Đưa mắt nhìn xe Tấn Vương phủ rời đi, thế tử phu nhân Kiều thị mới ôm nữ nhi trở lại trấn quốc công phủ.
Thế tử Tôn Manh tiếp nhận nữ nhi, thấp giọng hỏi nàng: "Nàng cùng trắc Tấn Vương phủ nói cám ơn xong rồi hả?"
Tôn Manh vốn định tự đi nhưng nghĩ lại không nên tìm phiền toái, cũng không muốn khiến đối phương tăng thêm nghi kỵ không cần thiết, mới để thê tử mang nữ nhi đi.
Ý tứ biểu đạt cũng đủ , chắc hẳn Tấn Vương có thể thông cảm.
Hắn năm nay hai mươi sáu, từng có một đời vợ, đáng tiếc đối phương đoản mệnh , vào cửa chưa tới một năm liền mất.
Về sau Tôn Manh đi Giang Nam , ngẫu nhiên đi miếu dâng hương thì gặp Kiều thị, vừa gặp đã thương, sai người hỏi thăm thân thế đối phương, Kiều gia cũng là phú thương Giang Nam.
Tuy là nữ nhi thương hộ, thân phận có chút thấp, nhưng Tôn Manh cũng là người bị mệnh khắc thê, cũng không trói buộc lắm.
Tôn Manh hồi kinh thuyết phục người nhà, ngờ người làm mai tam sinh lục sính cưới Kiều thị.
Từ lúc thành hôn đến giờ hai vợ chồng ân ái, duyên vợ chồng hài hòa, cũng sinh được một nam một nữ.
Trưởng tử Tôn Tào, năm nay bốn tuổi, thứ nữ chính là Nguyệt Nguyệt , năm nay chưa tới ba tuổi.
Tôn Manh có thân hình cao lớn, mi cao mắt sâu, tướng mạo kiên nghị.
Mà Kiều thị thì khéo léo đẹp đẽ, nữ tử Giang Nam đặc biệt nhu hòa, khí chất uyển chuyển, dịu dàng.
Tôn Manh tay ôm nữ nhi, tay dắt thê tử, hướng tới một chiếc xe, bầu trời trăng sáng, tựa như tranh họa.
Đáng tiếc trong mắt trấn quốc công phu nhân, lại không vừa mắt.
Tôn Manh đưa Kiều thị vào xe, liền lên ngựa, hướng về trấn quốc công phủ.
Bên trong xe, trấn quốc công phu nhân chán ghét nhìn Nguyệt Nguyệt một cái, nói với Kiều thị: "Nữ hài nhi, sao dám động thủ đánh người, còn đánh hoàng tôn, chắc nghĩ nhà không đủ họa !"
Không chỉ trấn quốc công phu nhân, Kiều thị cùng Nguyệt Nguyệt, còn có Tào ca nhi.
Bất quá khi Tào ca nhi ở bên ngoài, nó biết mấy hài tử đánh nhau, sự tình đã kết thúc rồi .
Trấn quốc công phu nhân thể hiện sự chán ghét quá rõ ràng , Kiều thị cúi thấp đầu xuống, Nguyệt Nguyệt nằm trong lòng nương cũng co rúm lại , Tào ca nhi đã hiểu chuyện , dù muốn giúp muội muội giải thích, nhưng nó không mở miệng còn đỡ, vừa mở miệng tổ mẫu lại là trách móc nặng nề nương cùng muội muội, chỉ có thể im lặng không lên tiếng.
Cảm nhận được nữ nhi e ngại, Kiều thị trấn an bé một chút, nói với trấn quốc công phu nhân: "Nhi tức sau khi trở về chắc chắn sẽ dạy bảo Nguyệt Nguyệt, hài tử còn bé không hiểu chuyện."
"Nó không hiểu chuyện, ngươi là làm cái gì? !"
Tào ca nhi nhịn không được , nói: "Tổ mẫu, ngài cũng đừng trách muội muội.
