Sủng Thiếp Ở Vương Phủ

Chương 167: Chương 164

Thật sự thì Hàn Chỉ nhi đã chết cùng thân nương trong trận chính biến năm nào.
Mà Hàn Chỉ Nhi hiện tại là mật thám Cao Ly phái tới Đại Kiền.
(Soái – Đào Quân Trang 23.06.2018)


Từ lúc thái tổ đánh bại Cao Ly quốc, Cao Ly cúi đầu xưng thần với Đại Kiền sử dụng niên hiệu chung, tiếp nhận sắc phong của Đại Kiền thành nước phụ thuộc.
Nơi đó nhỏ bé nhưng tình huống cũng khá là phức tạp , thường xuyên phát sinh chính biến, lại vì giáp ranh giới nhiều quốc gia cho nên rắc rối khó gỡ.


Bất quá đối với việc nội bộ, thường là Đại Kiền mặc kệ , chỉ cần ngươi là tiểu quốc thần phục với ta thôi.
Cao Ly vương vốn không tính động tới hai mẹ con Hàn Chỉ Nhi, không nghĩ tới mẫu thân chết theo chồng, nữ nhi cũng không sống một mình, mới có Hoa Lan Châu xuất hiện.


Vì vậy an bài nàng ta đến Đại Kiền tìm thân, cũng mượn tình cũ với Khánh Vương đứng vững gót chân là thành công.
Cao Ly từ trước đã hay dùng loại thủ đoạn này, mỗi năm tiến cống một nhóm nữ nhân tới Đại Kiền.


Phàm là có thể được xem trọng trong mắt người quyền cao chức trọng đối với người Cao Ly mà nói là ích lợi vô cùng.
Mặc dù Khánh Vương bây giờ chỉ là một tiểu hoàng tử, nhưng ai biết được sau này sẽ như thế nào đâu?
Hoa Lan Châu mạo danh đi đến Đại Kiền, đi đến cạnh Khánh Vương.


(Soái – Đào Quân Trang 23.06.2018) Khánh Vương cao lớn anh tuấn, tay cầm quyền thế, biết thương hương tiếc ngọc, Hoa Lan Châu tâm động.
Hơn nữa nàng ta tuy là mật thám, nhưng nàng ta không cần một chiêu hậu thủ, nên dần quên mất thân phận, chỉ lo cùng Khánh Vương phi tranh đoạt Khánh Vương.


Hoa Lan Châu được phong trắc phi, sinh hạ Thịnh ca nhi, nàng ta cảm thấy chỉ cần làm Khánh Vương cùng Khánh Vương phi nội bộ lục đục, về sau trong phủ là thiên hạ của nàng ta, vừa hưởng thụ lại hoàn thành nhiệm vụ chủ tử giao là Đứng vững gót chân, đúng vào lúc này đột nhiên có thư cho nàng , nói rằng chủ tử đã đem thân phận nàng nói cho một người.


(Soái – Đào Quân Trang 23.06.2018)
" Mới đầu ta không có ý định cùng đối phương liên thủ, trong thư chỉ nói để ta hiệp trợ, nhưng cũng không bắt ta phải vâng lệnh hắn ta, nhưng hắn ta lại lấy thân phận ta uy hϊế͙p͙ ta, ta liên tục từ chối, cho đến khi không từ được..."


"Ngươi hoàn toàn có thể nói việc này cho lão Thất." Không biết xuất phát từ loại tâm tính nào, Tấn Vương lại nói một câu như vậy.


Nghe nói như thế, Hoa Lan Châu sững sờ rồi cười nói: "Ngươi nghĩ rằng ta không nghĩ tới? Nhưng ta...!Các ngươi sẽ không cho rằng hắn thật tâm đối với ta chứ? Kỳ thật có đôi khi ta rất thương hại hắn, khi ta cùng hắn ở cùng nhau, hắn đều nghe ta nói về chuyện nương ta kể về nương hắn...!Hắn không biết những chuyện đó đều là ta tự biên tự diễn ..."


Hoa lan châu dáng cười rất kỳ quái, Tấn Vương không khỏi nhìn hắn.
"...!Nếu cho hắn biết ta lừa hắn , ta phỏng đoán người thứ nhất giết ta, chính là hắn...!Nam nhân tâm tư đôi khi rất kỳ quái...!Kỳ thật không chỉ nam nhân, có đôi khi nữ nhân cũng thế..." Hoa Lan Châu thần thái hoảng hốt tựa như sa vào hồi ức.


Vẻ mặt hết sức phức tạp, xen lẫn lưu luyến, phẫn nộ, thê lương, thậm chí là hồi ức oán độc.
(Soái – Đào Quân Trang 23.06.2018)
"Ngươi còn chưa nói cho bản vương, người liên lạc là ai."
Hoa Lan Châu phục hồi tinh thần nhìn Tấn Vương một cái: "Ta không biết rõ."


