Em là một cô gái tuyêt vời, Ashling, em là một cô gái tuyệt vời, Ashling. Lời tạm biệt của Dylan với Ashling cứ quanh quẩn trong đầu cô, khi cô đi bộ từ quán Shelbourne về nhà. Và chỉ chấm dứt khi cô tạt vào quán Café Moka kiếm cái gì đó để ăn.
Cuối cùng khi cô về đến nhà, Boo đang ngồi bên ngoài.
“Cậu đã ở đâu vậy?” Ashling hỏi. “Mấy ngày vừa rồi tôi không nhìn thấy cậu.”
Anh ta vụt ngước nhìn lên trời. “Phụ nữ!” Anh ta thốt lên, hồn hậu. “Lúc nào cũng tìm cách theo dõi bạn.” Đôi mắt anh ta sáng ngời trên khuôn mặt không cạo. “Tôi cảm thấy muốn thay đổi phong cảnh một chút.” Anh ta vẫy bàn tay bẩn thỉu ra vẻ đùa cợt. “Ô cửa tuyệt đẹp của một cửa hàng trên phố Henry mời gọi, thế là tôi đặt mũ xuống đó vài buổi tối.”
“Vậy là cậu đi ngủ lang,” Ashling nói. “Người đàn ông điển hình.”
“Điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả,” Boo quả quyết nói. “Vấn đề tự nhiên thôi.”
“Tối qua tôi mang cho cậu mấy quyển sách.” Ashling khó chịu vì một lần nữa bị lâm vào tình cảnh khó xử.
Cho đến khi cô nhớ ra là mình có bản đọc thử một tác phẩm của Patricia Cornwell trong túi. Không ai ở văn phòng muốn nó thế là Ashling đã cầm nó về cho Joy.
“Liệu cậu có thích cái này không nhỉ?” Cô lúng túng móc quyển sách trong túi ra. Mắt Boo rạng ngời với vẻ thích thú đến nỗi cô cảm thấy hơi bất nhẫn. Cô có quá nhiều, anh ta chẳng có gì ngoài một tấm chăn màu da cam.
“Thích cực ấy chứ,” anh ta thốt lên. “Tôi sẽ giữ gìn nó, đảm bảo không có gì xảy ra với nó cả.”
“Cậu cứ giữ lại cũng được.”
“Sao lại thế được?”
“Tôi nhận được nó, ừm, không mất tiền. Ở chỗ làm.”
“Công việc hay thật,” anh ta chúc mừng. “Cám ơn chị, Ashling, tôi rất cảm kích vì chuyện này.”
“Có gì đâu,’ cô gượng gạo nói. Bứt rứt vì sự bất công của thế giới, giận chính mình vì có quá nhiều quyền lực, áy náy vì cô làm quá ít ỏi.
Trong lúc cô tra chìa khóa vào cánh cửa, anh ta gọi với theo, “Cô thấy Marcus Valentine thế nào?”
“Tôi không biết.” Trong giây lát cô đã suýt lâm vào một màn giải thích dài dòng rằng ban đầu cô không hề mê mẩn anh ta như thế nào, và rồi cô thấy anh ta trên sân khấu và không thể không đổi ý, rằng cô đang nóng ruột chờ anh ta gọi điện cho mình ra sao và hy vọng là có thể có một tin nhăn đang chờ cô và... chờ chút đã.
“Buồn cười,” cô yếu ớt mỉm cười với Boo. “Anh ta buồn cười lắm.” Buồn cười là quá chuẩn rồi. Anh ta nói là sẽ gọi điện, thế rồi chẳng thấy quái đâu cả. Cô hộc tốc chạy lên cầu thang để xem có tin nhắn nào không.
Nhìn thấy đèn đỏ đang nhấp nháy, cô xây xẩm cả đầu óc. Cô nhấn phím “play”, và trong khi cuốn băng tua lại từ đầu, cô làm một vòng thật nhanh, trong đó cô xoa tượng Phật may mắn, chạm vào viên sỏi may mắn, vuốt ve viên pha lê may mắn và đội lên đầu chiếc mũ len đỏ may mắn của mình. “Cầu xin Đấng Lòng lành trong Vũ trụ mà con đã nguyện gọi là Chúa,” cô cầu nguyện, “hãy để cho đó là anh ấy.”
