Sủng Thượng Quân Hạ

Chương 56: Chúng ta làm hòa đi

Edit: Ngũ Ngũ
--------------------
Hai chữ mà lúc say rượu Cố Ngạn lẩm bẩm rất nhanh đã bị gió mát thổi tan, bộ dạng thành thật thẳng thắn của y làm cho Thượng Vũ đế vừa yêu vừa hận, sau khi hết say, Cố Ngạn liền quên hết như mây khói thoảng bay.
“Ngươi thật sự không nhớ rõ ngươi nói cái gì?”


“Bệ hạ hỏi năm lần rồi,” Cố Ngạn cảm thấy dường như Thượng Vũ đế đang cố ý làm khó mình, “Không nhớ là không nhớ.”
Trái tim của Thượng Vũ đế vừa tan lại hợp, hợp lại tan, không thể không lui mà hỏi tiếp: “Vậy ngươi còn giận trẫm không?”
“Giận cái gì?”


Thượng Vũ đế cười khổ, may mắn nói: “Không có gì, hôm nay có sắp xếp gì?”
Nói đến đây, Cố Ngạn nở nụ cười, vui vẻ đáp: “Hôm nay sẽ đi vắt sữa bò!”


Thượng Vũ đế cảm thấy nụ cười của y giống như ánh mặt trời chiếu xuống, trong lòng run lên, nên nghe thấy mà không có nhận thức.
Đợi đến khi Thượng Vũ đế trông thấy nông trường rộng lớn, khắp nơi đều là bò, trước mắt chỉ còn một mảnh choáng váng.


Thượng Vũ đế bắt lấy tay áo của Cố Ngạn: “Đợi, đợi một chút.”
“Sao vậy?”
Thượng Vũ đế day day đầu, cười lớn nói: “Không có việc gì, đi thôi.”
Cố Ngạn vui vẻ chạy đến chỗ đàn bò, Thượng Vũ đế một bên siết chặt nắm đấm, một bên cố lấy dũng khí đuổi kịp y.


Chủ nhân đàn bò kia quen với Cố Ngạn, nên đã thay y chuẩn bị tốt thùng đựng, Cố Ngạn thuần thục tiếp nhận mà ngồi xổm xuống vắt sữa.


Duy trì tư thế ngồi xổm quá lâu, nên chân của Cố Ngạn đã bị tê rần, ngẩng đầu lên nhìn thấy Thượng Vũ đế đứng bên kia thân hình cũng cứng ngắc, đứng dậy đi qua: “Bệ hạ mệt sao?”
Sắc mặt Thượng Vũ đế trắng bệch, run run môi nói: “Không, không sao.”


Cố Ngạn có chút nghi hoặc mà nhìn hắn: “Ta thấy hơi mệt, muốn qua bên đó nghỉ ngơi.”
Thượng Vũ đế xoay đầu, vội vàng nói: “Ngươi mệt? Muốn trẫm giúp ngươi hay không, trẫm rất lợi hại đấy.”
Cố Ngạn tin là thật: “Vậy bệ hạ nhanh lên, ta qua bên đó chờ.”


Thượng Vũ đế cứ ngốc nghếch như vậy mà đem mình bán đi, từng bước đến gần con bò bên kia, ánh mắt của nó tựa như đang hung hăng nhìn hắn, thoạt nhìn như hận không thể ăn hắn vào trong bụng. Lòng bàn chân của Thượng Vũ đế như nhũn ra, trên lưng toát mồ hôi lạnh, khi chỉ còn cách con bò này có vài thước, trước mắt của hắn tối sầm, lập tức rơi vào hôn mê.


===
Lúc Thượng Vũ đế tỉnh lại không có lập tức mở mắt ra, điều hắn sợ hãi nhất bây giờ là khi hắn mở mắt ra bên cạnh lại không có một bóng người, thẳng đến khi nghe thấy tiếng hít thở rất nhỏ quen thuộc, Thượng Vũ đế mới mở mắt ra, khóe miệng không nhịn được mà giương lên.


