Nhận được lời hợp tác của Tổng thống, Lục Thiên Mặc giao người lại cho ông ta, rồi quay ra xe trở về biệt thự.
Làm lão đại kể ra cũng thoải mái đấy chứ, khắp nơi đều có nhà, có thuộc hạ đi theo kè kè, mà hắn lại còn có tập đoàn riêng phát triển ngày càng vững mạnh. Những ngày hắn rời đi xử lí công việc như thế này, Mạch Linh cũng chưa từng nhìn thấy hắn có một giấc ngủ ngon.
Buổi tối, Lục Thiên Mặc đưa cô tới một sòng bạc nổi tiếng nhất ở New York, Mạch Linh cũng không hề biết hắn định làm gì, cô vẫn tự hỏi, người không thiếu tiền như hắn mà cũng đến Casino. Thật làm cho người ta tò mò.
Bên trong quán, hơn bốn mươi bàn đánh mạt chược, phía trên tầng hai là nơi để các ông chủ cao cấp đến chơi bi-da, phía trên nữa có phòng massage, và cuối cùng được trang bị như là một chốn hoang lạc của những vị khách có yêu cầu giải toả dục vọng.
Bên trong tầng trệt không ít người có mặt mũi dữ tợn, bọn họ bu quanh bàn mạt chược, la hét kinh động khiến Mạch Linh cảm thấy vô cùng nhức đầu.
Mạch Linh đi theo phía sau Lục Thiên Mặc, vài người chen lấn mà đụng phải cô, lúc đứng lên thì đã không thấy bóng dáng hắn đâu. Bất giác, cô cảm thấy vô cùng sợ hãi, nơi này cô không quen không biết ai, mà lại toàn là người có máu mặt, cô bị lạc ở đây, ngay cả đường ra cũng không biết nó ở hướng nào.
Một người đàn ông cao to mặc đồ đen tiến đến gần Mạch Linh, đầu ông ta đội một chiếc mũ rộng vành màu đen, tay chống một cây gậy được đúc bằng vàng. Hắn bước đến gần cô, cười giễu cợt.
"Cô em, sao lại đứng đây, vui vẻ với anh không nào?"
Mạch Linh vừa nghe đã cảm thấy hoảng sợ, cô nhận ra hắn là người của Mafia, lúc này cô không biết phải nên làm gì, chỉ có thể lùi lại phía sau lưng.
Mạch Linh lùi về sau vấp phải bàn mạt chược mà ngã nửa người lên thành bàn, cô chưa kịp lấy lại thăng bằng thì người đàn ông kia đã lao đến đè chặt cô.
"A, hoá ra là em muốn chơi trò này với anh sao?"
Bàn tay hắn chạm vào đùi Mạch Linh, từ từ đưa vào trong váy.
"Không, buông tôi ra..." Mạch Linh liều mạng đẩy hẳn ra, thế nhưng cả người hoàn toàn không có sức.
Cô la hét, cầu cứu những người ở đây, thế nhưng chẳng có ai quan tâm đến cô, mọi người đều im lặng chơi tiếp phần chơi của mình. Giống như những chuyện như thế này thường xuyên xảy ra ở chỗ này vậy.
Một bàn tay đặt lên vai người đàn ông đang định cúi xuống xé nát chiếc áo trên người Mạch Linh, người đàn ông đó bất ngờ xoay người lại, giọng hùng hổ.
"Mẹ kiếp, là ai dám phá chuyện của ông?"
Lục Thiên Mặc đưa tay kéo Mạch Linh về phía mình, hắn đưa ánh mắt lạnh tựa như băng phóng về phía người đàn ông kia, đối với một tên Mafia như hắn, khi đối diện với ánh mắt chết chóc của Lục Thiên Mặc cũng phải run lên một hồi.
"Người của tôi, ông cũng muốn động vào?"
Trước đây, hai băng nhóm từng đối đầu rất nhiều lần, nên vừa nhìn thấy Lục Thiên Mặc, người đàn ông kia đã nhận ra ngay hắn là ai, ông ta lập tức lấy lại vẻ mặt bình thường, ngửa đầu lên trần nhà cười lớn.
"Hoá ra là mày, người của mày thì sao, người của mày thì tao càng nuốn đụng đến."
"Nếu như ông có bản lĩnh." Lục Thiên Mặc bình thản thốt ra, xoay người ôm eo Mạch Linh hướng ra cửa chính.
"Đứng lại."
Người đàn ông kia cầm lấy một khẩu súng lục, hướng thẳng Lục Thiên Mặc, giọng nói đầy vẻ ngông cuồng.
"Mày nghĩ ở đây cũng như Đài Loan, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?"
Lục Thiên Mặc nhếch môi cười đểu, xoay người lại, phun ra vài chữ.
"Không ai cản nổi Lục Thiên Mặc này."
Tiếng súng "Đoàng" một cái vang lên, người đàn ông phía sau lưng Lục Thiên Mặc và Mạch Linh bị viên đạn bắn xuyên qua người, chết ngồi tại chỗ.
