Sửu Tiểu Xà

Chương 15

Lãnh Tịnh hóa thành nhân hình mặc xong y phục, xuất hiện trước mặt đám người mới tỉnh, mọi người đều cảm tạ ơn cứu mạng của Lãnh Tịnh. Hoa Nguyệt Thái đối với Lãnh Tịnh cũng càng thêm tán thưởng. Hiện tại phong tuyết đã ngừng, thông qua con đường tới Hàn Tinh sơn trang vừa nhìn đã hiểu, mọi người đại chấn tinh thần, xuất phát về mục tiêu cuối cùng, không tới nửa ngày, đã tới trước cửa sơn trang.

Trang chủ Hàn Tinh sơn trang Thẩm Hàn Tinh cũng là một tuấn mỹ thanh niên khí chất không linh xuất trần, chỉ là sắc mặt tái nhợt, hắn sớm đã chờ đợi ngoài cửa, thấy Hoa Nguyệt Thái đến trước trang, không kìm được cười khổ: “Sư huynh, xem ra ngay cả ông trời cũng chiếu cố ngươi, không ngờ để ngươi đột phá được màn ngăn phong tuyết.”

Hoa Nguyệt Thái vừa thấy hắn, không khống chế được kích động trong lòng, bước tới một bước, nói: “Hàn Tinh, ngươi cùng ta từng là sư huynh đệ, sao lại… sao lại phải bức chúng ta đao quân tương kiến!”

Thẩm Hàn Tinh ánh mắt lấp láy, nói: “Ta bức ngươi sao? Nhiều năm như thế kẻ vẫn đối địch với Hàn Tinh sơn trang không phải là ngươi sao? Là ngươi tự gây khó dễ cho mình.”

“Ta! Ta là vì muốn gặp ngươi một lần! Tại sao ngươi trốn tránh ta mười năm!” Hoa Nguyệt Thái buột miệng nói ra.

Thẩm Hàn Tinh cười đắng chát, chỉ nói: “Ta có khổ tâm.” Nói rồi bắt đầu ho khan, trên ống tay áo vốn trắng tinh của hắn nhiễm lên từng điểm máu, không ngờ là ho ra máu.

Hoa Nguyệt Thái đại kinh, không bận tâm được nhiều, đi tới nắm tay hắn: “Ngươi đây là làm sao? Thân thể ngươi sao lại biến thành như vậy?! Ngươi, mạch tượng của ngươi sao… võ công của ngươi đâu?!”

Thẩm Hàn Tinh tuy mỉm cười, nhưng lệ quang lấp lánh, nói: “Sư huynh, ngươi không nên tới, ngươi không nên tới a!” Còn chưa nói xong, thì đã ho càng lợi hại hơn, máu cũng không ngăn được trào ra khóe miệng.


Nguyệt Hoa Thái chứng thực suy đoán trong lòng, run giọng nói: “Ngươi tránh không gặp ta, là sợ ta biết chân tướng năm đó đúng không! Năm đó người tiêu hết nội lực cứu ta là ngươi! Ngươi vì ta mất đi võ công, còn dính phải kịch độc mài mòn thân thể! Nhiều năm như thế ngươi đối nghịch với ta, là sợ ta biết chân tướng rồi sẽ hổ thẹn đúng không!”

“Sư huynh… ngươi… ngươi đừng nói nữa…” Thẩm Hàn Tinh chảy nước mắt, “Không ngờ phong tuyết trăm năm không tan trên Tuyết Sơn lại vì ngươi tới mà tan hết, lẽ nào là thiên ý… thiên ý…”

Thì ra Hoa Nguyệt Thái và trang chủ Hàn Tinh sơn trang lại có một câu chuyện cảm động như thế, tất cả mọi người tại đó đều ngây ra. Chỉ có__ sửu tiểu xà nhân lúc mọi người không lưu ý lại chuồn đi.

Lãnh Thanh Thanh đang ở Nguyệt Hoa sơn trang lén lút trốn trong ổ chăn của mình uống rượu nghe thấy tiếng động bên cửa sổ, biết là nhi tử tới, vội vàng giấu rượu đi, sau đó lắc mông lấy từ dưới giường ra hạt dưa, hạt dẻ, nho khô đã mua sẵn để tiến cống cho Lãnh Tịnh.