Nụ cười này lại bị Cố Ngạn tóm được.
“Đừng cười nữa.”
Thượng Vũ đế khẽ giật mình: “Bảo bảo ngươi làm sao vậy?”
Cố Ngạn nhíu mày, cầm chén thuốc đen đen đặt xuống cạnh giường, không có chút nhẹ nhàng.
“Thuốc an thần.”


Thượng Vũ đế bị ngữ khí của y dọa sợ mà rụt rụt đầu, có chút ủy khuất nói: “Bảo bảo ngươi càng ngày càng hung dữ…”


Cố Ngạn thấy hắn giả vờ đáng thương nhưng không có phản ứng, phồng má nhẫn nhịn, lại thất bại mà trút lên Thượng Vũ đế: “Bệ hạ ngươi sợ bò như vậy vì sao còn cậy mạnh mà đi vắt sữa bò!”


Thượng Vũ đế suy yếu mà nhìn thẳng vào y, đột nhiên trong đầu chợt lóe linh quang, bật cười, đáy lòng lập tức nổi lên chua xót.


Thượng Vũ đế nhìn y, mong đợi nói: “Thì ra ngươi còn biết giận… Thời điểm trẫm gặp chuyện, thời điểm trẫm bị thương, ngươi đều hung dữ với trẫm như vậy, trẫm sợ ngươi mệt mỏi, không phải không yêu quý chính mình, ngươi không nên tức giận… Bảo bảo ngươi còn để ý trẫm đúng không?”


Cố Ngạn mất tự nhiên mà quay đầu nhìn ra bên ngoài: “Bệ hạ nói gì vậy? Nhanh uống thuốc đi.”
“Ngươi không trả lời trẫm không uống.”
Cố Ngạn phát hỏa: “Bệ hạ sao lại trẻ con như vậy!”


Thượng Vũ đế nổi lên tính bướng bỉnh, muốn trẻ con đến cùng: “Trẫm trẻ con thì sao? Ngươi định lảng tránh tới khi nào? Nếu ngươi không đáp ứng trở về với trẫm thì cứ để cho trẫm tự sinh tự diệt đi.”


Cố Ngạn thật sự là bị hắn làm cho sinh khí, đứng dậy định đi ra ngoài: “Nếu bệ hạ muốn tự sinh tự diệt, ta mặc kệ ngươi!”
“Này!” Thượng Vũ đế vội vàng kéo ống tay áo của y.


Cố Ngạn đứng đấy chậm rãi điều chỉnh hơi thở, bình tĩnh lại, đưa lưng về phía Thượng Vũ đế cứng nhắc nói: “Bệ hạ uống thuốc đi.”
Thượng Vũ đế thấy y mềm lòng, cũng lui một bước: “Trẫm uống rồi ngươi ngồi đây trò chuyện với trẫm được không?”


“Được…” Cố Ngạn rốt cuộc đồng ý, ngồi xuống lần nữa.
Thượng Vũ đế bưng chén thuốc lên, ánh mắt nhìn y không chuyển, trong tay còn nắm chặt một góc áo của y.


Cố Ngạn thấy hắn nghe lời như vậy, ánh mắt trở nên nhu hòa, đưa mứt hoa quả qua. Thượng Vũ đế thấy tay mình không rảnh nên được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, há miệng đáng thương nhìn y. Cố Ngạn không muốn cùng hắn so đo, đem mứt hoa quả đút cho hắn.


Thượng Vũ đế ngậm mứt hoa quả kia, trong miệng thấy ngọt vô cùng, hắn nở nụ cười, phảng phất cảm thấy giờ phút này nghìn vàng khó đổi, hạnh phúc đến rối tinh rối mù.
“Bảo bảo, ngươi đừng tức giận với trẫm.”


Cố Ngạn đã sớm quên tiểu tiết ban nãy, nhìn hắn cười cười: “Ta không giận bệ hạ.”
Thượng Vũ đế cũng cười với hắn: “Ngươi tha thứ cho trẫm hết sao?”
Cố Ngạn cảnh giác nói: “Bệ hạ chỉ cái gì?”


