Sủng Thiếp Ở Vương Phủ

Chương 99: Chương 96

Hồng Phỉ muốn đi đỡ Tiểu Bảo, bị hắn đẩy ra, đòi tự đi, xiêu xiêu vẹo vẹo , chưa được hai bước chống đỡ không nổi, Hồng Phỉ vội lên vịn lấy hắn.
Hắn vẫn là quá nhỏ, phải chờ một chút!


Tiểu Bảo trong lòng nghĩ như thế vẻ mặt ủ rũ, làm tất cả mọi người chọc cho cười , Ngọc Nương cũng ha ha cười theo.
Chỉ là ở trong lúc lơ đãng, sắc mặt có sự sợ sệt.
Nương không vui.
Tiểu Bảo lặng lẽ ngắm Ngọc Nương , trong lòng nghĩ .
Tấn Vương phi làm sai sao?


Kỳ thật theo đạo lý thì không có.
Nàng làm chủ nhân Tấn Vương phủ, mỗi tiếng nói cử động, cũng coi là chu đáo.
Nàng là chính thê của Tấn Vương, những lời kia nói ra quả thật làm cho không ai có thể bắt bẻ.
Tái sinh thì nghe trong lòng không thoải mái là tất nhiên .


Tiểu Bảo trong lòng rõ ràng hắn đối với Tấn Vương phi có cỗ chán ghét.
Tây buồng lò sưởi chính náo nhiệt, tiếng cười đùa vang vọng khi Tấn Vương từ bên ngoài đi vào bọn nha đầu gấp rút im bặt khom gối hành lễ.
Ngọc Nương chào điện hạ, cũng không có xuống giường, hơi lười biếng .


"Như thế nào ?"
Tấn Vương để Phúc Thành hầu hạ hạ cởi áo khoác, mũ, găng tay lông chồn ra.
Hồng Điệp cùng Lục Hy bưng nước nóng cùng khăn, hầu hạ Tấn Vương lau sạch mặt rồi lại lau tay, Tấn Vương mới ngồi xuống, cho người rút ủng da, đổi giày vải đế bằng.
" Thϊế͙p͙ đang nhìn Tiểu Bảo tập đi."


Tấn Vương không tỏ ý kiến.
Thời điểm gần buổi trưa , Phúc Thành hỏi qua liền phân phó đồ ăn.
Dùng xong thiện, ngồi trong chốc lát, Ngọc Nương mang Tiểu Bảo đi ngủ trưa, Tấn Vương mới gọi Ngọc Thiền.
Ngọc Thiền đem chân tướng nói một lần, Tấn Vương cười lạnh.


Phúc Thành đứng ở bên cạnh vẻ mặt phức tạp.
Tấn Vương phi chính là ật xấu không thay đổi, rõ ràng có thể chu đáo, nàng lúc nào cũng kém một cước.
Cũng không thể nói nàng làm sai , nàng là nữ chủ nhân của Tấn Vương, hiển lộ thân phận địa vị là bình thường.


Nhưng vấn đề là khi lòng người không thiên vị, chỉ cần có lòng thiên vị , tự nhiên sẽ cảm thấy lời nàng chói tai.
Tấn Vương không nói gì, đi vào phòng ngủ đông gian .
Trên giường, hai mẹ con đã ngủ.
Ngọc Nương ở ngoài, Tiểu Bảo ở bên trong, ngủ rất say, hai khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng .


Tấn Vương nhìn một lát, ở bên cạnh nằm xuống.
*
Từ lúc Phùng Hắc Tử xảy ra chuyện Phùng quả phụ già đi rất nhiều.
Bất quá nếu đã từng mất chồng còn đem nhi tử nuôi lớn đã nói lên bà không phải người mềm yếu.


Phùng quả phụ suy sụp mấy ngày, sốc lại tinh thần, mỗi ngày trừ khi đi ra ngoài làm việc nuôi sống mình bà thích ngồi ở trong phòng, nghe động tĩnh bên ngoài, nói không chừng một ngày nào đó nhi tử liền đẩy cửa đi vào .


Cho dù biết là hy vọng xa vời, phạm án mạng còn đào binh, không được đại xá, Phùng Hắc Tử căn bản không thể trở về.
Phùng quả phụ hiện tại trông mong những vì sao xa, chính là hy vọng hoàng đế có thể có chuyện tốt đại xá thiên hạ, cũng cho mẹ con bọn họ đoàn viên.


