Hai ngày sau Mạc Tử Yên xuất viện, dù sao cô cũng chẳng bị thương nặng lắm, chỉ cần truyền nước biển và nghỉ ngơi thật tốt là ok. Nhưng cũng tại mẹ cô quá lo lắng cho con gái nên đã bắt cô ở đây hai ngày để bác sĩ kiểm tra cẩn thận, cuối cùng kết quả đã nói là cô không sao, không để lại di chứng gì mẹ cô mới yên tâm để cô về nhà.
Trải qua hai ngày này cô mới biết bản thân mình thật sự đã trùng sinh! Điều này khiến Mạc Tử Yên vừa vui vừa mừng, nhưng dù thế nào thì cô cũng sẽ không để chuyện khiếp trước xảy ra một lần nữa, cô cũng chẳng muốn phải bỏ lỡ hay hối hận lần nữa. Nếu lần này cô thật sự bỏ qua anh, thì ông trời cũng sẽ không cho cô làm lại từ đầu được nữa...
Sống hết một kiếp suy nghĩ của cô cũng chững chạc đi rất nhiều, hơn nữa những sai lầm của quá khứ khiến Mạc Tử Yên như trở thành một con người hoàn toàn khác. Đối với cô trên đời này, không ai quan trọng hơn gia đình và anh...
“Bảo bối, lên xe đi…” Vân Hinh Như thấy con gái như người mất hồn đứng đó thì không khỏi lo lắng, nếu không phải bác sĩ đảm bảo con gái bà không sao bà cũng sẽ không để cô xuất viện đâu!
“Vâng…” Mạc Tử Yên mỉm cười, mở cửa xe bước, sau khi ổn định vị trí cô mới ôm lấy cánh tay của mẹ.
“Bảo bối, lát nữa về đến nhà mẹ sẽ bảo dì Trương nấu món con thích nhất cho con!”
Vân Hinh Như xoa đầu con gái cưng, ánh mắt lộ ra tia lo lắng, nếu con gái đã chia tay với tên họ Trác đó thì bà sẽ giới thiệu cho con gái một người chồng tốt. Nhưng nghĩ đến tính tình của con gái thì bà bất lực thở dài, con bé rất ngoan cố, nếu không trước kia sao lại không đồng ý mối hôn sự mà bà đã sắp đặt?! Nghĩ đến đứa con rể hiếm có như vậy, bà cũng cảm thấy tiếc nuối, mặc dù nhà bên kia đã nói một phần cũng do con trai bọn họ nhưng dù sao...
Càng nghĩ Vân Hinh Như càng cảm thấy không vui, nếu trước đây con gái đồng ý mối hôn sự này tốt biết mấy, con gái cưng của bà cũng không cần phải vì người đàn ông đó mà cắt cổ tay tự tử!
Nhưng mọi chuyện đã qua, không thể nào quay lại được. Có trách là trách bọn trẻ không có duyên với nhau...
“Aizz…” Vân Hinh Như không khỏi thở dài khiến Mạc Tử Yên bên cạnh có chút khó hiểu:
“Mẹ, mẹ làm sao vậy…”
“Mẹ đã nghĩ đến chuyện cũ thôi…” Vân Hinh Như lắc đầu, vuốt nhẹ tóc con gái.
Ánh mắt Mạc Tử Yên như có điều suy nghĩ, sống một đời sao cô không nhìn ra được mẹ đang suy nghĩ gì chứ, chỉ là mẹ không muốn nói mà thôi.
Chắc là mẹ đang suy nghĩ về hôn sự của cô hai năm về trước, đó là lần đầu tiên cô gặp anh.
Cô nhớ rất rõ, ngày hôm đó vốn là cô có hẹn với Trác Lân nhưng mẹ bắt cô nhất định phải đi xem mắt, cô buồn bực vô cùng nhưng dưới sự áp chế của ba ba cô không thể cãi lời mẹ được.
Mặc dù tâm trạng cô không tốt nhưng bởi vì anh xuất hiện quá bất ngờ nên ấn tượng về anh mãi mãi không bao giờ phai trong kí ức của cô. Hôm đó, không biết có phải do sắp đặt hay không mà anh mặc một bộ tây trang màu đen, bên trong là một chiếc áo sơ mi trắng hiệu Forever 21 - hiệu thời trang cô thích nhất,
kết hợp với chiếc quần jean màu đen, gương mặt tuấn tú nghiêm nghị, lạnh lùng trầm tĩnh khiến một người không mấy yên tĩnh như Mạc Tử Yên cảm giác có chút áp lực. Ánh mắt anh là một màu đen tăm tối, sâu không lường được, lông mi dài giương lên, môi mỏng nhếch lên, dáng vẻ lịch sử sang trọng cao nhã, cười như không cười nhìn cô.
Cô chưa bao giờ gặp người đàn ông nào cao nhã như anh, ấn tượng đầu tiên của cô đối với anh là một người trầm tĩnh, dường như xảy ra chuyện gì anh cũng sẽ không thay đổi sắc mặt.
Cô có thể đảm bảo người như anh là một người đàn ông lý tưởng trong lòng các cô gái, nếu không phải vì khi ấy cô yêu Trác Lân, thì chỉ sợ là cô đã phải lòng anh mất rồi!
Nghĩ đến chuyện xưa Mạc Tử Yên không khỏi có chút hối hận, bây giờ cô đã biết thế nào là nào là câu “Bỏ qua một lần chính là bỏ qua cả đời”!
“Đến nhà rồi!” Vân Hinh Như mở cửa xe cho con gái, Mạc Tử Yên chỉ cười rồi bước xuống xe, đập vào mắt cô chính là ngôi nhà quen thuộc nhưng lại xa lạ.