Lãnh Tịnh bỏ thức ăn vặt vào trong cái túi mình mang tới, dù sao hắn là ấu long mới chỉ năm mươi tuổi, bất kể tâm lý tuổi tác có ông cụ non cỡ nào, đồ ăn vặt vẫn là thích ăn. Mà trong quan niệm của hắn, ăn đồ có thể khiến mình vui vẻ là chuyện lý lẽ thỏa đáng.

“Nhi tử, y phục lần trước ngươi mang tới đã giặt xong rồi.” Lãnh Thanh Thanh thấy hắn thu gom đồ đạc, liền ở một bên nói như kể công.

“Ân.” Lãnh Tịnh còn chưa mở miệng, đột nhiên một nha hoàn không gõ cửa đã lao vào, vừa vào vừa lớn tiếng nói: “Thanh Thanh thiếu gia, dạ tiêu tửu nhưỡng nguyên tiêu làm xong rồi, mau ăn đi.”

Thì ra Lãnh Thanh Thanh cá tính hiền hòa, các nha đầu cùng hắn không có lễ nghĩa gì, đều là tới thẳng đi thẳng.

Kết quả nha đầu vừa vào đã thấy Lãnh Tịnh, không khỏi bị dọa nhảy dựng, còn chưa kịp phản ứng, Lãnh Tịnh đột nhiên trầm giọng nói: “Đứng yên! Hạ nhân đều giống như ngươi nhảy nhảy nhót nhót như thế sao!”

Nha đầu bị khí thế của hắn trấn trụ, gương mặt vốn cười tinh nghịch, lập tức cứng lại.

Lãnh Tịnh hừ lạnh một tiếng, nói như suối tuôn: “Đây là quy củ làm hạ nhân của ngươi sao? Trang chủ bình thường dặn dò các ngươi thế nào?”


“Xin, xin lỗi! Lãnh công tử! Ta không dám nữa! Ta không dám nữa…” Nha đầu run giọng nói, Lãnh công tử phát hỏa thật đáng sợ mà! Bị hắn trừng một cái liền giống như bị sét đánh.

“Không thể làm thì sớm gả đi đi. Đây là dạ tiêu gì? Đều đã lạnh rồi, đem xuống làm lại.” Lãnh Tịnh vỗ bàn, nha đầu bị dọa bưng chén lên, chạy như trốn.

Kết quả nàng hoàn toàn quên mất tại sao Lãnh Tịnh vốn nên ở ngoài ngàn dặm lại đột nhiên xuất hiện ở Nguyệt Hoa sơn trang.

Sửu tiểu xà đuổi nha đầu đi, thu dọn hành trang xong, sau đó cùng cha nói tạm biệt rồi đi.

Nhưng mà, điều khiến hắn vạn lần không thể ngờ là, đợi khi hắn về tới Tuyết Sơn, trước sau không tới nửa canh giờ, lại sớm đã phát sinh kịch biến. Chỉ thấy Hàn Tinh sơn trang từ trên xuống dưới mây mù ảm đạm, những hào kiệt cùng hắn tới đây cũng khóc lóc thảm thiết, Lãnh Tịnh không biết đã xảy ra chuyện gì, đi tới hỏi thăm đại tổng quản, đại tổng quản kéo tay áo hắn khóc sướt mướt, nghẹn ngào nói: “Công tử ngươi đi đâu vậy… trang chủ hắn… hắn và Thẩm Hàn Tinh cùngtuẫn tình rồi!”

“A!” Lãnh Tịnh không ngờ được lại có kết cục này, vội hỏi xem tình huống thế nào.

Đại tổng quản khóc nói: “Thẩm Hàn Tinh năm đó vì cứu trang chủ trọng thương, tiêu hết nội lực thân trúng kỳ độc, hiện tại đã là đèn khô cạn dầu, chỉ lưu lại một hơi thở để gặp trang chủ mà thôi. Ai ngờ khi hắn ngậm cười tới cửu tuyền trong lòng trang chủ, trang chủ cảm hoài tình si của hắn, liền… tuẫn tình theo hắn rồi! Ô ô… Lãnh công tử, trước khi lên trời trang chủ lưu lại di ngôn, đem Hàn Tinh sơn trang và Nguyệt Hoa sơn trang giao toàn quyền cho công tử, bảo chúng ta tôn ngài làm chủ… ô ô…”

Sửu tiểu xà ngây ngốc, nửa ngày không nói.

