Edit: Ngũ Ngũ
Lúc Thượng Vũ đế giải quyết chính sự xong trở lại cung Tam Lý, thấy Cố Ngạn bên trong chỉ mặc y phục lót ngồi xếp bằng trên giường, trong ngực ôm một thanh kiếm, một tay cầm khăn vải, đang lau chùi thân kiếm, hình tượng thập phần trái ngược. Nhưng càng trái ngược hơn là, một bên má của Cố Ngạn, có nhai đồ gì ở bên trong.
Thượng Vũ đế tò mò đến gần, chẳng ngờ Cố Ngạn nhấc kiếm lên, chỉ thẳng vào người.
“Ai!” Ngữ khí Cố Ngạn lạnh lùng.
Thượng Vũ đế bị dọa sợ, mặc kệ công phu có cao hay không chỉ cần bị khí thế kinh người như vậy chỉ kiếm vào, đều bị làm cho run rẩy.
“Cố Ngạn bảo bảo, là trẫm ah, ngươi không nhớ rõ trẫm sao?” Thượng Vũ đế vội vàng nói.
“Ngươi là người phương nào? Lại dám mạo dạng hoàng đế xông vào tẩm cung của bổn cung! Lùi lại! Ngươi là do tên hoàng đế chết tiệt kia phái tới hay sao?”
Bởi vì trong miệng Cố Ngạn có ngậm thứ gì đó, nên phát âm không rõ, uy lực lãnh khốc bảy phần.
Thượng Vũ đế ngửa mặt lên trời cười ha ha: “Quả nhiên bị ngươi phát hiện, không tệ, Hoàng Thượng niệm có vài phần giao tình cũ với ngươi, không muốn tự mình ra tay, nên phái ta tới giết ngươi.”
Tay cầm chặt chuôi kiếm của Cố Ngạn bắt đầu không ngừng run rẩy, ánh mắt hờ hững đột nhiên thê lương: “Sẽ không đâu! Không có khả năng! Bệ hạ sẽ không đối xử như vậy với bổn cung! Ngươi gạt người!”
“Có tin hay không là tùy ngươi.” Thượng Vũ đế nhe răng cười, ánh mắt ɖâʍ loạn mà quét qua lồng ngực đang mở rộng của Cố Ngạn, “Không hổ là món hàng Hoàng Thượng vừa ý, quả thực có vài phần tư sắc, dù sao cũng chết, không bằng trước hết để cho ca ca chơi đùa.”
Nói xong, phi thân về phía trước nhào tới.
Cố Ngạn vội vàng ném kiếm trong tay, một phát tiếp được hoàng đế.
Thượng Vũ đế ngẩng đầu, ngậm lấy bờ môi người nọ, đem lời nói đang chuẩn bị thốt ra của hắn chặn lại.
Trong miệng lưu lại hương vị hạt thông ngọt ngào, Thượng Vũ đế đưa tay sờ từ cổ lên mặt Cố Ngạn: “Như thế nào lại ăn kẹo đường?”
Cố Ngạn nhai kẹo đường ‘răng rắc răng rắc’, túm tay của Thượng Vũ đế xuống: “Phần thưởng của thái tử điện hạ đấy, nói là hương vị vô cùng ngon, ta nếm thử, quả thực rất ngon.”
Thượng Vũ đế liếc xéo hắn: “Đồ của trẫm ban thưởng lại không thấy ngươi ngoan ngoãn ăn như vậy.”
Cố Ngạn không có tiếp lời.
Thượng Vũ đế khiêu mi, nằm xuống bên cạnh Cố Ngạn, nhận xét: “Một màn vừa rồi quá đau khổ rồi, mỗi lần như vậy đều khiến cho trẫm cảm thấy dường như đang khi dễ ngươi vậy.”
“Không phải bệ hạ rất thích loại tiết mục này à.”
Thượng Vũ đế khịt mũi, “Đừng đem những sở thích kỳ quái kia của ngươi đều quy lên đầu trẫm.”
Cố Ngạn nghiêng người, xoay mặt của Thượng Vũ đế lại hôn lên một cái: “Thực sự cảm thấy thích bộ dạng không xưng trẫm mới vừa rồi của bệ hạ.”