Đây là ngôi nhà cô đã sống hai mươi năm, đến năm cô hai mươi đã gả cho anh, bởi vì Trác Lân nên cô cũng ít về thăm nhà, thăm ba ba và mẹ... Mặc dù là hai mươi năm nhưng tính ra cô cũng chẳng ở nhà mấy tháng.
Vào nhà, căn nhà vẫn được trang trí quen thuộc như vậy, cô đi khắp một vòng ngôi nhà, khi đến ngoài vườn, một chiếc xích đu màu trắng đặt ở đó, nó khiến cô nhớ lại những lúc còn nhỏ cô thích nhất chính là chiếc xích đu này, cô thường ngồi trên đó, ban ngày ngắm mặt trời mọc, ban đêm từ ngắm những ngôi, khoảng thời gian ấy trôi qua thật vui vẻ.
Đến khi trong đời cô xuất hiện một cái tên Trác Lân, cô biết đến hắn trong một buổi lễ kỉ niệm trường, khi ấy cô vừa mới học năm nhất, còn hắn thì học năm hai. Khi ấy cô cũng giống như bao cô gái khác, đều khát khao gặp được hoàng tử của lòng mình, vì vậy cô đã theo đuổi Trác Lân.
Quen nhau ba năm cấp ba với một năm đại học, tình cảm của bọn không phải chỉ là đùa. Nhưng mấy tháng trước, hắn đột nhiên đòi chia tay với cô, cô nhất quyết không chịu, còn hắn thì mặc kệ cô cảm giác của cô. Hoá ra tình yêu của họ chỉ là một sợi dây mỏng manh như vậy, biến cố nào đều có thể cắt đứt... Tại sao lúc đầu cô không nhận ra rằng hắn không yêu cô?! Bỏ phí bốn năm tuổi thanh xuân của mình, cô luôn tự hỏi bản thân: “Như vậy có đáng không?!”
Sau này cô quyết định gả cho anh, mặc dù giữa bọn họ không tồn tại cái gọi là tình yêu.
Kết hôn năm năm, cô và anh đều sống cuộc sống của bản thân, không ai xen vào chuyện của ai. Cho đến khi gặp lại Trác Lân, cô mới nhận ra bản thân vẫn còn tình cảm với hắn... Vì hắn mà hãm hại anh, lừa dối anh, làm tổn thương anh...
Nghĩ đến những chuyện trước kia Mạc Tử Yên cảm thấy bản thân quá ngu ngốc, vì một tình yêu mù quáng mà khiến cô đã phải trả giá rất nhiều...
Đến trưa, mẹ cô cho gọi cô vào ăn cơm, Mạc Tử Yên dẹp bỏ những kí ức đáng buồn đó, cô đi vào nhà bếp.
Bàn cơm đã được dọn lên, trên bàn đều là những món cô thích, dì Trương đứng đó nhìn cô cười, cô kìm lòng không được mà chạy đến ôm dì Trương.
“Dì Trương...” Ngoại trừ ba ba cùng mẹ thì dì Trương là người yêu thương cô nhất, nhớ trước kia dì Trương luôn khuyên bảo cô đừng quen với Trác Lân bởi hắn không phải người tốt, nhưng cô lại không nghe, còn cãi lại lời của dì...
“Tiểu thư, mừng cô trở về nhà của mình!”
Dì Trương là một người phụ nữ ngoài ba mươi, bà rất thân thiện và thích nhất là cô tiểu thư bé bỏng này. Tiểu thư được bà chăm sóc từ nhỏ, đối với cô đều như con gái của mình, từ trước đến nay tiểu thư chưa bao giờ cãi lại lời bà nhưng lại vì tên tiểu tử họ Trác đó mà lời cãi lời bà. Điều này khiến dì Trương vô cùng đau lòng, nhưng khi biết tiểu thư bé bỏng vì tên đó mà cắt cổ tay tự tử thì bà càng đau lòng hơn.
“Được rồi, đến đây ăn cơm đi nào. Hai dì cháu lát nữa hãy tâm sự!”
Bữa cơm diễn ra vô cùng vui vẻ, trên mặt mọi người đều có nụ cười, điều này khiến Mạc Tử Yên rất hạnh phúc.
Sau bữa ăn cô muốn đi ra ngoài dạo nhưng mẹ cô lại không đồng ý khiến Mạc Tử Yên làm nũng đến nửa giờ mới được phép đi.
Vì vừa mới xuất viện nên cô không muốn lái xe, bác Hải - tài xế nhà cô chở cô đi đến tiệm sách mà cô đã yêu cầu.
Chào tạm biệt bác Hải cô liền bước vào trong, đó là một tiệm sách gồm hai tầng, tầng dưới là tiệm sách nhưng bên trên lại là quán cà phê.
Tiệm sách mang tên Waiting được trang trí vô cùng đơn giản, nhưng lại thanh nhã, khiên cô cảm thấy rất thoải mái, mặc dù là lần đầu tiên đến đây nhưng cô rất quen thuộc nơi này.
Thứ cô thắc mắc nhất là cái tên tiệm này - Waiting có nghĩa là chờ đợi, kiếp trước anh rất hay đến đây, cô không biết anh đến đây làm gì, phải chăng là chờ đợi một ai đó?!
Bất kể người anh chờ là ai nhưng người đó tuyệt đối không phải cô!
Cô cười nhạt, đi về phía giá sách tuỳ ý chọn một quyển sách, cầm lấy nó đi về phía ghế sa lông. Chợt, cô nhìn về phía lầu hai, một gương mặt đập vào mắt cô, ánh mắt ấy khiến trái tim cô không khỏi lỡ nhịp!