Là tiểu công tử Tấn Vương phủ chủ động đánh nhau với tiểu công tử Lỗ vương phủ , cũng vì Châu Châu muội muội Khánh Vương phủ, muội muội không liên quan mà."
"Tào ca nhi, con đừng thay nương cùng nha đầu này giải thích.
Không phải nương ngươi không biết dạy con, về sau nếu chuyện như thế phát sinh nữa thì cho nó đến chính viện , ta tự mình giáo dục nó."
Vừa nghe lời này, Kiều thị vô thứ ôm chặt nữ nhi.
Nhi tử sinh ra vẫn chưa tới hai tuổi, liền bị bà bà đòi mất , nói là bà sẽ nuôi dưỡng nhi tử.
Nữ nhi khi sinh ra, bà bà không nói gì, nàng biết Nguyệt Nguyệt là nữ hài, nếu là con trai, tất nhiên cũng bị bắt đi .
Trăm thiện hiếu đứng đầu, làm nhi tức phải hiếu thuận trưởng bối.
Kiều thị biết bà bà nuôi hài tử, không phải vì bà đau lòng hài tử, chỉ là cố ý thế mà thôi.
Nàng cố nén chua xót, nhỏ giọng nói: "Nương, nhi tức sau khi trở về nhất định sẽ chỉ bảo Nguyệt Nguyệt."
Trấn quốc công phu nhân hừ một tiếng, không có nói nữa.
Rất nhanh họ trở về đến trấn quốc công phủ, Tôn Manh đón phụ thân trấn quốc công xuống ngựa, lại đón mẫu thân, đợi nhị lão đi rồi, mới đến cạnh thê tử.
Thấy thê tử thần sắc buồn bực, hắn hỏi: "Như thế nào ?"
"Nương nói, nếu ta không dạy nảo Nguyệt Nguyệt, sẽ đem Nguyệt Nguyệt đến chính viện.
Manh lang, Tào ca nhi đã để nương nuôi , nếu Nguyệt Nguyệt cũng thế, ta..."
Tôn Manh cầm tay thê tử, mày kiếm hắn nhíu chặt: "Nàng đừng sợ, ta sẽ không để nương đem Nguyệt Nguyệt đi ."
"Có thể không..."
"Tào ca nhi cũng sắp năm tuổi , chờ qua sinh nhật, ta đem nó đến tiền viện.
Nương để ta đi nói, nàng đừng lo lắng."
Trượng phu nói như vậy, Kiều thị cũng chỉ có thể nén lệ gật đầu.
*
Ngày kế tiếp, Hoằng Cảnh Đế hạ thánh chỉ đến Vương gia.
Chờ khi tin tức truyền tới, tất cả mọi người khϊế͙p͙ sợ.
Mà làm mọi người giật mình hơn là, Vương gia cứ tiếp chỉ, không có bất kỳ động tác gì khác, vô luận người ngoài hỏi thăm thế nào, người Vương gia đều nói năng thận trọng.
Trong lúc nhất thời ở kinh thành lời đồn đãi sôi sục, phần lớn đều là nghị luận chuyện Vương gia có nữ nhi sắp gả vào hoàng thất.
Họ tự nhiên ao ước Vương gia sắp phát đạt.
người hiểu nguyên do thì nảy sinh các loại ý niệm trong đầu.
Hoặc là nói Vương gia bị bức hϊế͙p͙, hoặc là nói Vương gia nhân chọn thật tốt, vốn là hôn thê Huệ vương thế tử , giờ lại làm thϊế͙p͙ lão tử, khiến người ta không thể lý giải .
Nói tóm lại, lời đồn đãi truyền đi đặc biệt khó nghe.
Vương gia nhân bị khổ không thể nói, Vương các lão cáo bệnh với Hoằng Cảnh Đế, đóng cửa dưỡng bệnh.
Vương gia trong một đêm nhạt nhòa đáy mắt, nhưng không thể nghi ngờ là tòa nhà Vương gia khổng lồ sắp ngã, tự nhiên sẽ có người thay thế thôi, triều đình tiến vào cục diện hỗn loạn.
