Edit: Ngũ Ngũ
[Phụ thân, mẫu thân, hài nhi ở trong cung thường rất nhớ hai người. Hài nhi định theo bệ hạ ra ngoài một thời gian, hai người phải tự mình chú ý giữ gìn sức khỏe, hài nhi sẽ mang quà về cho hai người, đừng lo lắng cho hài nhi. —-Cố Ngạn]
“Tiểu Mai, ngươi mang thư này về nhà.”
“Vâng, công tử.”
“Hành lý của ta đã thu thập xong chưa? Đừng quên mang bàn cờ cho ta.” Từ khi có Thanh Liên, Cố Ngạn càng ngày càng mê đánh cờ.
“Đều chuẩn bị xong rồi, công tử.”
Cố Ngạn đi tới đi lui trong phòng: “Tiểu Mai, công tử thấy chán.”
“Công tử, bệ hạ đang phê tấu chương ở ngự thư phòng, thái tử điện hạ đang học văn, Thanh Liên công tử với Vũ Nhất đang nói chuyện yêu đương, công tử ngài chỗ nào cũng không thể đi.”
Cố Ngạn bất mãn: “Đã là ngày cuối rồi, sao bọn họ còn bận rộn như vậy?”
“Là công tử ngài quá rảnh rỗi rồi…” Tiểu Mai nói nhỏ.
“Đúng rồi, gần đây có tin tức gì về Quan Tu Viễn không?”
“Bệ hạ phong hắn làm Lễ bộ thị lang, chức quan không thấp, tiền đồ vô lượng.”
“Ah, nhớ sai người giám sát hắn chặt chẽ, có gì bất thường đều phải báo cho ta.”
“Đã biết, công tử.”
Cố Ngạn ngáp một cái, hắn không thích cảm giác bị xem nhẹ: “Tiểu Mai, phái người tới Đông cung nói hôm nay ta không qua, nhân tiện nói với phu thê Thanh Liên cũng chớ quấy rầy ta, bệ hạ trở về cũng không cần gọi ta.”
“… Dạ.” Công tử rõ ràng lại giở tính trẻ con.
Cố Ngạn phối hợp mà lăn lên giường, quyết tâm ngủ một giấc tới sáng hôm sau, đáng tiếc Cố công tử chỉ mới nằm được nửa canh giờ, đã bị tiểu Mai đánh thức dùng bữa rồi.
Vì vậy một ngày trước khi du lịch của Cố Ngạn, rất không thuận.
===
Thượng Vũ đế ngồi trong góc xe ngựa, nắm lấy hạ nhân bên người, đưa mắt nhìn về phía Cố Ngạn đang mệt mỏi, hỏi: “Cố Ngạn bảo bảo sao vậy?”
Hạ nhân kia hoảng sợ nói: “Nô tỳ không biết, thỉnh bệ hạ thứ tội.”
Sắc mặt Thượng Vũ đế sầm lại, nhớ đến tiểu Đa Tử.
“Ngươi lui ra ngoài đi, ở đây không cần ngươi hầu hạ.”
“Nô tỳ tội đáng chết vạn lần…”
“Đừng nói nhảm nữa, ngươi đi ra ngoài trước đi.”
“Vâng, bệ hạ…” Tiểu tỳ nữ run rẩy bước ra xengựa.
Thượng Vũ đế nhìn sang bên cạnh, xê dịch bờ mông, lại nghiêng mắt liếc nhìn, lại xê dịch.
“Nóng quá, bệ hạ đừng ngồi sát như vậy.” Người từ đầu không rên một tiếng rốt cuộc nhả ra một câu.
Thượng Vũ đế bó tay, thoáng nghĩ lại, mấy ngày trước còn khá tốt, mình cái gì cũng không có làm ah, hay là có người thừa dịp mình không có ở bên cạnh Cố Ngạn đã làm cái gì.
