Hoàng hậu sinh long phượng thai, trong hoàng thất là chuyện trăm năm khó gặp - đại hỉ sự.
Chân trước trong cung thả ra tin tức, toàn bộ kinh thành đều biết.
Thái thượng hoàng cực kỳ vui mừng, ngự bút ban thưởng hai cái tên, thay đổi quy định trước kia là hoàng tôn tròn tuổi mới ban tên.
Tam bảo được ban cho tên Ngọc, mà tứ bảo ở trong tã lót đã có phong hào, Trường Nhạc công chúa.
Từ đó bốn đứa bé đều có tên, Tiểu Bảo tên Triệu Sâm, nhị bảo tên Triệu Tắc, tam bảo tên Triệu Ngọc, tứ bảo tên Triệu Trường Nhạc.
Vì chuyện ban tên mà Tấn An đế mất hứng một trận , bốn đứa bé đều là thái thượng hoàng ban tên cho, hắn làm cha mà lại không được đặt tên con.
Người khác không biết chứ Ngọc Nương biết trong thư phòng Tấn An đế dưới bàn có một ngăn kéo, bên trong chứa đầy tên gọi viết trên giấy Tuyên Thành, đáng tiếc đã vô dụng.
Lễ tắm ba ngày tất nhiên là không cần phải nói, Ngọc Nương tưởng rằng lần này đầy tháng sẽ không đặt tiệc, dù sao người đương thời chú ý chuyện thay hài tử tích phúc, nào biết Tấn An đế thay đổi thái độ quyết định đặt tiệc không kiêng dè ăn mừng một phen.
Đến ngày người hơi có chút quyền thế đều vào cung bái hạ , Ngọc Nương chỉ ở Giao Thái điện lộ mặt xíu là trở về Khôn Ninh cung.
Lần này nàng vẫn ở cử hai tháng tất nhiên không thích hợp ở thời gian dài bên ngoài, chúng mệnh phụ cũng hiểu.
Tiệc qua một nửa, Tiếu Kế Nhu cùng Kiều thị dự định đến Khôn Ninh cung bồi Ngọc Nương trò chuyện, tiện đường xem tiểu hoàng tử cùng tiểu công chúa.
Vừa mới rồi nhiều người nhiều miệng, các nàng căn bản không nói chuyện được với Ngọc Nương, nhưng còn chưa ra Giao Thái điện liền có người từ phía sau theo kịp.
Người này là Vĩnh Vương Phi.
Vĩnh Vương Phi mặc quan phục vương phi, trang dung tinh xảo, môi đỏ mọng như lửa, giống trước kia ung dung hoa quý, minh diễm cao nhã, phảng phất như chuyện năm ngoái đối với nàng cũng không có bất kỳ ảnh hưởng gì.
Từ lúc Vĩnh Vương mưu nghịch chết , trong một đêm Vĩnh Vương phủ như biến mất .
Theo lý thuyết tình huống như thế, một thân vương không có lý do chết , vô luận là thái thượng hoàng hay tân đế cũng được, đều phải truy xét đến cùng đồng tiến hành truy phong.
Nhưng trên mặt lại không đồng dạng, tang sự Vĩnh Vương lặng yên không một tiếng động, trừ một ít người biết được, thì rất nhiều người mãi lâu sau mới biết.
Mà Vĩnh Vương phủ cũng trầm mặc, người ở kinh trung chỉ cần hơi có chút nhãn lực đều biết sự tình không đơn thuần.
Việc nghịch vương liên luỵ rất nhiều, người trên không đề cập tới tất nhiên là không người nào dám đề cập tới, Vĩnh Vương phủ yên lặng xuống.
Lần này vào cung dự tiệc là lần đầu người Vĩnh Vương phủ trước mặt người khác đi đi lại lại.
Dù kinh ngạc thì Vĩnh Vương Phi lại như bình thường, nhìn thấy An vương phi, Khánh Vương phi vẫn như cũ cười dịu dàng , tẩu tử dài đệ muội ngắn , cho dù là miệng Ngô vương phi không buông tha ai, giờ thấy khuôn mặt này cũng nói không nên lời khó nghe.
Nàng ta muốn làm cái gì? Tiếu Kế Nhu cùng Kiều thị đều nghi vấn.
Bất quá cũng không cần các nàng nghi hoặc quá lâu, Vĩnh Vương Phi liền nói ra mục đích: "Thất đệ muội cùng thế tử phu nhân muốn đi thăm Hoàng hậu nương nương sao? Vừa vặn ta cũng muốn đi, chúng ta cùng nhau đi đi."