Thượng Vũ đế miễn cưỡng duy trì nụ cười: “Bảo bảo, ngươi còn nhớ lúc ngươi uống say đã từng nói qua cái gì không? Là trẫm làm tổn thương ngươi, làm cho ngươi khổ sở, trẫm hỏi ngươi có nguyện ý quay về cùng trẫm hay không, ngươi nói ngươi nguyện ý. Trẫm thật sự rất cao hứng, chúng ta cũng nháo lâu như vậy rồi, đừng tra tấn trẫm nữa được không.”


Cố Ngạn mềm lòng, y chưa từng có ý nghĩ tra tấn Thượng Vũ đế, cũng không phải muốn nhìn thấy bộ dạng sợ mất sợ còn của hắn, y cũng không cần Thượng Vũ đế đến đây cầu xin, cũng không cần hắn thu hồi bản tính đế vương. Cố Ngạn cho tới bây giờ chỉ hy vọng cùng hắn ngang hàng đối đãi, vô luận là Thượng Vũ đế trước khi mất trí nhớ hay sau khi mất trí nhớ.


Cán cân trong lòng đã nghiêng hơn phân nửa, Cố Ngạn chỉ còn một tia do dự, nói: “Ta đã đáp ứng Xuân Xuân là không đi.”
“Trẫm muốn ngươi đi, hắn một tên mã tặc còn dám ngăn cản?!”
Cố Ngạn gãi gãi đầu: “Xuân Xuân sẽ giết ta mất…”
“Hắn dám!”


Cố Ngạn dao động mà nhìn Thượng Vũ đế, đang muốn nhận lời, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, kiên quyết lắc đầu: “Không được, ta không thể trở về cùng bệ hạ.”
Thượng Vũ đế cả kinh: “Vì sao?”


Cố Ngạn bắt lấy góc áo xoắn xuýt, xấu hổ nói: “Bệ hạ dời tình thì đừng luyến.”
Thượng Vũ đế trợn tròn hai mắt: “Trẫm, trẫm làm sao có thể! Trẫm chưa từng thích ai khác!”


“Bệ hạ hét cái gì mà hét?” Cố Ngạn trừng trở lại: “Hà, rõ ràng là bệ hạ lúc trước cùng với người nào đó có quan hệ rất tốt.”


Thượng Vũ đế bị oan mà không hiểu, cẩn thận suy nghĩ lời nói của Cố Ngạn, bừng tỉnh đại ngộ: “Bảo bảo, ngươi chẳng lẽ là đang ghen? Ăn giấm chua của ai? Vân phi sao?”


Thượng Vũ đế mừng rỡ như điên, đây là lần đầu tiên hắn thấy Cố Ngạn ghen, trong lòng âm thầm khen ngợi chính mình một phen, nhưng trên mặt vẫn là biểu tình cấp bách muốn giải thích: “Trẫm gạt ngươi thôi, trẫm làm sao có thể thích Vân phi gì kia, căn bản không có người này! Vân phi thật sự đã bị trẫm đuổi đi từ lâu rồi, những chuyện đó đều là trẫm bịa đặt ra đấy.”


“Bệ hạ lúc đó còn lừa gạt ta, ta mất hứng.” Cố Ngạn thật sự có chút để bụng.


“Trẫm sai rồi….” Thượng Vũ đế gục đầu xuống, “Trẫm lúc đó cái gì cũng không biết, chỉ là trong lòng nhớ mong ngươi, lại không muốn bị ngươi kiềm chế, vì vậy bịa đặt ra chuyện Vân phi, diễn một màn kịch.”


“Bệ hạ, chúng ta đã thành thân đấy.” Cố Ngạn khó có được lộ ra thần sắc ảm đạm.


“Là trẫm không đúng, trẫm hoài nghi ngươi, không tiếp nhận được ngươi cùng Vi Ninh có liên quan, trăm phương ngàn kế truy sát hành tung của ngươi. Trẫm từ nhỏ đã lớn lên trong âm mưu, cho dù biết như vậy là không đúng, nhưng vẫn sinh lòng nghi ngờ với ngươi. Nhưng trẫm muốn nói cho ngươi biết trẫm chưa từng có ác ý, thẳng đến khi ngươi thiếu chút nữa bị người ta ám sát, trẫm đã rất hối hận. Lúc đó trẫm mới hiểu được, nếu như ngươi chết, trẫm tuyệt không sống một mình.”


