Sủng Thiếp Ở Vương Phủ

Chương 159: Chương 156

Không phải là vấn đề có tiền đồ không, nên khi tiệc tan, ai cũng trở về.
Mặc dù Tấn Vương biết Tiểu Bảo rất thông minh, ngoài sức tưởng tượng của hắn, kể cả vấn đề phiền toái như thế Tiểu Bảo cũng giải quyết cực kỳ tốt.


Có thể làm người khác nhìn ra Tấn Vương phủ cùng trấn quốc công phủ trừ mối quan hệ phụ nhân và hài tử thì không có liên quan gì khác, nó lại cũng xoay chuyển để mối quan hệ bền lâu cùng trấn quốc công phủ tung ra bên ngoài.


Nếu như Tấn Vương thật sự mưu đồ đại vị thì cùng trấn quốc công phủ có chút dính líu thì đó chỉ sợ cao hứng muốn điên.
Nhưng Tấn Vương lúc này đặc biệt không vui, toàn thân đều tỏa ra hàn khí.
(Soái – Đào Quân Trang)


Tiểu Bảo lại muốn giả ngu, nghĩ nghiêng đầu chơi cùng Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt cũng ý thức được Tấn Vương đang có tâm tình không tốt, sợ muốn khóc không dám khóc.
Tiểu Bảo lập tức phát hỏa, xoay đầu lại trừng mắt Tấn Vương.


Nó là vì ai chứ? Được rồi, mặc dù nó thừa nhận mình cũng có mưu đồ cá nhân, nhưng nó cũng là vì cái nhà này.
Chẳng lẽ muốn giống như kiếp trước cả nhà ly tán, nó thành ma ốm, cả đời nằm ở trên giường, cha mới tráng niên đã bạc đầu, lạnh lùng xa cách người ngoài ngàn dặm?


Bất quá chuyện này cũng không thể nói, thậm chí nó dự định cũng không thể nói, nó đã lộ khá nhiều rồi, lộ nữa chắc thành yêu nghiệt.
Tiểu Bảo tiếp xúc quá nhiều người, cho nên nó cũng không thể xác định khi cha mẹ biết mình sống hai đời như yêu quái, thì đối xử với nó ra sao.


Mà thời khắc Tiểu Bảo ngây người, Tấn Vương híp híp mắt, duỗi tay đem nhi tử kéo đến, Ngọc Nương thấy tình thế không đúng, muốn ngăn nhưng không được.
Tấn Vương đặt Tiểu Bảo trên đầu gối, đánh cái mông nó pằng pằng pằng.


Ngọc Nương ngây người tại chỗ, Nguyệt Nguyệt sợ quá khóc lên.
(Soái – Đào Quân Trang)
"Ngươi cho rằng lão tử yêu thích ngươi thông minh xíu, lông đều còn kịp dài, liền làm náo động ..."
Tiểu Bảo bị đánh cũng ngốc luôn rồi.


Nó đường đường là thái tử Đại Kiền, kim tôn ngọc quý, từ nhỏ chỉ có nó đánh người khác, không có ai dám đánh nó.
Kiếp trước phụ hoàng cưng nó như trứng, hiện tại lại bị đánh , còn bị đánh vào mông nữa chứ.


Tiểu Bảo lòng đã tràn đầy không cam lòng cùng nghẹn khuất nãy giờ lại còn bị xỉ nhục, sao nó chịu nổi.
Hơn nữa nó trùng sinh rồi, tâm trí tựa hồ cũng nhỏ hơn rất nhiều, dù sao giờ nó khóc cũng không sao thế là nó khóc lên.
Thanh âm vang sáng, ngoài xe cũng có thể nghe thấy.


Vốn là xe ngựa chưa chạy xa, trước cửa cung cấm quân thị vệ đều nghe thấy.
Lại nhìn xe ngựa, là biết Tấn Vương điện hạ đánh hài tử? Bọn họ nhớ tiểu công tử Tấn Vương phủ lớn lên thật đáng yêu , sao lại bị đánh ? Chỉ là bọn họ đang nghĩ thì xe ngựa đã biến mất ở trong tầm mắt họ.