Rõ ràng là có chút nhầm lẫn nào đó trong miền liên tục của không gian-thời gian, vì những lời cầu nguyện của cô được đáp lại. Nhưng đó là những lời cầu nguyện nhầm. Những lời cầu nguyện lạc hậu - tin nhắn là của Phelim. Trong quá khứ đã rất nhiều lần Ashling cầu nguyện để Phelim gọi cho cô, và giờ đây khi anh ta gọi, thì đã quá muộn.
“Chào em, Ashling,” anh ta lên tiếng từ Sydney. “Dạo này em thế nào?” Nghe giọng anh ta có vẻ hớn hở [Ở đây có sự chơi chữ, vì từ "sunny" trong nguyên văn vừa có nghĩa là "vui vẻ, hớn hở", vừa có nghĩa là "đầy nắng" - ám chỉ đến khí hậu phương Nam của Australia.] và pha chút Australia, rồi anh ta quay trở lại với giọng Dublin. “Nghe này, anh lại quên mất chưa mua cho mẹ một món quà sinh nhật và nó còn giá trị hơn cả cuộc sống của anh. Em có thể kiếm cho bà món đồ trang trí hay cái gì đó không, em biết rõ hơn anh là bà thích gì mà, anh sẽ gửi tiền lại cho em. Cám ơn nhé, em là một viên ngọc quý.”
“Đồ khốn kiếp chết tiệt,” cô lầm bầm, giật chiếc mũ len đỏ may mắn của mình xuống. Nếu như cô mà không lo giải quyết hộ anh ta chuyện vé, visa, hộ chiếu và đô la Australia, thì có lẽ Phelim vẫn đang loay hoay tìm hiểu làm thế nào để rời khỏi đất nước này. Cô hầu như đã phải đặt anh ta lên máy bay đúng theo nghĩa đen với một mảnh giấy quàng quanh cổ. Rồi cô chợt nhận ra những phản ứng của mình - hoàn toàn không có cảm giác ghê tởm, vương vấn hay nhung nhớ nào hết. Việc liên lạc với Phelim thường khiến cô đau đớn, nhưng có vẻ như cô đã bắt đầu tin vào lời tuyên bố của chính mình. Cô thực sự đã quên được anh ta.
Cô nhấc điện thoại lên và gọi Ted. “Giá kể Cậu bé Công chức có thể qua đây,” cô nói, thay cho lời chào.
“Tớ sang ngay đây.”
“Rủ cả Joy nữa nhé.”
Lát sau Ashling chào Ted và Joy bằng câu, “Tớ đang khổ sở vì đàn ông đây.”
“Tớ cũng thế,” Joy nói, gần như khoe khoang.
“ Nửa-người-nửa-lửng à?”
“Có mà Nửa-ngợm-nửa-lửng ấy,” Joy sửa lại. “Làm tớ điên cả đầu. Nhưng Ashling, người đàn ông nào đang khiến cậu khổ sở thế? Quý ông Gợi cảm Ngon lành ở chỗ làm à? Tớ nghĩ tớ đã dự báo điều này rồi mà, phải không nhỉ?”
“Ai cơ? Ôi, Jack Devine?” Ký ức về hai trăm điếu thuốc làm cô thấy không thoải mái, vì vậy cô vội chuyển nhanh sang phần buộc tội “cư xử cho đúng tuổi của cô đi, chứ không phải mức giới hạn tốc độ thế”, và ngay lập tức cô lại biết mình đang đứng ở đâu. “Cái đồ con hoang ấy à?” Joy trao cho Ted nụ cưòi đắc chí kiểu tớ-đã-bảo-cậu-mà. “Cảm xúc đang lên đùng đùng kìa,” cô nhận xét với vẻ bao dung.
“Không phải là Jack Devine,” Ashling quả quyết. “Mà là tay nghệ sĩ tấu hài kia, Marcus Valentine.”
“Thế thì cậu kêu ca vì chuyện gì?” Joy bực mình gắt.
Thế là Ashling kể lại toàn bộ câu chuyện, về việc gặp Marcus ở bữa tiệc trên bến cảng, mảnh giấy Bellez-moi.
“Nhưng anh ta đã nhắc đến chuyện đó trong phần biểu diễn!” Ted phấn khích thốt lên. “Người con gái anh ta nói đến chính là cậu. Chuyện này thật phi thường!”
Ashling giơ một tay lên ra hiệu im lặng. “Rồi tớ gặp lại anh ta vào cuối tuần trước nữa tại bữa tiệc ở Rathmines và tớ vẫn không hề thấy anh ta hấp dẫn. Nhưng tớ nhìn thấy anh ta tối hôm thứ Bảy và tớ nghĩ tớ đã bắt đầu thích anh ta rồi. Và anh ta nói là sẽ gọi điện cho tớ vậy mà vẫn chưa thấy gọi.”