Nghĩ đến đây, Thượng Vũ đế bắt đầu phát khí, bảo hộ nam sủng nhà hắn là trách nhiệm của hắn, loại tình huống này hắn phải tự mình đứng ra đem hết thảy những thứ làm bảo bảo không vui gạt bỏ.
Thượng Vũ đế không để ý tới câu vừa rồi của Cố Ngạn, ngược lại nắm lấy vai Cố Ngạn, nói: “Cố Ngạn bảo bảo, là ai khi dễ ngươi ngươi phải nói với trẫm, trẫm nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn!”
Cố Ngạn chậm rãi chuyển tầm mắt từ ngoài cửa sổ sang bên cạnh, nhìn chằm chằm Thượng Vũ đế, chăm chú đếm từng ngón tay: “Thái tử, Thanh Liên, Vũ Nhất, Từ Đa, tiểu Mai, còn có bệ hạ, bệ hạ đều phải thay ta chém tất cả ah.”
“A?” Thượng Vũ đế ngẩn người.
Tinh thần Cố Ngạn không tốt mà quay đầu, giống như là cực kỳ không muốn nhìn thấy Thượng Vũ đế, tóc bên tai rơi xuống che khuất toàn bộ thần sắc của hắn, Cố Ngạn thấp giọng nói: “Ta biết mà, bất quá bệ hạ chỉ thuận miệng nói ra cho thống khoái, nhưng thật ra chuyện nhỏ xíu cỡ nào cũng sẽ không làm vì Cố Ngạn.”
Thượng Vũ đế thật sự sủng nam sủng nhà mình tới si ngốc, gật đầu lắp ba lắp bắp nói: “Vậy thì, vậy thì đều chém a…”
Cố Ngạn vốn chỉ muốn trêu chọc Thượng Vũ đế, nghe thế nhịn không được nhếch môi, mặt giấu trong làn tóc vô cùng vui vẻ.
Thượng Vũ đế không thấy rõ biểu lộ của Cố Ngạn, chỉ thấy người trong lòng run hai cái, Thượng Vũ đế vô cùng sợ hãi mà ôm chặt Cố Ngạn, ngữ điệu hoàn toàn mất bình tĩnh giống như ngày thường: “Cố Ngạn bảo bảo, ngươi, ngươi đừng khóc ah… Ngươi, ngươi…”
Thượng Vũ đế nói năng lộn xộn muốn tìm lời anủi, vô cùng sốt ruột, đến nỗi không nói nên lời.
Mắt cười của Cố Ngạn lan tràn trên mặt, bị Thượng Vũ đế gắt gao ôm lấy không nhúc nhích được, chỉ có thể nghiêng đầu một chút, nhanh chóng hôn lên môi hoàng thượng một cái, cười rực rỡ mà nhìn hoàng thượng: “Bệ hạ.”
Thượng Vũ đế trong chốc lát chỉ biết sững sờ nhìn chằm chằm vào gương mặt tươi cười của Cố Ngạn, lập tức buông tay đang ôm hắn, tức giận nói: “Ngươi hù chết trẫm rồi, Cố Ngạn bảo bảo ngươi càng ngày càng quá đáng, sớm muộn gì trẫm cũng có một ngày bị ngươi hù chết!”
Cố Ngạn nắm tay Thượng Vũ đế, đặt ở trong lòng.
Thượng Vũ đế không thể tức giận với tên này lâu, hậm hực một giây, được Cố Ngạn nắm tay nên liền hạ hỏa.
Cố Ngạn nhìn xung quanh một vòng, hiếu kỳ hỏi: “Bệ hạ, sao không thấy Từ công công?”
“Hắn? Hừ, hắn đang ở trong xe Cảnh nhi.” Thượng Vũ đế thoải mái nói, nhưng mỗi khi nhớ tới, vẫn không ngăn được cảm giác không tự nhiên.
“Tại sao Từ công công lại ở trên xe điện hạ?”Tiểu Đa Tử tựa hồ một tấc cũng không rời Thượng Vũ đế, Cố Ngạn nghĩ nghĩ, nói: “Bệ hạ, ta cảm thấy giữa điện hạ với Từ công công có chút kỳ lạ.”
