Surrender My Love

Chương 24

Selig đã không sai về thời gian anh cần để thay đồ, tuy nhiên khi anh mặc đồ xong, trông anh như thể công việc đó đã lấy đi hàng giờ của anh. Dĩ nhiên, anh trông cực kỳ anh tuấn. Xà cạp làm bằng da hươu nâu buộc chéo ở bên ngoài bởi dây da đen, chiếc áo trắng không tay được bó chặt nơi thắt lưng bởi thắt lưng bản to làm bằng da thuộc, mặt thắt lưng là đầu rồng Nauy .

Đôi ủng màu đen làm bằng da mềm được trang trí bằng lông thú màu trắng, áo ngắn màu đen khoác với chiếc khóa bằng vàng khoác vựa vặn qua vai anh. Chiếc vòng tay quấn chặt lên bắp tay cơ bắp của anh một lần nữa lại trạm trổ hình đầu rồng ở cuối, sáng lên với đôi mắt nhỏ bằng hồng ngọc. Chúng vừa khít chứng tỏ người anh đã trở lại bình thường với cơ bắp ở tay và bụng.

Chiếc vòng bằng vàng quanh cổ anh được khác hình ba con sói, lớn dần theo kích thước, mỗi con đều được gắn hồng ngọc vào mắt. Chiếc vòng vàng ấy có vẻ nặng hơn nhiều so với sợi xích của Erika, có thể nặng gấp 2 lần.

Mái tóc đen của anh dày và bóng vì mới được tắm rửa sạch sẽ mới đây – nàng đã phải chịu đựng việc tắm rửa của anh vào sáng hôm đó, dù nàng vẫn dán mắt lên tường như thường lệ - mái tóc ấy đang bồng bềnh trên vai qua mỗi cử động của anh. Sự tương phản với chiếc áo thụng trắng đẹp đến choáng váng.

Erika như bị hút hồn, nàng cứ nhìn anh chăm chú, và quên mất quyết tâm tránh các cuộc đối thoại với anh của mình. “Sói có vai trò quan trọng trong gia đình anh không?”

Anh thậm chí không cần nhìn nàng khi anh đeo nhẫn vào sợi tay của mình. Chiếc nhẫn vừa khít vào ngón tay, phần nào chứng tỏ anh đã hồi phục, ít ra là về sức mạnh.

"Không. Tôi chỉ có hai con làm vật nuôi khi tôi còn nhỏ," anh trả lời.

Nàng không thấy có gì là lạ. Nàng cũng mua một con sói nhỏ khi nàng tám tuổi, nhưng cha nàng đã cấm nàng không được giữ nó.

"Vậy tại sao lại có 3 con trên tấm huy chương?"

"Con thứ ba thay thế 2 con kia khi chúng già và chết đi."

"Vậy là con thứ 3 vẫn còn sống phải không?"

"Đúng thế," anh nói và bước đến đứng trước mặt nàng. "Bây giờ đưa sợi xích của cô đây, wench."

Nàng lờ mờ đoán ra ý định của anh và từ chối. “Anh không cần phải xích tôi vào tường chỉ bởi vì anh không có ở đây. Khóa cửa vào là được mà."

Anh mỉm cười, nụ cười đẹp đến mê hồn của anh cảnh báo rằng nàng sẽ không thích câu trả lời của anh. "Từ lúc nào mà cô nghĩ là cô có quyền lựa chọn thế, wench?"

Đó là bởi vì cuộc tranh luận trước đó, và vị nụ hôn chết tiệt đó nữa. Nàng biết là như vậy.

"Không, cô sai rồi." Anh lại thể hiện khả năng đọc những suy nghĩ hoặc thể hiện của nàng. "Cô sẽ đi xuống đó với tôi."

Đó là điều cuối cùng mà nàng nghĩ nàng sẽ nghe từ anh. "Xuống đại sảnh ư?"

"Đúng."

Một chút tự do, dù chỉ là tạm thời. Đó là một phần thưởng nên nàng nên nghi ngờ nó. Nhưng nàng quá ngạc nhiên để nghi ngờ.

Nàng tháo “chuỗi vòng cổ ” của nàng ra và đưa phần cuối cho anh. Anh không cầm nó, thay vì đó anh với tay đến chỗ dây xích gần cổ nàng. Không cần phải rang sức sợi xích đã được mở ra.

