Sủng Yêu: Bí Mật Của Bà Xã

Chương 84: Tháng ngày hạnh phúc

Bữa tối về đến nhà, chào đón Ám Dạ Duật là khung cảnh gia đình ấm áp, một nhà bốn người đang ngồi ở phòng khách, người đàn ông đeo kính ngồi ở một góc sô pha đọc báo, ba người phụ nữ còn lại thì chiếm lấy cả chiếc ghế sô pha dài ở đối diện, không biết ba người bọn họ nói gì mà lại cười nói vô cùng vui vẻ, người đàn ông đôi lúc cũng ngẩng đầu nhìn, sau đó lại tiếp tục đọc báo, khung cảnh hòa hợp đến lạ thường. Mẹ chồng nàng dâu, chị dâu em chồng, cả ba hòa thuận với nhau, đây vốn dĩ là một gia đình mà không ít người ao ước, hiện tại nhìn khung cảnh ấm áp thế này lẽ ra anh nên vui vẻ mới đúng, thế nhưng anh lại cảm thấy có chút chướng mắt.

Mọi ngày anh về đến nhà cô đều sẽ ra đón anh, nhưng hiện tại không còn nữa, bởi vì Mạc Tử Yên đang mang thai, cho nên việc gì Minh Tâm cũng không dám để cô làm, ngay cả việc nhỏ nhặt như ra cửa đón anh bà cũng không cho, sở dĩ anh dọn ra ngoài không phải vì Minh Tâm là mẹ chồng khó tính, gây khó dễ với cô, hay Ám Dạ Nghiên là em chồng không thích người chị dâu này, đơn giản vì anh muốn cùng cô tận hưởng thế giới hai người, không muốn chia sẻ cô cùng bất cứ người nào khác. Một nhà hai người vốn vui vẻ hạnh phúc hiện tại ở giữa hai người xuất hiện một đứa nhỏ thì cũng thôi đi, vậy mà cả nhà đều muốn độc chiếm cô với anh, tâm trạng... không được tốt lắm.

“Duật, anh về rồi.” Nụ cười trên mặt Mạc Tử Yên còn chưa tan, nhìn thấy anh bước vào liền lộ thêm một nụ cười tươi tắn, mấy ngày nay cả nhà chăm sóc cô rất tốt, sắc mặt hồng hào, hai má mũm mĩm đáng yêu khiến người khác nhìn không được muốn sờ.

“Cha mẹ, con mới về.” Anh chào hỏi xong liền đi đến thẳng đến vị trí của cô, cô hiện tại đang ngồi ở giữa, bên trái là Minh Tâm, bên phải là Ám Dạ Nghiên, hai người phụ nữ vây quanh một người phụ nữ, nhìn thế nào cũng cảm thấy cảnh tượng này buồn cười, Ám Dạ Duật tất nhiên không tranh chỗ ngồi với Minh Tâm, cho nên ánh mắt anh rời vào người Ám Dạ Nghiên, ý bảo cô nhích qua một bên.

Ám Dạ Nghiên đang trò chuyện vui vẻ, bị người ta cắt đứt rất bất mãn, tất nhiên là không muốn nghe theo nhưng người đó lại là anh trai cô, trong lòng cô anh trai luôn là nhất, mặc dù không mấy tình nguyện nhưng cô vẫn nhích sang một bên, nhường chỗ lại cho anh. Sô pha vốn không lớn lại bị bốn người chen nhau ngồi, trong khi sô pha đối diện chỉ có một mình Ám Dạ Tuấn, Ám Dạ Nghiên dứt khoát đứng dậy đến bên Ám Dạ Tuấn ngồi xuống, không quên lên án hành vi ỷ lớn hiếp nhỏ của anh.

Ám Dạ Tuấn lâu rồi mới thấy con gái dính mình, tất nhiên là không bỏ cơ hội để hai cha con gần gũi, đối với vẻ mặt bất mãn của cô, ông chỉ ôn toàn nghe, không hề có ý định bênh vực cô mà trách mắng Ám Dạ Duật, Ám Dạ Nghiên rốt cuộc không chịu được nữa mà lên án.

“Ba rốt cuộc có đứng về phe con gái ba không?”

Ám Dạ Tuấn chỉ cười: “Chị dâu con vốn là vợ anh con, con muốn cùng anh mình tranh?”

Ám Dạ Nghiên á khẩu không nói được lời nào, chỉ cảm thấy ông cùng anh đang hợp tác với nhau bắt nạt cô, bất quá cô không có để trong lòng, đành cầm trái táo trên bàn cắn.

