Sủng Vật Tình Nhân 999 Ngày

Chương 82: Không bỏ cuộc - Quyết tâm giành lấy hạnh phúc

Cả hôn lễ lập tức được giải tán, nhiều đám đông vẫn con nán chân ở lại để xem tiếp theo câu chuyện của Lục Thiên Mặc và Châu Tư Duệ như thế nào, hắn hoảng hốt cho người chạy theo tìm cô, rất nhanh sau đó toàn bộ bãi biển đã lần lượt được giải tán.

Hàn Ưng châm một điếu thuốc, lưng dựa vào thành ghế đá ở phía bên kia bãi biển, hắn đưa ánh mắt nhìn về một phía xa xăm, cũng mặc kệ cho những trận gió lạnh của biển ùa vào.

Lâm An Thư dõi theo hắn ở phía sau, cô cũng không biết rằng bao giờ mình lại có một cảm xúc đặc biệt với người đàn ông này, trước đây cô từng xem nhiều bài báo viết về hắn - tổng tài của Hàn thị lại cư nhiên quan hệ với rất nhiều người phụ nữ đến mức báo chí đưa tin liên tục, cô cũng đã từng suy nghĩ lệch lạc về người đàn ông, mẫu người mà cô sẽ theo đuổi sau này chắc chắn ngược lại hoàn toàn với hắn.

Nhưng giờ phút này...Cô lại không thể cách nào ngăn được bản thân mình dời mắt khỏi hắn. Bóng dáng hắn cô độc kéo dài trên nền cát vàng qua ánh đèn đường, không khí bây giờ thật vắng vẻ, chỉ còn có thể nghe được những âm thanh rì rào của sóng biển từ xa vọng lại.

"Cô theo dõi tôi?"

Một giọng nói đầy lạnh lùng vang lên, Lâm An Thư giật mình nhìn người đàn ông trước mặt, hắn vẫn xoay lưng về phía cô, chưa từng có một cái liếc mắt để tâm.

Cô vòng qua ghế đi đến ngồi xuống bên cạnh hắn, nét mặt có chút đượm buồn: "Xin lỗi, tôi..."

Những lời mà cô muốn nói thật sự rất nhiều, cũng đã hơn mấy tháng nay cô vẫn luôn dằn vặt thứ tình cảm trong lòng mình, đối với một người có địa vị trong xã hội như hắn, cô thật sự cũng không dám mơ có thể vớ được tới, nhưng cô vẫn luôn mềm lòng khi ánh mắt của mình va chạm vào hắn, cô không muốn hắn phải buồn vì người phụ nữ khác, cô muốn được nhìn thấy Hàn Ưng giống như là hắn trước đây.

Trên bãi biển vắng đã dần về khuya, Hàn Ưng bỗng dưng đưa tay xoay cằm cô lại đối diện với mình, đáy mắt sâu thẩm chợt loé lên một tia sáng: "Mục đích của cô là muốn trèo lên giường của tôi có đúng hay không?"

Lam An Thư tránh né cái nhìn bức bách của hắn, cô nhíu chặt đầu lông mày, trong lòng cảm giác vô cùng bị sỉ nhục: "Tôi không phải là loại người giống như anh nghĩ đâu."

Hàn Ưng nhếch môi nở một nụ cười đểu, ngón tay nâng cằm cô vẫn không dời: "Huh! Những người phụ nữ muốn quyến rũ tôi đều nói câu này, nhưng khi có cơ hội thì bọn họ đều bộc lộ sự thèm khát của mình ở bên trong ra ngoài."

Cô cắn chặt môi, bàn tay đặt trên ghế bấu chặt vào da thịt của mình: "Tôi biết anh là loại người không thiếu phụ nữ, nhưng tại sao anh lại không thể suy nghĩ rằng tôi khác họ..." Cô dừng lại, hướng ánh mắt long lanh của mình nhìn thẳng vào mặt hắn: "Tôi không có ý định gì xấu với anh cả."

"Huh! Vậy thì cô chứng minh cho tôi xem là cô không có ý nghĩ đó đi."