“…” Cố Ngạn cắn cắn môi, một chút do dự kia bị lời của Thượng Vũ đế làm triệt để rút lui, vươn tay nhẹ nhàng ôm hắn.


“Sau khi trẫm nhớ lại…” Trong đầu Thượng Vũ đế tìm từ để nói, tay nắm chặt trước ngực, tựa như cảm giác đau đớn kia vẫn còn, hồi lâu mới nghĩ ra biểu đạt như thế nào, “Chỗ này rất đau rất đau, nhất là khi thấy ngọc bội kia của ngươi, đau đến mức trẫm cho rằng trẫm đã chết rồi. Bảo bảo, ngươi sao lại có thể nhẫn tâm như vậy.”


Cố Ngạn dừng một chút, nói: “Lúc bệ hạ vì ta ngăn một kiếm kia, ta cũng là cảm thụ như vậy.”
“Trẫm thật sự sai rồi.” Thượng Vũ đế như chim non nép vào ngực Cố Ngạn, cảm thụ ấm áp từ lồng ngực của y mang đến.


Cố Ngạn dùng tay vén tóc của hắn: “Không phải bệ hạ sai, mà là ta bảo vệ bệ hạ không tốt.”


“Bảo bảo, ta yêu ngươi. Hãy cho trẫm thêm một cơ hội nữa, tin tưởng trẫm, trẫm cũng tin ngươi, chúng ta làm hòa được không?” Thượng Vũ đế rốt cuộc cũng mệt mỏi mà buông lỏng tay của Cố Ngạn ra, những ngày qua hắn thật sự rất mệt, vô luận là thân hay tâm hắn đều không chịu đựng nổi nữa rồi, cũng sẽ không bao giờ nghi ngờ người mình yêu nữa, “Khi đó trẫm đều là nói nhảm, trẫm sẽ không nhốt ngươi, cũng sẽ không giết người thân của ngươi.”


“Lần đầu tiên gặp ngươi, điều trẫm sợ nhất là không chiếm được ngươi, sau này trẫm sợ ngươi hận trẫm, muốn giết trẫm để phục quốc, hiện tại ngẫm lại thấy mình thật ngốc, kỳ thật trẫm chỉ cần có thể nhìn thấy ngươi, có thể chạm vào ngươi, trẫm sẽ không sợ hãi gì nữa.”


Cố Ngạn lẳng lặng nghe hắn cam chịu mà thổ lộ hết thảy, trầm mặc nửa khắc, nói: “Lúc đó ta cũng là nói nhảm.”
Thượng Vũ đế cúi đầu khẽ cười: “Cho dù ngươi thay lòng đổi dạ, trẫm cũng sẽ không đi, một mực đợi đến khi ngươi hồi tâm chuyển ý.”


Cố Ngạn ôm hoàng đế yếu ớt kia, cái cằm chống đỡ trên đỉnh đầu của hắn, trong lòng nhớ tới đêm động phòng hoa chúc Thượng Vũ đế cẩn thận từng li từng tí mà đòi hỏi y nói một chữ ‘yêu’, trong lòng nổi lên từng chút đau xót: “Ngươi không nên nói như vậy, ta chưa từng thay lòng.”


Sóng gió lần này bắt đầu từ một đợt hiểu lầm, chỉ là không biết hiểu lầm xuất phát từ đâu, có thể từ lúc Thượng Vũ đế hoài nghi quan hệ giữa Cố Ngạn và Vi Ninh, hay từ một Vân phi tự dưng xuất thế. Nói tóm lại, sau khi bày tỏ rõ ràng với nhau, hai người nhận ra thời gian bên nhau sáu năm họ chưa từng chân chính tín nhiệm đối phương, tuy vậy, nhưng trong lòng lại chưa bao giờ buông bỏ lẫn nhau.


