Sửu Tiểu Xà

Chương 19

Chân núi Đông Hoa, rừng trúc u tĩnh, trong một mảnh xanh biếc, một tòa trúc viên tiểu cư đứng thẳng trong đó, nơi này hoàn cảnh ưu mỹ, rừng trúc xanh ươm, thác nước xinh đẹp, thật là thắng cảnh nhân gian. Trong trúc viên, một vị ẩn sĩ thanh nhã bạch y phiêu dật đang lên lớp giảng bài, tuyên dương cái lý của huyễn đạo, mấy đệ tử ngồi dưới không ai không lộ ra vẻ ngoan đạo.

Mà tú sĩ tên Lăng Túc Ngôn xuất hiện trong Hòa Châu thành, lúc này cũng cùng thanh niên hoa y ẩn giấu thân phận thái tửĐông Phương Thần nằm trong số những học sinh nghe đạo. Lăng Túc Ngôn giống những người kia, đều là đệ tử của ẩn sĩ Hàn Tử Linh.

Những đệ tử này, ai nấy đều lai lịch to lớn, trong đó có không ít người không phải là nhân loại. Chẳng hạn nam tử thô kệch lưng hùm eo gấu ngồi ở hàng trước, chính là tộc trưởng Liệt Diệm của hổ tộc. Mà thanh niên hồng y chân mày thanh tú ngồi ở hàng sau, lại là tinh hoa của hoa Mạn Đà La hóa thành. Thiếu niên khả ái mắt to ở giữa, vốn là tinh linh bạch thỏ. Đại hán chấc phác hầu hạ bưng trà nước, thật ra là gấu ngựa trong núi… tổ hai người ở hàng cuối thì lại là… Lãnh Thanh Thanh nhất định phải trà trộn vào và Lãnh Tịnh bị kéo tới.

Thế là, Hàn Tử Linh mỉm cười, đóng sách lại nói: “Hôm nay trong số đệ tử của ta, tựa hồ nhiều thêm vài vị khách.” Ánh mắt mọi người lập tức đều ném lên thân những vị khách không mời là Lãnh thị phụ tử và thái tử.

Lăng Túc Ngôn vội nói: “Sư phụ, vị Trần Đông Phương công tử này là bằng hữu của ta, vì ngưỡng mộ sư phụ mới đặc biệt tới bái kiến.”


Thái tử đổi tên thành Trần Đông Phương vội hành lễ, Tử Linh ẩn sĩ cười nói: “Công tử miễn lễ, công tử thân phận tôn quý, tại hạ nào gánh nổi đại lễ của công tử.” Tựa hồ ông đã sớm biết thân phận của thái tử.

Thế là ông lại nhìn sang tổ hai người Lãnh thị, Lãnh Thanh Thanh vội nói: “Đại sư, ta là dẫn nhi tử của ta tới bái sư. Tiểu Tịnh, mau dập đầu cho sư phụ!”

Lãnh Tịnh cự không lại y, chỉ đành quỳ xuống hướng Tử Linh ẩn sĩ, nói: “Thỉnh sư phụ thu hạ đệ tử.”

Tử Linh ẩn sĩ hơi ngạc nhiên, nói: “Chân long bái ta làm sư, thật khiến ta nhận không nổi a.”

Lãnh Tịnh bái xong nói: “Ta là thảo long lang bạc trong núi, vô căn vô định, có thể bái kiến sư phụ là vinh hạnh của ta. Khẩn cầu sư phụ khoan dung đối đãi, thu lưu ta.”

Thái tử mở to mắt nhìn một màn này, thầm nghĩ thanh niên tuấn mỹ này thật sự là long sao chứ? Hắn trước nay luôn khoác lác mình là chân long thiên tử, không ngờ hôm nay thật sự gặp được long, cảm thấy vô cùng mới mẻ. Thế là nói thầm với Lăng Túc Ngôn: “Sợ là giang hồ phiến tử, không bằng bảo hắn hiện ra nguyên hình xem thử đi.” Lăng Túc Ngôn trừng hắn một cái, bảo hắn đừng nói loạn.

Tử Linh ẩn sĩ lại nói: “Thiên mệnh của ngươi không phải là mệnh cách thảo long. Tối qua ta hạ quẻ, biết được hôm nay gặp dị long. Dị long không thuộc hải long, không thuộc thiên long, không thuộc sơn lâm thủy trạch chi long, không có tên trong long bộ ký. Dị long thăng thiên, là dấu hiệu của đại hung diệt trời mà thiên thư đã viết. Ta không dám thu ngươi a!”