"Vậy là sức mạnh của anh đã được hồi phục hoàn toàn rồi nhỉ." Nàng gần như nín thở khi bình luận.

"Không hẳn, nhưng cũng đủ," anh trả lời, sự thỏa mãn của anh hiện lên thấy rõ.

Và trong giây tiếp theo, sợi xích lại được gắn lại vào cổ nàng. Lúc đó nàng mới hiểu rằng anh chỉ muốn thử khả năng tự mình mở và đóng móc của sợi dây xích để Ivarr không cần phải ghé qua mỗi ngày để làm điều đó nữa mà thôi.

Sự thất vọng của nàng như có thể sờ nếm được, làm nàng hầu như không nhận ra tay anh trượt xuống sợi dây, kéo chúng lại, cho đến khi anh với tới sợi xích cuối cùng và quấn quanh bàn tay mình. Anh rời khỏi phòng, kéo nàng đi phía sau anh.

Nàng không buồn phản ứng, ít nhất cho đến khi họ ra đến cầu thang. Khi anh bước xuống, với sợi xích trong tay, nàng cưỡng lại, nới rộng khoảng cách giữa họ.

"Anh có thể thả sợi xích ra được rồi. Tôi—"

Anh quay lại, nhướng mày với nàng. "Không phải tôi đã cảnh báo cô là phải tập làm quen với cái này đi rồi còn gì?" Nàng đông cứng lại. "Tôi không hiểu."

"Cô nghĩ là cô sẽ phải chịu cơn đau giống như tôi đã chịu ư, , Erika–

Không-Tim?" Lại nụ cười đó- sự cảnh báo. "Không, tôi không làm thế với một phụ nữ, dù đó là cô. Có nhiều cách khác, giả sử như nỗi đau bị nhục nhã và ô nhục." Anh giật sợi dây, và nàng bị kéo xuống cầu thang gần chỗ anh.

"Đừng có mà làm thế lần nữa."

Không bị tra tấn, dù không bị tra tấn. Giờ nàng đã biết số phận của mình, điều mà anh dự định sẽ làm. Không phải sự trả thù bình thường. Không có gì là đơn giản đối với nàng. Chỉ có sự ô nhục và đê hèn dành cho nàng, cho đến khi sự kiêu hãnh của nàng trở nên vô nghĩa. Nàng thà chịu nỗi đau về mặt thể xác còn hơn, nhưng nàng không có quyền lựa chon. Anh đã quyết định – Không, nàng không thể bị đánh bại bởi việc này. Anh có thể cố làm nàng thấy nhục nhã, nhưng nàng không có ý định trao cho anh sự kiêu hãnh của mình. Bằng cách nào đó, nàng sẽ giữ lại được nó.

Anh tiếp tục xuống cầu thang. Mặc dù nàng miễn cưỡng làm việc này, nhưng nàng đi gần anh đến mức sẽ không có nghi ngờ gì là nàng theo anh một cách tự nguyện, làm cho việc anh cầm sợi xích kéo nàng đi trở nên nực cười.

Máu nóng dồn lên mặt nàng, không thể kiểm soát được ngay khi họ bắt đầu bước vào đại sảnh. Dù đầu nàng vẫn ngẩng cao. Và nàng tránh không nhìn vào ai cả, kể cả những người trong gia đình anh đang ngồi bên bàn gần thùng bia lớn.

Bà Brenna nhìn lên với vẻ bất bình, Kristen thậm chí có vẻ tức giận, môi mím chặt lại. Royce thì có vẻ khá vui thích. Và cha của Selig thì không thể hiện thái độ gì cả. Ông hiếm khi thể hiện thái độ gì khi nhìn nàng.

Khi tất cả mọi người trong sảnh dừng tất cả những việc họ đang làm lại, Erika phải tự trấn an mình rằng nàng quá gần với Selig anh tuấn, nàng sẽ trở nên vô hình, đặc biệt trong bộ quần áo của người hầu mà nàng đang mặc. Chiếc váy quá ngắn không che được sợi xích và chiếc cùm ở cổ chân nàng. Nó cũng quá chật vớin gực nàng, dù đã được che dấu bằng chiếc áo ngoài thùng thình được thắt lại nơi thắt lưng bởi sợi dây thừng.