Thượng Vũ đế buông tay ra, chăm chú nhìn y, hung ác chọt chọt lồng ngực của y: “Ngươi tại đây… Có còn trẫm hay không?”
Cố Ngạn nghiêm túc gật đầu: “Có.”


Thượng Vũ đế rất vui, thân thể ốm yếu lập tức tràn đầy sinh lực, nếu sớm biết một lần té xỉu lại có thể đưa người này trở về, thì hắn đã tự trói mình bên cạnh đàn bò từ tám trăm năm trước rồi.


Hắn không biết dùng ngôn ngữ gì mới hình dung được kích động trong lòng của mình giờ phút này, mỗi một giọt máu trong thân thể đều đang sôi trào, cuồn cuộn, máu nóng dâng lên, thúc đẩy chính mình nắm lấy phần gáy của người nọ, đôi môi chạm lên đôi môi.


Lúc hai bờ môi kề cùng một chỗ, Thượng Vũ đế nóng lên, bờ môi không tự giác được mà run rẩy, cánh tay như sắt không nhúc nhích chút nào.


Thượng Vũ đế phảng phất như nghe thấy tiếng cười khẽ của Cố Ngạn, dường như đang cười nhạo hắn ngốc nghếch. Đôi môi hơi lạnh kia từng chút từng chút kiên nhẫn đáp trả lại hắn. Thượng Vũ đế nghĩ thầm y có tư cách gì cười nhạo hắn chứ, rõ ràng cũng là gà mờ, hờn dỗi muốn đem hết kỹ xảo dâng ra, khẽ mở hàm răng, đầu lưỡi thăm dò, nhanh chóng cùng đối phương quấn quýt triền miên.


Hai người càng hôn càng kịch liệt, tiếng nước ướt át không cẩn thận phát ra bên ngoài, đầu lưỡi Cố Ngạn đảo qua hàm trên của hắn, làm Thượng Vũ đế bỗng dưng mềm nhũn như vũng nước, ngón tay với vào trong nội y của Cố Ngạn, vuốt ve thân thể của y, tựa hồ như sợ qua thời khắc này, người đang cùng hắn hôn môi lại khôi phục thành Cố Ngạn xa cách lãnh đạm.


Cố Ngạn nắm lấy bàn tay hữu khí vô lực của Thượng Vũ đế, cùng hắn tách ra. Nhìn hắn, bàn tay đang áp lên đôi má của Thượng Vũ đế trượt xuống, lần lượt từ cổ đến trước ngực, sau đó đến cái eo.


Thượng Vũ đế giống như một con rối bị Cố Ngạn khống chế trong lòng bàn tay, y chạm đến chỗ nào chỗ đó liền một hồi tê dại, mỗi một chỗ đều lưu lại nhiệt độ nóng hổi, sau đó xông thẳng xuống phía dưới, hạ thân cương cứng phồng lên dưới lớp qυầи ɭót.


Tay hắn mở y phục của Cố Ngạn ra, tiếp theo áo lót cũng thoát hết, không thể chờ đợi được mà sờ lên.


Thời gian qua, Cố Ngạn dường như cường tráng hơn một chút, nhưng vẫn không nhiều không ít bảo trì được đường cong đẹp mắt. Thượng Vũ đế chỉ nhìn chằm chằm vào như vậy, đã cảm thấy khô nóng khó nhịn.


“Bảo bảo, lúc thành thân trẫm còn có câu chưa nói…” Thượng Vũ đế thở hổn hển.
Cố Ngạn hôn đôi môi của hắn một cái hỏi: “Câu gì?”
“Phu quân…”


Vừa dứt lời, mặt hai người thoáng cái đều đỏ. Thượng Vũ đế thấy chính mình vị hoàng đế này cũng quá không biết liêm sỉ, lại nhìn thấy đôi má đỏ rực của Cố Ngạn, chợt cảm thấy vui mừng, tất cả thẹn thùng đều ném qua một bên, dứt khoá buông thả, hai tay sờ lên lồng ngực của Cố Ngạn, cúi đầu xuống.