“Trẫm cho phép hắn hầu hạ Cảnh nhi một ngày, trẫm còn cần ngươi nói mới biết sao? Trẫm sớm đã biết bọn họ kỳ lạ.”
“Chuyện gì đã xảy ra?”
“Ngốc chết ngươi!”
Cố Ngạn nhíu mày: “Bệ hạ không được tùy tiện mắng người.”
“Tuy hậu cung của trẫm vắng vẻ, nhưng tốt xấu cũng có Cảnh nhi, tên Từ Đa, hừ, tên thái giám Từ Đa chết bầm đó là muốn tuyệt tự Đại An ah!”
Cố Ngạn không dám tin mà trợn tròn mắt: “Từ công công hắn rõ ràng…”
“Ngẫm lại sau này trẫm già rồi không có nhi tức (con dâu), không có tôn tử tôn nữ (cháu trai cháu gái), chỉ có lão thái giám, trẫm…” Thượng Vũ đế hít sâu hai cái, cảm giác mình đặc biệt nghẹn.
Cố Ngạn vỗ vỗ lưng Thượng Vũ đế: “Bệ hạ đừng tức giận.”
“Như thế nào? Ngươi ngại trẫm tính tình không tốt?”
“Tính tình bệ hạ vốn không tốt.” Cố Ngạn đáp như thế.
Thượng Vũ đế không nói nên lời, bên cạnh hắn không có một người sốt ruột.
Nếu là cải trang vi hành, xe ngựa chỉ có hai chiếc, một chiếc là của hai phu phu cáu kỉnh Thượng Vũ đế, Vũ Nhất đi phía trước dẫn đường. Một chiếc khác là thái tử điện hạ cùng Thanh Liên công tử, còn có một phục thi tiểu Đa Tử.
Thượng Vũ đế cùng Cố Ngạn đùa nghịch ngày càng cao, hai người cũng coi như tập mãi thành thói quen. Tiểu Đa Tử thật vất vả mới được Thượng Vũ đế cho phép, quang minh chính đại ngồi chung xe với thái tử điện hạ, cho dù chỉ là một nô tài, tâm tình thế nào không cần nói cũng biết.
Một đoàn người hoàng gia ở trong xe ngựa hoặc là đấu võ mồm cười đùa hoặc là tương kính như tân hoặc là một mình sinh hờn dỗi, sắc trời bất tri bất giác đã tối.
Thời gian của bọn họ cũng không gấp gáp, thảnh thảnh thơi thơi mà xuống xe, tìm quán trọ bình thường để giải quyết vấn đề no ấm.
Ra khỏi thành, Cố Ngạn ít khi tiếp xúc với bên ngoài, trông thấy có một quán trọ, mặc dù đơn sơ bình thường, nhưng hắn vẫn không thể khống chế hưng phấn mà kích động trong người.
Hiểu rõ Cố Ngạn nhất có Thượng Vũ đế cùng tiểu Mai đạp mạnh tiến vào quán trọ mà tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, ai cũng không thể ngăn cản Cố Ngạn tham gia náo nhiệt, hét to hét nhỏ trong sảnh, nâng chén cụng rượu hào phóng khí thế, bầu không khí hiệp khách giang hồ, đây chính là cảnh tượng cơ hồ không thể nhìn thấy được ở kinh thành, toàn thân Cố Ngạn cũng bắt đầu rục rịch.
“Công tử có đói bụng không?”
Cố Ngạn không phản ứng lại tiểu Mai.
“Bảo bảo, ăn cơm thôi.”
Cố Ngạn giật giật ống tay áo của Thượng Vũ đế, hai mắt sáng lên nói: “Bệ hạ, giang hồ ah.”
Cố Ngạn trừng mắt liếc hắn: “Chú ý xưng hô!”