"Lục Tổng, tôi đến muộn, anh có sao không?" Ngài Tổng thống thu lại súng, cho người mang xác tên đàn ông kia đi, quay sang đưa cho Lục Thiên Mặc một cuộn băng DVD.
"Tốt nhất ông nên xử lí xong trong vòng đêm nay, tôi không thích chờ đợi." Lục Thiên Mặc nói xong liền xoay người đưa Mạch Linh rời khỏi.
***
Biệt thự riêng của Lục Thiên Mặc.
Hắn cầm ly rượu cao chân đứng gần cửa sổ bằng kính trong suốt, đưa mắt nhìn về đám cháy ở chỗ Casino, tiếp theo đó hàng nghìn tiếng xe cảnh sát, xe cứu hoả ào ạt nối đuôi nhau trên đường, tạo nên một tiếng ồn đinh tai nhức óc.
Mạch Linh từ phòng tắm bước ra, cô cầm lấy cái khăn bông định lau tóc. Vừa nhìn thấy Lục Thiên Mặc trong phòng mình, cô hoảng hốt lùi về phía sau.
Nghe tiếng động, hắn quay lại, bắt gặp gương mặt sợ hãi của cô, trên trán cô vẫn còn vài sợi tóc rơi xuống.
Hắn tiến đến gần, đưa tay lột chiếc đầm ngủ trên người cô ra, quan sát một lượt.
"Anh làm gì vậy?" Mạch Linh bất giác đưa tay che ngực, lại bắt gặp ánh mắt của Lục Thiên Mặc đang nhìn mình, khoé mắt hắn híp lại lộ rõ vẻ âm u.
"Tắm cho thật sạch, tôi không muốn chạm vào thử dơ bẩn mà hắn ta để lại trên người cô."
Mạch Linh thoáng sững sờ, từ hôm hắn chiếm đoạt cô đến giờ, hắn chưa từng chạm vào cô lần nào nữa, hắn không muốn người phụ nữ bên cạnh hắn trở nên dơ bẩn bởi bàn tay người đàn ông khác, thế nhưng hắn cũng chẳng đoái hoài gì đến cô, hắn đang suy nghĩ cái gì, có khi ông trời còn không biết.
Một cuộc điện thoại gọi đến, Lục Thiên Mặc xoay người đi đến bàn trà cầm di động lên, chỉ một giây sau, cô đã thấy trên khoé môi hắn nhếch lên một nụ cười vô cùng hài lòng.
"Rất tốt, cho người dẹp sạch toàn bộ tổ chức. Nên nhớ, đừng làm tôi thất vọng."
Lục Thiên Mặc nói xong liền dập máy, hắn kéo một hơi hết ly rượu trên bàn, xoay người đi đến ngồi lên giường.
Trong đầu Mạch Linh thoáng qua một ý nghĩ có vẻ mơ hồ nhưng vô cùng thiết thực, vô duyên vô cớ hắn đưa cô đến Casino để làm gì, để bày trò giết người cho cô xem hay sao.
"Lại đây." Lục Thiên Mặc lạnh lùng gọi. Mạch Linh đang đứng chôn chân ở cửa phòng tắm, nghe giọng hắn truyền tới, cô bứt giác bước đến bên thành giường.
Lục Thiên Mặc đưa tay kéo cô lại gần, hít lấy mùi hương từ trên tóc cô.
"Anh muốn hắn đụng vào tôi, để anh có cớ đường đường chính chính ép tổ chức của họ phải đầu hàng phải không?"
Mạch Linh chậm rãi nói, cô chợt nhận ra rằng, bản thân cô chỉ là một con nợ, một ngày chưa trả được nợ, ngày đó cô vẫn còn nằn trong tầm kiểm soát của hắn.
Mà cô thì không có đủ khả năng và quyền hạn để thoát ra.
Lục Thiên Mặc vùi đầu vào cổ cô, giọng phả ra một luồn hơi nóng hổi: "Cô chỉ nên nhớ rằng, cô không có tư cách hỏi tôi."
Mạch Linh cúi đầu im lặng, cô không có tư cách biết những chuyện hắn làm, cô chỉ cần an phận nghe lời, thì mới mong được sống yên ổn.
Báo ngày hôm sau đưa tin, tổ chức tội phạm Mafia đã bị bắt, toàn bộ heroin đều bị nhà nước tịch thu, thủ lĩnh của chúng cũng đã bị tử hình. Lục Thiên Mặc hắn cũng biết rằng, khi hắn tung đòn chí mạng này, toàn bộ tổ chức của bọn chúng không cần hắn trực tiếp ra tay cũng sẽ bị tiêu diệt. Mượn gió bẻ măng, mượn tay Tổng thống bắt một lượt hết bọn chúng, quả là một chiến lợi không tồi.