Anh dẫn thẳng nàng vào khu vực thư giãn mà cả gia đình anh đang đợi. Tất cả mọi người đều đang ngồi ngoại trừ Garrick, người đang đặt một chân trên chiếc ghế dài, một khuỷu tay chống lên đùi. Selig, bình thản đến bên chiếc ghế đối diện với mọi người như không có chuyện gì xảy ra. Không có lời chỉ dẫn nào cho nàng, Erika vẫn đứng không tự nhiên đằng sau lưng anh.

Kristen đứng dậy khi anh ngồi xuống, có thể bởi vì nàng sẽ áp đảo được anh từ vị trí đó. “Thế này thật là không thể chịu được, Selig, " nàng bắt đầu.

"Không hỏi thăm chút nào về sức khỏe của anh sao, em gái?"

Nàng có vẻ như thực sự phải rút lại những lời nàng định nói thêm, nhả ra từng chữ một: “Các cơn đau của anh hết rồi phải không?”

"Hầu hết."

Đôi tay nàng đập xuống bàn khi nàng vươn người tới phía trước. "Vậy thì em nhắc lại, thế này là không thể chịu đựng được, và đừng có hỏi em về chuyện gì, anh thật quá đang, anh đã biết rất rõ. Anh định đưa cô ta đến chỗ đức vua sao?"

Selig nhún vai hờ hững. " Chẳng có gì là lạ khi thấy một nô lệ bị xích cả."

Erika bối rối vì chuyện đó và quay mặt đi để nàng không phải nghe gì thêm. Nhưng những gì Selig nói thêm với Kristen bằng tiếng Celt, nàng nghe không hiểu chút nào, nên nàng cố gắng lờ nó đi trong giây lát.

"Nô lệ nam, có thể không," Kristen đồng ý. "Nhưng nữ nô lệ cuối cùng bị xích ở đây là em đấy. Và kể cả khi Alfred không chú ý đến cô ta, việc gì sẽ ngăn cô ta không cầu xin sự cứu giúp từ ông ta? Và đừng nghĩ là ông ta sẽ không lắng nghe một người Đan Mạch nhé. Ông ta sẽ đặc biệt lắng nghe một người Đan Mạch đấy."

Lúc này Royce nhảy vào tham gia cuộc tranh luận. Bởi vì Kristen vẫn chưa hoàn toàn bỏ qua cho anh vì trận đòn nàng phải chịu, và bởi vì nàng lạnh nhạt với anh hơn anh có thể chịu đựng được, anh phải có đứng về phía nàng. Dù những lý do của nàng có quan trọng hay không.

"Cô ấy nói đúng đấy," anh bảo với anh rể. "Alfred cũng có thể sẽ yêu cầu anh thả cô tar a. Và không không ngoan khi từ chối thi hành mệnh lệnh của đức vua nếu anh không có một lý do đúng đắn."

"Lý do của anh đúng đắn đấy chứ," Selig khăng khăng.

”Có vẻ không công bằng, nhưng đức vua sẽ không nghĩ rằng trả thù là dungd đắn đâu."

"Đặc biệt là khi sự hòa bình của vương quốc sẽ bị đe dọa vì nó," Kristen nói thêm.

"Và họ không thích mất đi những người khỏe mạnh chỉ vì cuộc chiến cá nhân," Royce vẫn tiếp tục, "khi họ cần những người đàn ông đó."

Cuộc tranh luận vẫn sôi sung sục. Brenna không cảm thấy cần thiết phải tranh luận. Garrick cũng vậy, vì vậy ông đến bên Erika.

"Vậy nó biến cô thành nô lệ vật cưng của nó hả?"

Từ “vật cưng” thậm chí còn khiến Erika bực bội hơn cả từ “nô lệ”, vì nó chính xác những gì Selig đang làm, đối xử với nàng như con vật, một con vật nuôi để mua vui cho anh, một sinh vật không nguy hiểm, nhưng quá ngu dốt để được thả ra ngoài mà không có sợi dây xích.

Đó là lần đầu tiên cha của Selig nói với nàng, dù ông đến phòng Selig thăm anh khá thường xuyên. Nàng tự hỏi liệu ông có tệ giống như con trai mình khi chỉ ra tình hình nhục nhã đó của nàng. Thái độ của ông không bảo nàng thêm điều gì.

"Anh ta nghĩ là anh ta biến tôi thành nô lệ."