Vương gia hiện thời an phận bất quá là muốn tránh đầu sóng ngọn gió thôi, không thể nào họ bị động để đánh mà không hoàn thủ.
Cái mùa thu hỗn loạn, xưa nay quan văn hai bên tiến công tiêu diệt nhau, phân mấy phe phái, trong đó lại có vô số người đục nước béo cò.
Các quan văn gây sự, tất nhiên võ quan cũng không vừa, vén tay áo hái mũ quan, có lần thiếu chút nữa đánh nhau, Hoằng Cảnh Đế phát giận mới yên tĩnh.
Cuối cùng Vương gia nguyên khí bị tổn thương nặng nề, Vương các lão thượng thư chấm dứt.
Vương gia đứng sừng sững ở trên triều đình vài thập niên cuối cùng ầm ầm sụp đổ, tự nhiên là có nhân tài mới xuất hiện, có khả năng bọn họ cũng sẽ trình diễn vở kịch tre già măng mọc, đến khi chạm vương quyền, rước lấy đại họa.
Bất quá sau việc này, phàm là làm quan đến lúc cực hạn, tất nhiên sẽ dẫn tới việc cắn trả, chưa từng có ai có thể kháng cự quyền lợi, tiền tài cả.
Mà ở trong triều hỗn loạn, không rõ, nhà các hoàng tử cảnh ngộ cũng khác nhau.
Từ lúc sau tết Trung thu, Huệ vương liền bắt đầu đóng cửa miễn tiếp khách, Vĩnh Vương cũng an phận, mà Huệ vương thế tử Triệu Tộ chạy vào cung càng chuyên cần.
An vương lại thay đổi tác phong, đột nhiên kiêu căng lên, chiêu hiền đãi sĩ bộ dáng, cũng bắt đầu có ý quan dân ẩn hiện.
Đồng thời còn có Tấn Vương, Tấn Vương làm một chuyện khiến mọi người nghẹn họng nhìn trân trối.Chuyên đó cùng An Khánh công chúa có quan hệ.
Nhắc tới An Khánh công chúa sẽ phải nói một chút về thân phận An Khánh công chúa là cô cô bệ hạ, mặc dù không phải cô cô ruột, nhưng trong đám huynh đệ trong tỷ muội của tiên đế, cũng cũng chỉ còn lại có An Khánh công chúa còn sống.
Thân phận tôn quý, bối phận lại cao, cho nên Hoằng Cảnh Đế bình thường cũng hậu đãi.
Trước kia An Khánh công chúa còn trẻ, cũng hiểu đạo lý, hiện thời cũng không biết là do lớn tuổi hồ đồ , hay ỷ thế hϊế͙p͙ người, làm ra việc khiến người chỉ trích.
Công chúa xuất giá, theo ấn chế là có phủ công chúa, mà phủ công chúa kiến tạo đều có quy chế.
Phủ An Khánh công chúa cùng bản thân công chúa đồng dạng quá xa xưa rồi, An Khánh công chúa hiện thời bảy mươi lăm tuổi, phủ công chúa là khi bà xuất giá năm ấy mời tám mà kiến tạo thành, đến nay đã hơn năm mươi năm.
An Khánh công chúa cùng phò mã đại hôn xong sinh con, nhi tử lại sinh tôn tử, tôn tử lại sinh chắt trai.
An Khánh công chúa sinh tốt, một mình bà sinh năm trai hai gái, còn chưa tính hai người tiểu thϊế͙p͙ của phò mã sinh nữa.
năm con trai lớn lên thành hôn, phân ra năm phòng, mỗi phòng là một chi, tiếp tục sinh sôi nảy nở hậu thế.
Dù sao cho tới bây giờ, An Khánh phủ công chúa chủ tử không dưới hai trăm người, nô bộc thì không cần phải nói.
Nhân khẩu không ngừng tăng, phủ đệ dù lớn, cũng không thể không muốn khuếch trương phủ.
Vấn đề là phò mã không có tiền đồ, mà hậu bối của An Khánh công chúa cũng không có mấy người có tiền đồ , chỉ trông cậy vào bổng lộc cùng lộc điền của An Khánh công chúa, lĩnh bạc ăn không ngồi rồi.
