Sủng Thiếp Ở Vương Phủ

Chương 39

Edit: Anita​
Tấn Vương đi rồi, Dao Nương định ngủ tiếp một lát rồi mới dậy.
Hôm nay nàng không cần đi trực, nên cũng không cần dậy sớm như vậy.
Nào biết mới vừa đóng cửa về giường nằm xuống, thì cửa đã bị gõ tiếp.


Dao Nương thầm nghĩ chẳng lẽ Tấn Vương đã quên thứ gì, nghĩ lại lại nhớ đến việc mỗi khi hắn ta đến đây đều không hề gõ cửa, dù mỗi ngày nàng đều đóng cửa kín mít nhưng hắn vẫn vào rất dễ dàng.
không biết là vào bằng cách nào.


Mở cửa ra, bên ngoài cửa là A Hạ.
“Có việc gì em lại đến sớm như thế?”
Dao Nương nhìn ra bên ngoài thiên, trời mới vừa rạng sáng. Chợt nàng nhớ tới Tấn Vương vừa rời đikhông bao lâu, A Hạ liền tới gõ cửa, có khi nào nàng ấy nhìn thấy cái gì không nên thấy hay không?


“Tô nhũ nương……” Sắc mặt của A Hạ có chút do dự.
Dao Nương giật thót mình một cái, lập tức con sâu ngủ đã bay mất, chẳng lẽ nhìn thấy thật?


“Em làm sao thế?” Sắc mặt Dao Nương có chút gượng gạo, nhưng do trong phòng không đốt đèn, sắc trời lại u ám, nên người bên ngoài không nhìn thấy được.


“Hôm qua em ngủ sớm, nên hôm nay liền thức dậy sớm, nhớ đến việc Cầm Nhi mới lập gia đình hai ngày nay nên muốn quét sân giúp nàng ấy, sau đó…… Tỷ……” A Hạ muốn nói lại thôi, tựa hồ có cái gì khó có thể mở miệng.


“Em rốt cuộc làm sao vậy?” Dao Nương cố hết sức mới có thể đè lại cơn hoảng loạn trong lòng, ít ra sống đã hai kiếp cũng không uổng phí, sắc mặt nàng kinh ngạc lại tràn đầy khó hiểu, tựa hồ thật sựkhông rõ ý đồ A Hạ đến đây.


A Hạ lại đưa mắt nhìn nàng, lắc lắc đầu: “không có gì, có lẽ do em hoa mắt. Hình như em thấy có con chuột chạy vào phòng tỷ, nhưng ban nãy cửa phòng tỷ đang đóng nên có lẽ nó không chui vào được. Nhưng tỷ vẫn nên chú ý một chút, nếu phát hiện có chuột thì kêu người đuổi ra ngoài giúp tỷ, tránh bị cắn hỏng xiêm y gia cụ.”


Dao Nương nghiêm túc nhìn sắc mặt nàng ấy, thấy nàng ấy giống như không phải đang nói dối, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Tỷ sẽ chú ý, đợi chút trời sáng, tỷ sẽ xem xét trong phòng, nếu thực sự có, chắc đáng sợ lắm.”


A Hạ liên tục gật đầu: “Tỷ ngủ tiếp đi, em không quấy rầy tỷ nữa.” nói xong, nàng liền vội vã chạy đi.
Dao Nương lúc này mới lại đóng cửa phòng lại, về phòng tiếp tục nghỉ ngơi.


Sắc trời hơi hửng sáng, đám sương mù bay lượn lờ, trong không khí còn mang theo lạnh lạnh ướt át, thấm tận lòng người. Mỗi khi sắp đến mùa hè, thì thời tiết của buổi sớm mai như thế này là thoải mái nhất.


A Hạ có chút mất hồn mất vía nắm chặt cây chổi trong tay, quét sơ xài trên mặt đất.
Kỳ thật vừa rồi là nàng lừa Tô nhũ nương, nàng cũng không phải hoa mắt. Nàng vốn đang cầm chổi để quét nhà, nào ngờ gặp phải người kia từ đằng trước đi tới.


một bộ thanh y, vẻ mặt lạnh lùng, từ đám sương đi ra, tựa như thần tiên không dính khói lửa nhân gian.
A Hạ đương nhiên biết hắn là ai, liền né tránh theo bản năng, nào ngờ đôi mắt hẹp dài lạnh như băng của đối phương lập tức liền bắn thẳng đến đây.


Đó là ánh mắt như thế nào?
Tràn ngập thờ ơ đạm mạc, giống như băng tuyết trên đỉnh non cao vạn năm không tan rã, khinh thường, ngạo nghễ. Lại tựa cất giấu vô số đao kiếm sắc bén, làm người ta kinh tâm động phách.
Đó là ánh mắt cảnh cáo!


A Hạ khϊế͙p͙ sợ đờ người ra, hoàn toàn chưa kịp có bất luận phản ứng gì, người kia đã nhanh chóng rời đi.
Qua một hồi lâu, đầu óc của nàng mới chậm rãi chuyển động.


Tấn Vương điện hạ đi ra từ tây sương, mà hướng đó là phòng của Tô nhũ nương. Lập tức những hình ảnh như đại vị của Tô nhũ nương ở Tiểu Khóa Viện này được đám người Ngọc Yến che chở, Tiền nhũ nương cùng Vương nhũ nương oán trách, còn cả việc chia băng cho các nhũ nương hôm trước… đều nhất nhất hiện lên trong đầu A Hạ.


