Chiếc xe ngựa được dừng lại khi nó đến nơi người của họ đang tập trung, nhưng chỉ trong một lúc khi Kristen giải thích điều gì đã xảy ra và chỉ định một người tài xế cho nó. Họ sẽ không thể rời East Anglia sớm như họ đã dự định vì phải chở thêm người. Nhưng ít ra họ đã sử dụng ngựa khỏe để kéo xe thay vì con bò ì ạch làm chậm hành trình của họ.
Kristen ở bên Selig, nên nàng cũng buộc phải giữ cô gái người đan mạch với mình, nàng không muốn để cô ta ở ngoài tầm mắt cho đến khi họ đến gần Gronwood. Cô ta sẽ là tất cả nàng có thể đem ra để mặc cả nếu lời đe dọa của nàng bị bỏ qua và bọn họ bị một đội quân đuổi theo. Cho đến khi họ an toàn về đến Wessex, nàng buộc phải giữ cô ta ở gần bên.
Selig có vẻ như không thích cô gái Đan Mạch này ở gần bên, nhưng anh không nói gì thêm về điều đó và chìm vào giấc ngủ bởi sự lắc lư chầm chậm của chiếc xe ngựa. Kristen muốn anh kể rõ cho nàng nghe chuyện gì đã xảy đến với anh, nhưng nàng không thức anh dậy. Giấc ngủ là liều thuốc tốt hơn bất cứ thư gì mà nàng biết, dù không may mà nói, nàng cũng chẳng biết nhiều về thuốc thang lắm.
Nàng đã sai hai người đàn ông đi vào làng mà họ ghé qua, để mua lương thực và tìm thầy lang. Phần đông số họ đã đến đó lúc sẩm tối và đang chuẩn bị cắm trại gần làng. Đó là mức xa nhất mà Kristen có thể vạch kế hoạch. Thực tế, nàng lo sợ rằng nàng đã không suy nghĩ sáng suốt trước khi hành động. Ngay lúc này nàng bắt đầu lo lắng về phản ứng của chồng nàng, không chỉ vì chuyện nàng đến đây tìm Selig mà còn vì chuyện nàng bắt cô gái Đan Mạch làm tù binh.
Royce ghét tất cả những người Đan Mạch, nhưng anh không muốn chiến tranh với phụ nữ. Selig cũng vậy. Nhưng không hiểu người phụ nữ đó đã làm gì khiến anh muốn trả thù cô ta đến vậy.
Nàng quá mệt mỏi vì phải suy đoán mãi, và Selig sẽ nói cho nàng sớm thôi. Và sự lắc lư của xe ngựa cũng khiến nàng buồn ngủ. Nàng khó lòng chống mắt lên được nữa. Nhưng nàng vẫn còn đủ tỉnh táo để nhận ra rằng nàng cần phải trói người tù của mình trước khi nàng không chống cự nổi sự mệt mỏi
Erika ngược lại không cảm thấy buồn ngủ chút nào bởi sự lo lắng và sự ray rứt của bản thân. Nàng không thể bỏ lỡ một chuyển động nhỏ của lưỡi dao găm bên vai nàng cũng như nàng không hề nhầm lẫn tiếng quần áo bị xé toạc ra đằng sau lưng mình. Nàng hiểu đó nó có nghĩa nàng phải ngồi dậy và chìa tay ra sau chịu trói.
Nhưng nàng vẫn phải phản kháng: “Điều này không cần thiết đâu, tiểu thư Kristen. Tôi sao có thể trốn giữa một đoàn quân đi bên cạnh như thế này được.”
"Im lặng," nàng nghe tiếng rít nhỏ. "Cho tới khi ta trao cô cho Selig xử lý như mong muốn của anh ấy. Nên cô là trách nhiệm của ta. Do đó hãy quên việc bỏ trốn đi, Erika. Cô sẽ không có cơ hội nào đâu"
Để có lại sự tôn trọng và địa vị của mình. Nhưng sau đó, Erika tin rằng nàng sẽ không bao giờ được đối xử lịch sự nữa. Nàng ở đây không phải là tình cờ hay để đòi tiền chuộc. Nàng đã bị bắt để trả thù, và giờ nàng đã biết chính xác ai là người đòi hỏi sự trả thù đó.