“Bệ hạ…” Cố Ngạn khẩn trương mà đè vai của hắn lại, bị hắn làm cho rung động, phối hợp lên xuống với hắn.


Toàn thân trên dưới của Cố Ngạn hắn đều yêu thích, nhưng hắn cho rằng dương v*t cứng rắn phía dưới mới là gần gũi với hắn nhất. dương v*t kia có thể khai mở nội bích của hắn, đâm vào nơi sâu nhất của hắn, làm hắn dục tiên dục tử ɖâʍ loạn không chịu nổi.


Vuốt dương v*t mà không biết bao nhiêu lần Cố Ngạn dùng nó đem mình hợp thành một thể, Thượng Vũ đế cực kỳ yêu quý mà nhìn một cái, cúi thấp đầu, thò lưỡi ra ɭϊếʍƈ dương v*t cường tráng kia từ gốc đến ngọn.


dương v*t ngày càng cứng rắn, thẳng tắp mà dán lên đôi má của Thượng vũ đế. Cả khuôn mặt của Thượng Vũ đế chôn vùi ở giữa háng của người nọ, không có một chút khó chịu, ngược lại chóp mũi ngửi được khí tức nam tính càng làm cho hắn thêm hưng phấn, phía dưới của chính mình đã tràn ra ɖâʍ dịch, căng trướng đau nhức.


Hắn đem hai tay từ trên ngực của Cố Ngạn thu hồi lại, một tay nắm hai túi dưới dương v*t nhẹ nhàng xoa nắn, một tay khác cố định trên dương v*t, dùng đầu lưỡi chống đỡ, tham lam mà ʍút̼ lấy.


Ngón tay linh hoạt vuốt ve dương v*t, đầu lưỡi nhiều lần lăn qua đảo lại, bao trùm cả quy đầu, dùng cánh môi hôn từng chút một. dương v*t trong tay hắn càng ngày càng cương, phía trước quy đầu cũng bắt đầu ướt át, Thượng Vũ đế nhắm mắt lại ra sức triền miên, muốn mang đến cho Cố Ngạn cảm giác rung động, mỗi lần thè lưỡi ra ɭϊếʍƈ là mỗi lần hắn hưng phấn đến run rẩy.


Cảm thấy một bàn tay Cố Ngạn đặt sau gáy của hắn, sau đó nhẹ nhàng sờ sờ lỗ tai của hắn, Thượng Vũ đế như được cổ vũ nên càng thêm ra sức mà nuốt vào nhả ra. Tinh dịch cùng nước bọt giao nhau, động tác càng nhanh càng phát ra âm thanh ɖâʍ đãng.


Thượng Vũ đế từ khóe mắt, nhìn về phía người mình yêu, thấy đôi mắt của Cố Ngạn mơ màng nhìn hắn, gương mặt trắng nõn bị nhiễm lên vệt ửng đỏ hệt như nắng chiều, tựa như mang vài phần hưởng thụ lại vài phần cầu khẩn. Toàn thân Thượng Vũ đế run lên, gấp gáp làm cho Cố Ngạn bắn ra.


Cố Ngạn thoáng mở to mắt ngạc nhiên mà nhìn hắn, Thượng Vũ đế xấu hổ đỏ mặt, căn bản không kịp trì hoãn một hơi thở, cơ hồ đem cả dương v*t của Cố Ngạn nuốt vào trong miệng, dốc hết toàn lực buộc y phải bắn ra.


Cố Ngạn ‘Ưm’ một tiếng, trên mặt càng nóng thêm vài phần. Thượng Vũ đế cảm giác dương v*t trong miệng lớn hơn một chút, còn có tia run rẩy rất nhỏ, hắn tình mê ý loạn mà ʍút̼ lấy, sau cùng hai má hóp vào thật sâu.