(Soái – Đào Quân Trang)
"Ngươi mới bao nhiêu , có thể tự vệ chưa? Ngươi không phải chỉ có một lần tiến cung, về sau ngươi lớn lên càng ngày càng nhiều lần tiến cung.


Bao nhiêu lần đó ngươi tránh thoát hết sao, hôm trước bản vương mới nói qua, bảo ngươi không được tự mãn, làm người phải khiêm tốn cẩn thận, ngươi đem lời bản vương nói thành gió thoảng bên tai hả?"
Ngọc Nương vốn muốn ngăn nhưng vừa nghe Tấn Vương nói, cũng biết không nên cản .


Tấn Vương nói cũng không sai, hiện nay cả nhà bọn họ ước gì rời cung cách xa xa , Tiểu Bảo đột nhiên biểu hiện như thế rất kiêu căng, chỉ sợ làm gai trong mắt người khác.


Ngọc Nương thích nhi tử thông tuệ hiểu chuyện, nhưng nàng càng sợ sẽ xảy ra chuyện gì, hiện tại nàng chỉ nghĩ, Tiểu Bảo cùng nhị bảo không cần quá thông minh, chỉ cần chúng có thể an an ổn ổn, thân thể an khang là được.
Nhìn Tiểu Bảo thút tha thút thít khóc, nàng nhào tới đoạt lấy Tiểu Bảo.


"Nó còn nhỏ như thế , chàng đánh nó làm gì!" (Soái – Đào Quân Trang)
"Nàng còn nó nói nhỏ? Nó cũng không còn nhỏ ." Nhỏ mà biết tự mình tìm vợ .


" Chàng không thể vì nó thông tuệ, thì cảm thấy nó không nhỏ, nó mới hai tuổi, nói cái gì bây giờ cũng không tốt, không phải cứ động thủ là được." Ngọc Nương nói có đạo lý, cũng không lớn tiếng hơn nhưng thực tế chứng minh như vậy lại hữu dụng , Tấn Vương không nói lời nào.


Nàng đem Tiểu Bảo ôm vào trong ngực, cởi quần nó xem, quả nhiên cái mông nhỏ sưng đỏ một mảnh.
Nước mắt Ngọc Nương lập tức rơi xuống , " Chàng còn ra tay nặng như thế..."
Tấn Vương đanh mặt, hắn có thể nói là hắn kỳ thật chỉ chụp nhẹ vài cái sao.


Mẫu tử hai người ôm nhau thút tha thút thít khóc, tiểu Nguyệt Nguyệt cũng thút tha thút thít , người không biết còn tưởng Tấn Vương đã làm chuyện gì thiên lý bất dung đấy.
"Trở về xoa dược cho nó, bản vương không cố ý ." (Soái – Đào Quân Trang)
Trong lúc nói chuyện, xe đã trở lại Tấn Vương phủ.


Ngọc Nương ôm Tiểu Bảo, để Ngọc Thiền ôm Nguyệt Nguyệt, không thèm để ý Tấn Vương, dẫn hai hài nhi tử đi vào .
Kỳ thật Tiểu Bảo đã hết khóc , đau quá ngược lại không đau, chỉ là cảm thấy mất mặt, trong lòng nhất thời không tiếp nhận được.


Sau khi trở về Xuân nhi cùng Thu nhi lại ngạc nhiên, vừa nghe nói Tấn Vương đánh Tiểu Bảo lập tức không lên tiếng .
Tâm hồn Tiểu Bảo bị thương buổi tối muốn ngủ cùng nương, Ngọc Nương để Ngọc Thiền đem hai bộ quần áo đến, dự định nghỉ ngơi ở đông sương.


Còn Tấn Vương, Ngọc Nương cũng không hỏi, tất nhiên là không biết trong chính phòng mặt Tấn Vương đen thui.


Rửa mặt xong lên giường Ngọc Nương giúp Tiểu Bảo bôi thuốc, Tiểu Bảo đỏ mặt, bàn tay nhỏ nhắn che cái mông không cho, còn nói dối là không đau , nhưng Ngọc Nương kiên quyết mở quần nó ra, mới lấy thuốc Phúc Thành mới đem tới giúp nó thoa lên.
(Soái – Đào Quân Trang)


Cái mông tiểu oa nhi như đậu phụ, Ngọc Nương bôi thuốc xong, thuận tay vỗ vỗ, mới nói tốt rồi.
Mà Tiểu Bảo mắc cỡ quá vội lăn đến trong giường , Nguyệt Nguyệt cười nó: "Tiểu Bảo ca ca đang thẹn thùng xấu hổ."