Hiện thời không có ai tới Phùng gia đến, trước kia Phùng quả phụ cũng không dễ sống chung , đến cửa Phùng gia không có mấy người.
Phùng Hắc Tử giết người cướp của truyền ra, càng không có ai đến , hôm nay lại có người gõ cửa.
Phùng quả phụ ngồi ở trong phòng, tưởng mình ảo giác.


Cho đến khi tiếng đập cửa lại vang lên hai tiếng, nàng mới đứng lên đi mở cửa.
Đứng ngoài cửa là một nam nhân, ăn mặc tầm thường, trong tay ôm một cái bọc.
"Ngươi là?"
"Ngươi là Phùng đại nương đi? Ta bằng hữu của Hắc tử."


"Ngươi là bằng hữu con ta? Ngươi đã gặp con ta..." Nói hai câu, Phùng quả phụ không dám nói tiếp, gấp rút kéo người tiến vào sân nhỏ.
"Con ta hiện tại tốt không? Hắn hiện ở nơi nào? Có ăn đủ no mặc đủ ấm..." Đóng kín cửa sân sau, Phùng quả phụ nói như bắn liên hồi, hỏi rất nhiều lời.


Nam nhân đó khuôn mặt có chút lúng túng, đợi nàng nói dứt lời, mới nói: "Đại nương, ta hiện tại cũng không biết hắc tử ở nơi nào, ta cũng chưa từng thấy qua hắn.


Ta chính là nhận ủy thác của người khác, đưa ít đồ lại đây." Tựa hồ cũng biết mình lỡ lời , hắn vội hỏi: "Không phải thứ gì, là, là..."
Hắn vừa nói, vừa mở cái bọc bên trong, lộ ra mộtnữ oa oa.
Nữ oa oa không lớn, đại khái là khoảng hơn mười tháng đang trong giấc ngủ say.
"Này, này là?"


"Này là Hắc tử uỷ thác ta đưa tới , cụ thể là ai ta không nói được.
Oa nhi cũng đã cai sữa , mà nương nó bởi vì có chút sự tình không thể dưỡng đứa bé, cho nên uỷ thác ta đưa tới cho ngài."
"Oa nhi? Con Hắc tử?"
Nam nhân gật đầu.


Phùng quả phụ giật mình, "Làm sao có thể, hắc tử rõ ràng..."
"Hắc tử cũng biết nãi oa này tồn tại, lúc trước không có muốn giữ nàng , có thể tháng quá lớn, không thể không lưu.
Hắn bản vốn định cưới con gái Diêu gia vào cửa, lại nhận oa nhi trở về, có thể ngài cũng biết rõ..."


Phùng quả phụ vừa nghe vừa gật đầu.
Cho nên hắc tử gặp chuyện không may , chuyện này sự liền bỏ xuống , mãi cho đến khi người phụ nữ kia nuôi dưỡng không được nữa mới đưa hài tử trở về.
Không trách được khi nhi tử vội vã, hỏi hắn đang làm cái gì, liền nói ở bên ngoài kiếm bạc.


Nguyên lai không chỉ là muốn cưới kia Yến tỷnhi trở về, còn muốn nuôi nãi oa tử.
Phùng quả phụ không cần nghĩ cũng biết nương đứa bé này khẳng định không là bình thường như người ta, đại khái lại nhi tử của bà có trong kỹ viện □□.


Trước kia Phùng quả phụ thường mặc kệ Phùng Hắc Tử , không phải là không muốn quản, mà là quản không được.
Chờ chuyện xảy ra , nàng mới biết được nhi tử gây thật nhiều họa.
Bà nhìn nữ oa oa càng xem càng cảm thấy giống như nhi tử, còn có chút giống mình.


Nhi tử không phải là ngốc , tự nhiên không thể nào nhận nhầm dã chủng.
Phùng quả phụ nhận hài tử.
Diêu Yến nhi không phải là người con cũng không lưu cho lão Phùng gia, may mắn hiện thời lại có một bé gái.


Tuy là bé gái, nhưng lúc nào cũng cho bà tưởng niệm, nếu hắc tử không về được , bà chậm rãi nuôi nàng lớn, lại chiêu con rể đến cửa, cũng có thể tạo nên môn hộ Phùng gia.
Trong lúc nhất thời, Phùng quả phụ tâm tư trăm vòng, chờ ngẩng đầu lên phát hiện người nam nhân kia đi rồi.