Mọi người bị một màn này chọc cười, ai nấy đều vui vẻ, trên mặt anh cũng xuất hiện một nụ cười, chính là ý cười không đạt đến khóe mắt, người ngoài không nhìn ra cảm xúc khác thường nào trên gương mặt anh, nhưng Mạc Tử Yên ở bên cạnh lại nhạy cảm phát hiện anh có gì đó khác thường.

Người ta nói phụ nữ mang thai tính khí thất thường Mạc Tử Yên cảm thấy điều này không hoàn đúng, bởi vì cô không nằm trong số đông người phụ nữ đó, ngược lại là anh dạo này tâm trạng anh lên xuống thất thường đến cô còn không thể hiểu nổi.

“Anh đã ăn gì chưa?” Khi bọn họ sống ở ngoài, cả nhà chỉ có hai người dùng bữa, người làm trong nhà đều có nhà bếp riêng, cho nên không có cùng cô dùng bữa, một ngày ba bữa, cô ăn cơm một mình hết hai bữa, bữa nào cô dậy sớm thì sẽ được dùng bữa sáng cùng anh, còn khi nào mệt mỏi quá ngủ đến trưa thì bữa sáng liền thành bữa trưa, Mạc Tử Yên vô cùng hi vọng có thể một ngày ba bữa ăn cơm cùng anh nhưng cô biết rõ chuyện đó là không thể nào, nên mỗi ngày cô đều đợi anh về ăn cơm tối, khung cảnh đó thật hạnh phúc. Nhưng bởi vì cô mang thai, Ám Dạ gia đối với việc cô sống ở ngoài không có người chăm sóc rất lo lắng, Ám Dạ Duật lại bận rộn công việc cho nên mới đón cô về nhà chính ở, một phần là để tiện chăm sóc cô, một phần là muốn đứa bé trong bụng cô trưởng thành trong điều kiện tốt nhất, cô biết cả nhà Ám Dạ gia đều quan tâm cô, cho nên cô cũng không phản đối. Mấy ngày này ở Ám Dạ gia, Minh Tâm đều giành hết công việc về phần mình, không những ngày ngày bồi bổ cơ thể cho cô mà cô muốn nấu ăn hay làm gì đó bà cũng không cho, hôm nay Ám Dạ Duật không phải về trễ nhưng cả nhà đều dùng bữa cả rồi, thực chất Ám Dạ gia trước vốn không dùng bữa sớm như vậy nhưng Minh Tâm nói cái gì nà phụ nưc mang thai phải ăn uống đúng giờ, lời bà nói ai dám không nghe? Cho nên mọi người đều nghe theo lệnh bà, thực chất bà chỉ chuẩn bị phần ăn cho Mạc Tử Yên, những người khác có ăn hay không bà chẳng quan tâm, chính là cô nói không muốn ăn một mình, vì muốn con dâu vui lòng nên cả nhà phải cùng nhau ngồi vào bàn ăn, bữa cơm cũng xem như thuận lợi trôi qua.

“Còn chưa có ăn.” Ám Dạ Duật vòng tay ôm lấy eo của cô, kéo cô vào lòng mình, Mạc Tử Yên thuận thế dựa vào lòng anh, bộ dạng hiện tại của anh rõ ràng là muốn tìm sự an ủi từ cô.

“Chưa ăn thì vào bếp ăn đi, để mẹ kêu người hâm nóng đồ ăn cho con.” Minh Tâm quan tâm con dâu và đứa cháu trong bụng cô nhưng cũng không có vắng vẻ con trai, bất quá mấy ngày nay anh đều dùng bữa tối có một mình, nhìn qua quả thật là đáng thương.

Minh Tâm đi rồi, Ám Dạ Nghiên từ phía đối diện nhanh chóng cướp vị trí bên trái của Mạc Tử Yên, trước kia cô cũng thân thiết với Mạc Tử Yên nhưng cũng không đến mức như vậy, ngay từ khi Mạc Tử Yên có thai cô suốt ngày theo đuổi hỏi về chuyện đứa bé, bộ dạng vô cùng tò mò và ham muốn học hỏi, thực chất Mạc Tử Yên cũng chưa có kinh nghiệm làm mẹ nên chẳng thể giải thích các câu hỏi của cô, vì vậy hai cô nàng liền lên mạng tìm hiểu các vấn đề trước và sau khi sinh của thai phụ, hiện tại cô đang cầm một quyển sách dày cọm, không rõ tiêu đề của quyển sách là gì.

