Sửu Tiểu Xà

Chương 13

Trong một phiến hỗn loạn, Lãnh Tịnh đứng ở sau cùng thản nhiên bất động, mà Lãnh Thanh Thanh thì đã bị hắn che mắt kịp thời, bị ấn ra ngồi sau lưng hắn. Trận giết chóc cuối cùng cũng đến gần bên, một tên giáo chúng ma giáo tay cầm rìu lớn, chém về phìa Lãnh Tịnh.

Trong thoáng chốc, cái rìu đã đến đỉnh đầu Lãnh Tịnh, mà lúc này, sửu tiểu xà mới bắt đầu di động thân hình.

Nếu mọi người còn nhớ tới nội dung trong đoạn văn trước đó, thì chắc cũng nhớ, sửu tiểu xà có tốc độ nhanh nhất thiên địa, kết quả khi loại tốc độ nhanh chí cực này phát động, chính là tất cả sự vật ở xung quanh đối với Lãnh Tịnh mà nói, đều trở nên ‘chậm’ đi.

Vì thế, thoáng chốc khi chiếc rìu hạ xuống, Lãnh Tịnh lại phát động tốc độ vượt mức của mình, như vậy bên cạnh sửu tiểu xà sẽ hình thành một cảnh tượng kỳ diệu, đó chính là dưới con mắt Lãnh Tịnh, tất cả sự vật chung quanh đều dừng lại.

Cũng chính là nói, thoáng chốc khi sửu tiểu xà phát huy tốc độ đến cực điểm, thời gian đối với sửu tiểu xà mà nói cũng dừng lại. Vì thế trong chớp mắt tĩnh lặng đó, sửu tiểu xà thấy được cái rìu đứng yên, giọt máu dừng ở giữa không trung, và đám người bất động. Hắn có thể nhẹ nhàng xuyên qua đám người bất động này, đi tới cạnh ma giáo giáo chủ Hàn Tinh Lộ, lúc này trên mặt hắn còn ngưng đọng nụ cười, trong tay còn vê một mũi đao hình dáng kỳ dị vừa nhẹ vừa mỏng.

Lãnh Tịnh giơ tay ra, nhẹ cầm mũi đao trong tay hắn lên, Lãnh Tịnh đột nhiên nổi lên tâm tính trêu đùa, muốn xem thử bộ dáng kinh hoảng của tên phàm nhân khoa trương này. Thế là đem mũi đao kỳ dị đó đặt cố định ở nơi sát tóc mai bên tai của hắn.

Làm xong tất cả, Lãnh Tịnh mới trở về chỗ vừa rồi, giải phóng thời gian khỏi không gian kỳ dị do mình tạo ra.


Thời gian lại bắt đầu lưu động lần nữa, chiếc rìu của đại hán vô duyên vô cớ chém lệch, mà Hàn Tinh Lộ bị mũi đao của mình cắt đứt một lọn tóc.

Mà hắn thực sự không nghĩ ra được tại sao mũi đao trong tay mình lại đột nhiên xuất hiện ở bên mặt mình!!

Nương theo tiếng kêu thảm chói tai hết mức của Hàn Tinh Lộ, bước chân của ma giáo nhất thời đại loạn.

Lúc này, Lãnh Tịnh đột nhiên xuất thủ, sợi tơ trong tay như sao băng rạch trời, mang theo liệt khí như đao, ập thẳng tới Hàn Tinh Lộ, Hàn Tinh Lộ không kịp bận tâm việc quái dị vừa rồi, trở tay lấy một mũi đao khác cản lại, ai biết sợi tơ này bén tới mức vàng tiêu sắt gãy, phiến đao do hàn băng huyền thiết tạo nên lại bị một sợi tơ làm gãy thành hai, đáp thẳng lên trán Hàn Tinh Lộ.

“A!!” Hàn Tinh Lộ kinh hô, tự hiểu kiếp tử đã tới, nhắm hai mắt lại. Ai biết thứ rơi xuống chỉ là tóc mai trước trán mà thôi.