Lãnh Tịnh đáp: “Những gì tiên sinh nói không thoát khỏi mệnh cách, vậy tiểu long hôm nay được gặp tiên sinh cũng là do mệnh cách sắp đặt, không phải chuyện mà dựa vào sức tiên sinh có thể tránh né. Nếu nói tiểu long là dấu hiệu đại hung, đích thực tiểu long liên tiếp gặp quái sự, nhưng theo những gì tiểu long quan sát, cái gọi là chuyện rủi là quả do đủ loại tiền nhân tích lũy, căn nguyên không phải nằm trên người tiểu long. Tiên sinh là kỳ nhân có thể nhìn lén thiên cơ, am hiểm đạo lý biến hóa thiên thời, hiểu rõ phúc họa đan xen, vạn vật phục khởi, long hành dị tượng đương nhiên đại biểu cho đại hung mất mát, nhưng cũng có một tầng ý nghĩa sau hủy diệt là tái sinh. Tiên sinh hà cớ gì còn sợ hãi?”

“Ha, hay cho một tiểu long sắc sảo, hay cho một tiểu long thông minh.” Tử Linh ẩn sĩ nghe xong gật gật đầu, nói: “Ngươi có thể hiểu rõ ý của ta, rất có tuệ căn. Tu vi ngày sau của ngươi, nhất định cũng không hạn lượng, ta cũng chỉ có thể hướng dẫn ít nhiều, hôm nay ta làm thầy ngươi, mong là ngày sau nhớ rõ một lời của ta.”

“Sư phụ thỉnh nói.” Lãnh Tịnh nói.

“Năng lực của ngươi thông thiên thông địa, có thể vượt mức trời. Chỉ mong ngươi ngày sau đừng quên ân điển sinh linh dưỡng dục ngươi, đừng quên nỗi khổ sinh linh, đừng khiến sinh linh tam giới lầm than.” Tử Linh ẩn sĩ nói thấm thía.

“Tiểu long hiểu rõ.” Thế là Lãnh Tịnh dâng trà bái sư, chính thức bái Tử Linh cư sĩ làm sư.

Đợi bái sư xong, Lãnh Thanh Thanh mắt lấp lánh nhìn Lãnh Tịnh, sùng bái nói: “Tiểu Tịnh thật mạnh nha lời ngươi nói vừa rồi thật rõ ràng mạch lạc a”


Lãnh Tịnh hừ lạnh một tiếng, đưa bộ bàn ghế lĩnh từ chỗ sư phụ cho y, hai người chính thức gia nhập vào môn hạ trúc viên, đương nhiên, Lãnh Thanh Thanh là gia thuộc học ké. Các sư huynh khác đều biểu thị chúc mừng với Lãnh Tịnh, đại sư huynh hổ vương muốn cùng hắn so cao thấp, nói là long tranh hổ đấu. Nhị sư huynh Mạn Đà La hoa thì rắc phấn hoa phao mị nhãn với hắn. Tam sư huynh tiểu bạch thỏ và Lãnh Thanh Thanh mới gặp đã thân, quả nhiên là vật tụ theo loài =.=. Tứ sư huynh Lăng Túc Ngôn và Lãnh Tịnh không nói được vài câu đã bị thái tử kéo sang một bên, sau đó khiêu khích muốn nhìn thấy nguyên hình của Lãnh Tịnh.

“Ngươi hy vọng được nhìn thấy ta lõa thể đến thế sao?” Lãnh Tịnh ngữ khí lãnh khốc nói.

“Ngươi!!” Thái tử bị cự tuyệt, nghiến răng nói: “Ngươi đợi đó cho ta!”

Cuộc sống trên Đông Hoa sơn rất an dật. Mỗi ngày trừ nghe Tử Linh cư sĩ giảng đạo lý ra, thời gian còn lại chính là chẻ củi và làm cơm, luyện công, mỗi đệ tử đều có sở trường của mình, mà Lãnh Tịnh tự chọn tu luyện một môn nhạc khí, ngoài ra nhất định phải tu luyện võ công. Tử Linh cư sĩ không truyền thụ pháp thuật cho Lãnh Tịnh, mà dạy hắn đạo lý thiên địa. Sống cùng các vị sư huynh cũng khá hòa hợp, Lãnh Thanh Thanh thường xuyên cùng bạch thỏ phát ngốc, thường xuyên gây ra vài chuyện khiến mọi người ôm bụng cười, đương nhiên trừ Lãnh Tịnh trước giờ chưa từng cười chê bọn họ, vì Lãnh Tịnh cảm thấy cười chê bọn họ cũng là một chuyện vô cùng nhàm chán.

