Hôm nay là ngày thứ hai Mạch Linh phải ra bãi tập, tuy nhiên địa điểm có dời đi khá xa. Đó là một doanh trại huấn luyện vệ sĩ trên một ngọn núi.
Trên đỉnh núi Penines, thuộc hạ của Lục Thiên Mặc xây dựng một trại tập súng tại đó, vì đây là núi đồi, vào mùa này lại trở thành một tấm trượt băng cao lớn đến hơn chín trăm mét, những người muốn ra ngoài nhất định phải mang giày đa năng có độ bám băng cao.
Hôm nay Mạch Linh tiếp tục luyện tập qua việc sử dụng vũ khí ném bom, hơn hai mươi quả bom khác nhau được Bạch Phụng và Rob mang đến quăng hết xuống dưới chân cô, Rob chỉ tay vào quả bom nhỏ nhất, lên tiếng.
"Đây là loại bom khói, bên trong có chứa một lượng ít chất độc gây tê liệt thần kinh."
Mạch Linh hiếu kì đưa quả bom lên xem, nó có rất nhiều màu, nhưng hình dạng thì chỉ một, bề ngoài nhìn giống hệt quả cà chua.
"Nó có gây ảnh hưởng đến tính mạng không?"
"Haha." Rob nghe câu hỏi của cô xong liền phá lên cười: "Nó không lấy mạng người ngửi trúng ngay lập tức, mà là khiến tất cả các dây thần kinh của hắn ta bị tê liệt. Khi các dây thần kinh bị tê liệt, đồng nghĩa là não bộ cũng ngừng hoạt động, lúc đó hắn chỉ còn cách là nằm chờ chết."
Mạch Linh nghe xong phát hoảng, cô không ngờ trên đời này có loại vũ khí lợi hại như vậy, tất cả những loại vũ khí này bọn người Lục Thiên Mặc sở hữu không ít, nhất là súng lục chín chuôi.
"Loại bom này là do các người tự chế tạo ra sao?" Mạch Linh cúi xuống nhặt quả bom khác lên xem, quả này trong hình thù khá kì quái, trên đầu còn có một sợi dây, tuy nhiên, nó không phải dùng để đốt, mà là dùng để làm kí hiệu.
"Không phải!" Bạch Phụng đứng bên cạnh lúc này mới lên tiếng: "Vũ khi chúng tôi lấy từ bọn người của Tần Phong*, lão đại có nhắc đến người này với cô chưa?"
"Tôi chưa nghe nhắc đến." Mạch Linh lắc đầu, nhưng trong tiềm thức cô vẫn thấy cái tên này khá quen.
Mối quan hệ của Lục Thiên Mặc và Tần Phong rất ít người biết, trước đây, bọn họ là anh em tốt với nhau khi còn là trẻ mồ côi, đến khi Lục Thiên Mặc thu nhận bọn người Lô Tấn, Tần Phong đã đi theo một người đàn ông lớn tuổi đến nơi khác, bọn họ mất liên lạc với nhau hơn ba năm. Lúc gặp lại, Tần Phong đã là lão đại có tiếng trong giới hắc đạo Trung Quốc, về sau thì sản xuất và buôn bán vũ khí, Lục Thiên Mặc luôn nhập hàng từ kho của Tần Phong để cho thuộc hạ tập luyện, hai thế lực này tuy song song và tồn tại bằng nhau, nhưng họ vẫn giữ tình chiến hữu tốt cho đến bây giờ.
Bạch Phụng đưa quả bom cho Mạch Linh, hất mặt về phía trước, giọng nhàn nhạt: "Ném hết sức có thể của cô vào giữa trung tâm của vòng tròn đỏ trên đống tuyết kia."
Mạch Linh gật đầu, cô lùi về sau hai bước, khởi động cánh tay theo sự chỉ dạy của Bạch Phụng và Rob, cô xoay cổ tay, dùng lực hết sức để quăng vào chấm tròn đỏ ở giữa vòng tròn nằm trên mặt tuyết, ngay khi quả bom được đáp xuống, một đám nổ phát ra làm tuyết bay tung toé lên trên không trung.
"Thử lại." Rob nói, hắn có khả năng quan sát rất chuẩn đường bay của bom đạn hoặc thậm chí là hướng bay của một con chim, cú ném vừa rồi, đã trật mục tiêu hai xen-ti-mét.
Mạch Linh ném đi ném lại rất nhiều lần, lúc này trời đã là buổi chiều, Bạch Phụng đứng bên cạnh mới lên tiếng.
"Muốn nghĩ ngơi chút không?"
"Không cần, tôi sắp thành công rồi, để tôi cố thêm chút nữa." Mạch Linh xua xua tay, hướng Bạch Phụng nói tiếp: "Anh và Lô Tấn cứ vào trong trước đi, khi nào về thì cứ gọi tôi."
"Được."