“Anh, anh có biết mọi người đang bàn chuyện gì không?”

“Đang bàn chuyện gì?” Anh rất phối hợp mà hỏi lại một câu.

“Mọi người đang tìm một cái tên thích hợp để đặt cho em bé.” Lần đầu tiên lên chức cô, thái độ của Ám Dạ Nghiên quả thật nằm ngoài dự liệu của mọi người, bộ dạng phấn khích của cô như sắp làm cha chứ không phải là cô khiến người khác không khỏi hiểu lầm. Có trời mới biết cô mong muốn có một đứa em trai thế nào, từ nhỏ đến lớn cô đã là con gái út trong nhà, nhận được sự yêu thương của rất nhiều người nhưng cô chưa từng chia sẻ sự yêu thương đó bất kì ai, Ám Dạ Nghiên cũng không muốn bản thân cả đời được sủng ái, ít nhất thì một lần trong đời hãy để cho cô sủng ái ai đó đi đã, cho nên cô rất muốn cha mẹ sinh cho cô một đứa em, tốt nhất là em trai, bởi vì cảm giác làm chị gái rất vui vẻ.

Ám Dạ Duật hơi ngây người: “Đặt tên sao?” Đứa bé chỉ mới hơn một tháng, còn chưa thể xác định là con trai hay con gái mà người nhà anh đã muốn thay nhau đặt tên cho nó, đây không phải là quá sớm sao?

“Đúng vậy, đúng vậy, tên anh em chúng ta đều chỉ có một chữ, anh có nghĩ tên con anh nên là hai chữ không?” Đây mới là vấn đề mà Ám Dạ Nghiên quan tâm, thấy anh không nói gì cô liền quay sang thảo luận cái tên với Ám Dạ Tuấn, trước kia tên của cô và anh trai đều là do ông nội đặt, ông không có cơ hội xen vào, hai người thảo luận về tên của đứa cháu, sau đó không biết sao lại chuyển đề tài sang lịch sử cái tên của Ám Dạ Nghiên, nói tóm lại phòng khách bốn người thì hai người bên cạnh không ngừng trao đổi, hai người còn lại chỉ ngồi nhìn rồi cười.

“Mọi người chỉ là đùa cho vui thôi.” Mạc Tử Yên kéo tay anh, cô cũng biết chuyện đặt tên này là quá sớm, đứa bé trong bụng cô còn chưa thành hình, làm sao biết được con trai hay con gái mà đặt tên? Nhưng người nhà Ám Dạ gia lại đối với sự việc này rất phấn khích, cô cũng không nỡ dập tắt đi niềm vui của họ, cho nên mới có một màn đặt tên này, mọi người nói, Mạc Tử Yên ngồi nghe, lâu lâu lại hưởng ứng khi gặp một cái tên hay, bầu không khí này cũng không tệ.

“Anh biết.” Ám Dạ Duật cũng cười.

Lúc này Minh Tâm đã đi ra, nhìn một nhà bốn người vui vẻ như vậy liền nhanh chóng gia nhập cuộc trò chuyện, cũng không quên nhắc nhở Ám Dạ Duật là bữa tối đã hâm nóng lại, anh thấy vậy cũng không có ở đây nữa, đi vào bếp dùng bữa, trước khi đi không quên đặt một nụ hôn lên má của cô.

Ám Dạ Duật một mình dùng bữa, một nhà bên đây thì lại ăn trái cây tráng miệng cho tiêu hóa bữa tối, đợi khi anh dùng bữa xong thì cuộc trò chuyện vẫn chưa kết thúc, Ám Dạ Duật về phòng tắm rửa, Mạc Tử Yên thấy vậy cũng viện lý do để về phòng mình, nhưng Ám Dạ Nghiên nào chịu tha cho cô, quấn lấy cô không ngừng. Sau đó Minh Tâm còn chuản bị một chén canh đồ bổ, Mạc Tử Yên muốn về phòng? Không phải là không được, cô chỉ càn uống hết chén canh đó, bà lập tức hạ lệnh cho cô về phòng, cho dù là Ám Dạ Nghiên cũng sẽ không dám quấn lấy cô nữa, Mạc Tử Yên thấy vậy cũng chỉ đành bất lực uống hết chén canh, chén canh này tuy bổ nhưng mùi vị có chút khó uống, bề ngoài cô không có biểu cảm gì nhưng trong lòng thầm than không thôi, đến lúc được ân xá về phòng thì anh đã sắp tắm xong.

