Lục Thiên Mặc không chút nương tay cứ thế từng bước từng bước đâm sâu vào cơ thể mềm mại yếu đuối của cô, không có màn dạo đầu, cũng không có một chút dịu dàng nào. Hắn giờ phút phát tiết vào người cô, dường như cũng muốn đem chính mình cùng cô mà nghiền nát.
Triền miên suốt đêm, đến khi cơ thể trắng noãn của Mạch Linh hiện lên chi chít những dấu hôn xanh đỏ, sắc mặt cô tái nhợt, đã sớm ngất xỉu trên giường.
Lục Thiên Mặc lúc này mới nhìn kĩ người con gái dưới thân, ánh mắt khẽ thoáng qua tia trầm đục.
Kiều Mạch Linh, chỉ là mới bắt đầu, cô đã chịu không nổi. Vậy thì ngày tháng sau này, cô hãy tập sống trong sự dày vò cho đến khi tôi chán ghét cô đi.
***
Ánh nắng buổi sớm chiếu xuyên qua rèm cửa lụa màu kem bơ làm sáng hồng gương mặt nhỏ nhắn trắng noãn của cô, Mạch Linh cả người ê ẩm ngồi dậy khỏi giường, cô vén chăn, xỏ chân vào đôi dép lông mang trong nhà, nhưng khi vừa đứng lên, cả người cô đã ngã nhào xuống nền gạch.
Nơi cánh hoa xuân kia không phải lần đầu bị chơi đùa nhưng vẫn đau âm ĩ.
Cô đứng trước gương, nhìn bản thân mình trong đó, cả người cô bây giờ khắp nơi đều phản bội cô, nhắc cô nhớ lại trận triền miên tối hôm qua. Cô thở dài, kéo cao áo len cổ lọ, cầm túi xách đến công ty.
[…]
Cũng đã được một tháng cô đến Lục Gia Hoàng Thị làm việc, có cô bạn đồng nghiệp dễ gần nào đó nhìn thấy Mạch Linh như bắt được vàng, vội vã chạy đến nắm lấy cánh tay cô kéo vào văn phòng.
"Mạch Linh, cô đã hay tin gì chưa?"
Mạch Linh lắc đầu: "Có chuyện gì sao?"
"Tạ Phương Liên vừa bị chủ tịch sa thải rồi." Vũ Thương vui mừng, nói: "Cả văn phòng này không ai ưa nổi cô ta!"
Mạch Linh hơi bất ngờ, nhưng cũng không quan tâm nhiều, đặt túi xách xuống ghế, tiện tay bật laptop trên bàn.
"Vậy bây giờ ai là trưởng phòng của chúng ta?"
"Là Dĩ Văn, anh chàng đẹp trai nhất phòng chúng ta đó."
E hèm, rõ là Vũ Thương mặt đã đỏ lên, chỉ thiếu điều muốn chạy tới ôm chặt lấy Dĩ Văn đang ngoài cửa bước vào.
Tầng 70, có tiếng ầm ĩ từ trong phòng chủ tịch, nhưng bên ngoài chung quy không thể nghe thấy gì, Lục Thiên Mặc ung dung ngồi bắt chéo chân trên ghế da sau bàn. Tạ Phương Liên ngồi xổm dưới chân hắn, khóc lóc van xin.
"Mặc, em biết sai rồi, anh có thể bỏ qua cho em lần này có được không?"
Giọng nói ngọt ngào yêu kiều như con mèo con bị bỏ đói đang hờn dỗi đòi ăn của Tạ Phương Liên bất cứ người đàn ông nào cũng phải mềm đi vài phần, thế nhưng đối với Lục Thiên Mặc lại là một loại phiền phức.
"Tạ Phương Liên, cô nên nhớ, muốn là người phụ nữ lâu dài của tôi, cô cần phải khôn ngoan và biết nghe lời."
Lục Thiên Mặc đứng dậy, xoay người tiến đến quầy bar trước mặt, trực tiếp đổ đầy một ly Vodka.
"Mặc, em hứa sẽ ngoan, sẽ ngoan mà!" Tạ Phương Liên vẫn ngồi bẹp trên sàn nhà lót đá hoa cương sáng chói màu kem nhu mà lê lếch theo bước chân của hắn, hai bàn tay thon dài nắm lấy chân hắn không buông. Cô thừa biết, người đàn ông này một khi đã chọc giận, hắn sẽ trở nên tàn nhẫn, tàn nhẫn bao gồm đối với phụ nữ.