Tiểu Bảo chui đầu vào chăn, oán thầm: “ Đồ không có lương tâm , cũng không biết là vì ai nó mới bị đánh” .
Ngọc Nương đem nhi tử dưới chăn móc ra ngoài, giúp nó đem quần cùng xiêm y đều mặc tốt, mới cho hai đứa trẻ vào chăn đắp kín.
" Hai đứa nằm yên, nương kể chuyện xưa cho các con nghe."


Nàng cũng cất bước lên, trên giường nằm ba người, Nguyệt Nguyệt cùng Tiểu Bảo hai đứa nằm song song nhau, Ngọc Nương nửa tựa bên cạnh.
Nếu không phải nhị bảo còn nhỏ, buổi tối ngủ rất sớm, khi bọn họ trở về, nó sớm đã ngủ chứ không giường có ba tiểu oa nhi rồi.
(Soái – Đào Quân Trang)


Ngọc Nương lấy một quyển sách, bắt đầu kể chuyện xưa.
Lúc trước Tiểu Bảo nghĩ ra phương pháp đối phó Tấn Vương, buổi tối nó cứ dựa vào giường Ngọc Nương không muốn đi , liền bảo Ngọc Nương kể chuyện xưa cho nó nghe.


Nó nói không nghe chuyện xưa nó không ngủ được, Ngọc Nương mới có thói quen vào buổi tối dỗ Tiểu Bảo ngủ bằng cách chuyện xưa.


Ngọc Nương nói Tiểu Bảo từ trước đến giờ chưa từng nghe chuyện xưa, chủ quan mà nói rất có học thức thi nhân, có một ngày Lân nhi đến đây chúc mừng ai cũng cao hứng, duy chỉ có nó làm một bài thơ không đúng.


Sau đó Ngọc Nương liền nhìn Tiểu Bảo xem thứ Tiểu Bảo làm Duy nguyện hài nhi ngu lại đần độn, không tai họa không khó đến công khanh đọc một lần.
Kỳ thật Ngọc Nương cũng cảm thấy bài thơ này tới không đúng lúc, nhưng giờ nàng nghĩ ra việc khác tốt hơn là kể chuyện.
(Soái – Đào Quân Trang)


" Làm cha mọi người ai cũng đều hy vọng con mình thông minh lanh lợi, duy chỉ có hắn không hy vọng nhi tử quá thông minh.
Tại sao vậy chứ?"
" Tại sao ạ?" Tiểu Nguyệt Nguyệt mở to đôi mắt hiếu kỳ, hỏi.


Tiểu Bảo quẫn quẫn , còn giả bộ nghe rất nghiêm túc, đồng thời không muốn đếm xỉa đến ngốc nương cùng Nguyệt Nguyệt ngu xuẩn.
Tấn Vương vừa đến cạnh cửa, liền nghe bên trong có tiếng nói chuyện.
Hắn yên lặng đứng ở đó nghe một hồi, đến khi bên trong không có tiếng gì mới đi vào.


Trên giường, Tiểu Bảo cùng Nguyệt Nguyệt đã ngủ , Ngọc Nương còn tỉnh.
Giương mắt nhìn đã thấy hắn đến, ánh mắt hai người luân chuyển.
Tấn Vương có chút lúng túng, lấy tay che miệng, nhẹ ho một tiếng.


Ngọc Nương bỏ sách xuống, liền đứng dậy, Tấn Vương đi đến bên giường , nàng nắm lấy tay hắn, Tấn Vương thuận thế liền bế nàng lên.
Nàng vòng tay lên gáy hắn, có chút thẹn thùng: " Thϊế͙p͙ có thể tự đi."
Tấn Vương không nói gì, cúi đầu nhìn nhìn quần áo ngủ đơn bạc của nàng.