Từ khi hai người dọn ra ngoài căn phòng vẫn được dẫn quét tước sạch sẽ, không có một hạt bụi nào, quần áo trong tủ cũng đã được dọn về, cảm giác ở nơi này chẳng khác nào đang ở Ám Dạ Đế Cung, huống hồ đây không phải lần đầu tiên hai người ở đây, Mạc Tử Yên nhanh chóng thích ứng.

Ám Dạ Duật từ phòng tắm bước ra đã thấy cô gái đang tựa người vào gối ở trên giường, mặc áo thun vào người anh nhanh chóng chui vào ổ chăn của cô, thân thể anh vừa tắm xong, còn mang theo mùi hương thoang thoảng của xà phòng, đồng thời cũng hòa quyện với hương thơm trà xanh trên người anh, hai mùi hương đó đan xen vào nhau, không hề khó ngửi mà ngược lại càng khiến người khác cảm thấy thoải mái.

Sáng nay dùng bữa sáng xong cô liền lấy điện thoại gọi cho Tôn Lãnh Diệt, có chuyện muốn nhờ người thì gặp mặt sẽ có thành ý hơn nhưng Minh Tâm không cho phép cô ra ngoài một mình, nếu cô muốn ra ngoài thì phải có người bên cạnh, Mạc Tử Yên tất nhiên không thể đưa nhiều người như thế đi gặp Tôn Lãnh Diệt được cho nên chỉ có thể nói chuyện với hắn qua điện thoại, may mắn là Tôn Lãnh Diệt còn biết thông cảm cho cô. Cô đem tình trạng của Ám Dạ Duật nói cho hắn biết, hắn cũng đã đồng ý giúp cô, mặc dù thái độ của Tôn Lãnh Diệt có phần không nghiêm túc nhưng cô biết hắn không phải là loại người hứa suông, bởi vì hắn là người bạn thân nhất của anh, chắc chắn cũng sẽ quan tâm anh không hề thua kém cô.

Ám Dạ Duật lấy gối của mình để ra sau lưng, tựa người vào đầu giường giống như cô, chính là anh lúc này đã ôm cô vào lòng, thân thể anh mát lạnh, thân thể cô lại ấm áp, tựa như nước với lửa, vốn dĩ là phải đối nghịch gây gắt nhưng lúc này lại giao hòa với nhau.

Thời gian đầu mang thai, Minh Tâm vốn muốn tách hai người ra, bởi vì sợ ban đêm Ám Dạ Duật kìm lòng không được mà làm chuyện xấu xa gì đó, nhất định sẽ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng, Ám Dạ gia nhiều phòng như vậy, nếu muốn phân cũng là Ám Dạ Duật chuyển sang phòng khác thế nhưng anh không chịu, hai người bất đầu tranh luận, không ai nhường ai, rốt cuộc sau đó Minh Tâm lại là người chịu nhường, nguyên nhân anh đưa ra rất đơn giản, ban đêm cô có chuyện gì cũng không biết gọi ai, có anh bên cạnh chăm sóc là tốt nhất.

“Anh sao vậy?” Lúc nãy mọi người nói chuyện anh chỉ ở bên cạnh nhìn chứ không tham gia vào câu chuyện, phụ nữ vốn nhạy cảm, phụ nữ mang thai lại càng nhạy cảm, một hành động một lời nói cũng có thể khiến cô suy nghĩ lung tung, có vẻ như đối với việc cô mang thai anh không mấy hào hứng lắm.

“Chúng ta không sinh con được không?” Giọng nói anh trầm thấp như tiếng đàn dương cầm vang bên tai cô nhưng nội dung của nó khiến cô cảm thấy lạnh lẽo.

Cô không tức giận mà hỏi ngược lại anh: “Vì sao anh lại không muốn sinh con?” Với cô mà nói anh là người quan trọng nhất, bất kể là kiếp trước hay kiếp này, bất quá đó là trước khi cô phát hiện mình mang thai, hiện tại thân là người làm mẹ, lại là lần đầu tiên, trong lòng Mạc Tử Yên có một cỗ vui sướng khó tả, nếu anh không muốn đứa bé này, Mạc Tử Yên cũng không biết phải làm sao.

“Chúng ta còn trẻ, kết hôn chưa lâu, còn chưa hưởng tuần trăng mật mà lại sinh con như vậy không phải là quá sớm sao? Huống hồ sinh con sớm không có lợi với em.”