Mà hắn càng tỏ ra bình thản, chứng tỏ cơn giận dữ của hắn có thể phun trào bất cứ lúc nào.
"Tạ Phương Liên, cô có biết hậu quả của việc bán đứng Lục Thiên Mặc này là gì hay không?"
Giọng nói hắn nghe qua mơ hôg không nhận ra được một chút tức giận nào, nhưng ánh mắt của hắn vừa lướt qua Tạ Phương Liên, cô đã nổi hết da gà.
"Em..."
"Phụ nữ, tôi không thiếu, tôi giữ lại cô bởi vì cô có năng lực, bây giờ..." hắn dừng lại, khẽ nhếch môi, giọng ra lệnh: "Mau vào đem cô ta ra ngoài."
Lập tức có hai tên vệ sĩ mặc đồ vest đen từ cửa bước vào, kéo Tạ Phương Liên ra ngoài, cô khóc lóc cầu xin, nhưng đều vô dụng, Lục Thiên Mặc giao cô làm thức ăn cho hai tệ vệ sĩ kia lót dạ.
Bởi vì hắn là Lục Thiên Mặc, là lão đại của Hắc đạo, là chủ tịch của Lục gia Hoàng thị, hắn đầy quyền lực trong tay, ở bên cạnh hắn như ở gần một trái bom, chỉ cần lỡ châm ngòi chọc giận hắn, hắn sẽ cho người đó phây thây bất cứ lúc nào.
Hôm nay tài liệu và những dự án đấu thầu mới khá nhiều. Mạch Linh phải ở lại tăng ca, lúc làm xong thì cũng đã gần 11 giờ đêm. Bên ngoài lất phất những hạt mưa hắt vào cửa sổ sát đất trong suốt một lớp hơi nước dày. Đây là tầng 7,hệ thống công ty được thiết kế trọn khối theo lối kiến trúc phương Tây, các văn phòng làm việc bốn mặt đều có một mặt làm bằng cửa kính trong suốt hoàn toàn hướng ra đường quốc lộ. Mà loại kính thủy tinh này, chỉ có người bên trong mới nhìn thấy được bên ngoài, bên ngoài không thét nhìn thấy thứ gì bên kia lớp kính.
Lục gia Hoàng thị vẫn còn nhiều tên bảo vệ đi kiểm tra camera. Mạch Linh đóng lại laptop, thu xếp hồ sơ, rồi cầm lấy túi xách hướng thang máy xuống tângd trệt.
Bên ngoài mưa rất lớn, giữa đêm khuya Mạch Linh không thể bắt taxi, đành cố gắng đứng đợi.
Hơn 30 phút trôi qua vẫn không có chiếc taxi nào chịu dừng lại, một cơn gió thổi qua đẩy theo những hạt mưa đá nặng trĩu tát thẳng vào mặt cô đau rát. Cô lùi về phía sau vài ba bước, đứng núp dưới tán cây phong trước cửa tập đoàn, cả người đã sớm ướt đẫm vì mưa, chiếc áo sơ mi trắng mỏng bằng lụa mềm mịn dán sát vào cơ thể cô lộ ra một mảng da thịt trắng hồng đầy đặn.
Điện thoại trong túi xách bỗng reo lên inh ỏi, Mạch Linh cầm lấy điện thoại, lập tức nhận máy.
"A lô."
"Mau về!" Một giọng nói ngang ngược mang theo tần tần hơi lạnh chán ghét vang lên bên tai cô, không chờ cô trả lời đã tự ý cúp máy.
Mạch Linh nhíu đôi lông mày lá liễu, cười khổ một tiếng, không bắt được xe, thì cô chỉ có thể đi bộ về.
Tập đoàn Lục gia nằm ngay trên mặt đường cao tốc, xe cộ tấp nập, hơn mười chiếc taxi chạy qua mà không chiếc nào dừng lại. Biệt thự nằm ở khá nơi này, nơi này là trung tâm, biệt thự Lục gia lại ở rìa ngoại ô.
Một vài chiếc ô tô chạy vượt qua hất tung vũng nước lớn vào người cô rồi chạy mất. Mạch Linh vốn chiều giờ chưa ăn gì, lại dầm mưa suốt một giờ đồng hồ, về đến biệt thự Lục gia sắc mặt đã tím tái, bà quản gia chạy ra mở cổng, lo lắng dìu cô vào nhà.
"Cô Kiều, cô không sao chứ?"
Mạch Linh vốn không còn chút sức lực nào để đáp lại, chỉ khẽ lắc đầu.