Thượng Vũ đế mở to hai mắt: “Ngươi thật sự thích?”
“Nói đùa đấy.”
“Hừ, cũng không biết câu nào của ngươi là nói thật. Ta mệt rồi, ngủ đi.”
Cố Ngạn nghe vậy không khỏi nhếch môi, dùng ám khí thổi tắt nến, buông màn, cũng xoay người nằm xuống.
Trong điện lập tức tối tăm một mảnh, Thượng Vũ đế còn phải làm trâu làm ngựa cống hiến tính mạng vì quốc gia này, nên gương mặt vô cùng mệt mỏi. Vùi vào trong ngực Cố Ngạn, không bao lâu đã tiến vào mộng đẹp.
“Cố Ngạn bảo bảo… Trẫm sẽ không để cho ai khi dễ ngươi đâu…” Thượng Vũ đế mơ màng nói mê một câu.
Trong bóng tối khóe mắt của Cố Ngạn lặng lẽ trở nên nhu hòa.
—–
Không nói đến Thượng Vũ đế vì Cố Ngạn mà đấu trí với đám đại thần như thế nào, cái người yêu này của hắn thế nhưng lại ngày càng gần gũi với nhi tử của mình.
Tiểu thái tử đối với võ công của Cố Ngạn cũng không có ấn tượng gì, mặc dù chưa cầm kiếm được tốt lắm, nhưng thường đưa sách vở tự học cho Cố Ngạn tham khảo.
Võ công Cố Ngạn là do cao nhân truyền thụ, lúc ấy cũng không có bất kỳ tài liệu giảng dạy nào, vì vậy khi trông thấy từng chiêu thức trên sách cũng cảm thấy mới lạ.
Tiểu thái tử biểu lộ nghiêm túc, hỏi: “Có gì không ổn sao?”
“Điện hạ có từng luyện qua nội công tâm pháp?”
“Đó là vật gì?”
“Điện hạ thử múa bằng thanh kiếm của vi sư xem sao?”
Tiểu thái tử tiếp nhận kiếm, đừng nói là múa, mà ngay cả nhấc lên cũng phải cố hết sức.
Tiểu thái tử ngạc nhiên nói: “Kiếm gì mà lại nặng như vậy?”
Cố Ngạn bật cười: “Không phải kiếm nặng, mà là điện hạ không đủ sức.”
Tiểu thái tử sắc mặt không đổi, không đáp lời, nhưng trong mắt rõ ràng viết là không cam lòng. Cố Ngạn cảm thấy rất đáng yêu, duỗi một ngón tay ra chọt lên mặt của thái tử điện hạ.
Xúc cảm rất tốt, vì còn là một hài tử, nên da thịt rất mềm. Cố Ngạn không dừng tay được, chọt, chọt, chọt.
“Bỏ xuống.”
“Làm gì mà nghiêm túc như vậy.” Cố Ngạn bất mãn, nhưng lại cảm thấy tiểu thái tử này vô cùng ngoan ngoãn khi đứng nguyên một chỗ mặc cho hắn chà đạp cho dù bị đau, nhịn không được đổi thành bàn tay, xoa lung tung lên đầu của tiểu thái tử, cảm thán nói: “Điện hạ so với Tiểu Dự đáng yêu hơn nhiều.”
“Cho tới bây giờ Tiểu Dự cũng sẽ không để cho ta đụng vào nó một chút nào, luôn đối nghịch với sự chiều chuộng của ta, một chút cũng không nghe lời huynh trưởng.” Cố Ngạn tự mình lẩm bẩm.
“Tiểu Dự là người phương nào?”
Nghe tiểu thái tử hỏi như vậy, Cố Ngạn đột nhiên nghĩ đến vị điện hạ trước mặt này từ nhỏ cha không thương mẹ không yêu, lại không có đồng bạn, một mình một người sinh hoạt trong thâm cung. Vốn tưởng rằng thái tử điện hạ tâm cơ thâm trầm cái gì cũng biết, về sau mới phát hiện hài tử đáng thương này căn bản là thiếu sự dạy bảo của phụ mẫu, cái gì cũng đều không biết ah.