Bạch Phụng gật đầu rồi xoay người đi vào doanh trại, đã qua bao lâu thời gian, tuyết ngoài trời lại bắt đầu rơi, các bông tuyết trắng xoá rải đầy đỉnh đầu Mạch Linh, tan chảy thành nước lạnh lẽo chảy vào da đầu làm cô bỗng nổi da gà.
Mạch Linh kéo cái nón trên cổ áo khoác đeo lên đầu, tiếp tục tập luyện. Đến quả bom cuối cùng, cô ném trúng phải gốc cây dương xỉ nên đã bị dội ra và chạy xuống dưới theo sườn dốc của núi. Mạch Linh hoảng hốt đuổi theo, nếu như để nó chấy xuống chân núi, thì nhà dân ở dưới đó chắc nổ tung mất.
Cô chạy nhanh theo hưông quả bom lăn xuống, từ chỗ cô đứng có thể thấy được nó đã bị vưông lại bởi một đống băng tuyết khá to. Mạch Linh thở phào nhẹ nhõm, cô chạy đến định nhặt lại quả bom thì "Bùm" một tiếng, quả bom nổ tan tành, bắn trượt qua da thịt cô một mảng trầy khá sâu.
Một vụ nổ khá lớn vang lên giữa nơi sâu thẳm trên núi tuyết, một đống tuyết trắng dày đặc bị tác động của vụ nổ mà bay lên cao hơn sáu mét, cộng thêm tuyết từ trên trời rơi xuống, chẳng mấy chốc đã chôn cả người Mạch Linh sâu dưới lòng trắng xoá của đống tuyết dày.
Ở phía doanh trại, Bạch Phụng và Rob nghe tiếng nổ lớn, tuy nhiên nó lại phát ra rất xa nơi bãi tập, với sức của Mạch Linh tập luyện lúc sáng mà họ biết, thì cô chỉ ném được tối đa là bốn mét, tiếng nổ lúc nãy phát ra tựa hồ cách nơi bãi tập hơn hai mươi mét, đó là tiếng nổ của quả bom M93, là quả bom duy nhất có tiếng nổ lên đến tần số cực đại.
Mạch Linh bị chôn vùi dưới đống tuyết, cả người cô đã lạnh cóng, trời thì đã nhá nhem tối, cô kêu cứu rất lâu nhưng vẫn không nghe thấy động tĩnh gì, cũng may là trời bắt đầu mưa, lớp tuyết trên đầu của từ từ tan thành nước, cô rướn người dậy, ôm cánh tay bị thương tìm đường trở về doanh trại.
Bọn Rob và Bạch Phụng chạy đến chỗ Mạch Linh vừa bị thương, nhìn thấy vài mảng màu đỏ của máu còn chưa tan hết trong đống tuyết, họ chia nhau ra cùng tìm, có lẽ Mạch Linh đã định vị sai hướng của doanh trại, chắc là lạc sâu vào rừng dương xỉ rồi.
Trời mùa đông ở Anh quốc rất mau tối, Mạch Linh không tìm được đường về doanh trại, trời đã tạnh mưa và tuyết cũng bắt đầu rơi lại, cả người cô bây giờ lạnh cóng, vết thương cũng đã sớm bị đông cạn.
Cũng may trận nổ vừa rồi có đồng tuyết che cho cô, nếu không chắc cô cũng tan xác ở đó rồi.
Đám thuộc hạ của Rob và Bạch Phụng chia nhau ra khắp nơi để tìm. Trên dưới cũng hơn hai ngàn mét, bọn chúng lục soát toàn bộ mọi nơi, sợ cô đã bị rơi xuống vách núi.
"Kiều Mạch Linh, cô đang ở đâu?" Bạch Phụng đưa đèn pin chiếu khắp nơi, vừa tìm kiếm vừa lớn tiếng gọi, trời càng ngày càng mịt mù tuyết rơi, nếu không sớm tìm được cô, chắc là phải nhờ cả đội cảnh sát hốt xác cô về.
Mạch Linh trong cơn mơ màng nghe tiếng gọi, cô như bắt được quý nhân, cố gắng hết sức hét lên.
"Tôi ở đây."
Bạch Phụng tựa hồ nghe thấy, hắn xác định nơi vừa phát ra tiếng nói, đi thẳng vào phía Tây của bờ rừng.
Nhìn thấy Mạch Linh đang ngồi dưới gốc cây dương xỉ, vẻ mặt tái nhợt. Bạch Phụng liền đi đến, đắp chiếc áo lông của mình lên người cô, lập tức bế cô quay về doanh trại.
"Cô thật là phiền phức, nếu như tôi và Rob không nghe thấy tiếng nổ mà đi tìm, thì qua đêm nay cô đã đi gặp tổ tiên của mình rồi."
Bạch Phụng vừa đi vừa mắng, nhưng không thấy Mạch Linh lên tiếng trả lời, hắn nhìn xuống người phụ nữ hắn đang bế trên tay, thì ra cô đã bất tỉnh nhân sự.
*Tần Phong: Ông trùm buôn bán vũ khí, cũng là Tần lão đại uy uy tại thượng, nam chính trong truyện Lươi Tình do Yến Tử sáng tác.