Chiếc ôtô màu xám xanh sang trọng được thuộc hạ của Lục Thiên Mặc lái đến cổng chính, bọn người phía bên trong vừa ăn xong buổi sáng đã lập tức bước lên xe, có tất cả là Lục Thiên Mặc, Tần Phong, Lô Tấn và Long Kỳ. Bốn người ngồi yên vị trên chiếc Cadilac to dài rồi tiến đến thẳng tòa thị chính của tổ chức Marie.
Không chỉ đơn giản như thế, đối với người từng nhiều năm lăn lộn ngoài giang hồ như bọn người Lục Thiên Mặc và Tần Phong thì việc phòng ngờ là không thể thiếu, hơn hai trăm khẩu súng được chuẩn bị sẵn và cất kĩ trong cốp xe, thuộc hạ của hắn cũng theo đến nơi.
Marie - Thủ lĩnh của tổ chức Marie đã được thông tin từ trước, điều bất ngờ hơn đối với bọn người Lục Thiên Mặc đó là người đứng đầu của một tổ chức lớn như vậy lại là một người phụ nữ. Cô ta ngồi bắt chéo chân trên ghế salong, mấy ngón tay thon dài khẽ đung đưa lắc lắc dòng chất lỏng màu đỏ bên trong cái ly thủy tinh trong suốt.
"Bọn chúng đến đâu rồi?"
"Thủ lĩnh, nhóm người của tên Lục Thiên Mặc chỉ còn khoảng năm phút nữa sẽ đến đây."
Marie gật đầu, khóe môi nhếch lên một nụ cười trào phúng:"Được rồi! Các người mau đi chuẩn bị đi."
Bọn thuộc hạ của cô ta lập tức lui ra, cũng không khỏi thắc mắc vì sao mà bọn họ lại biết được tiến trình của Lục Thiên Mặc, bởi vì suốt địa bàn này nơi nào cũng được lắp camera, mà là loại camera tiên tiến được nhập về từ Ấn Độ. Và tất nhiên vấn đề này thì bọn người của Lục Thiên Mặc không hề hay biết.
Tiếng xe thắng lại vang lên tiếng Kíttttt kéo dài, Lô Tấn và Long Kỳ bước xuống mở cửa xe. Cùng Lục Thiên Mặc và Tần Phong bước xuống xe. Bên trong vẫn im lặng một sự yên ắng lạ thường, nhưng ai cũng biết rằng nó ẩn chứa nhiều thứ vô cùng nguy hiểm.
Marie ngồi ung dung trên ghế, hai hàng vệ sĩ đứng nghiêm chỉnh xung quanh dày đặc đùng đùng sát khí, bọn người của Lục Thiên Mặc bước vào, vừa nhìn thấy hắn, Marie đã nhanh chóng cất tiếng chào hỏi đầy đanh đá chua ngoa: "Các người cũng đến nhanh thật đấy! Ngồi đi."
Lục Thiên Mặc ngồi xuống chiếc ghế đối diện, vẻ mặt đẹp đẽ như điêu khắc thoáng nhìn qua người đàn bà vừa mới lên tiếng, trông cô ta vẫn còn rất trẻ, chắc chỉ tầm hai mươi tám tuổi, cũng ngang ngửa tuổi của hắn và Tần Phong. Nhưng trước đây, sau khi bọn người của hắn rời khỏi Congo thì người lên nắm quyền là một người đàn ông tên Mavid, sau nhiều năm thay đổi, thì chỉ có một khả năng duy nhất người phụ nữ này chính là con gái của ông ta.
Lục Thiên Mặc quan sát xung quanh vài giây, rồi đi thẳng vào vấn đề: "Tôi đến để đàm phán về mảnh đất thổ cư ở phía Tây Trung Phi, trước đây đó là địa bàn do Hắc Long bang khai phá được, vì gặp nhiều lí do nên chúng tôi phải nhường lại cho Mavid. Bây giờ cô cứ việc ra giá, tôi sẽ mua lại tất cả tài nguyên ở đấy."
"Ồ!" Marie ồ lên một tiếng, cô ta thả chân xuống sàn nhà được lót bằng gạch thủy tinh trong suốt, đôi mắt sắc sảo khẽ liếc đến người đàn ông nào đó đang ngồi trước mặt: "Chuyện đó... Không được!"