Bình thường vì duy trì thể diện đều cố trôi qua trong căng thẳng , phải làm An Khánh công chúa thỉnh thoảng tiến cung để có ban thưởng, mới gắng gượng đi qua, sao có tiền mua đất xây phủ .
Phủ công chúa có vị trí quá tốt, hàng xóm đều có tước vị, hoặc là quan chức phẩm cấp không thấp, người ta cũng không muốn dời nhà, không có biện pháp, phủ công chúa liền bắt đầu vô tình hay cố ý xâm chiếm nhà hàng xóm .
Ban đầu là chiếm dụng công cộng , tỷ như cách hai nhà có đường tắt, đường tắt không có gia đình nào sống, nên chiếm luôn đường.
Người khác tất nhiên là chán ghét , ai nguyện ý đâu, nhưng vấn đề là họ chiếm lại không phải chiếm nhà mình , nên cũng không đáng để đi đắc tội công chúa, nên đều nhịn xuống .
Cũng vì tước vị người làm quan nhiều nhấp nhô, không ít người bởi vì phạm sai lầm mà bị tước vị đoạt quan , nếu không tước vị phủ đệ tất nhiên là bị thu hồi.
Mỗi khi tới thời điểm này phủ công chúa là bận rộn nhất.
Đầu tiên là đẩy tường, cách vách tường viện bên trong nhà người ta, phủ công chúa từ bên ngoài khuếch trương xâm chiếm, cũng làm bí mật, lại không tham lam, một ngụm xơi tái nuốt trôi mảnh đất nên không khiến người ta phát giác ra.
Cứ như vậy vài thập niên, năm nay có gia đình mới được triều đình ban thưởng, lòng tràn đầy vui vẻ chuyển vào ở, vừa nhìn tòa nhà không lớn như vậy.
tòa nhà diện tích bị sai hay là Thánh thượng thưởng tòa nhà nhỏ?
Chủ nhân cũng trẻ , miệng còn hôi sữa, lúc này mới đi hỏi công bộ , công bộ đến cửa thăm dò, mới xác thực không đúng sự thật.
Nếu đã nháo ra, mấy nhà đã nghẹn một bụng khí khác cũng náo loạn lên, một hộ ở bên trái phủ công chúa, cùng phía bên phải cũng thế, tòa nhà diện tích lớn bị rút lại.
Đằng sau có ba hộ thảm nhất, trước cửa đường đi rõ ràng so với nơi khác hẹp hơn rất nhiều, bình thường xe ngựa ra vào đều không được.
Sự tình tuôn ra, toàn thành ồn ào.
Có thể làm thế sao?
Cứ như vậy mà làm, còn không phải là một ngày hai ngày phỏng đoán đã có người phát hiện ra , chỉ là trở ngại tùm lum nên không nói ra.
Công bộ đại khái cũng biết, bất quá là giả bộ hồ đồ, dù sao tòa nhà cũng không phải của mình trụ, nên tu thì tu, nên chỉnh thì chỉnh, còn không thì cùng bọn họ không quan hệ .
Sự tình phát sinh, An Khánh công chúa chống trượng đầu rồng tiến cung.
Đáng tiếc Hoằng Cảnh Đế bận việc chính vụ không thấy xuất hiện, Ngụy hoàng hậu chiêu đãi bà.
Ngụy hoàng hậu không rõ chi tiết, cũng nguyện ý nghe An Khánh công chúa khóc.
Cứ nhắc tới hứa hẹn, là ngậm miệng không đề cập tới, chỉ nói chuyện này không phải là chuyện một nữ tắc ta có thể quản , dù sao cũng liên lụy đến tiền triều.
An Khánh công chúa muốn gặp Hoằng Cảnh Đế, Hoằng Cảnh Đế ngày ngày vội vàng cũng là vì sợ mỗi lần cô cô tiến cung muốn ban thưởng, muốn tước vị.