Cố Ngạn lưu luyến mà mà đưa mắt nhìn phía xa: “Các ngươi ăn trước đi, ta muốn qua bên kiangồi một chút, kết giao vài bằng hữu.”
“Không cho phép đi!”
“Công tử đừng đi ah.”
“Sư phó ngài ăn cơm trước đã.”
Cố Ngạn hậm hực đi theo những tên tiểu tử ngăn cản hắn này ngồi xuống, miễn cưỡng ăn vài miếng cơm, đặt đũa xuống liền muốn đi. Thượng Vũ đế tự biết không cản hắn nổi, tên này cũng không phải tiểu hài tử, hắn muốn đi đâu thì đi.”
Kết quả là đợi mọi người tắm rửa thay y phục xong, lúc chuẩn bị lên giường đi ngủ, vẫn chưa thấy Cố Ngạn về phòng.
Cố Ngạn cũng không phải là người hay tức giận, vui vẻ mà chạy tới chạy lui trong sảnh trọ, chuyện không vui trước đó đã bị ném ra sau đầu. Chạy nhảy mệt mỏi, có một người ngồi bên cửa sổ châm trà đối ẩm, một người thì cúi đầu nhìn cảnh đêm huyên náo dưới đường phố.
Tuy Cố Ngạn thích tham gia náo nhiệt, nhưng cũng rất chừng mực. Nên chơi đùa thì chơi đùa, không nên kết giao sẽ không dễ dàng kết giao.
Cố Ngạn khó có được một khắc trước còn ồn ào náo động khắc sau liền yên tĩnh trở lại, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, nửa ngựa tựa bên cửa sổ, không uống rượu cũng giống như đang say rượu.
Thẳng đến tiếng người bên dưới dần dần tản ra, mây che khuất trăng, vội vàng đóng cửa khép lại một âm thanh náo nhiệt cuối cùng, không gian chợt thanh tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi quanh quẩn bên tai . Cố Ngạn đang chuẩn bị đứng dậy về phòng, liền nghe có tiếng đàn truyền đến, uyển chuyển trăm hồi, không bi thương lại không giả vờ, dư âm còn văng vẳng bên tai, giống như chỉ vì ngẫu hứng mà tấu, lại làm cho người lưu luyến bước chân, muốn đi nhưng không được.
Vào giờ này, quán trọ đã sớm đóng cửa, người lưu lại đều là khách ở trọ, một khúc tấu vừa xong, Cố Ngạn không tự chủ mà hướng theo tiếng đàn tìm đến.
Đến gần mới phát hiện người gảy đàn lại là một nam nhân, mà người đối diện cũng là một nam nhân, hiển nhiên nghe đến ngây dại, khúc đàn chấm dứt đã lâu mà vẫn còn bảo trì tư thế lắng nghe.
Cố Ngạn vừa mới chuẩn bị di chuyển, cái người đánh đàn kia vô cùng cảnh giác, tiện tay cầm lấy chén trà hướng Cố Ngạn ném tới.
Cố Ngạn theo bản năng không muốn tránh, không cẩn thận, ngã trên bàn hai vị công tử, eo đụng cạnh bàn, dù là người tập võ, cũng đau đến ê răng.
Cố Ngạn thật vất vả đứng lên, đối với hai vị công tử gật đầu nhẹ: “Tại hạ bất quá bị tiếng đàn của công tử hấp dẫn đến, đắc tội, mong nhị vị công tử bỏ qua.”
Người đánh đàn thấy mình đã ngộ thương người qua đường không có võ, tựa như chưa từng phát sinh chuyện ném tách trà, nhẹ cúi đầu: “Không sao.”
Cố Ngạn có chút xấu hổ mà nhìn về phía công tử khác thoạt nhìn dễ nói chuyện hơn, đưa ánh mắt cầu trợ giúp. Vị công tử kia đứng dậy đối mặt với Cố Ngạn, không có một phần si mê vừa rồi, trái lại vẻ mặt hưng phấn lanh lợi: “Vị công tử này không cần để ý, minh chủ nhà ta mặt nghiêm thế thôi, kỳ thật tính tình rất tốt. Vừa rồi hiểu lầm ngươi, hắn đánh đàn không muốn bị người khác nghe được, cảm thấy không được tự nhiên, ta thay hắn xin lỗi ngươi. Chỉ đổ một ấm trà mà thôi, gọi lại bình nữa cũng được.”