Tần Phong ngồi bên cạnh khẽ nhếch môi, đưa tay xuống gầm bàn gỡ ra một vật nhỏ hẹp dài màu đen, hắn kẹp vật đó vào hai ngón tay, quăng đến trước mặt Marie: "Đúng là cô cũng chịu chơi thật đấy, vì muốn chúng tôi bốc hơi mà định cho nổ sập hết tòa nhà này hay sao?"
Marie bình thản nhìn Tần Phong, tên thuộc hạ bên cạnh cúi người châm cho cô ta điếu thuốc lào được hít bằng dụng cụ riêng, cô ta phả một dòng khói trắng vào không trung, móng tay dài nhọn được sơn một màu đỏ thẫm gõ gõ xuống chiếc bàn kính, bọn thuộc hạ ở phía sau lập tức chĩa súng vào bọn Lục Thiên Mặc và Tần Phong, Marie đứng dậy, cúi xuống nhìn hai người đàn ông kia từ trên cao.
"Địa bàn ở đây không phải các người muốn lấy là lấy, nếu đã có gan đến đây, vậy thì tôi sẽ cho các người không còn đường nào để quay về."
Tần Phong nhoẻn miệng cười, hai tay khoanh trước ngực, khóe môi mỏng khẽ cong: "Cô quên rằng tôi là người đi đầu về việc chế tạo vũ khí, những thứ này..." Hắn dừng lại một phút, rồi đứng lên: "Cô nghĩ có thể lấy mạng tôi?"
Trên vẻ mặt của cô ta đã tái xuống vài phần, nhưng là thủ lĩnh của một tổ chức, cô ta đã nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bình thản, ngồi lại xuống ghế: "Vậy thì anh cũng biết, có rất nhiều loại vũ khí chỉ có thể sử dụng tại chỗ chứ không thể mang đi, anh nghĩ anh có thể sống sót rời khỏi cửa tòa nhà này?"
Lúc này Lục Thiên Mặc mới đứng dậy tiến đến tên thuộc hạ của Marie ở sau lưng, hắn cầm tay của tên áo đen kia chỉa thẳng về người mình, giọng nói âm trầm: "Không muốn sống nữa thì nổ súng tôi xem."
Tên thuộc hạ đưa mắt nhìn Marie để chờ chỉ thị, chỉ thấy cô ta bình tĩnh không nói gì, chỉ liếc mắt qua tên thuộc hạ khác ở bên cạnh. Tần Phong và Lục Thiên Mặc nhìn thấy liền nhanh chóng lao ra khỏi cửa, nhanh như cắt, cả căn phòng bằng thủy tinh trong suốt kia sập đổ vỡ vụn xuống phía dưới, toàn bộ bọn người bên trong đều biến mất tăm, riêng Tần Phong trong lúc chạy ra ngoài đã không may bị những mảnh vụn của thủy tinh bắn vào cánh tay, Lục Thiên Mặc phất tay cho Lô Tấn và Long Kỳ tiến vào trong,đúng lúc thuộc hạ của hắn cũng đỗ xe đến, cùng với Lô Tấn và Long Kỳ xông vào đường hầm thoát hiểm bí mật bên dưới căn phòng.
Lục Thiên Mặc quay sang Tần Phong, khẽ nhếch môi cười: "Nổi tiếng là lão đại của Hắc Long mà thân thủ lại chậm chạp như vậy sao?"
Tần Phong nghiêm mặt, cởi cái áo vest đen bên ngoài quăng xuống sân, để lộ một mảng máu đỏ tươi thấm ướt trên cánh tay sau lớp vải sơ mi trắng: "Cậu im đi cho tôi, chuẩn bi súng đi, chúng ta nhanh đuổi theo bọn chúng."
"OK!" Lục Thiên Mặc vòng tay ra sau thắt lưng, cầm lấy khẩu súng lục rồi xoay người kéo Tần Phong đi theo: "Đi nào, vết thương nhỏ này chắc không làm cậu tàn phế đâu có đúng không?"