Hàn Ưng xoay người ôm cô đặt lên chiếc ghế dài, hắn đè chặt lên người cô ở phía trên, hai thân thể dính chặt vào nhau chỉ còn có thể cảm nhận sự nóng bỏng của da thị qua từng lớp quần áo. Hắn cúi đầu, đặt một nụ hôn lên môi cô, giây phút này, Lâm An Thư bỗng dưng cảm thấy vô cùng nhục nhã, một giọt nước trong suốt từ khoé mắt cô chảy ra rồi rơi ngược xuống ghế. Đây không phải là một nụ hôn, hắn dường như đang dày vò bản thân mình và rút hận lên người cô, khuôn miệng hắn ghì chặt đôi môi đỏ mọng, đầu lưỡi mạnh mẽ khuấy mạnh bên trong rồi mút mạnh, Lam An Thư cảm nhận được cảm giác đau nhói truyền đến. Cô nằm im trên thanh ghế lạnh mặc kệ người đàn ông kia đang như dã thú lao tới.

Bàn tay hắn chạm vào mép váy của cô rồi từ từ trượt lên trên, cả người của Lam An Thư cũng theo đó mà run lên từng nhịp, đến khi tay hắn vừa vặn chạm đúng vào nơi nhạy cảm của mình thì cô mới vội vàng đẩy hắn sang một bên.

"Tôi không muốn phải làm tình nhân hờ của anh."

Hàn Ưng nhếch môi cười, trực tiếp ôm cô vào trong chiếc xe ô tô đang đậu gần băng ghế, qua ánh sáng mờ ảo của ánh đèn đường, khoé miệng hắn khẽ cong: "Cô nghĩ là cô có thể yêu cầu nhiều hơn?"

Hắn cởi áo complet của mình quăng sang một bên, đóng chặt lại cửa xe rồi sẵn tay xé nát một mảng trên vai áo Lâm An Thư, ánh mắt tràn đầy sự điên cuồng, chẳng ai biết được hắn đã vì người phụ nữ kia trả giá như thế nào, hắn đã cãi nhau với ba ruột của mình chỉ vì cô ấy, hắn bên ngoài luôn tự dặn lòng là sẽ quên được cô, thế nhưng bên trong lại căn bản không thể nào xoá được hình ảnh của cô ra khỏi tâm trí.

Lam An Thư im lặng rất lâu, cô không thể mở miệng thốt ra được lời nào, người đàn ông đang ở trước mặt cô thật sự quá cao, mà cô thì có mơ cũng chẳng thể nào mơ với đến được. Hắn nhanh chóng cởi bỏ đi chướng ngại vật cuối cùng, vật to lớn chứa đầy dục vọng kia đem đặt ở giữa đùi của cô, hắn chỉ đặt ở đó rồi cúi người ngậm lấy vành tai mẫn cảm, trong lòng của cô bây giờ đang đánh trống thùm thụp, khoé môi cũng theo đó mà mấp máy được vài lời: "Tôi thích anh, tôi cũng yêu anh, chẳng lẽ suốt hơn hai tháng qua anh chẳng hề có một chút tình cảm gì với tôi hay sao?"

Hàn Ưng dừng lại động tác trên người cô, hắn nâng người cô dậy rồi luôn thân thể của mình vào giữa hai chân cô, hắn trượt tay xuống hông cô rồi nắm hai đùi của cô đặt lên hông mình. Động tác này càng khiến cho nơi nhạy cảm của hai người va chạm vào nhau, hắn đưa tay bóp nắn nơi đẩy đà tròn mịn trên ngực cô, tay còn lại luồn vào mái tóc sau gáy cô giữ chặt.

"Tôi tưởng cô có chút thú vị, hoá ra cô cũng chỉ là một người đàn bà bình thường."

Lời nói vừa dứt, vật to lớn kia cũng tìm được lối vào, không màn dạo đầu tiến sâu vào người cô.

Một tia sửng sốt xẹt qua đầu Hàn Ưng, hắn có phần dừng lại, giương mắt nhìn người phụ nữ đang cắn răng chịu đựng để không phải bật ra tiếng rên.

"Cô còn là xử nữ?"

Lâm An Thư nhếch môi nở một nụ cười nhạt: "Còn xử nữ hay không thì đã sao, dù gì thì anh cũng không chấp nhận tình cảm của tôi, vậy xem ra hôm nay là tôi thuê anh làm rách đi nó."

Hắn híp chặt đôi mắt đẹp đẽ của mình, cảm giác vừa rồi khi hắn tiến vào bên trong thật sự rất khó, nơi đó bị cản trở bởi một tấm màn chắn mỏng manh, lúc hắn cố ý đâm vào, cơ thể của Lam An Thư cũng run lắc dữ dội, thậm chỉ bàn tay cô đang đặt trên cổ của hắn cũng víu chặt.