Chất lỏng nóng rực lập tức tràn đầy khoang miệng của hắn, Thượng Vũ đế đang ngậm lấy hơn phân nửa dương v*t, trong yết hầu dính đầy tinh dịch. Cố Ngạn cuống quýt muốn lùi lại, từ trong miệng của Thượng Vũ đế rút dương v*t ra, nhưng không ngờ bị người nọ hung hăng kéo về. Tinh dịch vẫn còn đang bắn lập tức dính đầy lên mặt của Thượng Vũ đế, dịch trắng ẩm ướt dính lên lông mi, sống mũi, bờ môi của hắn.


Cố Ngạn lúng túng nhìn Thượng Vũ đế, bệ hạ của y bị y bắn đầy lên mặt, bộ dáng chưa bao giờ ɖâʍ loạn đến thế.


Nhưng Thượng Vũ đế lại cười cười, lè lưỡi ɭϊếʍƈ một vòng quanh môi, lại tiếc nuối mà cầm chặt dương v*t đang rũ xuống của y, đem tinh dịch còn sót lại ɭϊếʍƈ sạch không còn một mảnh.
Cố Ngạn kéo Thượng Vũ đế lên, hôn hắn.


Thượng Vũ đế run lên, kích động hôn trả lại, đầu lưỡi quấn quýt vào nhau, cuốn trôi mùi tanh tưởi vừa rồi, chỉ còn lại dục vọng như thêu đốt.


“A…” Thượng Vũ đế bị Cố Ngạn không cẩn thận cắn một cái, cảm nhận được đối phương không khống chế được, càng kích thích khát vọng của hắn.
Cố Ngạn đặt hắn dưới thân, bắt lấy cổ tay của hắn làm hắn không thể nào nhúc nhích.


“Bảo bảo…” Thượng Vũ đế mềm nhũn trong lòng của y, mặc kệ y điều khiển.
Cố Ngạn cúi đầu hôn lên vết sẹo trước ngực của Thượng Vũ đế, chỗ đó đã không còn dữ tợn như ban đầu nữa, nhưng vẫn giống như một đao cứa vào tim của y vậy, làm máu tươi chảy ra.


Mỗi lần y ɭϊếʍƈ một cái, Thượng Vũ đế nhịn không được rên rỉ một tiếng, thẳng đến khi ngón tay của người nọ nương theo đôi môi lần xuống phía dưới, cả người cơ hồ bật lên.


Lúc Cố Ngạn ân ái luôn dịu dàng, không nỡ mảy may tổn thương hắn một chút, Thượng Vũ đế luôn bị y làm đến run rẩy thoải mái, nhưng hôm nay hắn không muốn được đối đãi như vậy nữa.


Thượng Vũ đế hướng đôi mắt ẩn tình lên, mị nhãn như tơ: “Đừng bôi mỡ, ngươi cứ trực tiếp tiến vào, trẫm là của ngươi.”


Thượng Vũ đế với tay ra sau lưng, vặn vẹo mà mở rộng, phía sau đã rất lâu không làm nên đặc biệt khô khốc, Thượng Vũ đế lại chẳng quan tâm mà với vào trong khuếch trương, gấp gáp nắm lấy dương v*t của Cố Ngạn, ý đồ muốn khiến cho nó cương lên lần nữa.


Hắn hôn môi Cố Ngạn, bàn tay đồng thời thay y chơi đùa vuốt ve dương v*t, thời điểm bị lòng bàn tay của Thượng Vũ đế bắt lấy, dương v*t trong nháy mắt đã lập tức cương cứng mà ngẩng đầu.


Cố Ngạn nhìn thấy ánh mắt của hắn, không miễn cưỡng bôi mỡ nữa, nhưng lại ôn nhu khuếch trương giúp hắn, để cho thân thể của hắn dần dần thả lỏng.


dương v*t một tấc lại một tấc đâm vào bên trong của hắn, Thượng Vũ đế đau đến trên trán đổ mồ hôi hột, hắn cắn môi, tự mình thả lỏng, bày ra tư thế khó có thể mở miệng.


“Ân ah…” dương v*t đâm vào toàn bộ, nóng hổi lấp đầy bên trong của hắn, Thượng Vũ đế rên lên, cả người ửng hồng, bên tai là hơi thở dồn dập của Cố Ngạn, làm cho hắn cảm thấy thỏa mãn mà mỉm cười.