“Ta thua rồi… Là ai? Ngươi là ai?!” Hàn Tinh Lộ mở mắt, đột nhiên nhìn sang đám người, cuối cùng bốn mắt nhìn nhau cùng thiếu niên mỹ mạo thanh dật.


Mà mọi người xung quanh cũng phát giác được sự giao phong của hai người, khi Hàn Tinh Lộ hét lên “ta thua rồi”, ánh mắt của mọi người liền tập trung lên người thanh niên vừa dùng một sợi tơ đánh bại ma giáo giáo chủ, mà thanh niên công lực kinh người này chính là Lãnh Tịnh.

_________

Hiện tại đã là buổi tối.

Sửu tiểu xà lần đầu tiên tham gia tiệc rượu của phàm nhân.

Đương nhiên cao hứng nhất là Lãnh Thanh Thanh, vì tất cả rượu được mời tới Lãnh Tịnh đều bị Lãnh Thanh Thanh uống. Lãnh Tịnh một trận thành danh, trong nửa ngày đã trở thành ngôi sao mới sáng chói trong võ lâm. Vì chúc mừng đã bắt được đại ma đầu, Võ Lâm Công Minh cử hành yến tiệc chúc mừng tại thiên hạ đệ nhất trang, mà Lãnh Tịnh cũng trở thành khách trên tọa. Nhưng Lãnh Tịnh không biết uống rượu, vì thế Lãnh Thanh Thanh từ sau khi ra khỏi Bích Hải cốc lần đầu tiên được uống vui như thế.

Đương nhiên, rất nhiều thế lực võ lâm cũng đã biểu thị ý chiêu gọi Lãnh Tịnh, Lãnh Tịnh trở thành cái bánh nướng thơm tho được giành giật trên thị trường nhân tài võ lâm.


Trải qua một phen sàng lọc, Lãnh Tịnh cuối cùng hạ ước định với Nguyệt Hoa sơn trang, trở thành môn khách của Nguyệt Hoa sơn trang. Mà Nguyệt Hoa sơn trang cũng là một trong ba đại thế lực võ lâm, cao thủ như Lãnh Tịnh gia nhập sơn trang, cũng hợp tình hợp lý. Trong ánh mắt ngưỡng mộ và ghen tỵ của mọi người, Lãnh Tịnh cùng trang chủ Hoa Nguyệt Thái của Nguyệt Hoa sơn trang rời khỏi yến tiệc, đương nhiên sau lưng còn có lão cha uống tới say mèm.

Hoa Nguyệt Thái năm nay vừa ba mươi, nhưng gương mặt lại mỹ mạo như hoa như ngọc, là mỹ nam tử nổi tiếng trong võ lâm, cũng là người có tâm cơ thâm trầm. Lần này hắn chiêu gọi được tuyệt thế cao thủ như Lãnh Tịnh nhập trang, trong lòng tự nhiên cao hứng, nhưng Lãnh Tịnh đồng dạng cũng là lợi kiếm nguy hiểm, nếu không thể khống chế, rất có khả năng sẽ tổn thương bản thân, vì thế hắn phải dùng thủ đoạn thao túng chặt chẽ. Cái gọi là thao túng, không ngoài uy bức lợi dụ, hiện tại Lãnh Tịnh vừa mới quy thuộc vào bộ hạ của mình, tự nhiên không thể dùng thủ đoạn uy hiếp, áp dụng công tâm lôi kéo mới là đúng đắn.

Thế là khi đi tới cạnh xe ngựa, Hoa Nguyệt Thái vừa giả ý chuyện phiếm cùng Lãnh Tịnh, vừa sắc ngôn quan sát, thầm suy đoán sở thích của y.