Trên giang hồ nhiều năm như vậy, trước khi hai người có được như ngày hôm nay bọn họ cũng đã từng trải qua không ít nguy hiểm, số lần thập tử nhất sinh không thể đếm xuể, đó cũng là lí do vì sao trên lưng của hai người họ lại đầy rẫy vô số vết chém lớn nhỏ khác nhau.
Tần Phong bước đến quan sát một chút căn phòng vừa rồi bọn họ vừa ngồi, và kết quả cũng không làm cho hắn quá bất ngờ, toàn bộ vũ khí bên trong đều được trang bị và lắp đặt có mục đích trước đó, trận nổ vừa rồi là do một loại bom hạt phát nổ, các mảnh vụn của thủy tinh rơi xuống phía dưới căn hầm kia là do cấu tạo của Marie đã yêu cầu khi xây dựng tòa nhà này, phía dưới cái bàn kia chính là lối thoát hiểm, cho dù có động đất đi chăng nữa, chỉ cần trốn bên dưới thì sẽ chẳng hề bi ảnh hưởng một chút nào.
Xe của Marie rời khỏi tòa nhà và chạy theo hướng đường cao tốc về địa phận Congo phía Tây Châu Phi, nơi này thuộc địa bàn riêng của cô ta nên khắp nơi đều có thể huy động thuộc hạ sẵn sàng chuẩn bị vũ khí để tiếp chiến cho thủ lĩnh của mình. Xe của Lô Tấn và Long Kỳ cũng chạy theo ở phía sau, nối đuôi nhau là hơn hai mươi chiếc xe đang truy đuổi kịch liệt trên đường, Marie lái xe, đưa mắt nhìn qua gương chiếu hậu, khóe môi nhếch lên một nụ cười gian tà: "Muốn đua? Được!"
Vừa dứt lời, sau đuôi xe cô ta phát ra một đám nổ lớn, lửa bốc lên làm rực sáng cả khu đường cao tốc, xe của Long Kỳ và Lô Tấn dừng lại sát vạch cháy, may mắn thay bọn họ đều là sát thủ lâu năm và có trải qua nhiều khóa huấn luyện lái xe khi tiến hành nhiệm vụ nên đã nhanh chóng lách được sang hai bên, Long Kỳ giơ năm đấm vào vô lăng, nghiến răng chửi thề: "Chó chết! Chúng ta mau quay xe, đi đường tắt để chặn đầu ả."
"Ừ!"
Lô Tấn xoay đầu xe chạy ngược về phía sau một đoạn, đến đoạn rẽ của một con đường nhỏ lập tức chạy vào, vì trận nổ vừa rồi cho nên đã làm không ít xe cộ bị kẹt lại, Lô Tấn luồn được qua đám người kia nhưng bọn thuộc hạ đã bị kẹt lại phía sau.
Marie quả là xem thường bọn người của Lục Thiên Mặc, cô ta đổ xe lại bên vệ đường, ấn đến số điện thoại trong cuộc gọi gần nhất của nhật kí.
"Carail, mau chuẩn bị vũ khí, chúng ta sắp có trò chơi vui rồi đây."
"Ây da, em lại mang về những tên không biết sống chết đến để tranh giành địa bàn ở Trung* đấy à?"
Nghe giọng nói bên kia có vẻ cợt nhã, Marie chép miệng, gõ tay vào vô lăng: "Chỉ là trò chơi lần này tăng thêm vài phần nguy hiểm."
"Hửm? Là kẻ nào dám đến đây gây sự?" Carail tiến đến hộc tủ, lấy ra một khẩu súng trường khá lớn, sau đó tiến đến cửa phòng, ngắm nghía chân chống được đặt yên vị ở đó, giọng nói thản nhiên phát ra.
Marie híp mắt nhìn vài cái bóng đèn xe trước mặt, ánh sáng thẳng dài chiếu thẳng vào con ngươi cô ta rồi dần dần lớn hơn, Marie kê điện thoại gần lại môi mình, thì thầm vài câu cuối cùng rồi ngắt máy.
Khóe môi đỏ nhếch lên một nụ cười nửa miệng: "Đến rồi, chúng bây đúng là không ngu ngốc như tao nghĩ đấy!"