"Quay người lại và đưa chân của cô đây, cẩn thận đừng đánh thức anh trai tôi đấy."
Erika làm theo nhưng nàng cẩn thận thậm chí để không nhìn vào anh ta. Nàng không cảm nhận được ánh mắt anh ta nhìn nàng nữa, nhưng nàng không muốn có cơ hội để nhìn anh hả hê, rằng vị trí của họ giờ đã bị đảo ngược.
Giày của nàng bị tháo ra và vứt sang một bên, mắt cá chân của nàng bị buộc chặt với nhau. Kristen đã tự cắt đường viền áo của mình để trói nàng. Ít ra không phải bằng sợi dây thừng, nàng nghĩ.
Erika vẫn ngồi, vì nàng không nghe thêm mệnh lệnh nào nữa, nàng lùi lại cho đến khi nàng có thể tựa vào thành kia của xe ngựa. Nàng tiếp tục quan sát người phụ nữ Na-Uy, người lúc này đang quay lại chỗ ngồi trong góc và gối đầu của anh trai lên đùi mình.
Cô ấy thật xinh đẹp, Erika nhận ra, rất xinh đẹp. Nhưng cũng phải thôi, vì anh trai của cô đẹp trai đến vậy cơ mà. Tay của Kristen đang dịu dàng ôm lấy khuôn mặt của anh. Rõ rang rằng cô rất yêu anh trai của mình. Erika cũng yêu anh trai mình, nàng tự hỏi nàng sẽ phản ứng như thế nào trong tình huống tương tự. Nàng hi vọng rằng nàng sẽ không bao giờ tìm ra.
Mặc dù nàng quyết tâm không nhìn, nhưng ánh mắt của nàng rốt cuộc cũng tập trung vào khuôn mặt Selig. Khi nàng nhìn thấy ánh mắt anh lúc trước, nàng không thấy gì ngoài những tia nhìn căm ghét khinh bỉ trong chúng. Bây giờ nàng nhận ra rằng những vết thương trên mặt anh không có ở đó khi nàng thấy anh lần cuối. Có phải do cơn sốt mà Turgeis nhắc tới đã khiến anh như thế không?
Ánh mắt nàng hạ xuống thấp hơn, tình cờ nhìn thấy chỗ hõm nơi xương sườn và hông của anh, cả hai đều giơ xương ra. Nếu có một cơn sốt, như Turgeis đã nói, Elfwina hẳn đã tẩy ruột của anh ta – anh ta đã không ăn uống gì trong ba ngày bị giam cầm, và thực tế trông anh như bị chết đói. Erika không đồng ý với phương thuốc đó. Logic bảo nàng rằng một cơ thể cần thực phẩm dù đó là bệnh nào đi chăng nữa – nhưng nàng đã không có ở đó để áp dụng tính logic của mình.
Tay anh đột nhiên vung lên, chuyển từ phía của anh sang chân em gái mình. Nàng liếc nhanh qua gương mặt anh, nhưng anh vẫn chưa tỉnh. Em gái của anh, người lúc này đang ngủ , cũng vậy. Nhưng trán của anh nhanh lại vì đau do cử động vô thức của mình. Anh đã phải chịu đau đớn như thế nào từ vết thương trên đầu của mình? Nó không phải là vết thương mới, như anh đã thú nhận ở Wessex. Ít ra thì nàng cũng không bị lên án vì việc đó.