Quả nhiên, trong lời nói, Lãnh Tịnh đối với nơi khói hoa rất quan tâm, xem ra tuy ngoại hình là lãnh đạm cao ngạo, nhưng trong lòng vẫn chỉ là một kẻ phàm tục? Hoa Nguyệt Thái không kìm được cười lạnh khinh thị trong lòng, chẳng qua nếu vậy, thì cũng dễ xử.

Vì biểu thị tôn trọng, Hoa Nguyệt Thái chuẩn bị cho Lãnh Tịnh xe ngựa thoải mái riêng, Lãnh Tịnh đặt Lãnh Thanh Thanh ngồi vào thảm mềm mại được lót trong xe ngựa, Lãnh Thanh Thanh thì mặc hắn bài bố, ngủ say như chết. Lãnh Tịnh cuối cùng thở phào một hơi, hắn vẫn lo lắng Lãnh Thanh Thanh không cẩn thận lộ ra đuôi xà. Hiện tại trong xe chỉ có hai người họ, Lãnh Tịnh trở nên càn rỡ, thò tay vào trong y sam của Lãnh Thanh Thanh, cởi từng cút áo trên người y.

“Cha…” Lãnh Tịnh nhẹ cắn lên mặt y, một bên còn tưởng tượng tới chuyện thân mật giữa nam nữ phàm nhân, lần đó ở thanh lâu, cách vách truyền tới tiếng thở dốc ái muội, rốt cuộc hàm chứa kích tình *** mỵ cỡ nào? Mà thân thể trước mắt mình đây, có phải cũng có thể giống như thế… Lãnh Tịnh bất tri bất giác tâm tư phập phồng, hai má phát nhiệt, sâu trong thân thể cũng dần có xung động nảy nở, khiến hắn chỉ cảm thấy tâm ngứa ngáy.

“Nhi tử a… ngươi đang làm gì?” Lãnh Thanh Thanh lúc này mơ hồ hé mắt ra, thần thái mê say, y phục trước ngực rộng mở, dụ người liên tưởng.


Lãnh Tịnh trầm tĩnh nhìn y, cuối cùng đè nén tâm tư xuống, nói: “Ngươi uống say rồi, ta giúp ngươi thay y phục, cho dễ ngủ.”

“Ân ân… Tiểu Tịnh ngoan…” Lãnh Thanh Thanh cười ngốc, lật người tiếp tục ngủ.

Lãnh Tịnh cuối cùng cái gì cũng không làm. Sau khi đắp chăn cho Lãnh Thanh Thanh, hắn cũng ngủ theo.

Nửa đêm, một cái đuôi bạch xà như cũ quấn lên eo hắn.

Nguyệt Hoa sơn trang nằm trong một sơn cốc u tĩnh, sơn trang quy mô to lớn, trang trí bên trong cũng cực kỳ hoa mỹ. Trong sơn trang môn khách rất nhiều, tụ tập không ít tài năng trong võ lâm đương thời, có thể thấy tài năng lãnh đạo của Nguyệt Hoa Thái.

Vào sơn trang, Nguyệt Hoa Thái liền ban tặng cho Lãnh Tịnh một đình viện đơn độc, lại tặng cho hắn rất nhiều thị nữ mỹ mạo, lễ nghĩa coi như làm đủ. Mà Lãnh Tịnh cũng bắt đầu sinh nhai với vai trò tự nhận ‘Bạch Hồng công tử’ kiêm môn khách sơn trang__ Mỗi tháng đều có trợ cấp sơn trang cấp cho hắn, hơn nữa còn rất thanh nhàn, vì hắn không phải là người đa sự, đối với giang hồ phân tranh cũng không hứng thú hỏi, nếu bản thân đã quy thuận Hoa Nguyệt Thái, vậy thì hắn chỉ nghe theo phân phó của mình Hoa Nguyệt Thái, thời gian dư, đều dùng trên việc lãng phí thời gian.

Nhưng giang hồ huyết lộ của sửu tiểu xà, mới chỉ vừa bắt đầu.