Không nghĩ đến anh lại nói ra một đống lý do thế nào, Mạc Tử Yên có chút bất đắc dĩ, mọi chuyện thành thế này không phải là do lỗi của anh tối nào cũng cố gắng hết sức nên mới có thành quả như ngày hôm nay sao? Hiện tại lại bày ra bộ dạng oán trách này là thế nào chứ?

“Em biết anh lo lắng cho em, chính là em đã mang thai rồi, làm sao có thể nói không sinh là không sinh được?” Cô thở dài một hơi, cố gắng khuyên nhủ anh, cô không thể nổi giận với anh, cô biết anh còn có gương mặt đen tối khác nhưng anh đã giấu nó đi, anh không muốn để cô nhìn thấy gương mặt đó của mình, bởi vì như vậy cho nên cô không thể làm cho anh tức giận.

Anh trầm mặc không nói, bàn tay trên eo cô bất giác siết chặt, sợ anh tức giận Mạc Tử Yên thuận thế chui vào lòng anh, cầm lấy bàn tay mát lạnh của anh đặt lên bụng mình.

“Trước kia em chưa từng mang thai cho nên em không thể nào hiểu được cảm giác làm mẹ là như thế nào, chính là hiện tại biết bản thân mang thai, anh có biết cảm giác đầu tiên của em là gì không?” Mạc Tử Yên cười, nụ cười như gió xuân tháng ba, ấm áp như mặt trời ngày hạ, khiến người xung quanh bị thu hút.

“Trong bụng đột nhiên lại có một sinh mạng, cảm giác này vô cùng kì diệu, kì diệu đến mức khiến em sinh ra cảm giác thân thiết, mặc dù đứa bé có chưa bao lâu nhưng em lại muốn bảo vệ nó.”

Bàn tay đặt lên bụng cô tựa hồ như có thể xuyên qua lớp vải mỏng manh chạm đến da thịt nóng ấm, anh không có phản bác lại lời cô nói, chỉ im lặng lắng nghe, bàn tay trên bụng phẳng lì cô đôi lúc di chuyển, sau đó bắt đầu xoa nhẹ, anh không dám dùng lực đạo quá mạnh, sợ sẽ tổn thương cô.

“Đứa bé là con của chúng ta, là kết tinh tình yêu của anh và em, chúng ta sinh nó ra với được không?” Cô dùng giọng điệu dỗ con nít để nói chuyện với anh, chỉ mong có thể thuyết phục anh thay đổi suy nghĩ.

Đứa bé là con của chúng ta...

Kết tinh tình yêu của anh và em...

Quả nhiên cô rất quan tâm đến đứa bé trong bụng.

“Được rồi.” Anh gật đầu, lấy gối để cô nằm xuống, sau đó cẩn thận đắp chăn lên người cô, anh nằm bên cạnh cô bàn tay đặt lên bụng cô vẫn chưa lấy xuống, dường như không có ý định lấy xuống, bàn tay anh cũng không có dùng bao nhiêu lực nên cô cũng chẳng thấy nặng bụng nên mặc kệ anh làm như vậy.

“Chúng ta sẽ sinh đứa bé ra, ngoan, ngủ đi.” Trước khi cô nhắm mắt anh đặt một nụ hôn lên trán cô, nhận được sự thỏa hiệp của anh cô yên tâm, rất nhanh liền rơi vào giấc ngủ, một đêm vô mộng.

Sau khi thuyết phục được Ám Dạ Duật, điều Mạc Tử Yên cần làm chính là nghỉ ngơi tịnh dưỡng, anh vẫn đến công ty như bình thường, Mạc Tử Yên được người nhà Ám Dạ gia chăm sóc chẳng khác nào công chúa hoàng tộc, mỗi ngày ba bữa đều được dâng tới miệng, ngoài ra còn có các canh bổ và các món tráng miệng khác, đối với đãi ngộ này cô không thể từ chối nên chỉ có thể chấp nhận mặc dù cân nặng của cô đang lên cao vùn vụt, cân nặng vốn là kiêng kỵ của phụ nữ, chẳng có người phụ nữ nào muốn mình mập cho dù là đang mang thai đi chăng nữa, Ám Dạ Nghiên nhìn cô như vậy mặc dù hâm mộ với đãi ngộ của cô nhưng cô ấy vẫn nói: “Nhìn chị như vậy thà sau này em không mang thai còn hơn.” tất nhiên đó cũng chỉ là lời nói đùa nhưng sau đó lại bị Minh Tâm mắng cho một trận.