Nhưng khi nàng tiếp tục cuộc giám định bằng mắt của mình, nàng tìm thấy một vết cắt mảnh ở trên tay anh, đã đóng vảy, và làn da trầy xước dưới vết cắt. Nàng nhăn mặt, biết rằng xiềng sắt để trói anh vào tường ở trong cái hốc ấy đã tạo ra những vết này, với áp lực toàn bộ người anh ở đó. Và nàng đã để anh ta bị treo ở đó, chỉ nghĩ rằng anh bị kiệt sức, trong khi anh đang bị cơn đau hành hạ…
Nàng tiếp tục, nơi cánh tay được che phủ lúc trước của anh. Những đường lằn xanh thẫm hằn trên tay anh – những vết thâm tím, nàng nhận ra, nàng biết chính xác đâu là nguyên nhân của chúng. Hơi nóng bốc lên người nàng. Tay nàng bắt đầu toát mồ hôi.
Nàng đã rất hi vọng rằng Turgeis đã đến kịp thời để ngăn chặn Wulnoth, rằng lỗi duy nhất của nàng là bắt giữ anh làm tù binh và không giúp chăm sóc vết thương trên đầu của anh. Nhưng không, nàng là nguyên nhân của những vết thâm tím kia. Nàng đã ra lệnh đánh anh trong cơn tức giận, và nó đã khiến cho một người đàn ông bị thương, một người đang bị đau đớn, bị sốt và có Odin mới biết còn gì khác nữa.
Anh đã nói với nàng, “Nàng và ta không phải kẻ thù, sẽ không bao giờ là kẻ thù.”
Nhưng Erika biết điều đó bây giờ không còn đúng nữa. Anh đến Gronwood cầu xin sự giúp đỡ, và thay vào đó lại bị giam trong cái lỗ. Anh chỉ nói sự thật, nhưng không ai tin. Và nàng đã đáp lại vết thương của anh bằng một trận đòn.
Cảm giác tội lỗi quá lớn khiến gần như khiến nàng ngừng thở. Nếu nàng không quá sợ hãi, nàng có thể gần như chào đón sự trả thù của anh để chuộc lại lỗi lầm của mình. Nhưng nàng sợ, và do đó nếu có thể sửa chữa bằng bất cứ một cách nào khác nếu nàng có cơ hội. Nhưng nàng biết không có cách nào có thể chuộc được hành động độc ác của mình.
Ngày đã qua lúc nào Erika không hề biết, nàng chìm sâu vào sự đau khổ và cảm giác tội lỗi. Nhưng chiếc xe đột ngột dừng lại đã lôi nàng ra khỏi đó, và đánh thức Kristen dậy.
"Lạy chúa." Tiếng Kristen thì thào khi cô nhìn xuống anh trai mình “Tôi đã mong rằng đó chỉ là giấc mơ."
Erika cũng mong ước như vậy, nhưng nàng không nói ra, thay vì đó nàng nói: “Anh ta cần thức ăn. Nếu anh ta bị sốt ở Gronwood, có lẽ bà thầy lang đã tẩy ruột anh ta, giống như anh ấy không ăn gì trong vòng mấy ngày vậy"
Kristen nhìn vào nàng, trán nhăn lại. "Đừng bảo tôi anh tôi cần gì. Nếu cô biết anh ấy, cô có thể thấy rằng anh ấy không có chút lương thực nào vào đã hai tuần lễ. Anh ấy gần như đã chết đói rồi."
Ngày càng tồi tệ hơn. Anh chắc hẳn đã gần chết đói khi anh đến Gronwood, và Erika không ở đó để biết rằng Elfwina không tẩy ruột anh.
"Tôi ngờ rằng cô sẽ không tin tôi, nhưng tôi rất tiếc," đó là tất cả những gì Erika có thể nói lúc này.
"Tôi chắc rằng cô có cảm giác đó – bây giờ. Nhưng sự thông cảm của cô ở đâu khi anh ý cần đến nó?"
Bị nhấn chìm trong cơn giận dữ. Chôn vùi bởi sự bối rối về phản ứng của nàng với anh. Nàng cũng cảm thấy nó, ngắn gọn, khi anh bắt đầu đề cập đến vết thương của mình, rằng nàng quan tâm nhiều hơn cho một người đàn ông nàng không quen biết. Một gương mặt thiên thần. Và Wulnoth đã buộc tội anh ta, làm cho nàng tin rằng Selig nói dối.