Bên cạnh đặt một bao đồ, nàng mở ra nhìn, đều là xiêm y con nít.
"Người này cũng thật là, bỏ chạy thật nhanh , chẳng lẽ sợ bà không nhận hài tử."
Bà ôm hài tử, cầm bao đồ đi vào trong nhà.


Sau khi tiến vào, ngồi xuống, xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của bé: "Nương con lại là người hảo tâm, làm khó nàng ."
"Về sau nãi nãi nuôi con, chúng ta cùng nhau chờ cha con trở về, chỉ là không biết nãi nãi còn có thể sống đến lúc đó không..."
*
Từ ngày hai mươi ba tháng chạp, Tấn Vương phủ bắt đầu bận rộn.


Từ trên xuống dưới đều bận rộn, Tấn Vương cũng thập phần bận rộn, mãi cho đến ngày ba mươi mới xem như nghỉ.
Giao thừa vào buổi tối, Tấn Vương đặt tiệc ở Triều Huy Đường.
Xem như gia yến tập trung đông đủ , vài tiểu hầu thϊế͙p͙ cũng tới bữa tiệc.


Tấn Vương ngồi ở chủ vị, Tấn Vương phi ở vị trí bên người hắn dưới tay Tấn Vương phi là Từ Trắc Phi, Liễu trắc phi.
Dưới tay Tấn Vương là Ngọc Nương cùng Lý phu nhân Đào phu nhân.
Còn như những người khác là ngồi ở phần đuôi.


Vị trí ngồi có chút ý vị sâu xa , từ xưa phía trái tôn quý, hết lần này tới lần khác thân là Trắc phi như Từ Trắc Phi cùng Liễu trắc phi đều ở bên phải, mà Ngọc Nương rõ ràng là hầu thϊế͙p͙, lại ở bên trái.
Ngọc Nương cùng Tiểu Bảo ngồi, đối diện là Từ Trắc Phi cùng liễu trắc phi.


Trừ điều này cái khác cũng không có gì dị thường.
Người sáng suốt đều biết phủ lại sắp có một vị trắc phi , năm đó Hồ Trắc Phi sinh quận chúa, liền nhảy lên thành trắc phi.


Hiện thời này Tô phu nhân nhìn như không có sắc phong, nhưng chỉ bằng nàng sinh thứ trưởng tử cho vương phủ trong bụng lại giấu một người, tiền đồ sẽ không nhỏ, chỉ sợ sẽ là dưới vương phi thôi.


Từ Trắc Phi nhã nhặn lịch sự cười, bưng rượu lên xa kính cho Ngọc Nương: "Chúc mừng Tô muội muội, chúc mừng Tô muội muội.
Đầu tiên là vì vương phủ sinh hạ thứ trưởng tử, hiện thời lại có thai, cầu chúc ngươi lại sinh nhi tử, giúp điện hạ kéo dài con nối dòng."


Ngọc Nương có thai, tự nhiên không thể uống rượu, cho nên trong chén là nước.
Nàng không đoán được Từ Trắc Phi sẽ như thế, chỉ có thể bưng chén nhỏ lên hư hớp một cái: "Cảm ơn Từ tỷ tỷ ."


Từ Trắc Phi cười tủm tỉm , " Cám ơn với không cám ơn chi, ta nghe người ta nói bụng nhọn sinh nhi tử, ta coi Tô muội muội bụng giống như mũi nhọn.
A, Liễu tỷ tỷ?"
Liễu trắc phi sắc mặt không đẹp mắt, không nghĩ tới Từ Nguyệt Như sẽ đem đề tài đưa tới người nàng.


Nàng là người tâm cao khí ngạo , đáng tiếc từ lúc gả vào Tấn Vương phủ, quả thực chính là đem tôn nghiêm giẫm vào trong bùn.
Nàng ở kinh thành cũng có danh hiệu là mỹ nhân , đi tới Tấn Vương phủ, lại không bằng một phụ nhân xuất thân tiểu hộ Tô phu nhân.


A không đúng, bắt đầu không phải là Tô phu nhân, mà là Tô bà vú.
Tấn Vương vụng trộm khiến Liễu trắc phi chán ghét đồng thời, càng làm cho nàng như mất hết mặt mũi, khuất nhục thật sự.