“Tất nhiên là anh ta chưa gọi!” Joy thốt lên. “Hôm nay mới là thứ Hai.”
Nghe những lời đó, sự sáng suốt bỗng trở lại với Ashling. “Cậu nói hoàn toàn đúng! Tớ đang tự thân làm tội đời như mọi khi và thậm chí tớ còn không chắc là mình có phải lòng anh ta không nữa. Và cứ thử nghĩ tớ đã mất cả ngày hôm qua bồn chồn lo lắng. Liệu có bao giờ tớ học được...?” “Nếu như anh ta có định gọi cho cậu, thì sẽ phải là thứ Ba hoặc thứ Tư,” Joy nói, với vẻ tự tin.
“Làm sao mà cậu biết?”
“Nó có trong cẩm nang của bọn con trai. Ted, ghi nhớ nhé. Cậu gặp một cô gái vào tối thứ Bảy và cậu không bao giờ gọi điện trước thứ Ba vì như thế có vẻ cậu đang tỏ ra quá sốt sắng. Nếu cuộc điện thoại không xảy ra vào thứ Ba hoặc thứ Tư, thì nó sẽ không bao giờ xảy ra hết. ”
“Thế thứ Năm thì sao?” Ashling hốt hoảng hỏi.
“Quá gần cuối tuần,” Joy lắc đầu vẻ hiểu biết. “Họ cho là các kế hoạch của cậu đã được lên đâu vào đấy và họ không muốn liều để bị từ chối.”
“Thực ra, tối thứ Bảy đã được đặt sẵn rồi.” Ashling thoáng xao lãng. “Tớ đã nhận lời trông trẻ cho Dylan và Clodagh?”
Ted há hốc miệng, “Tớ có đến được không?”
Joy nói vẻ khinh bỉ, “Đừng nói với tớ là anh ta si mê cô công chúa kia nhé!”
“Cô ấy thật xinh đẹp,” Ted nói.
“Cô ta hoàn toàn bị nuông chiều quá và…”
“Tớ đến được khỏng?” Ted phớt lờ Joy và khẩn nài Ashling.
“Ted, nếu ai đó đang trông con cho Clodagh, thì có nghĩa là Clodagh không có ở đó!" Ashling bực mình với Ted vì gần như anh ta đang yêu cầu cô làm mối lái cho màn yêu đương nhăng nhít giữa chính anh ta với đúng người bạn đã có chồng của cô.
“Chẳng sao hết... Nghe này, cậu sẽ hỏi cô ấy là tớ có được đến không nhé? Một mình cậu sẽ không thể nào xoay sở nổi với hai đứa trẻ đâu.” Ashling bị mắc kẹt giữa nỗi bực tức và sự ý thức được rằng Ted nói đúng. Chỉ có một mình cô không phải là đối thủ với sức mạnh tổng hợp của Molly và Craig. “Được rồi, tớ sẽ hỏi.” Nhưng nếu Clodagh căng thẳng về chuyện chăm sóc con cái đúng như lời Dylan nói, sẽ đừng hòng có chuyện cô ấy cho phép Ted vào nhà.
“Theo tớ Marcus Valentine sẽ gọi vào tối mai hoặc tối thứ Tư.” Joy phát ớn với việc nói mãi về Clodagh.
“Tối mai tớ sẽ không có ở nhà.”
“Cậu đi đâu?”
“Đến lớp học Salsa.”
“Cái gì!?”
“Tớ thích nó,” Ashling tự bênh vực cho mình. “Chỉ có mười tuần thôi mà. Mà dạo này tớ béo quá rồi.”
“Cậu sẽ gầy trơ xương cho mà xem,” Joy rền rĩ.
“Không có đâu,” Ashling quả quyết. “Tớ đã là thành viên một phòng tập thể dục bao nhiêu năm nay mà không hề nhỏ đi được phân nào.”
“Có thể nó sẽ tạo ra được sự khác biệt nếu lâu lâu cậu đến đó một lần,” Joy lạnh lùng nói. “Chỉ nộp tiền phí thành viên hàng tháng thì không đủ đâu.”