Câu trả lời của nàng làm cho Garrick khẽ mỉm cười. "Nó chính xác là quan điểm của vợ tôi. Bà ấy không bao giờ chấp nhận là tôi sở hữu bà ấy."

Erika hoài nghi. Cả mẹ và con gái đều bị người đàn ông mà họ cưới biến thành nô lệ? Không lạ vì sao cái ý tưởng về chuyện đó đến với Selig dễ dàng đến thế. Anh ta đơn giản là theo truyền thống gia đình.

Ý nghĩ khiến nàng ớn lạnh, nhưng ít nhất nàng cũng không kết thúc như mẹ và em gái anh ta, cưới người bắt giữ mình. Chuyện đó khó có khả năng xảy ra như việc nàng sẽ được trả tự do trong vòng một giờ vậy. Không có khả năng nào.

"Nhưng bà ấy sớm sở hữu tôi, cả trái tim lẫn linh hồn." Garrick vẫn đang hồi tưởng. "Cô có biết làm sao lại như thế không, wench?" "Tôi không quan tâm—"

"Với một ý chí bất khuất và lòng kiêu hãnh không chịu cúi đầu. Bà ấy là lửa trên mảnh đất băng giá, với một trái tim và năng lực của người chiến binh. Trước tiên bà ấy thu phục được lòng ngưỡng mộ của ta, sau đó đến trái tim ta. Lòng kiêu hãnh của cô có chịu cúi đầu không?"

Nàng thực sự ước rằng ông sẽ không nói gì về chuyện này. "Không," nàng nói một cách cứng nhắc. "Nhưng cho bản thân tôi, chứ không phải để gây ấn tượng với anh ta."

"Cơn giận của cô cũng dễ hiểu thôi."

"Sự giận dữ chỉ là một phần nhỏ những gì tôi cảm thấy về con trai ông thôi," nàng tuyên bố với ông.

Ánh mắt ông trở nên nghĩ ngợi. " Thật đáng tiếc, sự đối xử của nó đối với cô – và không bình thường."

"Ông có ý nói rằng anh ta không biến phụ nữ khiến cho anh ta bị đòn thành nô lệ ư? "

"Đừng cợt nhả với ta, cô bé," ông quở trách nhẹ nhàng. "Ta có ý là, nó chưa bao giờ làm tổn thương người phụ nữ nào trong đời nó. Nó ngưỡng mộ họ."

"Ngoại trừ tôi."

"Ngoại trừ cô," ông đồng ý.

Nàng nghĩ rằng cuộc đối thoạt đã kết thúc. Cuộc tranh luận vẫn còn khá quyết liệt phía sau nàng. Nhưng Garrick vẫn chưa rời khỏi chỗ nàng.

Sau một vài giây im lặng khó chịu, ông bình luận, "Con gái ta rất hăng hái đang đòi lại công lý cho cô đó."

Erika khịt mũi. Nàng không thể kiềm lại được. "Con gái ông không muốn động tay chân giúp tôi đâu. Cô ấy đơn thuần chỉ phản đối những sợi dây xích."

"Không nên quá chắc chắn về động cơ của Kristen. Hành vi của Selig sẽ gặp phải sự cản trở từ nó."

"Không phải từ ông sao?"

"Không hoàn toàn."

"Ông có ý rằng đàn ông hiểu về sự trả thù tốt hơn phụ nữ sao? Tôi nghi ngờ chuyện đó."

"Vậy giờ cô cũng đang khao khát muốn trat thù sao?"

Erika ngạc nhiên, không phải bởi câu hỏi, mà bởi câu trả lời của chính mình. "Tôi chưa từng nghĩ đến việc trả thù. Tự do là những gì tôi nghĩ đến. Nhưng tôi cho rằng tôi cũng sẽ nghĩ đến việc trả thù."

"Vậy thì chúng ta hãy hi vọng rằng cô sẽ có lại tự do trước lúc đó” ông nói.

Thêm ngạc nhiên, thêm mạnh mẽ. "Ông sẽ không bỏ qua việc anh ta làm ư?"

" Bản tính của nó không phải là độc ác hoặc lừa gạt. Đó là những gì mà em gái nó đang ngăn cản. Ta có cảm giác rằng rồi nó sẽ cảm thấy hối hận vì những gì nó đã làm.”

