoãn của cô, lập tức quyết định nắm chắt cơ hội.
Anh cứ như đứa trẻ, không ngừng tham lam ɭϊếʍƈ láp cánh môi mềm mại của cô, môi của cô giống như đóa hoa mới nở, làm anh không nhịn được mà mê luyến mùi vị ngọt ngào ấy, máu của cả người cũng bởi vì cô mà nóng lên.
Hoàng Bộ Tuyết kinh ngạc muốn đẩy anh ra, ngược lại liền bị anh ôm càng chặt hơn, nụ hôn cũng càng sâu hơn, khiến cô có loại ảo giác bị nụ hôn của anh nhấn chìm.
"Chờ một chút...... Dừng tay, buông tôi ra!"
"Không được, thời gian không nhiều lắm, nên phải nắm chắc thời gian, muốn cô bồi thường ngày đó thất hẹn."
Cái gì? Cái gì vậy chứ?
"Này này, anh nói cái gì? Không phải tôi đã nói rồi sao, tôi không đồng ý...... Mà nếu tôi có đồng ý đi chăng nữa, thì tôi cũng sẽ cố ý không đến."
Nghe được cô nói như vậy, ngay sau đó ánh mắt La Vũ Hiên vốn thâm tình liền biến hóa, thay vào đó là vẻ mặt hung ác cùng oán hận.
"Cố ý?"
Anh dùng lực bắt được hai vai của cô, cô đau đến gần như chảy nước mắt.
"Đau quá! Anh buông tay ——"
"Cho tới bây giờ, con người của tôi không thích nhất chính là bị người ta trêu đùa, nhất là một cô gái."
"Là do anh bắt nạt một cô gái yếu đuối như tôi trước, hơn nữa, tôi căn bản cũng không đồng ý sẽ đến nơi hẹn mà, nếu như lúc ấy tôi có đồng ý đi chăng nữa thì cũng là do anh ép tôi... Nếu không anh sẽ để tôi bình an vô sự rời đi sao?"
Lúc ấy cô chỉ muốn nhanh chóng tránh khỏi anh mà thôi, nên cũng không nghĩ sẽ phạm phải một sai lầm lớn như vậy!
"Dĩ nhiên sẽ không rồi." Anh híp mắt lạnh lùng trả lời.
"Cho nên, tôi không đi là chuyện bình thường."
"Là tôi sai. Lúc đầu tôi không nên bị bộ dạng vô tội này của cô ảnh hưởng, để cô đi là sai lầm của tôi."
Bởi vì Hoàng Bộ Tuyết không phải là người của La Vũ Hiên, cho nên cô không biết, giờ phút này trong lòng của anh đã vô cùng tức giận.
Từ xưa tới nay chưa từng có ai có thể đùa bỡn anh như vậy, cô là người đầu tiên, cũng tuyệt đối là người duy nhất.
Tròng mắt đen xinh đẹp của anh lóe lên tia lửa từ địa ngục, giống như muốn nuốt chửng người ta.
Hoàng Bộ Tuyết nhìn vào ánh sáng nơi đáy mắt anh thì cảm giác tê dại cả sống lưng chậm rãi dâng lên.
Nhất định là anh ta đang rất tức giận, đến mắt cũng biến sắc, vẻ mặt cũng rất khủng khϊế͙p͙.
"Làm người phải hiểu được biết sai thì sửa, cho nên tôi quyết định thay đổi ta cách làm ban đầu."
"Cách làm?" Cô có thể không cần biết anh ta muốn thay đổi cách làm gì hay không?
"Hôm nay, tôi, tuyệt, đối, sẽ, không, mềm, lòng, nữa." Anh gằn từng chữ nói, giống như là cắn răng, nói xong liền kéo cô qua, sải bước đi tới chiếc xe hơi bên cạnh.
"Này, La Vũ Hiên, anh buông tay cho tôi,...... Nếu không buông tôi sẽ la lên đó......"
"A...... Cứu......"
Chỉ thấy người bị nhét vào trong xe, cửa xe vừa đóng, trong nháy mắt chiếc xe biến mất ở trên đường phố, lưu lại âm thanh vang vọng trên không trung!