Sushi Cho Người Mới Bắt Đầu

Chương 1

“Khốn nạn thật, ” cô nhận ra. “Mình đang bị suy nhược thần kinh hay sao ấy. ” Cô nhìn quanh chiếc giường mình đang nằm bẹp bên trên. Cơ thể đã- quá-lâu-không-tắm của cô duỗi ườn thõng thượt trên tấm khăn trải giường đã-quá-lâu-không-thay. Những chiếc khăn giấy, ướt nhoen và vo viên lại, vương vãi khắp tấm chăn lông. Phủ đầy bụi trên mặt tủ ngăn kéo là một đống sô cô la chưa hề được động tới. Trên sàn rải rác những tờ tạp chí mà cô không thể nào tập trung đọc nổi. Chiếc ti vi trong góc vẫn miệt mài chuyển tải những chương trình truyền hình ban ngày chĩa thẳng tới giường cô. Phải rồi, chắc cũng chỉ do suy nhược thần kinh mà ra thôi.

Nhưng có gì đó không ổn. Cái gì nhỉ?

“Mình cứ tưởng... ” cô hắng giọng. “Thì thế, mình cứ đinh ninh là... ’’ Rồi cô chợt hiểu. “Mình cứ tưởng mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn thế này... "

Ở tạp chí Femme, không khí phấp phỏng đã kéo dài cả mấy tuần nay, một cảm giác như thể người ta đang sống trên đường đứt gãy địa chất vậy. Cuối cùng mọi phỏng đoán cũng vỡ òa khi người ta khẳng định đã nhìn thấy Calvin Carter, tay Giám đốc Điều hành người Mỹ, đang loanh quanh ở tầng trên cùng để tìm phòng vệ sinh nam. Có vẻ như ông ta vừa mới sang London từ trụ sở chính ở New York.

Bắt đầu rồi đây. Lisa siết chặt hai nắm tay vì phấn khích. Trời đánh thánh vật, cuối cùng thì nó sắp xảy ra thật rồi.

Cuối ngày hôm đó, cú điện thoại ấy được gọi tới. Lisa, cô có thể lên ngay trên tầng gặp ông Calvin Carter và Giám đốc Điều hành khu vực Anh quốc Barry Hollingsworth được không?

Lisa dập điện thoại xuống. “Chắc chắn rồi,” cô quát lên với nó.

Đồng nghiệp của cô chỉ ngước lên nhìn. Việc mọi người dập mạnh điện thoại rồi quát tháo là chuyện cơm bữa trong cái thế giới tạp chí này. Vả lại, họ đều đang mắc kẹt trong Địa ngục Hạn chót, nếu không chuẩn bị cho xong số tạp chí tháng này trước lúc chập tối, họ sẽ để vuột mất lượt đăng ký ở các nhà in và sẽ lại một lần nữa bị đối thủ sừng sồ là tờ Marie- Clarie hớt tay trên. Nhưng Lisa quan tâm quái gì chứ, cô tự nhủ, vừa quày quả đi ra thang máy, sau ngày hôm nay cô sẽ chẳng còn việc gì ở đây nữa. Cô sẽ có việc ở nơi khác tốt hơn nhiều.

Lisa phải đợi ở bên ngoài phòng họp của ban giám đốc hai mươi lăm phút. Xét cho cùng, Barray và Calvin đều là những nhân vật cực kỳ quan trọng.

“Chúng ta nên để cô ta vào chưa nhỉ?” Barry hỏi Calvin, khi ông cảm thấy họ đã giết đủ thời gian.

“Mới được có hai mươi phút kể từ lúc cho gọi cô ta,” Calvin cáu kỉnh chỉ rõ. Hiển nhiên là Barry Hollingsworth chưa nhận ra ông ta, Calvin Carter, quan trọng đến nhường nào.