Nhưng khoé môi lại không để thốt ra bất kì một tiếng rên rỉ nào.

Là chịu đựng, hay là đang kìm nén sự chua xót?

Hàn Ưng rời khỏi thân thể cô, xoay đầu nhìn đến chiếc váy được quăng trên ghế, hắn tựa hồ có thể nhìn thấy được vài giọt máu vừa mới rơi xuống trên đó, đáy mắt chợt thoáng qua tia âm trầm, hắn xoay người, châm lấy một điếu thuốc: "Cô đang mơ mộng gì ở tôi? Phụ nữ còn trinh đến với Hàn Ưng tôi có đếm cũng không xuể, cô cũng đừng nghĩ mình có cơ hội dùng sự trong trắng giả tạo kia để lấy được một chút xót thương từ tôi."

Đôi mày xinh đẹp nhíu chặt lại, cô nhặt lại quần áo của mình rồi mặc rồi, chớp mũi tràn đầy mùi cay xè đau khổ: "Được! Anh muốn nghĩ về tôi như thế nào cũng không sao, nhưng nếu một ngày tôi còn sống, tôi nhất định sẽ không từ bỏ anh." Cô nói xong lập tức rời khỏi xe, bóng dáng cô bước dài trên đoạn đường đã không còn một chiếc xe nào qua lại. Hàn Ưng đập mạnh nấm tay lên vô lăng, trong lòng vô cùng mâu thuẫn...

***

"Các người đi tìm tiếp cho tôi, tìm không được người thì cũng đừng đem mạng về đây."

Lục Thiên Mặc tức giận quát mắng đám thuộc hạ vô dụng kia, đã năm tiếng trôi quá vẫn không thể nào tìm được Mạch Linh, hắn sốt ruột cầm chìa khoá đi ra xe nhưng đã bị một bàn tay khác chặn lại.

"Anh còn muốn đi tìm cô ta?"

Châu Tư Duệ chặn ở trước cửa xe, cô ta đã theo anh từ hôn lễ về đến đây, đã nhiều năm như vậy trôi qua rồi, có lẽ nào tình cảm của Lục Thiên Mặc đã đành cho cô sắp sửa vơi đi, khi gặp lại cô hắn chỉ bất ngờ chứ cũng không nở một nụ cười vui mừng nào. Còn người phụ nữ kia chỉ rời đi vỏn vẹn được năm tiếng đồng hồ đã khiến hắn sốt sắn đến mức huy động cả Hắc đạo để đi tìm, rốt cuộc thì trong lòng của Lục Thiên Mặc hắn còn tồn tại bóng hình của Châu Tư Duệ cô nữa hay không?

Hắn đẩy cô sang một bên, muốn mở cửa xe bước vào: "Tư Duệ, anh phải đi tìm cô ấy, một mình cô ấy ở bên ngoài sẽ rất nguy hiểm."

Châu Tư Duệ vẫn một mực cản đường, cô nắm lấy cánh tay hắn, khoé mắt lại rưng rưng: "Vậy em ở bên ngoài thì không nguy hiểm hay sao? Em đã ở bên ngoài suốt năm năm, anh có bao giờ lo lắng cho em hay không? Hơn nữa trước đây chúng ta đã từng rất yêu nhau, anh còn nói sẽ cưới em, chiếc nhẫn mf anh đã cầu hôn em, em vẫn luôn mang theo bên cạnh, chẳng lẽ nào bây giờ anh lại vì một người phụ nữ khác mà muốn vứt bỏ em?"

Lục Thiên Mặc nhìn vào ngón tay áp út của cô đặt trên tay mình, ngón tay ấy vẫn đeo chiếc nhẫn kim cương sáng bóng mà hắn đã tặng cô, một tia phức tạp xẹt đến, hắn không thể phủ nhận rằng hắn không còn tình cảm với Châu Tư Duệ, nhưng có lẽ người mà hắn yêu nhất bây giờ chính là cô gái kia, là người mà hắn vừa yêu vừa nợ.

"Chuyện này anh sẽ nói rõ với em sau, còn bây giờ anh phải tìm bằng được cô ấy, em mau tránh ra đi."

Nhìn thấy thái độ cương quyết của hắn, Châu Tư Duệ cầm lấy con dao trên đĩa trái cây ở ngoài chiếc bàn đặt gần xích đu, cô ta kề dao vào cổ mình, giọng nói lạnh khốc phát lên: "Nếu anh còn rời đi nữa bước, em sẽ chết trước mặt anh."