“Trước tớ vẫn đi đấy chứ,” Ashling nói, sưng sỉa thanh minh. Và quả thật là cô có đi, thực hiện hàng trăm biến thể của các bài tập gập bụng và eo. Gập bụng thẳng, gập bụng xiên rồi vặn eo. Liên tục chạm vào đầu gối bằng khuỷu tay đối diện cho đến khi máu dồn xuống đầy mặt cô và những tĩnh mạch nhỏ vỡ tung trong mắt. Nhưng khi nhận ra rằng ngay cả khi cô gập bụng cả trong lúc mê ngủ đi nữa, eo của cô vẫn sẽ ương ngạnh từ chối không chịu bé đi tí nào, cô bèn bỏ cuộc. Phần còn lại trên ngưòi cô cũng không đến nỗi nào, cô tự nhủ, vì vậy tập thể dục cũng chẳng mang lại ích lợi gì.
Salsa thì khác. Cô không đến đó vì cái eo của mình. Cô muốn có những giây phút vui vẻ.
“Vậy là cậu có một sở thích,” Joy trách móc, với một nỗi lo lấng mới mẻ. “Cậu sắp trở thành một trong những kẻ lố bịch có sở thích.”
“Đó không phải là một sở thích” Ashling hoảng hốt nói. “Đó chỉ là cái mà tớ muốn làm.”
“Vậy cậu nghĩ sỏ thích là gì chứ?”
“Nhân nói về salsa,” Ted nói, “tớ đã xem qua bài báo của cậu, thật là tuyệt. Tớ có đưa ra một vài gợi ý, nhưng bản thân nó cũng hay lắm rồi.” “Thật chứ?” Ashling nói, hầu như không dám tin. Cô đã phải đổ mồ hôi khổ sở vì nó suốt ba buổi tối tuần trước và nghĩ rằng cuối cùng thì cô cũng khiến được nó nghe có vẻ hơi vui vui, nhưng cô cũng không chắc là có phải do mình tưởng tượng ra như vậy không nữa.
“Tớ thích nó làm về một thứ như vậy thì mới thú, chả bù với thực hiện một báo cáo về việc xóa bỏ bệnh sảy thai truyền nhiễm đối ở gia súc lấy sữa. Như thế thì hấp dẫn gì chứ?” Ted nói, không phải là không chua chát. “Chẳng trách Clodagh không hề quan tâm đến tớ. Tớ phải thuyên chuyển sang Bộ Quốc phồng càng sớm càng tốt mới được.”
Anh chàng rơi vào giấc mộng tưởng về những khẩu súng máy, xe bọc thép, những bộ mặt sơn bẩn thỉu, dao đa tác dụng và đủ các thứ đồ nghề linh tinh khác của đấng nam nhi đại trượng phu.
“Và hãy xem những gì tớ đã làm cho cậu.” Joy rút ra một tờ giấy. Nó có mấy hình vẽ đế giày, minh họa các bước nhảy của một điệu salsa. Joy đã phác thảo chúng bằng phong cách biếm họa, vui nhộn, với những mũi tên và đường đứt đoạn để diễn tả những gì đã xảy ra.
“Đúng là một ý tưởng thông minh!” Ashling thốt lên. “Cả hai cậu đều thật là phi thường.” Bài báo đáng sợ đang dần định hình trở thành một cái gì đó rất ổn. Ngoài những bức ảnh của chính cô và Joy, cô đã nhờ Gerry tay Giám đốc Mỹ thuật tìm kiếm một bức ảnh chụp hai vũ công. Anh ta tìm được một bức tuyệt vời, người con gái ngửa ra phía sau từ eo xuống, mái tóc dài màu đen của cô ta quét trên mặt sàn, người con trai ngả một cách đầy ý nghĩa trên người cô ta. Rất gợi cảm. Ashling cảm thấy tạm thời thoát khỏi nỗi ngờ vực dai dẳng rằng cô không thực sự có đủ năng lực cho công việc của mình.
Điện thoại đổ chuông, và vì máy trả lời vẫn đang bật, họ chăm chú lắng nghe xem đó là ai. Liệu có thể là Marcus Valentine không nhỉ?
“Không đời nào. Tớ bảo với cậu mà,” Joy thở dài khó chịu, “Hôm nay mới là thứ Hai.”
Đó là Clodagh.
“Hãy lặng im hỡi trái tim loạn nhịp,” Joy châm chọc Ted.
Mặc dù tin nhắn rất ngắn ngủi, nhưng trong bối cảnh sự lo lắng của Dylan, nó vẫn làm Ashling thấy chột dạ.
“Ashling,” Clodagh nói, “Cậu gọi cho tớ được không? Tớ muốn nói chuyện với cậu về... một việc.”