Vị công tử này thấp hơn Cố Ngạn nửa cái đầu, tóc còn chưa đủ dài, nửa buộc nửa thả bên bả vai, hai mắt rất to rất tròn, lúc cười, lộ ra một bên má lúm đồng tiền. Cố Ngạn cảm thấy người trước mắt lớn lên vô cùng đáng yêu, tính tình cũng tốt, lập tức nổi lên tâm tình muốn kết giao.
Cố Ngạn nhớ trước kia có xem qua tập thư võ hiệp, tìm từ ngữ: “Minh chủ? Hẳn các hạ chính là minh chủ võ lâm danh chấn thiên hạ?”
Vị công tử tính tình tốt kia gật đầu nói: “Công tử thật thông minh.”
Cố Ngạn chỉ là tùy ý đoán, không nghĩ đến thật sự gặp được minh chủ võ lâm trong truyền thuyết, lập tức khϊế͙p͙ sợ mà ngây ngốc tại chỗ.
Công tử tính tình tốt thấy Cố Ngạn cả buổi vẫn không có phản ứng, cũng không nói gì nữa, lại ngồi xuống.
Cố Ngạn hưng phấn không kìm nén được, cảm giác như đang tiếp xúc với nhân vật thần thánh, nói: “Thực, thực sự là Lâm đại hiệp.”
Công tử tính tình tốt thấy Cố Ngạn vẫn chưa đi, còn mang vẻ mặt cực kỳ sùng bái nhìn hai người bọn họ, không khỏi bật cười: “Minh chủ nhà ta bình thường không che mặt không mai danh, ai cũng đều gặp được.”
Cố Ngạn đâu hiểu tâm lý của những người giang hồ đối với vị minh chủ này thấy nhưng không thể trách, như một con đà điểu, vỗ vỗ mà bay đến bên cạnh hai vị kia, thần sắc kích động, mở to mắt, ngữkhí chân thành: “Tại hạ tên là Cố Ngạn, tức quay đầu là bờ, may mắn cùng kết giao với vị Lâm đại hiệp này…”
“Dương A Khê.” Công tử tính tình tốt đáp, như cười mà không cười nhìn Cố Ngạn, “Thật thú vị, ngươi rõ ràng trùng tên trùng họ với nam sủng Đại An chúng ta.”
Cố Ngạn phảng phất như không nghe thấy nửa câu sau, khoa trương mà kinh hô: “Ngươi là đệ nhất võ lâm tiểu Gia Cát Dương A Khê!”
Dương A Khê một mực ôn hòa mà ứng phó với Cố Ngạn đang ra sức kinh hô tán thưởng kia, vịminh chủ đại nhân kia ngược lại có chút không kiên nhẫn được nữa: “Dương A, về phòng thôi.”
Cố Ngạn như con chó nhỏ ngoắt ngoắt cái đuôi đi theo hai vị đại thần, bản thân Dương A Khê cũng là chân chó, minh chủ vừa đi liền hấp tấp mà dính theo phía sau, minh chủ đại nhân đành phải tự mình xoay lại, nhìn chằm chằm vào Cố Ngạn.
Lần đầu tiên cùng minh chủ võ lâm trong truyền thuyết đối mặt, Cố Ngạn không dám chớp mắt một cái.
“Ta không cần hai chân chó, Cố công tử mời trở về.”
*Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Võ lâm đệ nhất tiểu Gia Cát… Nhất định gần đây ngắm trăng sáng mà trúng độc… Đây chỉ là hai người qua đường, có khả năng là nhân vật chính bộ sau, cũng có khả năng là không phải.