Nghe vậy, hai người hai mặt nhìn nhau thì Vĩnh Vương Phi đã đi đến phía trước, thậm chí còn quay đầu lại hỏi hai người sao không đi ? Loại tình huống này, hai người chỉ có thể đi theo, bầu không khí có chút quỷ dị đi tới Khôn Ninh cung.
Ngọc Nương mới vừa cởi lễ phục, nửa dựa vào trên giường đất cùng mấy người Lục Hy nói chuyện, nghe có người đến báo Khánh Vương phi, Vĩnh Vương Phi cùng Trấn quốc công thế tử phu nhân đến.
Ban đầu nàng còn không để ý, ngay sau đó lại hỏi một câu mới xác định là Vĩnh Vương Phi cùng Khánh Vương phi đến .
"Vĩnh Vương Phi sao lại đến ?" Ngọc Thiền có chút kinh ngạc.
Ngọc Nương nhíu mày suy nghĩ một chút, gọi người mời các nàng vào.
Ba người được mời đến, tất nhiên phải hành lễ.
Vốn là Ngọc Nương cũng không so đo lễ tiết, ai đặc biệt thân cận nếu có thể miễn trừ là miễn trừ ngay, nhưng hôm nay có người khác tự nhiên phải theo quy củ.
Quả thật là Ngọc Nương cùng Tiếu Kế Nhu đều nghĩ.
,
Không giống với người khác, các nàng biết Vĩnh Vương chết như thế nào , trước khi chết đã làm gì.
Nói trắng ra là mưu nghịch không thành, lại bị người nửa đường chặn mất tính mạng.
Tình huống như thế, người biết điều thì nên an phận, để tránh làm cấp trên nghi kỵ.
Nhưng Vĩnh Vương Phi ỷ vào người khác không trở mặt, tự mình tìm tới tận cửa .
Nàng ta đến cùng là muốn làm gì? (Soái- Đào Quân Trang- 22/09/2018)
Ngọc Nương ngồi trên giường, nhìn Vĩnh Vương Phi ở phía dưới cung kính hành lễ, tâm tình có chút phức tạp.
Có khả năng là mấy lần gặp mặt trước ấn tượng khắc sâu, nên cho tới nay Vĩnh Vương Phi ở trong lòng Ngọc Nương là nhân vật lý tưởng.
Nàng ta rực rỡ hào phóng, khéo léo, vừa nhìn có thể nhìn ra không việc gì có thể làm khó nàng ta.
Mà Vĩnh Vương Phi có đủ tính chất đặc biệt, hoàn toàn là những khí chất Ngọc Nương không có , nàng tuy là có chút chán ghét đối phương, nhưng lại âm thầm kính trọng ao ước.
Người từng để cho nàng ngưỡng mộ hiện thời lại cúi đầu hạ bái với nàng.
Nếu như Vĩnh Vương Phi không muốn hành lễ, nàng ta có muôn vàn phương thức bỏ qua, nhưng hết lần này tới lần khác nàng ta vẫn hành đại lễ.
"Đứng lên đi, ban thưởng ghế ngồi."
Ba người ngồi xuống, cung nữ phụng trà đến, trong lúc nhất thời có chút lạnh lẽo vì không biết phải nói gì, vẫn là Vĩnh Vương Phi bắt đầu.
"Hoàng hậu nương nương thật có phúc khí, long phượng thai ngụ ý là long phượng trình tường, chính là thiên đại điềm tốt, chỉ có nương nương mới có phúc khí như vậy, mới có thể vì hoàng thất sinh điềm lành." (Soái- Đào Quân Trang- 22/09/2018)
Ngọc Nương cười, nói: "Tứ tẩu tán dương làm cho Bản cung xấu hổ."
"Hoàng hậu nương nương phúc khí, đảm đương nổi chuyện nô tì tán dương."
Ngọc Nương nhìn Vĩnh Vương Phi một cái, kỳ thật là đang quan sát đối phương.
Nàng tự nhận mình không làm được như Vĩnh Vương Phi cho nên đặc biệt hiếu kỳ phản ứng của nàng ta.
Mà Vĩnh Vương Phi không hổ là người đa năng, bất kể là vẻ mặt nào cũng tốt, giọng nói cũng thế đều làm cho người ta cảm thấy nàng ta nói là thật tâm thành ý , không giả dối.