Ngừng tạm một chút, nàng ta lại nói: "Ta thật không biết rõ, nhưng ta biết hắn không đơn giản, bởi vì Phúc Hỉ là người của hắn.
Hắn cùng với ta liên lạc đều thông qua Phúc Hỉ." Phúc Hỉ có thể nói là từ nhỏ đi theo cạnh Khánh Vương, hầu hạ Khánh Vương hơn hai mươi năm rồi.


Tấn Vương sa vào trầm tư, hiển nhiên là đang nghĩ ai mới là người sau lưng.
Mà Hoa Lan châu toát ra máu tươi càng ngày càng nhiều, hô hấp cũng càng ngày càng dồn dập: " những gì nên nói ta đã nói xong , ngươi đừng quên chuyện ngươi đáp ứng với ta."


" Ta hy vọng ngươi có thể cùng những người khác nói lại một lần."
Nói xong những lời này, Tấn Vương liếc mắt với một gã thị vệ ra hiệu, liền xoay người.


Người này từ trong lòng móc ra một viên thuốc, bóp mồm, nhét vào miệng Hoa Lan Châu: "Tiện nghi cho ngươi , dược này thiên kim nan cầu, cho dù là người sắp chết cũng có thể cho nàng ta sống lâu nửa canh giờ." (Soái – Đào Quân Trang 23.06.2018)
*
Tại Càn Thanh Cung, sắc mặt Hoằng Cảnh Đế âm trầm ngồi trên ngai vàng.


Huệ vương cầm đầu vài hoàng tử, Tấn Vương cùng Khánh Vương không ở đây, mà sắc mặt An Vương trắng bệch, quỳ trên mặt đất.
" Mong phụ hoàng minh giám, có người vu oan nhi thần, nhi thần quả thật có sai người đưa thư tay cho Tiêu Tranh, nhưng tuyệt đối không có sai người bốn phía bán đề."


Hoằng Cảnh Đế không nói.


Huệ vương mở to đôi mắt đục ngầu, ở bên cạnh cười nói: "Lão Nhị, không phải là ca ca nói ngươi, ngươi nếu như quá túng thiếu, có thể tìm chúng ta những huynh đệ này mượn tạm cũng không phải là không thể, sao lại có tướng ăn khó coi thế, bạc của hạng mèo chó đều thu.


Ca ca thấy ngươi cũng thật không cẩn thận ."
Nếu ngày xưa An vương sẽ tranh cãi đến cùng.
Nhưng bây giờ ở khoa cử làm rối kỉ cương chính là đại sự, một khi sơ sẩy kết cục tranh đoạt hoàng vị.


An vương oán độc nhìn Huệ vương: "Đại ca ngươi đừng nói đệ đệ, loại sự này ngươi có thể cũng làm không ít, có cần ta kể ra đề năm đó học trò thái tử có bao nhiêu người ra không.
Họ đều đổi vận ..."


Huệ vương lập tức biến sắc, trả lời một cách mỉa mai: "Ngươi cho rằng người khác đều bẩn, thì ngươi sạch sẽ à..." (Soái – Đào Quân Trang 23.06.2018)
Hoằng Cảnh Đế tức giận , ở phía trên mắng: "Tất cả im miệng cho ta, các ngươi là đồ hỗn trướng! Uổng công là huynh đệ, uổng là người con..."


Hoằng Cảnh Đế phập phồng thở, Lý Đức Toàn gấp rút giúp thuận khí, lại đi bưng trà nóng cho uống.
Người phía dưới bịch bịch quỳ xuống, đều thỉnh Hoằng Cảnh Đế bớt giận.


Nhưng vấn đề là Hoằng Cảnh Đế sao có thể bớt giận, nhìn những người con này bên trong còn không biết có bao nhiêu động tay chân trong đó.
Vu oan, hãm hại, vu tội, chửi bới...


Hoằng Cảnh Đế hiện tại cuối cùng có thể minh bạch, năm đó vì sao phụ hoàng ông nhìn một đám huynh đệ họ bằng loại ánh mắt đó.
Cũng bởi vì tình huống như thế này cho nên Hoằng Cảnh Đế biết Huệ vương phạm nhiều sai lầm, có ngu xuẩn , có bị người giội nước bẩn.


Còn An vương hôm nay , còn có việc của Khánh Vương, có bao nhiêu người ở trong đó động tay chân.
(Soái – Đào Quân Trang 23.06.2018)
Thiên gia không có phụ tử! Thiên gia không có huynh đệ!
Chẳng biết tại sao, Hoằng Cảnh Đế chợt lóe qua câu nói như vậy trong đầu, khuôn mặt lập tức già nua hơn mười tuổi.