“Xin lỗi, tôi cứ tưởng là lâu hơn rồi chứ. Có lẽ ông phải hướng dẫn tôi cải thiện cú swing [Thuật ngữ trong môn đánh golf, chỉ động tác quất bóng cơ bản.]của mình lần nữa mới được.”

“Được thôi. Nào, cúi đầu xuống và đứng yên. Đứng yên! Chân đứng vững, tay trái thẳng, và vụt!”

Cuối cùng Lisa cũng được phép bước vào, khi ấy, Barry và Calvin đã ngồi sau một chiếc bàn gỗ óc chó dài đến cả cây số. Trông cả hai đều cố vẻ oai nghiêm cáu kỉnh.

“Ngồi xuống đi, Lisa.” Calvin Carter nhã nhặn nghiêng cái đầu tròn bạc trắng của mình, nói.

Lisa ngồi xuống. Cô vuốt nhẹ mái tóc nhuộm màu caramen của mình ra sau, khoe những lọn tóc được gẩy highlight miễn phí màu mật ong sao cho bắt mắt nhất. Miễn phí là bởi cô đã cho đăng đi đăng lại địa chỉ cái thẩm mỹ viện ấy trong mục “Những nơi cần đến” của tờ tạp chí.

Ngồi ngay ngắn trên ghế, cô đặt hai bàn chân xỏ trong đôi giày Patrick Cox của mình thật ngay ngắn bên cạnh nhau. Đôi giày này bị chật mất một cỡ - mặc dù đã không biết bao nhiêu lần cô yêu cầu phòng phụ trách báo chí của Patrick Cox gửi một đôi cỡ sáu, nhưng lần nào họ cũng gửi cho cô một đôi cỡ năm. Nhưng giày cao gót Patrick Cox miễn phí vẫn là giày cao gót Patrick Cox miễn phí. Một chi tiết vặt vãnh như nỗi đau dai dẳng ấy có quan trọng gì?

“Cám ơn cô đã đến,” Calvin mỉm cười. Lisa quyết định cô nên mỉm cưòi đáp lại. Nụ cười là một món hàng hóa như tất cả những thứ khác, chỉ mang ra đánh đổi lấy thứ gì đó hữu ích, nhưng cô tính trong trường hợp này một nụ cười là rất đáng. Dù sao thì không phải ngày nào một cô gái cũng được thuyên chuyển tới New York và trở thành phó tổng biên tập tạp chí Manhattan. Thế là cô nhoẻn miệng cười và khoe hàm răng trắng màu ngọc trai của mình. (Được như thế là nhờ chỗ kem đánh răng Rembrandt dùng cả năm vốn được quyên tặng làm phần thưởng cho một cuộc thi độc giả, nhưng Lisa nghĩ số kem đánh răng đó sẽ được đánh giá cao hơn nếu ở trong phòng tắm của mình).

“Cô đã ở Femme được...” Calvin nhìn mấy trang giấy được ghim lại trước mặt. “Bốn năm nhỉ?”

“Tháng tới là tròn bốn năm,” Lisa khẽ nói, với thái độ kết hợp rất khéo léo giữa cung kính và tự tin.

“Và cô đã làm biên tập được gần hai năm?”

“Hai năm tuyệt vời,” Lisa khẳng định, cố kìm nén cảm giác thôi thúc chỉ muốn thọc ngón tay vào cổ họng và nôn thốc nôn tháo.

“Và cô mới hai mươi chín tuổi,” Calvin trầm trồ. “Chà, như cô biết đấy, ở Randolph Media này chúng tôi luôn tưởng thưởng cho sự chăm chỉ.”

Lisa long lanh ánh mắt rất duyên dáng trước lời dối trá sống sượng này. Như nhiều công ty khác ở phương Tây, Randolph Media tưởng thưởng cho sự làm việc chăm chỉ bằng khoản lương bèo bọt, khối lượng công việc ngày càng tăng, giáng chức, và buộc thôi việc với thông báo vào phút chót.