Thậm chí ngay cả Ngọc Nương cũng nhịn không được bị nàng ta mê hoặc , bất quá nàng còn giữ lại một phần thanh tỉnh, nàng còn chưa quên chuyện năm đó nàng bị người ta lừa ra ngoài phủ cùng với bắt cóc Tiểu Bảo, còn có chuyện Từ Yến thừa dịp nàng sinh mà ra tay, cùng với chuyện Vương Đức Phương sau lưng đều có bóng dáng nữ nhân này.
Ngọc Nương chỉ là hiếu kỳ nàng ta đến làm gì.
(Soái- Đào Quân Trang- 22/09/2018)
Ngồi một lát, Tiếu Kế Nhu cùng Kiều thị liếc nhau một cái, mở miệng cáo từ.
Hai người cũng không cần xem hài tử, chỉ là muốn mượn cớ rời đi, để cho Vĩnh Vương Phi không quấy rầy Ngọc Nương.
Đáng tiếc là Vĩnh Vương Phi không có ý muốn đi, Tiếu Kế Nhu chỉ có thể giả bộ không nhìn ra, nói: "Tứ tẩu, chúng ta đi nhanh đi, Hoàng hậu nương nương mới sinh cần được tĩnh dưỡng, chúng ta đứng lỳ ở đây quá lâu cũng không hay."
"Thất đệ muội cùng thế tử phu nhân đi trước đi, ta còn có chút việc muốn nói cùng Hoàng hậu nương nương."
Đã nói rõ ràng thế, Tiếu Kế Nhu cùng Kiều thị đi cũng không được, không đi cũng không được.
Ngọc Nương đưa cho nàng một ánh mắt không cần lo lắng, nàng mới cùng Kiều thị lui ra .
Đợi sau khi hai người đi rồi, Ngọc Nương đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Không biết Tứ tẩu tìm Bản cung có chuyện gì?"
Vĩnh Vương Phi khẽ mỉm cười, diễm quang hiện ra, hơi khàn giọng nói: "Nếu Hoàng hậu nương nương hỏi , nô tì liền không che che giấu giấu.
Từ lúc vương gia đi , nô tì làm quả phụ tất nhiên ít ra ngoài phủ, tuy là giữ đạo hiếu ba năm, nhưng Cảnh ca nhi, Hiền ca nhi sẽ trễ nãi không dậy nổi, cho nên nô tì muốn cầu hoàng hậu nương cho phép Cảnh ca nhi, Hiền ca nhi trở lại thượng thư phòng đọc sách."
Vì chuyện này?
Ngọc Nương nhịn không được nhìn đối phương một cái, Vĩnh Vương Phi nửa rủ mặt xuống thần tình cung kính, cũng rất thẳng thắn.
Liên tưởng hành vi trước kia của người này, Ngọc Nương cũng không dám đáp ứng: "Bản cung cũng không làm chủ được, phải bẩm bệ hạ.
Chờ bệ hạ trở về, Bản cung hỏi một chút?"
" Nô tì cám ơn Hoàng hậu nương nương trước ." (Soái- Đào Quân Trang- 22/09/2018)
Vĩnh Vương Phi cũng không ở lại, nói hết lời liền mở miệng cáo từ .
Đợi nàng ta đi rồi, Ngọc Nương đang suy nghĩ lần này sau lưng nàng ta có thâm ý gì không.
Thật sự là vì Vĩnh Vương Phi việc xấu loang lổ, Ngọc Nương mặc dù không thích quản chuyện bên ngoài, nhưng từ Tấn An đế cũng ít nhiều gì biết chút ít về Vĩnh Vương phủ.
Nghiêm túc mà nói Vĩnh Vương xưng phải là người rất có mưu lược, Vĩnh Vương phủ hơn phân nửa đều có bóng dáng nữ tử này.
Cho nên Ngọc Nương mới kiêng kỵ như vậy.
Cung yến đến tối sau mới tan, Tấn An đế về Khôn Ninh cung, Ngọc Nương đem việc này nói cho hắn.
"Bệ hạ, có phải nàng ta có mục đích?"
Tấn An đế khẽ hừ một tiếng, có chút mỉa mai: "Có thể có mục đích gì? Trẫm đã sớm nói, nữ tử này nếu là nam tử, khi đó đúng là đại địch, đáng tiếc là nữ tử.
Nàng không cần suy nghĩ nhiều, nàng ta không tạo nổi sóng gió gì đâu."
Đang nói chuyện, bà ɖú ôm tam bảo tứ bảo ôm tới.
Tấn An đế mặc dù ít ôm hài tử, nhưng có Tiểu Bảo cùng nhị bảo làm thí nghiệm.