Hoằng Cảnh Đế xưa nay luôn cảm thấy nhiều tử nhiều tôn là nhiều phúc, nhưng thế này ông thật muốn nói một câu, nuôi không nổi sinh nhiều làm chi.
Triều đình có thể quản lý công chúa, chứ nhi tử, công tử, tôn tử, chắt trai cả một đám người ai quản? Hoằng Cảnh Đế không biết ở trong lòng đã oán giận cao tổ bao nhiêu, để An Khánh công chúa tìm một nam nhân không có bản lĩnh nam nhân.
Triệu gia không phải là nuôi không nổi một nhà An Khánh công chúa, chỉ là không hợp quy củ, nếu làm như thế về sau còn không có quy củ .
Hoằng Cảnh Đế không gặp mình, An Khánh công chúa cũng coi như minh bạch hắn không để mình vào mắt , nếu bà tiến vào quan tài, con cháu hậu bối hết phúc phần.
Trước kia còn che che giấu giấu, nếu bà không còn.
Ai dám có ý coi thường bà? Dù xuất giá nhưng bà vẫn là công chúa, vẫn may trước mắt bà còn sót lại bối phận công chúa.
Nếu bình thường, người ta cũng tự nhận xúi quẩy thì thôi, nhưng trung dũng hầu không làm thế.
Trung dũng hầu năm nay bốn mươi mốt, trẻ tuổi có thể phong hầu coi như là hiếm thấy.
Dù sao người ta không dựa vào quan hệ, không a dua nịnh hót, mà là dựa vào bản lĩnh thật sự, vì triều đình lập được công lao mới có thể phong hầu.
Trung dũng hầu vốn là thủy quân Phúc Kiến, vùng duyên hải có hải tặc, làm dân chúng lầm than.
Triều đình mấy lần phái binh tiêu diệt đều không công mà lui.
Cũng do nhiều năm nay triều đình chủ yếu tập trung binh lực đều dùng trên thảo nguyên mà sơ sẩy bồi dưỡng thủy quân binh lực.
Mà đúng lúc này trung dũng hầu đột nhiên xuất hiện, ở Phúc Kiến đánh hải tặc không ngóc đầu lên được, hắn mang thủ hạ binh lực liên tiếp chiến thắng khắp nơi.
Quả thực chính ánh sáng trong đêm đen!
Trung dũng hầu thăng liền ba cấp, tổng binh Phúc Kiến thủy quân , mang quan binh tiêu diệt một vùng hải tặc.
Thậm chí đánh tới hải tặc Uy quốc, làm cho vài vị tướng quân Uy quốc cúi đầu cầu xin tha thứ của Đại Kiền, cũng bồi thường ngân lượng, hứa hẹn về sau chắc chắn nghiêm khắc quản chế , chuyện bỏ qua.
Thắng lợi truyền về, cả nước vui mừng.
Mà cảnh vui mừng còn rõ mồn một trước mắt, hiện thời để công thần chịu thiệt , sao có thể nhẫn tâm a!
Trung dũng hầu đi tìm Hoằng Cảnh Đế hai lần, Hoằng Cảnh Đế giao cho công bộ thượng thư .
Kỳ thật trong khoảng thời gian này Hoằng Cảnh Đế tuy là không gặp An Khánh công chúa, nhưng cũng không phải là không tìm cách.
Ông muốn công bộ lần lượt khuyên An Khánh công chúa chuyển phủ đến ngoài thành, triều đình ra bạc trùng tu phủ cho công chúa.
Hình như An Khánh công chúa cũng không chịu, An Khánh công chúa nói , phủ công chúa phủ xây ở ngoài thành , lẽ nào bà không phải là người trong hoàng gia?
Kỳ thật nói trắng ra , vẫn là cố kỵ một phần thể diện, nếu thật bị ném văng ra, An Khánh công chúa sẽ bị người ta cười.
Nếu không chuyển , trong hoàng thành cũng không có địa phương an trí .
Không có biện pháp, chỉ có thể hủy đi!
Dĩ nhiên là bày trên đầu Tấn Vương.
*
Biết Tấn Vương bị giao trách nhiệm này , Ngọc Nương ôn hòa cũng mắng chửi người .