Nhưng Lisa thì khác. Cô đã làm tròn phận sự của mình ở Femme, đã chấp nhận những hy sinh mà thậm chí cô còn chưa bao giờ có ý định phải chịu đựng: hầu như sáng nào cũng đi làm từ bảy rưỡi, những ngày làm việc mười hai, mười ba, mười bốn tiếng đồng hồ, rồi khi cuối cùng cũng tắt được máy tính, cô lại phải tới dự những cuộc họp báo vào buổi tối. Cô thường xuyên đi làm vào thứ Bảy, Chủ nhật, và thậm chí là cả những ngày thứ Hai trùng vào dịp nghỉ lễ chung. Cánh nhân viên gác cửa căm ghét cô vì cứ khi nào cô muốn tới văn phòng thì có nghĩa là một trong bọn họ cũng phải đến mở cửa cho cô, và thế là mất toi trận bóng đá thứ Bảy hoặc chuyến đi chơi cùng với gia đình tối Brent Cross nhân ngày lễ.

“Chúng tôi còn khuyết một vị trí ở Randolph Media,” Calvin trịnh trọng nói. “Đó sẽ là một thách thức tuyệt vời đấy, cô Lisa ạ.”

Tôi biết, cô bực bội nghĩ. Đi thẳng vào chuyện chính đi.

“Công việc đòi hỏi phải chuyển công tác ra nước ngoài, đây nhiều khi cũng là một vấn đề cho bạn đời của người nhận nhiệm vụ.”

“Tôi còn độc thân.” Lisa nói chắc nịch.

Barry nhăn trán lại vì ngạc nhiên và nghĩ tới tờ mười bảng mà ông ta đã phải bỏ ra mua quà cưới cho ai đó vài năm trước. Ông có thể quả quyết đó chính là quà cho cô Lisa này, nhưng có lẽ là không, chắc tại đầu óc ông không còn được minh mẫn như trước nữa...

“Chúng tôi đang tìm tổng biên tập cho một tờ tạp chí mới,” Calvin nói tiếp.

Một tạp chí mới ư? Lisa điếng người. Nhưng tờ Manhattan đã xuất bản đươc bảy mươi năm rồi kia mà. Trong khi cô còn đang đánh vật với những hàm ý của thông tin đó, Calvin đã bồi thêm đòn quyết định. “Công việc ấy đòi hỏi cô phải chuyển sang Dublin.”

Cú sốc khiến đầu cô lùng bùng ù đặc, như thể hai tai cô nổ tung đến nơi. Cảm giác bị ruồng bỏ sao mà tê tái, mờ mịt. Thực tại duy nhất là cơn đau bất ngờ nhói lên từ những ngón chân co gập của cô. “Dublin?” Cô nghe thấy giọng nói nghẹn đặc của mình đang hỏi. Có lẽ... có lẽ... có lẽ ý họ là Dublin [Dublin là thủ đô của Ireland, nhưng ở bang New York (Mỹ) cũng có một thành phố nhỏ có tên là Dublin.] kia, ở New York.

“Dublin, Ireland,” Calvin Carter nói, như dội tuột xuống một đưòng hầm dài, vang vọng, đập tan tia hy vọng cuối cùng của cô.

Không thể tin được chuyện này lại xảy ra với mình.

“Ireland?”

“Cái nơi bé tí ẩm ướt bên kia biển Ireland ấy,” Barry ân cần giải thích.

“Nơi người ta uống rất nhiều,” Lisa yếu ớt nói.

“Và còn nói luôn mồm nữa chứ. Chính là nơi đó đấy. Nền kinh tế đang bùng nổ, với tỷ lệ dân số trẻ khổng lồ, nghiên cứu thị trường cho thấy nơi này đã chín muồi cho một tạp chí phụ nữ mới và năng động. Và chúng tôi muốn cô gây dựng nó, Lisa ạ.”