Thân thể chậm rãi thích ứng dương v*t thô to, Cố Ngạn bắt đầu rút ra đâm vào, Thượng Vũ đế vẫn cảm thấy chưa đủ, ôm y thúc giục. Tiểu huyệt chặt chẽ nhiệt tình mời gọi, Cố Ngạn mạnh mẽ mà đâm vào một cái, ra sức trừu động, thỉnh thoảng hôn môi dỗ dành hắn.


Cố Ngạn vẫn là không muốn làm tổn thương hắn, Thượng Vũ đế cảm thấy sống mũi cay cay, khóe mắt ướt át.


Thượng Vũ đế phối hợp theo tiết tấu lên xuống của Cố Ngạn, vuốt ve tấm lưng thấm đầy mồ hôi của y, điên cuồng hôn môi với y. Hắn dùng phía dưới của mình hút chặt lấy dương v*t của Cố Ngạn, không ngừng thăm dò đến chỗ sâu hơn.
“Tông Hoài…”


“Ah!” Thượng Vũ đế cao giọng rên rỉ một tiếng, nước mắt chảy ra theo tiết tấu bên dưới.
Y rốt cuộc đã gọi tên của hắn rồi. Dùng loại ôn nhu này, ngữ khí này nhấn chìm hắn, làm cho hắn từ trong ra ngoài đạt đến cao trào.


“Bảo bảo… Nhanh lên… Trẫm chịu không nổi nữa… Nhanh cho trẫm…” Thượng Vũ đế tan vỡ mà ôm lấy Cố Ngạn, như chiếc lá dòng nước cuốn trôi, thanh âm nghẹn ngào nức nở.
Cố Ngạn ôm chặt lấy hắn: “Tông Hoài…”
“Cố Ngạn… Trẫm muốn ngươi…”


Cố Ngạn ôm lấy Thượng Vũ đế bắt đầu chạy nước rút, hung hăng đâm vào, cơ hồ muốn xuyên qua hắn.


Thượng Vũ đế ngẩng cổ, hai tay vô lực mà ôm lấy tấm lưng rắn chắc của Cố Ngạn, cảm giác như muốn chết trên người y. Cố Ngạn trước giờ chưa từng thô bạo như vậy, Thượng Vũ đế cảm thấy vô cùng thỏa mãn, cảm thấy như giữa y và hắn không còn một khe hở, hận không thể bị làm đến hư, muốn được yêu thương lại muốn bị hung ác đâm vào.


“Ah!” Bị đâm đến chỗ mẫn cảm, Thượng Vũ đế cao giọng rên rỉ, âm cuối còn mang theo run rẩy vui thích.
Hậu huyệt không ngừng bị thao, Thượng Vũ đế không chịu nổi nữa rất nhanh đã có cảm giác, cắn vào đầu vai của Cố Ngạn, co rút bắn tinh.


Tiểu huyệt gấp gáp hút lấy dương v*t của Cố Ngạn, y đâm liên tục vài cái, sau đó tinh dịch nóng rực chảy vào bên trong Thượng Vũ đế, đưa hắn một lần nữa lên cao trào.


Thượng Vũ đế mềm nhũn nằm bên cạnh Cố Ngạn, phía dưới còn gắt gao cuốn lấy y, không cho y ly khai, đáy lòng tràn ngập ấm áp trước nay chưa từng có.


Vô luận là khi nào chỉ cần được ôm người này, cùng y hòa làm một thể, lại có thể nằm ở trong lòng y khi cơn kích tình qua đi là hắn đã hạnh phúc. Y là người duy nhất hắn muốn gắn bó cả đời, ngực áp ngực, cùng nhau triền miên, yêu thương mãi mãi không tan biến.


“Cốc cốc.” Tiếng gõ cửa chợt vang lên.
“Ồ, phụ thân?”
*Ngũ Ngũ: tui nói này, edit cảnh H tui thật sự rất dở, nên có gì không như mong đợi hy vọng mọi người bỏ qua cho. Thật sự rất khó đó!