Bất tri bất giác, đã trôi qua một tháng trong núi. Hôm nay, bạn tốt của Tử Linh cư sĩ gửi đến một phong thư, bảo Tử Linh cư sĩ đưa lá trà thượng hảo qua, cùng phẩm trà. Tử Linh cư sĩ vì gần đây đang bế quan tu luyện, thế là hùng sư huynh cùng hổ sư huynh liền tự tác chủ trương phái Lãnh Tịnh mới tới đi chạy việc.

Mà thái tử cũng đã du ngoạn ở bên ngoài đủ rồi, muốn trở về hoàng cung, thế là phó thác Túc Ngôn hoàn thành tâm nguyện của hắn__ Muốn được thấy long chân chính, đương nhiên, chính là muốn Lãnh Tịnh hiện ra nguyên hình.

Túc Ngôn hai bề khó xử, bất đắc dĩ đi lôi kéo nhõng nhẽo với Lãnh Tịnh, nói hết mọi lời, cuối cùng dùng điều kiện giúp Lãnh Tịnh làm tạp vụ ba tháng đổi lấy một lần Lãnh Tịnh để lõa chạy rong. Thái tử hưng phấn bừng bừng liền mang rượu và đồ nhắm tới, cùng Túc Ngôn tới bên hồ thưởng long.


Thời tiết hôm nay cũng đặc biệt tốt, vạn dặm không mây, hồ nhỏ trong vắt, Lãnh Tịnh sớm đã hóa thành long hình chờ dưới đáy hồ, quả nhiên không bao lâu, thái tử liền dẫn Túc Ngôn cười nói đi về phía này. Bọn họ trải thảm bên bờ hồ, sau đó bày rượu thức ăn lên, bắt đầu ăn uống. Thái tử còn rất không cần mạng nói với mặt hồ: “Tiểu bạch long, mau ra đây cho chúng ta nhìn bộ dáng của ngươi. Thuận tiện biểu diễn một chút tiết mục giúp vui cho chúng ta xem.”

Quả nhiên hắn vừa nói xong, trên mặt hồ bắt đầu nổi lên gợn sóng, một cái sừng long trắng tuyết từ đáy nước dần nổi lên, thái tử vỗ tay, cười nói: “Tiểu bạch long, ta có phải nên tán thưởng đạo cụ này ngươi làm rất giống thật?”

Thật ra trong lòng hắn, vẫn còn rất hoài nghi đối với việc Lãnh Tịnh rốt cuộc có phải là long hay không, dù sao trên đời chỉ có truyền thuyết về rồng, có ai thật sự thấy qua đâu chứ?”

Mà cái sừng trong hồ dần dịch chuyển gần bờ, cuối cùng dừng lại khi còn cách họ không tới một trượng,thái tử không kiên nhẫn nói: “Tiểu bạch long, ngươi có phải là giả trang hay không hả? Ngươi làm cái gì? Chỉ cho chúng ta xem cành cây trắng ngươi tìm được?”

Hắn vừa nói xong, chỉ nghe một trận tiếng nước ào ào, đầu long từ trong nước nhô lên, ở cự ly gần như thế nhìn thấy đầu long, chỉ có thể dùng hai chữ chấn động hình dung. Lãnh Tịnh há miệng, lộ ra răng nhọn, sau đó dựng thẳng người khỏi nước, dựa sát đầu vào mặt thái tử, nhìn thẳng vào mắt hắn.

Sau một khắc tĩnh lặng, chỉ nghe thái tử kêu thét lên: “A ma ơi__” Sau đó ngã đầu bất tỉnh nhân sự.


Thái tử ngất rồi. Lãnh Tịnh nhân cơ hội trở vào nước biến về nguyên hình, sau đó mặc y phục đi làm công chuyện, trước khi đi còn không quên giao phó Lăng Túc Ngôn đã ngây ngốc: “Nhớ rõ tạp vụ ba tháng ngươi phải làm.” Sau đó mang theo hành lý đi đưa lá trà cho hảo hữu của sư phụ.

Đây là lần đầu tiên Lãnh Tịnh quyết định phải tạm thời rời khỏi Lãnh Thanh Thanh một thời gian dài chút. Cho nên Lãnh Thanh Thanh đã chuẩn bị một bao hành trang to đùng cho Lãnh Tịnh, chất đầy đồ ăn đồ mặc. Kết quả thứ gì cũng đều bỏ vào, sau khi Lãnh Tịnh đi rồi mới phát hiện lá trà không được bỏ vào. Mà lúc này Lãnh Tịnh đã đi được một thời gian rất dài rồi.