Họ đang nhìn cô chờ đợi. Cô biết theo thông lệ là phải thốt ra những lời lúng búng xen lẫn trong nưóc mắt nghẹn ngào rằng cô cảm kích đến nhường nào về việc họ đã tin tưỏng cô nhiều đến thế và rằng cô hy vọng sẽ xứng đáng với niềm tin của họ.

“À vâng, thật tốt... cám ơn.”

“Danh mục đầu tư của chúng ta ở Ireland rất ấn tượng,” Calvin khoe khoang. “Chúng ta có những tờ Hibernian Bride, Celtic Health, Gaelic Interiors, Irish Gardening, The Catholic Judger...”

“Không, tờ The Catholic Judger sắp đình bản rồi,” Barry xen vào.

“Doanh số bán ra giảm mạnh.”

“...Gaelic Knitting..r Calvin không đếm xỉa gì đến những tin xấu, “Celtic Car, spud- đây là tạp chí về ẩm thực Ireland của chúng ta - DIY Irisb-Style và The Hip Hib.”

“ The Hip Hip ấy ạ?” Lisa gượng phun ra một câu. Tốt nhất là cứ tiếp tục trò chuyện.

“The Hip Hib," Barry nhắc lại. “Viết tắt của cụm Hip Hiberian [Một từ cổ, có nghĩa là thuộc về Ireland]. Tạp chí của cánh đàn ông trẻ. Kết hợp giữa Loaded và Arena. Cô sẽ gây dựng một phiên bản dành cho phụ nữ.”

“Tên là?”

“Chúng tôi nghĩ là Colleen. Trẻ trung, năng động, sôi nôi, sexy, đó là những tiêu chí mà chúng tôi đặt ra. Đặc biệt là phải sexy, Lisa ạ. Và tuyệt đối không có gì quá thông minh. Hãy quên đi những chuyên đề nặng nề về hủ tục cắt âm vật hay phụ nữ ở Afghanistan không có tự do. Đó không phải đối tượng độc giả mà chúng ta hướng tới.”

“Các ông muốn một tờ tạp chí hơi ngốc xít?”

“Cô nói đúng rồi đấy,” Calvin mỉm cười rạng rỡ.

“Nhưng tôi chưa bao giờ tới Ireland, tôi chẳng biết gì về nơi đó cả.” “Chính xác!” Calvin đồng tình. “Đó chính xác là điều chúng tôi muốn. Không định kiến, chỉ còn một phương pháp tiếp cận tươi mới và chân thực. Lương giữ nguyên, gói hỗ trợ di chuyển hào phóng, cô có hai tuần bắt đầu từ thứ Hai.”

“Hai tuần! Nghĩa là tôi hầu như không có thời gian...”

“Tôi nghe nói cô có năng lực tổ chức phi thường lắm,” Calvin thích thú. “Hãy gây ấn tượng với tôi đi. Có câu hỏi gì nữa không?”

Cô không thể kìm được mình. Bình thường cô vẫn mỉm cưòi kể cả khi bị xát muối vào vết thương vì cô có thể nhìn thấy tiền đồ tươi sáng hơn. Nhưng lần này thì cô thực sự bị sốc.

“Thế còn vị trí phó tổng biên tập ở Manhattan thì sao?”

Barry và Calvin trao đổi với nhau một cái nhìn.

“Tia Silvano từ tờ The New Yorker đã trở thành ứng viên thành công đó,” Calvin cáu kỉnh thừa nhận.

Lisa gật đầu. Cô cảm giác như thế giới của mình đã sụp xuống. Cô ngay người như gỗ đứng dậy đi ra ngoài. “Khi nào thì tôi phải quyết định?” cô hỏi.

Barry và Calvin lại đưa mắt nhìn nhau.

Cuối cùng Calvin là người lên tiếng. “Chúng tôi đã có người thay thế vị trí hiện tại của cô rồi.”