“Tiểu Dự là đệ đệ của ta.” Cố Ngạn ánh mắt thương cảm mà nhìn đồ đệ, “Điện hạ có từng nghĩ tới có một huynh đệ tỷ muội?”
“Tại hoàng thất, không có huynh đệ mới là phúc phận lớn nhất của bổn cung.” Thái tử điện hạ lão luyện đáp.
“…” Gần giống như một ông lão, Cố Ngạn nâng trán, “Chẳng lẽ điện hạ không cảm thấy cô đơn?”
Tiểu thái tử lắc đầu: “Từ công công ngày thường rất chiếu cố bổn cung, trong nội cung của bổn cung còn có Thải nhi, Trúc nhi, Đóa nhi, Thanh nhi, Tử nhi…”
Nếu không phải Cố Ngạn biết những nha hoàn này, còn tưởng rằng tiểu thái tử đang liệt kê phi thần đây này.
“Từ công công? Tiểu Đa tử?”
“Đúng vậy.”
Cố Ngạn nghi hoặc, vị Từ công công này bình thường chiếu cố đến vị hoàng đế tính tình quái dị kia đã đủ mệt rồi, lại còn có thời gian rãnh rỗi đến Đông cung sao. Quả thật là thái giám tổng quản, thật chu đáo.
Cố Ngạn nghĩ đi nghĩ lại, đáy lòng càng bội phục Tiểu Đa tử.
“Sư phó?”
“Ân?” Suy nghĩ của Cố Ngạn bị tiểu thái tử gọi trở về.
“Ngài còn chưa nói nội công tâm pháp là cái gì.”
Cố Ngạn mới kịp phản ứng là tiểu thái tử cầm thanh kiếm kia đã lâu, trên trán tất cả đều là mồ hôi, vội vàng bắt lấy cánh tay kia của tiểu thái tử, liên tục truyền vào nội lực.
Tiểu thái tử chợt cảm thấy nhẹ nhõm, giống như có dòng nước ấm chảy qua toàn thân, Cố Ngạn cũng không có thay hắn phân lực, nhưng hắn rõ ràng cảm giác kiếm trong tay nhẹ hơn rất nhiều, liền có chút kinh ngạc.
Cố Ngạn cười nói: “Điện hạ chưa từng luyện qua nội công, nên trong cơ thể không có nội lực, cho dù có học chiêu thức bên ngoài, nhưng vi sư không cần tốn sức mà chỉ cần nhấc một ngón tay cũng có thể tước đi vũ khí của điện hạ.”
Cố Ngạn vẫn còn đưa nội lực vào, tiểu thái tử chỉ cảm thấy toàn thân đều tràn đầy năng lượng, tinh thần tỉnh táo hơn nhiều.
“Sau này vi sư sẽ dạy nội công tâm pháp cho điện hạ, điện hạ chỉ cần mỗi ngày đều luyện tập, tương lai sẽ thành công.”
Cố Ngạn thu tay, đem kiếm trong tay tiểu thái tử cầm về, ở một bên chờ tiểu thái tử từ từ lĩnh ngộ.
Tiểu thái tử ban đầu kinh ngạc một lát, liền nhanh chóng khôi phục bình thường, chân thành nói: “Tạ sư phó dạy bảo.”
Cố Ngạn đưa tay xoa đầu tiểu thái tử, tiểu thái tử thoáng dừng một chút, nhưng cũng không tránh né.
Tiểu thái tử đưa mắt nhìn nam nhân phía trên, một bàn tay của hắn xoa trên đầu mình, khóe môi câu dẫn độ cong không lớn, lại làm cho người nhìn thấy như có một trận ôn nhu tập kích, nhịn không được muốn hưởng thụ cảm giác ấm áp này.
“Sư phó.”
“Chuyện gì?”
“Bổn cung cho rằng, thế nhân đã hiểu sai về sư phó.”
Cố Ngạn nghe vậy ha ha cười nói: “Tận mắt nhìn thấy còn không thể tin, huống chi nghe tin đồn nhảm.”
Tiểu thái tử được dạy bảo: “Sư phó nói rất đúng.”