Nhưng nàng không thể nói ra, và bỏ lỡ cơ hội để nói khi rèm che cửa được hé ra và một vài người đàn ông xuất hiện ở cuối xe ngựa. Nàng nhận ra một người đàn ông với mái tóc hung đỏ và đôi mắt xanh, người đã muốn nàng phải đi bộ cả đoạn đường đến Wessex.
"Ivarr đang mang thức ăn tới, Kris," Thorolf bảo cô, dù anh mắt anh vẫn vương lại trên Selig, cụ thể ở chỗ bụng hõm xuống của anh.
"Thor"s teeth, phải lấy cả xô thức ăn để đổ đầy cái chỗ hõm ấy."
"Em sợ là còn hơn thế kìa," Kristen trả lời.
Tiếng nói của họ khuấy động Selig, và tiếng rên của anh khiến cho mặt mỗi người nhăn lại. Nhưng nó khiến Kristen khó chịu khi Erika cũng nghe thấy nó. Selig sẽ không thích người đàn bà mà anh ấy xem thường nhìn thấy tình trạng của anh ấy như vậy, và biết rõ điều này, Kristen thậm chí còn ghét điều đó hơn.
Thế nên cô nói, với cái giọng cáu kỉnh hơn dự định, "Đưa cô ta ra khỏi đây, Thorolf. Xem cô ta cần gì hoặc tùy, nhưng giữ ta tránh xa khỏi đây. Và anh có thể cởi trói cho cô ta, nhưng đừng để cô tar a khỏi tầm mắt anh. Em sẽ gọi cô ta về sau khi em chăm sóc Selig."
Erika há hốc mồn kinh ngạc khi cánh tay dài của Thorolf chỉ với tới và lôi nàng ra khỏi chiếc xe ngựa. Anh thực chất cởi trói cho nàng, nên anh không phải mang nàng ra, và nói ngắn gọn: “Tôi sẽ không đụng vào cô, nên đừng cho tôi một lý do để làm thế."
Nhưng anh ta cũng không tránh xa khỏi nàng, dù chỉ một giây, nên nàng từ chối lời đề nghị không mấy thân thiện của anh đưa nàng giải quyết vấn đề nơi bụi rậm. Lúc này, sự tủi nhục của nàng còn tồi tệ hơn nhu cầu, bởi vì nàng biết anh ta sẽ không cho nàng sự riêng tư. Nhưng nàng không biết nàng sẽ làm sao khi nhu cầu ấy bức thiết hơn.
Và đó cũng là nhu cầu duy nhất mà anh ta cho phép. Nàng nhận ra rằng khi anh ta thô bạo đẩy mạnh nàng sang bên cạnh anh ta trước đống lửa đã được đốt cắm trại và bắt đầu chia nhau thức ăn mà họ đã mua được ở nàng kế bên, nhưng không mời nàng dù chỉ một chút.
Nàng không hề ngạc nhiên. Sự thù địch từ anh ta quá mãnh liệt đến mức nàng có thể cảm thấy nó ngay cả khi nàng không cần nhìn anh. Và nó giống như tất cả những người nàng quen biết, Saxon và Viking đều giống nhau
Nhưng nàng đã nhìn thấy biểu cảm của Thorolf khi anh nhìn chằm chằm vào cái bụng hõm của Selig. Sự buộc tội cho sự đau đớn của anh được gắn vào cho riêng nàng, hơn là cho cơn sốt mà anh phải chịu, nên nàng phải đương đầu với việc này. Không được ăn thực ra là nỗi sợ nhỏ nhất của nàng, bởi nàng ngờ rằng tiểu thư Kristen vẫn chưa nhận ra tình trạng trên lưng anh trai của nàng. Nàng cảm thấy một cảm giác như muốn bệnh cuộn lên từ dạ dày khi nàng tưởng tượng ra điều gì sẽ xảy ra nếu cô ấy biết được.