____

Ba tháng sau.


Sửu tiểu xà, ách, hiện tại là Lãnh trang chủ Tinh Nguyệt sơn trang đỉnh đỉnh đại danh chốn giang hồ, từ sau khi hắn thành danh trên giang hồ, lại làm trang chủ, đủ loại chuyện rườm rà kéo tới không dứt. Cái gì mà tỷ võ a, thương vụ a, nhân tình a, lễ tiết a vân vân, nhộp nhịp kéo tới không dứt. Đặc biệt là tới đề thân.

Vì xua những người này đi, Lãnh Tịnh chỉ đành nói dối bản thân đã có người trong lòng, lời này vừa nói ra, không biết đã hại bao nhiêu thiếu nữ cắn nát khăn tay, ghen tỵ nguyền rủa nữ tử may mắn có được tâm ái của Lãnh Tịnh.

Mà Lãnh Tịnh thì gần như đem Lãnh Thanh Thanh vào vòng quyến dưỡng bên cạnh mình, tiếp tục suy nghĩ nho nhỏ tà ác *** ô của hắn, nhưng lại không chuyển sang thực hành. Vì Lãnh Thanh Thanh ba trăm tuổi vẫn là thiếu niên trong xà tộc, đối với những tình cảm này vẫn còn rất thanh thuần, hắn muốn đợi y trưởng thành, cam tâm tình nguyện tương ái với mình. Vì cách nghĩ vượt mức cứ như gia trưởng trưởng bối này, Lãnh Tịnh vẫn chỉ ý *** ái muội mà thôi.

Nhưng mà, mọi người có lẽ vẫn nhớ, khi sửu tiểu xà dùng loại nhãn quang này đối đãi Lãnh Thanh Thanh, bản thân hắn là ấu ấu long năm mươi tuổi còn muốn nhỏ hơn Lãnh Thanh Thanh rất nhiều rất nhiều, vậy thì đối với tuổi tác chỉ tương đương ấu đồng trong long tộc của mình mà nói, Lãnh Tịnh có cách nhìn thế nào đây?

“Tuổi tác không phải là vấn đề, quan trọng là linh hồn bên trong thân thể, đối với ta mà nói, năm mươi tuổi, chính là như năm mươi tuổi của phàm nhân, thật ra, ta đã là long rất thành thục thâm trầm rồi.” Mỗi khi nghĩ tới vấn đề của mình, sửu tiểu xà luôn tự làm tê liệt mình như thế.

Nhưng mà, bất luận hắn tự huyễn hoặc mình ra sao, sự thật thân là ấu long vẫn vô pháp kháng cự.

Chứng cứ mạnh mẽ nhất là, đoạn thời gian gần đây, Lãnh Tịnh duy trì nhân hình càng lúc càng cố sức, đã có mấy lần xém chút hiện ra nguyên hình trước mặt thuộc hạ, có một lần đang chủ trì võ lâm đại hội, tay của hắn đột nhiên không chịu khống chế hiện ra vảy long, hình dạng của tay cũng dần biến thành bộ dáng vuốt long, khiến hắn không thể không dùng áo khoác phủ đi, sau đó nhân lúc đi tiểu chuồn luôn.

Bị bức tới tình thế này, Lãnh Tịnh không thể không tạm thời bế quan, nói với bên ngoài là tu luyện võ công, thực tế là trốn trong hồ ở hậu sơn sơn trang suy nghĩ vấn đề.

Thế là Lãnh Thanh Thanh mỗi ngày lặng lẽ đến hậu sơn đưa cơm cho hắn.

Đến ngày trăng tròn, Lãnh Thanh Thanh mang theo hộp cơm xuyên vào mật đạo đi tới con hồ nhỏ ở hậu sơn, lúc này Lãnh Tịnh đã hoàn toàn không thể hóa thành nhân hình, chỉ mang bộ dáng một con bạch long khí thế uốn lượn, lúc này đang nằm úp trên vách nham sơn cốc, không ngừng cọ cọ sừng của mình.


“Tiểu Tịnh, ngươi đang làm gì a?” Lãnh Thanh Thanh ngây ra.

“Cọ thoải mái lắm.” Lãnh Tịnh đang cọ hưng phấn.