Thế giơi sụp đổ như một cảnh quay chậm khi Lisa nhận ra rằng đây là một sự đã rồi. Cô hoàn toàn không còn sự lựa chọn nào khác. Mắc kẹt trong một tiếng thét đông cứng lại, phải mất vài giây dài dằng dặc để cô hiểu ra rằng mình không thể làm được gì ngoài việc lê bước ra khỏi căn phòng này.

“Ta làm một trận golf nữa chứ?” Barry hỏi Calvin, sau khi Lisa đã đi khỏi.

“Muốn lắm nhưng không được rồi. Tôi còn phải sang Dublin để phỏng vấn những vị trí khác.”

“Ai đang là Giám đổc điều hành bên Ireland ấy nhỉ?” Barry hỏi.

Calvin cau mày. Lẽ ra Barry phải biết rõ chứ. “Một tay tên là Jack Devine.”

“Ô, ra là hắn. Cũng là một tay bất trị đấy.”

“Tôi không nghĩ vậy.” Calvin vốn rất ác cảm với những người nổi loạn. “Chí ít thì anh ta cũng không nên thế.”

Lisa cố nhìn nhận sự việc theo chiều hướng tốt. Cô sẽ không bao giờ thừa nhận mình đã thất vọng. Nhất là sau tất cả những gì cô đã hy sinh.

Nhưng tai lợn nái thì sao có thể may thành túi lụa. Dublin không phải là New York, dù có nói thế nào đi nữa. Và gói hỗ trợ di chuyển “hào phóng” có thể bị kiện theo Đạo luật Miêu tả Hàng hóa. Tệ hơn thế, cô sẽ phải từ bỏ số di động của mình, số di động của cô! Như thế có khác gì bị cắt mất một cánh tay chứ.

Không một ai trong số đồng nghiệp tỏ ra buồn lòng cho lắm trước sự ra đi của cô. Cô chưa bao giờ chia sẻ những đôi giày Patrick Cox với bất kỳ ai, kể cả là những cô nàng có bàn chân cỡ số năm. Và sự hào phóng đưa ra những lời nhận xét riêng tư bịa đặt, đầy ác ý về ngưòi khác đã mang lại cho cô cái biệt hiệu Slanderella [Gọi chệch đi từ từ "slanđer" có nghĩa là “kẻ vu cáo, đặt điều.] Mặc dù vậy, vào ngày làm việc cuối cùng của Lisa, đội ngũ nhân viên của Femme cũng bị dồn lại và lùa lên phòng họp của ban giám đốc cho buổi chia tay theo thông lệ - những chiếc cốc nhựa đựng rượu vang trắng nhạt thếch có thể dùng tạm làm dung môi tẩy sơn cũng được, một chiếc khay bày lơ thơ mấy gói bim bim Hula Hoops và Skips, cùng với một tin đồn - không bao giờ thành hiện thực - là có món xúc xích cocktail đang được đưa đến.

Khi mọi người đang uống đến cốc vang thứ ba và có thể vì thế mà ít nhiều tỏ ra hào hứng hơn, bỗng ai đò suỵt suỵt ra hiệu im lặng và Barry Hollingsworth bắt đầu bài diễn văn như sách giáo khoa của mình, cám ơn Lisa vì tất cả và chúc cô mọi điều may mắn. Phải công nhận là ông ta hoàn thành công việc rất xuất sắc. Đặc biệt là vì ông ta đã nói đúng tên cô. Lần mới đây nhất có người chuyển đi ông ta đã có một bài diễn vãn dài đến hai chục phút rất thống thiết, ca ngợi những phẩm chất và đóng góp độc nhất vô nhị của ai đó tên là Heather, trong khi Fiona, người sắp chuyển đi, đứng cạnh đó trong bẽ bàng.