Lý Đức Toàn vẫn giúp Hoằng Cảnh Đế thuận ngực, cảm giác đầu đau, đau đến chán ghét.
Hoằng Cảnh Đế hít sâu vào ngụm khí, mới đè nén chán ghét, đang định nói cái gì, đột nhiên có một tiểu thái giám vào bẩm báo rằng Tấn Vương đến .


"Cho hắn đi vào." Hoằng Cảnh Đế cho vào, Lý Đức Toàn ly khai, bưng chén trà uống.
Qua chốc lát đã có thể khôi phục lại bình tĩnh .
Ngồi trên ngự tọa cao cao tại thượng, nhìn những khuôn mặt phía dưới gần ngay trước mắt, lại tựa hồ rất xa xôi.


(Soái – Đào Quân Trang 23.06.2018) Ông chứng kiến An vương bất an, Huệ vương hổn hển, Đại Vương trầm mặc, Vĩnh Vương tùy thời mà đợi, Lỗ vương nhìn có chút hả hê...!Một cỗ cao cao tại thượng bao trùm đông đảo chúng sinh, ông tựa hồ lại lần nữa trở là đế vương vô tình, không phải có cảm giác con cháu hậu bối vô cùng lo lắng cho phụ thân.


Tấn Vương đi đến, quần áo chỉnh tề, không một tia hỗn độn, bước chân trầm ổn, không nhanh không chậm, chỉ là ủng có nhiễm một chút bụi.
"Ngươi đi chỗ nào ? Trẫm bảo ngươi tiến cung, huynh đệ ngươi đều đến , ngươi lại chậm nhất."


"Nhi thần có việc." Vừa nói chuyện đồng thời Tấn Vương hành lễ luôn, không tính giải thích mình vì sao đến chậm.
Hoằng Cảnh Đế bị hắn chọc giận không nhẹ, cũng biết lão Ngũ trước đến giờ không quan tâm ông nghĩ như thế nào, sẽ không rảnh chọc ông không vui.


Hoằng Cảnh Đế hơi nhếch môi, muốn nói cái gì, Tấn Vương lại nói một câu, "Nhi thần có việc muốn bẩm."
" Việc gì?" Hoằng Cảnh Đế hỏi.
(Soái – Đào Quân Trang 23.06.2018)
Tấn Vương lại không nói lời nào , rõ ràng là không thích người bên cạnh quá nhiều, hắn không muốn nói.


Hoằng Cảnh Đế tức giận đứng lên mày khẽ nhoáng một cái, sau một khắc liền bắt lấy khuỷu tay Lý Đức Toàn.
"Cùng trẫm vào."
Đi bên tây phòng, Hoằng Cảnh Đế ngồi ở cửa sổ phía nam trên giường gạch màu vàng sáng có đệm, nhất tay : "Có chuyện gì thì nói đi."


Tấn Vương lại hỏi một câu không liên quan, "Không biết phụ hoàng dự định xử trí Nhị ca thế nào, rồi còn Thất đệ ra sao?"
Hoằng Cảnh Đế sững sờ, "Trẫm xử trí bọn họ thế nào cần phải nói cho ngươi?"
"Nhi thần mang đến một người, người này là..."


Tấn Vương đem chuyện Hàn trắc phi đại khái nói một lần.
Hoằng Cảnh Đế nghe xong lại giễu cợt: "Một nữ nhân cũng có thể đem hắn đùa giỡn mòng mòng, hắn đúng hảo nhi tử."


Khẩu khí không giống nói con mình, mà lại giống nói một ngoại nhân, Hoằng Cảnh Đế đối với Khánh Vương vẫn chán ghét, rất nhiều người đều không hiểu vì sao, chỉ có Tấn Vương hiểu một chút nguyên nhân.
(Soái – Đào Quân Trang 23.06.2018)


Tấn Vương không chút rung động: "Nhi thần hy vọng phụ hoàng đối với Thất đệ hạ thủ lưu tình, cho hắn một cơ hội."
"Ngươi sao lại xin tha cho hắn, ngươi cho là trẫm như đao phủ, lẽ nào hắn không phải là con trai trẫm?"


Tấn Vương ngẩng đầu nhìn hướng Hoằng Cảnh Đế, tuy là cũng không nói gì, nhưng trong mắt tràn ngập hiểu rõ.
Đúng vậy, ai cũng biết Khánh Vương bị người vu oan.
Chuyện hai ngày phát sinh Hoằng Cảnh Đế mãi đè xuống, cho đến hôm nay mới sai người gọi Khánh Vương, ý muốn ra sao, không cần nói cũng biết.


Hoằng Cảnh Đế là phụ thân, đồng thời cũng là một đế vương.
Đế vương sợ nhất cái gì? Trừ chết, đại khái chính là mất đi ngôi vị hoàng đế.
Phụ yếu tử cường, đặc biệt là đám nhi tử đều dã tâm bừng bừng, bất luận đế vương nào cũng sẽ sợ hãi.