Cô gái được Lục Thiên Mặc đưa đến hôm qua đã bị uy hiếp bằng tính mạng của em gái mình, cô ta đã quay trở về tổ chức, ăn cắp toàn bộ hồ sơ phạm tội trình cho Tổng thống, tối qua giao dịch một lượng lớn heroin ở Casino liền bị người của toà chính quân ập vào bắt giữ, chưa bao giờ có một trận đấu nhẹ nhàng và đơn giản như thế xảy ra.
***
Đài Bắc.
Chiếc xe ôtô chạy thẳng vào gara biệt thự Lục gia, vệ sĩ đứng hai hàng xung quanh luôn cúi đầu bốn mươi lăm độ chào người ở trong xe bước ra, Lục Thiên Mặc một thân âu phục mắc tiền, tiến vào phòng khách.
Mọi chuyện ở New York đã giải quyết xong, hắn mới về lại Đài Loan, lần này hắn còn dự định lớn hơn, đó là thâu tóm toàn bộ mảnh đất đang gia công để xây dựng một khu đô thị mới.
Mạch Linh do đi đường dài mà mệt mỏi vô cùng, cô ở bên hắn lúc nào cũng mang cảm giác lo sợ và bức bách đến mức hít thở không thông, cô không sợ mình gặp nguy hiểm, bởi vì hắn lúc nào cũng bảo vệ cô, mà cô chỉ sợ ánh mắt của hắn, sợ làm hắn không vừa ý, hắn sẽ nhanh chóng giết hết gia đình cô.
Bốn người đang ngồi trong phòng khách vừa nhìn thấy xe của Lục Thiên Mặc dừng lại đã vội vàng đứng lên cúi chào.
"Lão đại."
Hắn cởi chiếc áo vest ngoài quăng thẳng lên sofa, thả người ngồi xuống. Ánh mắt lạnh lùng quét qua người Mạch Linh. Cô lập tức hiểu ý trót trà.
"Tất cả đã giải quyết xong chưa?" Lục Thiên Mặc đón lấy tách trà từ tay Mạch Linh, hớp một ngụm.
"Tôi đã xử lí ổn thỏa rồi, thưa lão đại."
Một người phụ nữ tầm hai mươi bốn tuổi lên tiếng, cô ta có mái tóc xoăn óng ả màu đỏ, mặc trên người bộ đồ da bóng màu đen bó sát, nét mặt xinh đẹp đầy vẻ sắc xảo.
"Còn cậu?"
Lục Thiên Mặc quay sang người đàn ông cao to đang ngồi, hắn ta có nét không giống người bản địa, dường như là người Anh.
"Đã tiêu diệt sạch sẽ, bọn chúng có cánh cũng không bay lên được."
Lục Thiên Mặc phá lên cười lớn: "Rất tốt! Rob, Doãn Phi, lần này hai người làm rất tốt, muốn thưởng như thế nào?"
"Lão đại, tôi hiện tại không cần gì ạ!" Người đàn ông tên Rob trả lời, uống cạn tách trà Mạch Linh vừa rót.
Doãn Phi từ ghế đối diện nhảy sang đùi Lục Thiên Mặc, cô đưa hay tay ôm lấy cổ hắn, giọng ngọt ngào.
"Tôi muốn đêm nay được phục vụ lão đại, vậy có được không?"
Mạch Linh nghe thấy liền ngẩng người, Lục Thiên Mặc trước giờ nổi tiếng là rất nhiều người phụ nữ được mơ ước lên giường với hắn, nhưng cô không ngờ rằng ngay cả thuộc hạ của mình mà hắn cũng có thể ngủ cùng được sao?
"Được!" Lục Thiên Mặc ôm lấy thắt lưng Doãn Phi, cô châm lửa, mồi điếu thuốc hắn đang ngậm hờ hửng trên khoé môi.
"Lão đại, còn tôi thì sao? Tôi cũng cần được thưởng a!" Lô Tấn nãy giờ ngồi đợi đến lượt mình được thưởng nhưng không thấy Lục Thiên Mặc nói gì, liền không cam tâm lên tiếng.
"Đã thưởng cho cậu một chuyến đi Philadelphie rồi."
Lô Tấn nghe Lục Thiên Mặc nói như vậy lập tức á khẩu, vậy cũng gọi là thưởng sao, thật quá bất công.
Nhìn thấy vẻ mặt không cam tâm của Lô Tấn, Lục Thiên Mặc hướng Bạch Phụng, hỏi: "Cậu có hài lòng về phần thưởng?"
Bạch Phụng cười cười, nhìn Lô Tấn nhăn nhó mặt mày, vẻ mặt trong thật là tội nghiệp.
"Rất hài lòng."
Lô Tấn quay sang nhìn Bạch Phụng cũng á khẩu, lần này hai người được phân công đi chung, mà Bạch Phụng không có ý kiến gì, thì Lô Tấn hắn cũng đành ngậm miệng.
Đúng là không thể đòi hỏi gì từ lão đại được cả, Lô Tấn hắn cần giữ mạng trước hơn là muốn thưởng mà!