Tiếp đến là màn trao tặng cho Lisa mấy tờ phiếu mua hàng trị giá hai mươi bảng ở Marks & Spencers cùng một tấm thiệp lớn có hình con hà mã với dòng chữ “Rất tiếc phải nhìn bạn ra đi” in nổi trên đó. Ally Benn, cựu phó tổng biên tập của Lisa, đã rất kỳ công để chọn món quà chia tay này. Cô ta đau đầu suy nghĩ rất lâu để tìm thứ gì sẽ khiến Lisa căm ghét nhất và cuối cùng kết luận rằng những phiếu mua hàng Marks & Spencers sẽ gây ra sự bực mình tột đỉnh (chân của Ally Ben đúng vừa xoắn giày cỡ số năm).

“Chúc mừng Lisa!” Barry kết luận. Đến lúc này mọi người đều đã mặt đỏ bừng bừng và cười nói om sòm, thế là họ đều nâng những chiếc cốc nhựa trắng của mình lên, làm bắn tung tóe rượu vang lẫn với những mẩu bim bim vụn lên quần áo và, trong khi vừa cười khẩy vừa hích khuỷu tay vào nhau, cả bọn cùng rống lên: “Mừng Lisa!”

Lisa chỉ ở lại đủ lâu cho phải phép. Trước đây cô vẫn mong mỏi đến buổi lễ chia tay này, nhưng bao giờ cô cũng nghĩ mình sẽ lướt ra khỏi đây trên làn sóng vinh quang, nhoáng một cái đã được nửa đường tới New York. Chứ không phải bỗng nhiên bị chuyển hướng sang tạp chí của cái xứ Siberia này. Đúng là một cơn ác mộng.

“Tôi phải đi thôi,” cô nói với đám khoảng hơn chục phụ nữ gì đó từng làm việc dưới quyền mình hai năm qua. “Tôi còn phải đóng gói nốt đồ đạc.”

“Vâng, vâng,” họ đồng tình, trong một màn chúc tụng ầm ĩ vì say xỉn. “Vâng, chúc chị may mắn, vui vẻ nhé, hãy tận hưởng Ireland, bảo trọng, đừng làm việc vất vả quá...”

Đúng khi Lisa bước ra đến cửa, Ally kêu ré lên, “Chúng tôi sẽ nhớ chị.”

Lisa khẽ gật đầu và đóng cửa lại.

“ ...như một cái lỗ trong đầu.” Ally bồi luôn không chút nao núng. “Còn rượu không?”

Họ ở lại cho đến khi uống hết giọt rượu vang cuối cùng, mẩu bánh Hula Hoop cuối cùng được một ngón tay đã được liếm nước bọt vét đi, rồi họ quay sang nhau và gặng hỏi với tinh thần phấn chấn tới độ nguy hiểm: “Giờ thì sao nhỉ?”

Họ xuống khu Soho[Khu vực tập trung nhiều quán rượu, hộp đêm giải trí ở London.], kéo bầy kéo lũ qua các quán bar trong một màn đập phá uống rượu tequila tối thứ Sáu của cánh nhân viên văn phòng. Cô nàng Sharif Mumtaz bé nhỏ (trợ lý trang quảng cáo) bị tách khỏi những người khác rồi được một người đàn ông tốt bụng đưa về nhà, chín tháng sau cô lấy anh chàng này làm chồng. Jeanie Geoffrey (trợ lý biên tập viên thời trang) được một người đàn ông mua cho cả chai champagne và còn tuyên bố cô là một “nữ thần.” Gabbi Henderson (mục sức khỏe và sắc đẹp) thì bị trộm thó mất túi xách. Còn Ally Benn (vừa được bổ nhiệm làm tổng biên tập) trèo hẳn lên mặt bàn tại một trong những quán rượu sôi nổi hơn cả trên phố Wardour và nhảy như một nàng điên cho đến khi cô ta ngã và bị rạn xương bàn chân phải.

Nói cách khác, đó là một đêm tuyệt diệu.