Cho nên còn có cái gì không rõ, thì ra Tô nhũ nương cùng điện hạ……
Nàng theo bản năng liền đi gõ cửa phòng Tô nhũ nương, rất muốn biết việc này rốt cuộc có sự thật hay không, nhưng sau khi gặp mặt thì lại chần chờ.


Nàng nên hỏi như thế nào? Hỏi Tô nhũ nương có phải có gì với điện hạ ư?
Nàng vẫn không quên ánh mắt của Tấn Vương, nếu nàng nói sai cái gì, hậu quả không phải nàng có thể gánh nổi.


Nàng chẳng qua chỉ là một tiểu nha đầu mà thôi, Tô nhũ nương cùng điện hạ có cái gì hay không, thì có liên quan gì đến nàng?


A Hạ từng chút từng chút đem sân việc quét xong, nhưng trong đầu vẫn nhớ về bộ dáng của Tô nhũ nương——Mái tóc buông hờ, dáng vẻ yểu điệu thần thái lười biếng……
*


Thái dương giống như một quả cầu lửa treo lơ lửng trên không trung, hoa cỏ trong viện đều bị chiếu đến héo úa, chú ve con gáy vang yếu ớt, trong không khí oi bức gần như lắng đọng lại.


Hồ trắc phi là thể chất sợ nhiệt, mỗi năm tới ngày hè liền đặc biệt gian nan, cho nên Lưu Xuân Quán đãbày băng từ sớm.
Nhưng cho dù là như thế, Hồ trắc phi vẫn cảm thấy oi bức khó chịu.
không riêng gì
thân thể nóng, trong lòng cũng đang nôn nóng.


Mùa hè chính là như vậy, phàm là có chuyện gì để ở trong lòng, liền cảm thấy trong nóng ngoài oi bức, từ trong ra ngoài đều trở nên bực bội khó chịu.


Tấn Vương phi gần đây lại tìm thêm mấy ả nha đầu vào phủ, cũng không biết moi được từ chốn nào mà đứa nào đứa náy tươi ngon mọng nước. Tấn Vương phi lấy lý do là nha đầu bên người đã cho về nhà không ít, cần thêm vài người đến, nhưng theo Hồ trắc phi thấy, hoàn toàn không có ý gì tốt.


Vốn dĩ Tấn Vương sau khi bị Tấn Vương phi chọc giận, cùng với nhiều ngày chưa từng đặt chân đến Tư Ý Viện. Tấn Vương tuy không thân cận với Tấn Vương phi lắm, nhưng thể diện cần có thì chưa bao giờ thiếu, phàm là ở trong phủ, mỗi mùng một, mười lăm hàng tháng hắn đều sẽ đến Tư Ý Viện dùng bữa, nhưng từ lần đó đến nay Tấn Vương lại không hề đặt chân đến, mà Tấn Vương phi cũng bị bệnh.


Theo ý của Hồ trắc phi, làm gì bệnh mãi thế chứ, đây là tìm không thấy bậc thang nên tự tìm đường xuống cho mình.
Đáng tiếc điện hạ không thèm quan tâm nha!
Hồ trắc phi thầm cao hứng, nhưng nàng cao hứng chưa được mấy ngày, Tấn Vương phi liền lành bệnh.


Lão yêu bà đánh mãi không chết này! Nàng không ngừng mắng thầm như thế.
Tấn Vương phủ không giống như những nơi khác, bởi vì là phủ của phiên vương, các nơi trong trong phủ phân công cực kì rõ ràng, chia thành hai bộ phận là nội vụ và ngoại vụ.


Đối ngoại có Trường Sử Tư, Phụng Thừa Tư, Triều Huy Đường, đối nội có Nội Vụ Sở. Mà Nội Vụ Sở này quản lý toàn bộ chuyện bên trong phủ từ trên xuống dưới, lớn thì là phụ tá trong phủ, môn khách, gia tướng, hộ vệ ngựa xe, chi phí sinh hoạt, nhỏ thì xiêm y hàng tháng, cơm hằng ngày, phát tiền tiêu vặt cho hạ nhân trong phủ, tất nhiên cũng bao gồm cả hậu trạch này.


Nội Vụ Sở là do tổng quản vương phủ là Phúc Thành chưởng quản, nhưng hậu trạch chính là địa bàn của Vương phi, nên đương nhiên lại chia thành hai phần khác nhau nữa. Nhưng bởi vì phía trên có Nội Vụ Sở kiềm chế, quyền lợi trong tay Tấn Vương phi đã bị cắt giảm đến trình độ tương đương thấp, nên ngoài việc có thể điều động hạ nhân các nơi, thì lệ phí hàng tháng cũng không khác gì các viện khác.


Cho dù chỉ là chút quyền lợi đó, nhưng Hồ trắc phi cũng đã sớm để ý.
Dù những quyền lợi này đó nhìn như không nhiều lắm, lại nắm giữ mạch máu của hậu trạch này, nếu Hồ trắc phi không muốn bị người ta kiềm chế, tất nhiên là muốn tranh giành rồi.