Trong phòng có đốt địa long, bên ngoài không đốt nên rất lạnh, Tấn Vương cũng không biết moi từ đâu kiện áo choàng quấn cho Ngọc Nương , liền ôm người đi mất.
Bao giận dỗ đều không tồn tại.
(Soái – Đào Quân Trang)14.06.2018
*
Mồng một tháng giêng, ngày đầu năm mới.


Bên ngoài trời còn chưa sáng, Tấn Vương liền thức.
Ngọc Nương mơ mơ màng màng hỏi hắn một câu, cũng không biết hắn trả lời thế nào, đêm qua hai người ngủ muộn, dù sao Ngọc Nương cũng cảm giác mình ngủ chưa bao nhiêu, Tấn Vương đã dậy.


Hôm nay phải vào cung tới điện Phụng Tiên giỗ tổ, tế xong, là đại triều hội.
Trường hợp này tự nhiên cùng nữ quyến không có quan hệ gì, nhưng hôm nay các mệnh phụ đều vào cung với hoàng hậu.


Ngọc Nương ở trên giường mè nheo thật lâu, đến khi Ngọc Thiền lần thứ hai lặng lẽ đến đánh thức , tiểu công tử đã dậy , nàng mới dậy.
Tấn Vương không phải là người mà, rõ ràng biết hôm nay là ngày mấu chốt, vẫn cầm thú cả đêm.
Cũng do nàng cự tuyệt không kiên quyết.


(Soái – Đào Quân Trang) Ngủ không ngon giấc, toàn thân đau nhức Ngọc Nương nghẹn một bụng khí đi ra ngoài, thấy Tấn Vương đã thu thập xong đang ngồi trước bàn , lúc này nàng trừng mắt đi qua.
Đáng tiếc nàng đang liếc, thấy Tấn Vương khẽ hí mắt, nàng rất không có tiền đồ đem khinh khỉnh thu trở về.


Lại hỏi Tiểu Bảo: "Con còn đau phải không?"
Tiểu Bảo lắc đầu.
Thuốc kia hiệu quả vô cùng tốt, khi đó xoa lên là hết đau rồi , buổi sáng nó vụng trộm nhìn một chút, cũng tiêu sưng rồi.
Dùng xong bữa sáng, cả nha tách ra hành động.
Tấn Vương đi vào cung, Ngọc Nương chậm một chút cũng không sao.


Tiễn Tấn Vương đi, Ngọc Nương lề mề mang Tiểu Bảo cùng Nguyệt Nguyệt ra cửa lên xe, ở trên xe nàng lại ngủ thêm một lát.
Nàng cố ý dặn đi chậm thôi , đợi khi nàng tỉnh ngủ bầu trời phương đông đã nổi lên màu trắng bạc, đúng lúc đến phiên xe bọn họ vào cung.


Lăn qua lăn lại một buổi sáng, chờ khi dùng tiệc xong xuất cung cũng đã xế chiều.
Tấn Vương đã xuất cung , cho người đến nói là hắn ở cửa cung chờ nàng.
Ngọc Nương cùng Khánh Vương phi đi đến Huyền vũ môn, không chỉ có Tấn Vương ở đây mà còn có Khánh Vương nữa.


Tạm biệt nhau, từng nhà lên xe, Ngọc Nương bị Tấn Vương ôm lên xe, đồng thời ánh mắt lại bị hấp dẫn lông mày không khỏi nhăn một cái.
Tấn Vương hỏi: "Như thế nào ?"
Nàng lắc đầu: "Không có gì." (Soái – Đào Quân Trang)


Chờ lên xe xong Ngọc Nương vẫn đang suy nghĩ cảnh vừa nàng mới chứng kiến, Hàn trắc phi lúc lên xe không cẩn thận lảo đảo một cái, Khánh Vương từ bên cạnh vội vàng đỡ.
Theo lý thuyết thì cũng không có gì, nhưng Ngọc Nương cảm thấy có chút không thoải mái.


Nàng nghĩ có lẽ vì mình cùng Khánh Vương phi thân thiết, mà Hàn trắc phi từng tổn thương Khánh vương phi.
Đồng thời, nàng không khỏi nhớ tới hai lần gặp Khánh Vương phi đối phương rất trầm mặc..