Lục Thiên Mặc dừng lại hành động của mình, hắn bỏ lại chìa khoá vào túi quần, lên tiếng trấn an: "Tư Duệ, em bình tĩnh, mau bỏ dao xuống đi."

"Chỉ cần anh hứa với em là sẽ không đi tìm cô ta nữa, em sẽ lập tức nghe lời anh mà bỏ dao xuống."

Hắn chần chừ giây lát, Châu Tư Duệ liền ấn mũi dao rạch một đường vào cổ mình, máu tươi lập tức ứa ra, Lục Thiên Mặc trừng mắt gật đầu, tiến đến gạt phắt con dao trên tay cô ra, cúi đầu xem xét vết thương: "Anh sẽ không đi nữa, em bị thương rồi, mau vào trong xử lí đi."

Châu Tư Duệ lúc này mới hài lòng mỉm cười, cùng Lục Thiên Mặc xoay người vào trong...

[...]

Mạch Linh ngồi một mình trên bãi cát, cô đã quay lại nơi tổ chức lễ cưới sau khi mọi người đã về hết, trong lòng cô tràn đầy sự thất vọng. Nhưng khi suy nghĩ thông suốt rồi thì cô mới biết, có lẽ tình cảm của cô và hắn chỉ bấy nhiêu đó thôi vẫn chưa đủ, hắn từng nói sẽ lấy cô, và hắn cũng đã thực hiện được lời hứa của mình. Sự xuất hiện của người phụ nữ đó đối với Lục Thiên Mặc cũng là một sự bất ngờ, nhưng cô chỉ cần biết hiện tại hắn muốn lấy cô, vậy thì cô phải tự đứng dậy để giành lấy hạnh phúc cho riêng mình.

Một chiếc xe ô tô đỗ lại ngoài lề của đường quốc lộ rộng lớn, một tên áo đen chạy đến chỗ cô, cúi người cung kính: "Cô Kiều, lão đại đang rất lo lắng cho cô, cô hãy lên xe cùng chúng tôi quay về đi ạ?"

Mạch Linh xoay đầu nhìn tên vệ sĩ trước mặt, khoé môi khẽ cong lên: "Ai bảo với cậu là tôi sẽ cùng cậu về?"

Tên vệ sĩ kia chưa kịp hiểu được ý của cô là như thế nào thì cô đã đi đến bên cạnh chiếc ô tô kia, một giây sau liền phóng vọt đi, mặc kệ tên vệ sĩ đáng thương nào đó đang í ới gọi theo phía sau.

Biệt thự Lục gia.

Mạch Linh nhấc chiếc áo cưới bước vào, vừa vặn nhìn thấy Lục Thiên Mặc và Châu Tư Duệ đang ngồi ở sofa, hắn đang không ngừng chửi mắng thuộc hạ vì không tìm được cô, còn người đàn bà kia thì ung dung ngồi nghịch di động.

Vừa nhìn thấy Mạch Linh về, Lục Thiên Mặc đã nhanh chóng nhào đến ôm chặt cô, lời nói mang hết mười phần ôn nhu: "Bảo bối, em đã đi đâu vậy? Em có biết là anh lo lắng cho em như thế nào hay không?"

Mạch Linh gạt mạnh tay hắn ra, cô không nói bất cứ một lời nào. Lúc này Châu Tư Duệ tiến đến bên cạnh Lục Thiên Mặc, cô ta đứng trước mặt Mạch Linh hóng hách lên tiếng: "Cô quay về để dọn đồ rời khỏi đây co đúng hay không, vậy thì mau mau thu xếp nhanh đi a."

Khoé môi cô chợt bật lên một nụ cười khinh bỉ, cô giơ ngón tay đeo nhẫn cưới của mình lên, nó còn sáng gấp mười lần chiếc nhẫn trên tay Châu Tư Duệ: "Tuy lễ cưới không thành, nhưng tôi mới là người vợ danh chính hôn thuận với Lục Thiên Mặc, cô ăn nói cho tử tế vào, kẻ phải rời khỏi đây..." Mạch Linh dừng lại rồi liếc nhìn sang Lục Thiên Mặc, sau cùng mới lướt ngang vai Châu Tư Duệ, bỏ lại vài chữ: "Là cô đó!"