“Tiểu Tịnh, ta nghĩ ngươi có thể là sắp thay sừng rồi, giống như xà lột da và hươu thay sừng, tiểu hài phàm nhân thay răng vậy đó, nói rõ ngươi lại trưởng thành thêm một chút rồi!” Lãnh Thanh Thanh nói với hắn.

Y vừa nói xong, một phần màu tối trên đỉnh cái sừng trên đầu Lãnh Tịnh gãy xuống, lộ ra sừng long mới tinh bên dưới.

“Đúng vậy rồi!” Lãnh Tịnh cọ rớt sừng long cũ, nhất thời cảm thấy thoải mái không ít, cảm giác ngưa ngứa biến mất.

“Đương nhiên, nếu không sao ta là cha được chứ!” Lãnh Thanh Thanh đắc ý nói.

Tuy đại đa số long tộc đều là dùng sừng hóa thành thần binh pháp khí hoặc lương dược cứu mạng, sừng long cũng là một bảo vật thần giới tranh giành, nhưng sừng long bạch sắc của Lãnh Tịnh thay ra lại bị Lãnh Thanh Thanh coi thành bồn cắm san hô lấp lánh, đặt trong phòng mình làm vật trang trí.



Cuộc sống cứ thế trôi qua từng ngày trong quãng đường xông pha giang hồ của sửu tiểu xà. Có lúc sửu tiểu xà sẽ mang cha mình là Lãnh Thanh Thanh cùng xông pha giang hồ, đương nhiên Lãnh Thanh Thanh vẫn là gây rối cho hắn nhiều hơn, cho dù như thế, sửu tiểu xà luôn có thể giải quyết ổn thỏa, cuối cùng dùng biểu hiện tuyệt đối ưu thế khiến cả giang hồ kinh thán.

Dần dần, một xà một long dung nhập vào trong cuộc sống phàm nhân, thậm chí có lúc, Lãnh Tịnh cảm thấy bản thân chính là người, là Bạch Hồng công tử người người trong giang hồ nghe danh liền sợ. Thế giới của những yêu quái, thần ma đó cách hắn ngày càng xa, cuộc sống trở nên càng lúc càng an dật. Mà Lãnh Thanh Thanh thì sao, y vẫn luôn là điển hình thích ứng mọi hoàn cảnh, bất luận đi tới đâu, chỉ cần có nhi tử ở bên cạnh là đủ, cái gọi là quốc thù gia hận trước giờ y chưa từng nghĩ tới một con bạch xà nho nhỏ như mình có thể giải quyết, càng chưa từng nghĩ tới nhi tử vẫn còn là ấu ấu long đi giải quyết.


Trong cuộc sống giang hồ này, danh tiếng của Lãnh Tịnh càng lúc càng vang xa, đến cuối cùng, hắn đã trở thành truyền kỳ võ lâm bất bại, đủ vinh dự trên người, khiến hắn trở nên thần bí lãnh mạc mà lại uy nghiêm. Vốn dĩ hắn chỉ là vào nhân gian tùy tiện qua lại, không ngờ thế nhưng một phát là mười năm.

Mười năm tang thương, đối với nhân gian mà nói là biến hóa không nhỏ, nhưng năm tháng không hề lưu lại bất cứ vết tích nào trên người Lãnh Tịnh và Lãnh Thanh Thanh. Mà Lãnh Thanh Thanh kỳ thật cũng chính thức nghênh đón sinh nhật ba trăm tuổi tròn của y. Điểm này rất quan trọng, đối với xà thần tộc mà nói, ba trăm tuổi mới bắt đầu là thành niên chân chính, bình thường tại tuổi này mới cử hành lễ thành niên, cũng giống như lúc mười sáu tuổi của phàm nhân. Mà xà thần ba trăm tuổi, nếu không dự định tu tiên thành đạo, tuổi này chính là có thể đàm hôn luận gả.

Lãnh Tịnh nhìn gương mặt vĩnh viễn ngốc nghếch của Lãnh Thanh Thanh, trong lòng luôn xẹt qua một vài suy nghĩ mơ hồ, nhưng lại không xác định được là gì. Trong mười năm này, hắn cũng hiểu rõ không ít chuyện xuân cung bí trướng, nhưng chưa từng đổi sang thực hành.