Hắn cũng ôm tứ bảo, tam bảo rơi ở lòng Ngọc Nương.
Ngọc Nương có chút không tin.
(Soái- Đào Quân Trang- 22/09/2018)
Tấn An đế nhìn nàng nghĩ tới về sau nàng sẽ cùng Hà Uyển Ý có tiếp xúc, liền mở miệng chỉ điểm nàng: "Nữ tử này am hiểu sâu câu kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Vĩnh Vương chết, Vĩnh Vương phủ thiếu trụ cột, cho dù nàng ta có dã tâm thì cuối cùng cũng mất căn đỡ, mọi cách cũng vô dụng.
Mà nàng ta thập phần rõ ràng chuyện thái thượng hoàng cùng trẫm nghi kỵ Vĩnh Vương phủ, cho nên mới phải đóng cửa hơn một năm không ra, thứ nhất là vì giữ đạo hiếu, thứ hai cũng là vì đợi phai nhạt chuyện Vĩnh Vương từng làm.
"Hiện thời mượn thời điểm đi ra, hoàn toàn là vì nàng ta hiểu rõ lòng người.
hôm nay là ngày vui, nàng xưa nay da mặt mỏng, nàng ta nếu mở miệng, nàng cũng không phản bác, cũng đỡ phải nháo ra chuyện không vui, tổn hại không khí vui mừng.
Mà nàng biết trẫm tự nhiên cũng biết , nếu có thể làm xong, thì mục đích của nàng ta đã đạt thành hơn phân nửa, nàng ta đoán trẫm sẽ đồng ý ."
Ngọc Nương nghe xong nghẹn họng nhìn trân trối, nàng biết Vĩnh Vương Phi làm việc gì cũng không đơn thuần, lại tuyệt đối không nghĩ tới còn như vậy.
Tấn An đế đề điểm, nàng cũng ý thức được chuyện này nhìn đơn giản nhưng là vì Vĩnh Vương Phi đoán ra tất cả phản ứng cùng tâm tính của mỗi người.
Cho dù Tấn An đế không thích người Vĩnh Vương phủ thì Vĩnh Vương vừa chết , nàng ta là một nữ tắc cầu tới cửa, lại tiếp tục tính toán chi li ngược lại tỏ ra Tấn An đế không đủ độ lượng.
" Nàng ta mưu tính nhiều chỉ là vì cho hai đứa con trở lại thượng thư phòng?"
Tấn An đế khẽ vuốt cằm.
Thấy Ngọc Nương chần chừ, hắn nói: "Nàng cho rằng đưa hài tử vào cung học bài, thật chỉ là học bài sao? Ngoài cung cũng không phải không có đại nho, mà con cháu hoàng gia không cần dựa vào thi cử để giành tiền đồ, đọc sách hay không cũng không trọng yếu."
"Đây là vì sao?" (Soái- Đào Quân Trang- 22/09/2018)
"Triều đình vừa cho các vương gia về, tất nhiên sẽ không lại đi xây phiên.
Ở kinh thành, một vương gia bị phỉ nhổ còn không bằng một viên quan tam phẩm quyền thế.
Mà trẫm chính là vua của một nước, thiên hạ trẫm đứng đầu, Sâm nhi là thái tử, tương lai là người thừa kế.
Bất kể là biểu hiện với trẫm, hay ở cạnh Sâm nhi mưu một vị trí, thì đều là đường tắt, so với ngồi chờ chết thì hay hơn nhiều."
Ngọc Nương không ngậm miệng được, đợi tiêu hóa xong mới lại nói: "Vậy bọn họ cam tâm?"
Cam tâm mà nói tất nhiên là việc cùng là hoàng tử hoàng tôn, gặp gỡ không tốt đã không tốt, hiện thời không thể không cầu khẩn tới làm huynh đệ với Tấn An đế, mà Tiểu Bảo là hoàng tôn nhỏ tuổi ngược lại thành vị trí mọi người vây quanh.
"Không phải do bọn họ không cam lòng." Tấn An đế cong môi lên: "Người thông minh cũng sẽ lựa chọn cam tâm, tỷ như Hà Uyển Ý.
Còn nếu như không thông minh , không cần để ý tới."
Tấn An đế làm Ngọc Nương tim đập bịch bịch, nàng nhịn không được tiến đến phụ cận, hôn gò má hắn một cái.
"Bệ hạ, hôm nay thật anh tuấn."
Tấn An đế liếc nhìn nàng, xem nàng ỉu xìu , mới lại nói: "Lại tới trêu chọc trẫm, thật không nhớ lâu!"