Mấy tháng đầu thai nhi vẫn chưa có ổn định, Minh Tâm dặn dò cô không được đi lung tung, Mạc Tử Yên cũng sợ bản thân sẽ làm ảnh hưởng đến thai nhi nên rất ngoan ngoãn mà không ra ngoài, cuộc sống chưa yên bình được bao lâu, một tuần sau đó cô liền phải đối mặt với cơn ốm nghén của phụ nữ khi mang thai.

Chưa từng trải qua quả thật là không hiểu, trải qua rồi mới biết cảm giác này khó chịu ra sao, mặc dù phản ứng nôn nghén của cô không nặng như những thai phụ khác nhưng Mạc Tử Yên vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu với phản ứng này, các món ăn mà Minh Tâm nấu ngày thường cô ăn rất ngon miệng nhưng vào thời điểm này cô ăn vào liền nhịn không được mà nhổ ra, dường như cả tuần liền cô chỉ uống canh để bồi bổ cơ thể, vốn dĩ đang bị nuôi cho mập mạp hiện tại cô lại tiều tụy đi rất nhiều, cả nhà nhìn cảnh này không khỏi đau lòng một trận. Minh Tâm cho người đi tìm bác sĩ chuyên khoa sản để đến khám cho cô định kì, Ám Dạ Nghiên cũng thông qua bạn bè mà mua không ít thực phẩm dinh dưỡng cho thai phụ từ nước ngoài, Ám Dạ Duật cũng bớt việc ở công ty mà thường xuyên ở nhà chăm sóc cô, nhìn thân thể gầy gò của cô trong lòng anh rất hối hận vì quyết định của mình, lẽ ra anh không nên đồng ý để cô sinh con, mỗi lần anh lộ vẻ mặt như vậy Mạc Tử Yên liền tức giận đến mức muốn cãi nhau với anh một trận, vì không muốn chọc giận cô nên anh không nhắc đến chuyện này nữa, phụ nữ mang thai tính tình bất thường, anh mới không muốn cùng cô tranh luận.

Ba tháng đầu thời kì mang thai nhanh chóng trôi qua, cơn ốm nghén của Mạc Tử Yên cũng kết thúc, ngày tháng sau đó của cô liền quay về quỹ đạo, cô bị nhốt trong nhà đến mức buồn chán, nếu không phải có Ám Dạ Nghiên cùng Tô Khả Đồng thường xuyên đến thăm cô thì Mạc Tử Yên chắc sẽ không chịu ở yên trong nhà. Theo như bác sĩ đến khám định kì, thai nhi trong bụng cô đã ổn định, cũng bắt đầu thành hình, bác sĩ chân thành khuyên cô nên ra ngoài đi dạo, Minh Tâm nghe được lời này liền giáo huấn bác sĩ vài câu nhưng cũng không hạn chế phạm vi hoạt động của cô nữa, cô có thể ra ngoài nhưng nhất định phải có người đi theo. Mạc Tử Yên muốn cùng Ám Dạ Duật ra ngoài đi dạo, anh cũng rất ngoan ngoãn sắp xếp chuyện công ty liền bồi cô đi dạo, mỗi ngày đi dạo khoảng mười phút, không chỉ giúp sức khỏe của người mẹ tốt hơn mà thai nhi cũng khỏe mạnh, địa điểm mà hai người đi dạo thường thì là khu vực xung quanh nhà, có khi sẽ đi đến công viên, nhưng công viên cuối tuần thường rất đông nên anh bồi cô vào thứ hai, bữa nào trời mưa thì Mạc Tử Yên phải ngoan ngoãn đi dạo xung quanh nhà, mọi người sợ ra ngoài đường trơn trượt sẽ nguy hiểm cho cô.

Đến tháng thứ tư bụng của cô liền lộ rõ, không phải quá to nhưng cũng để lộ, điều này cũng không làm ảnh hưởng đến quá trình sinh hoạt của Mạc Tử Yên, nhưng ban đêm khi ngủ cô đều phải nằm một góc, cách xa Ám Dạ Duật ra một chút hoặc anh sẽ ngủ trên sô pha để tránh đụng vào bụng cô. Thời gian này là thời gian thai nhi đang phát triển cho nên mỗi ngày anh đi làm về điều ở bên cạnh cô rồi cùng cô đọc sách, cùng cô xem phim, cùng cô đi dạo thời gian trôi qua thật sự sự rất chậm, thời gian muốn ở bên cạnh anh như là một giấc mơ vậy, đây có lẽ là tháng ngày hạnh phúc nhất cuộc đời Mạc Tử Yên.