"Ông có thể bắt anh ta chấm dứt chuyện đó."

Ông cười với nàng. "Nếu cô để ý, Erika của Gronwood, con trai ta đã ở cái độ tuổi mà nó không cần đến cha nó nữa rồi. Ta chỉ có thể cho nó lời khuyên thôi."

"Thật không?"

"Không phải về cô. Ta và vợ ta đã quyết định không can thiệp."

Lại thêm một chút hi vọng khác vừa nhóm lên đã bị dập tắt. Một cách cay đắng, Erika quay lưng lại với ông về phía những người khác. Nhưng hầu hết mọi người không còn ở đó nữa. Chỉ có Selig và Royce vẫn còn ở đó, và Selig đang ngồi trên chiếc ghế của anh ta, nhìn nàng và có vẻ như anh đã nghe được hầu hết cuộc đối thoại.

Cằm nàng ngước lên thách thức, chỉ để cảm thấy sự giật mạnh nơi cổ nàng kéo nàng từ từ lên phía trước. Anh đang quấn sợi dây xích vòng quanh bàn tay. Nếu anh tiếp tục, nàng sẽ phải cúi mình trước anh ta lần nữa. Anh không làm đến mức vậy, nhưng nàng quá gần với anh, anh phải ngước mặt lên nhìn nàng. Có vẻ như anh cũng không mấy để tâm đến việc này.

Đằng sau anh trên bàn, nàng để ý ai đó đã mang cho anh một mâm thức ăn, dù chưa đến gần giờ ăn tối. Anh ta đã ăn đủ thức ăn dành cho cả một đội quân trong hai tuần vừa rồi, thế nhưng những người phụ nữ vẫn quyết tâm vỗ béo thêm cho anh. Nàng bắt đầu tự hỏi, anh trông thế nào trước khi bị chấn thương ở trên đầu.

"Cô có thể ngồi cạnh tôi ăn nếu như cô chịu gọi tôi là chủ nhân."

Mắt nàng hướng về phía anh và nheo lại. "Đó không phải là cái tên mà tôi sẽ gọi anh."

Anh nhả từng từ để chứng tỏ rằng anh không hiểu nhầm ý nàng. “Vậy thì cô có thể ăn trong tay ta, dưới chân của ta."

Nàng thấy ngạc nhiên là anh không nói thêm, "Giống như con chó." "Tôi sẽ không ăn gì, cảm ơn."

"Tôi nghĩ là cô sẽ ăn. Thức ăn là cần thiết để duy trì sức khỏe của cô. Mặt khác, quần áo thì không cần thiết."

Mặt nàng tái bệch. Anh ta có thể làm thế. Anh ta sẽ lột trần nàng trước mặt mọi người. Còn có cách nào tốt hơn để làm cô nhục nhã hơn thế, và đó là những gì anh ta đang cố làm, sau tất cả những chuyện này.

Nhưng tâm trạng nàng không dễ bị tác động, bởi nàng biết chuyện này thế nào rồi cũng sẽ đến, dù nàng có làm gì đi chăng nữa. Vậy thì bây giờ hay sau này có gì khác đâu?

"Cứ làm những gì anh muốn," nàng nói với sự hờ hững giả vờ mà nàng cố hết sức mới làm được.

"Dĩ nhiên, wench, đó chính xác là những gì tôi định làm."

Anh cười, ghi nhận phản ứng cứng người lại của nàng và rằng nàng đã chuẩn bị cho tình huống tồi tệ hơn. Nó còn hơn sự thỏa mãn, khi có lợi thế này đối với nàng. Sự thỏa mãn anh cảm thấy thật lớn, gần như sự khêu gợi. Anh sẽ không để mất nó chỉ vì sự bất đông quan điểm với một vị vua.

"Nhưng hôm nay," anh tiếp tục, "cô tạm thời được tha. Em gái tôi đã thuyết phục được tôi rằng sẽ không tốt nếu giới thiệu cô với vua Saxon. Chúng ta sẽ đợi đến khi ông ta rời đi để xem cô sẽ ăn trên tay của tôi – hoặc gọi tôi là chủ nhân.”

Erika hi vọng rằng đức vua đã rời đến ở Wyndhurst và sẽ ở đây vô thời hạn. Những điều nàng phải đối mặt khi ông ta rời đi sẽ là một thảm họa với nàng.