Hoằng Cảnh Đế dùng mồi dụ , để vài con trai lưu lại kinh thành, nhận quan chức.
Dường như muốn xem xét ai có tướng thái tử, kì thực không phải là thế.
(Soái – Đào Quân Trang 23.06.2018) Tấn Vương hiểu rất rõ tâm tính Hoằng Cảnh Đế , cho nên chắc chắc Hoằng Cảnh Đế còn có hậu chiêu.


Hậu chiêu này lại là giết gà dọa khỉ, dùng nó cảnh cáo các vương gia đừng tự ý hành động, biểu thị công khai uy nghiêm.
Lấy tính Tấn Vương, hắn minh bạch hết thảy, cũng không làm.


Nhưng lần này Khánh Vương bị liên luỵ ở trong đó, Khánh Vương mặc dù hồ đồ bất lực, đến cùng đệ đệ nhiều năm hắn bảo hộ.
Ánh mắt Tấn Vương làm Hoằng Cảnh Đế nhớ tới một người.
Một người làm ông nửa đêm trăn trở trong mộng mị, thỉnh thoảng lại mơ về nàng.


"...!Thẩm Loan, ngươi đừng quên nàng ta làm sao để có thể hoài thai long tự, ngươi cho rằng nàng ta đơn thuần nhu nhược, kì thực..."
Nàng cũng không nói gì, chỉ dùng loại ánh mắt này nhìn ông.
Ở dưới cặp mắt này, ông thấy mình tự ti mặc cảm, bị nhìn thấu - - nàng ấy đều biết rõ.


(Soái – Đào Quân Trang 23.06.2018) Nàng ấy có tâm cơ, nàng biết tại sao nàng lại động tâm cơ, nàng biết trong lòng nam nhân có thói hư tật xấu, nàng cái gì cũng biết, nàng không quan tâm, nàng không để ý, có chết cũng không để ý.


Nếu nói là quan tâm điều gì đại khái chỉ người Thẩm gia mới có thể để cho nàng quan tâm, còn có hắn...
Hai ánh mắt chạm nhau, Hoằng Cảnh Đế run rẩy.
"Trẫm không làm gì hắn." Ban đầu âm thanh vẫn như thường, chợt có chút khí nhược xuống: "Bất quá cho hắn thủ hoàng lăng."


Tấn Vương gật đầu, lại nói: "Nếu lão Thất bỏ vợ, mong phụ hoàng không nên cản."
"Bỏ vợ, bỏ cái gì thê?" Chợt Hoằng Cảnh Đế hiểu ra: "Ngươi thật thích xen vào việc của người khác ."
" Phụ nhân trong nhà nhớ tới." (Soái – Đào Quân Trang 23.06.2018)


Hoằng Cảnh Đế lại giận , "Ngươi thật có tiền đồ! Một chút cũng không che lấp, đường đường là một thân vương, lại để nữ nhân cầm đầu."
Tấn Vương không để ý tới, chỉ nói là: "Nếu không còn việc gì, nhi thần lui ra ."
"Biến, cút nhanh lên!"
Vì vậy Tấn Vương liền cút .


Bất quá Tấn Vương không trực tiếp xuất cung, mà là đến chỗ Khánh Vương.
Khi Tấn Vương đến, trong cung không có bất kỳ thanh âm nào, Khánh Vương co rúc ở một góc, đại nam nhân lại giống như một đứa bé ôm đầu cúi gối.
"Ngươi gặp qua nàng ?"
"Ngũ ca, thực xin lỗi..."


"Ngũ ca thực xin lỗi, ta để cho ngươi thất vọng ." Khánh Vương ôm đầu, khóc thành tiếng, "Ta khốn kiếp, ta là đồ ngốc, ta là một bạch nhãn lang...!Ta suốt ngày đắm chìm trong buồn bã tự oán, ta cảm thấy toàn bộ người trong thiên hạ đều nợ ta , tất cả những ai tốt với ta đều là theo lý thường cần phải thế...!Ta chán ghét mình khập khiễng cùng nhỏ yếu, muốn có một ngày ta cường đại , có thể dứt bỏ hết thảy.


Kỳ thật không có, căn bản không có, ta có bề ngoài cường đại , kì thực nội tâm vẫn là hài tử năm đó chỉ biết ôm đầu trốn ở góc phòng khóc..."


Năm đó ở Kiền Tây Ngũ, Tấn Vương lại lần nữa nhìn thấy Khánh Vương, Khánh Vương giống như hắn nói vậy, ôm đầu trốn ở góc phòng khóc, thậm chí ngay cả khóc cũng không dám lớn tiếng..