Ngọc Nương hiểu lời này có ý gì, nàng đỏ mặt cúi đầu xem hai đứa bé.
"Bệ hạ, có phát hiện tam bảo cùng tứ bảo lớn lên càng ngày càng không giống nhau?"
Tấn An đế rủ mắt xác nhận sự thực.
(Soái- Đào Quân Trang- 22/09/2018)
Tam bảo ăn béo lên không biết lớn lên giống ai.
Tứ bảo vì ở trong bụng mẹ đã bị ca ca đoạt không ít dinh dưỡng, sinh ra so với ca ca nhỏ gầy không ít, lúc này mặt mày đã rõ ràng.
Giống Ngọc Nương nhiều, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, đôi mắt hạnh, miệng hồng hào.
Tiểu tứ nhi đặc biệt thích gặm tay, tam bảo ngủ say bé liền ôm quả đấm nhỏ gặm, có đôi khi gặm gặm liền ngủ luôn.
Đặc biệt nhu thuận nghe lời, quả thực khiến người ta đau đến trong tâm khảm.
Lúc này tiểu tứ nhi mở to hai mắt, sâu kín nhìn Tấn An đế, gặm quả đấm nhỏ cũng không khóc không nháo.
"Trường Nhạc lớn lên giống nàng, rất tốt."
*
Mà cùng lúc đó, trong Vĩnh Vương phủ Vĩnh Vương Phi cũng đang cùng hai đứa bé nói chuyện.
"Mẫu phi hôm nay vào cung đã thỉnh cầu Hoàng hậu nương nương, chắc mấy ngày nữa, các ngươi có thể trở về thượng thư phòng.
Còn nhớ lời nương nói không?"
Cảnh ca nhi , Hiền ca nhi đều không nhỏ , Cảnh ca nhi năm nay mười tuổi, Hiền ca nhi năm tuổi, tự nhiên có thể nghe hiểu.
Cho dù trước đó không thể hiểu, thì Vĩnh Vương chết, cùng một năm đóng cửa không ra để Vĩnh Vương Phi dạy bảo, họ cũng nên hiểu .
"Nhi tử còn nhớ."
"Nịnh nọt thái tử cùng hoàng bá phụ, nhưng không cần quá mức.
Thái thượng hoàng hiện thời còn ở Càn Thanh Cung, các ngươi nên đi thỉnh an thái thượng hoàng nhiều, nếu có thể được thái thượng hoàng cho một chút sủng ái, cũng đủ cho các ngươi hưởng thụ , nhưng là ngàn vạn nhớ kỹ đừng lướt qua các hoàng tử, nhất là thái tử." (Soái- Đào Quân Trang- 22/09/2018)
Hai đứa bé gật đầu, "Nhi tử biết rõ."
Nhìn hai đứa bé hiểu chuyện, Vĩnh Vương Phi trong mắt mơ hồ có lệ, chợt cười: "Kỳ thật nương cũng không muốn cho các ngươi sớm hiểu những chuyện này, nhưng hôm nay các ngươi không còn phụ vương , nương là nữ tắc chỉ có thể cố thủ vương phủ, chuyện bên ngoài hết thảy đều cần huynh đệ hai đứa gánh vác.
"Nương cũng không muốn cho các ngươi làm gì khác, đại trượng phu thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Thân tại hoàng thất, ngươi không tranh sẽ bị người quên lãng, thậm chí là khi dễ.
Những người khác động, nương nếu bảo hộ các ngươi bên dưới cánh chim, có lẽ tương lai các ngươi sẽ trách nương."
"Các con nhất định sẽ không để cho nương thất vọng."
"Nương cũng tin tưởng các ngươi có thể làm tốt."
Sau đó, Vĩnh Vương Phi bảo đầy tớ đem hai người lĩnh xuống, mới cho nha đầu hầu hạ đi vào phòng ngủ nghỉ ngơi.
Bốn phía rất yên tĩnh, Vĩnh Vương Phi ngủ không thích mở đèn, cho nên trong phòng ngủ mờ tối.
Chỉ có ở cửa có một chiếc để đi tiểu đêm chiếu sáng , chiếu không tới bên trong.
Vĩnh Vương Phi xem đỉnh màn, rõ ràng trước mắt là một mảnh mờ tối, nàng ta vẫn trợn tròn mắt xem .
Nàng ta nghĩ rất nhiều, lại tựa hồ không nghĩ gì, không biết qua bao lâu, nàng ta bỗng mệt mỏi cười một tiếng, đóng hai mắt lại..