Có thể nàng khinh thường Từ Nguyệt Như gấp gáp mưu cầu danh lợi, tính toán tường tận, chỉ có thể trơ mắt giữ thân hoàn bích .
Đều xuất thân là gia đình có công với nước, tự nhiên biết rõ nữ tử lập gia đình đương nhiên lấy con nối dòng làm trọng.


Hiện thời Từ Trắc Phi trước mặt thấy Ngọc Nương sinh con trai, lập tức lại chúc sinh thêm một đứa con trai, không thể nghi ngờ là đánh bạt tai vào mặt nàng, nàng có thể tốt mới lạ.
"Nếu Từ Trắc Phi hâm mộ Tô phu nhân, ngươi cũng sinh đi."


Liễu trắc phi mà mở miệng là dọa người, nàng quen xem thường mọi người, trong phủ cũng không thể nói chuyện với ai thường khi ở Tư ý viện thỉnh an, đều không cần nói thì khỏi nói, ai cũng không ngờ tới nàng sẽ trực tiếp đáp trả về.
Tình cảnh có chút lúng túng, Từ Trắc Phi thêm buồn bực.


Nàng vốn muốn khơi mào cho Liễu trắc phi căm thù Tô Ngọc Nương, người bình thường đụng phải tình huống như thế, trong nội tâm tức giận cũng sẽ giấu giếm, ai biết Liễu trắc phi khác hẳn với người thường.
Tấn Vương đem ly rượu nhỏ đặt lên bàn, trong sân lập tức hoàn toàn yên tĩnh.


Tấn Vương phi bưng rượu chén lên, mở miệng nói: "Hôm nay chính là cuối, sáng mai chính là một năm mới bắt đầu, chúc Tấn Vương phủ người người tài ba , phồn vinh hưng thịnh."
Vương phi nói thế , người phía dưới tự nhiên muốn bày tỏ, ào ào bưng rượu lên cùng uống một ly.


Tiệc xong, theo lý thuyết nên có tiết mục giải trí, bất quá Tấn Vương không lên tiếng, tất nhiên là mỗi người mỗi cái viện đi về.


Tấn Vương cùng Ngọc Nương về Vinh hi viện, Ngọc Nương vốn định gác đêm , ngày xưa mỗi đêm 30 cuối năm, một nhà ngồi cùng nhau gác đêm, chờ giờ tý đốt pháo mới có thể đi ngủ.


Đáng tiếc thân thể chịu không nổi, Tiểu Bảo mỗi ngày ngủ được đều ngủ sớm, đã bắt đầu bắt đầu ngáp.
Tiểu nãi oa ngáp rất đáng yêu , Ngọc Nương nhìn nhi tử, cười cười cũng bị lây cuối cùng là Tấn Vương lên tiếng nói không đợi giao thừa nữa, nghỉ ngơi đi.


Vốn là Tiểu Bảo phải về Tây Sương , cũng bị Ngọc Nương lưu lại.
Hai người lớn một tấm chăn, Tiểu Bảo một tấm chăn, ngủ trên chăn đệm mềm mại, quả thực giấc ngủ thần tiên.
Ngọc Nương mơ mơ màng màng ngủ , không biết ngủ bao lâu, nghe bên ngoài có tiếng pháo nổ.


Nàng mở mắt ra đã nhìn thấy Tiểu Bảo, sau lưng còn có người, không khỏi nhớ tới kiếp trước thời điểm này mình đang làm cái gì.
Giống như nàng Tiểu Bảo cũng điên cuồng nghĩ.
"Chúc mừng năm mới a." Nàng cảm thán nỉ non, chợt mơ màng ngủ.
" Chúc mừng năm mới ."


Trong nội viện, Phúc Thành cùng Ngọc Thiền đốt pháo xong đứng bên cạnh xem .
Chủ tử đều nghỉ bọn họ đến giờ tý đốt pháo, xem như âm thanh đại cát đại lợi, khởi đầu tốt đẹp.
" Chào mừng năm mới a." Phúc Thành xem bầu trời đêm mà cảm thán.


Chờ pháo nổ hết , phủi phủi tay áo : "Đi, nghỉ ngơi thôi."
Tác giả có lời muốn nói: chương sau sẽ phải chuyển tới kinh thành phụ bản đi a, rất nhiều nội dung vở kịch cũng sẽ ở chỗ đó triển khai.


Chắc chắn sẽ không là Tấn Vương đi liền làm hoàng đế a, như thế có thể lên làm khó tránh cũng quá đơn giản ..