Mắng công bộ thượng thư là con rùa đen khốn kiếp, mình không ra mặt, đổ lên đỉnh đầu Tấn Vương.
Mắng Hoằng Cảnh Đế không đau lòng nhi tử, định vứt bỏ danh tiếng Tấn Vương không để ý.
Cháu trai đi hủy nhà cô tổ mẫu, này không phải là khiến người ta phỉ nhổ Tấn Vương sao.
Như thế người ta sẽ không nói công bộ thượng thư không phải, cũng sẽ không nói Hoằng Cảnh Đế không phải, chỉ nói Tấn Vương lãnh khốc vô tình, không có tôn ti trưởng ấu, có làm trái luân thường.
Hoằng Cảnh Đế rõ ràng là đem nồi lọ nghẹ ném vào nhi tử, mấu chốt Tấn Vương không nhận không được.
Ngọc Nương lo âu, giúp Tấn Vương nghĩ vài biện pháp nho nhỏ.
Tỷ như giả bộ bệnh, lại bị Tấn Vương phản bác.
Sự tình muốn giải quyết cho xong, Tấn Vương cũng không có ý sợ.
Sự tình đã định, Tấn Vương chuẩn bị mấy ngày, định đi tới phủ An Khánh công chúa .
Hắn đến cửa , An Khánh công chúa biết hắn tới làm gì , bà cũng không muốn gặp.
Cha hắn từ chối bà, bà từ chối hắn, một thù trả một thù.
Tấn Vương đi ba lần, mới nhìn thấy An Khánh công chúa.
" Chuyện khác bản cung cũng sẽ không nói , nếu muốn dời phủ, trước bước qua xác bản cung." An Khánh công chúa tuổi già sức yếu, bất quá khí thế cùng giọng nói cũng không nhỏ, nhìn ra được là người trường thọ, phỏng đoán sống thêm mười năm nữa cũng không thành vấn đề.
"Bản vương hôm nay đến đây cũng không phải để dời phủ, bất quá ta muốn hỏi cô tổ mẫu đối với chuyện này dự định thế nào."
"Dự định? Bản cung không có ý định gì hết! Bản cung muốn hỏi một chút hoàng đế bệ hạ, có phải hay không không quan tâm ta là đại trưởng công chúa Đại Kiền, có phải định ép cô mẫu văng ra? Nếu như thế bản cung liền đi, không khiến hoàng đế khó xử."
An Khánh công chúa mở miệng gọi hoàng đế, là dùng bối phận áp chế Tấn Vương.
Mấu chốt ai dám nói ? Nếu nói, lấy tính tình An Khánh công chúa, bà dẫn một nhà lớn nhỏ đi trên đường cái khóc lóc, mặt mũi hoàng thất quét sạch .
"Xem nào cô tổ mẫu sao kích động thế , đã như vậy, bản vương trước hết cáo từ, ngày mai lại đến." Nói xong, Tấn Vương liền rời đi .
Hành vi cử chỉ của hắn khiến người ta không có gì có thể khiển trách , chỉ là không giải thích được, An Khánh công chúa cảm thấy không giải thích được.
Ngày kế, Tấn Vương lại đến.
Vẫn tái diễn cảnh hôm qua , nói một hồi An Khánh công chúa liền sa vào Kích động , Tấn Vương lại lần nữa rời đi.
Sau đó là ngày thứ ba, ngày thứ tư, cho đến năm ngày sau.
An Khánh công chúa không chịu nổi , "Tiểu tử ngươi đùa giỡn lão bà tử hả? Lại đến đây nữa bản cung không cho ngươi vào cửa !"
Vấn đề là An Khánh công chúa dám làm như vậy, nhưng trong phủ nam nhân khác không dám, phò mã chết sớm, nhưng An Khánh công chúa còn có năm người con trai, vô số tôn tử cùng chắt trai.
Áp chế ngoại thần cũng liền xong, nhưng Tấn Vương không giống người khác, bản thân hắn là hoàng tử, tương lai còn không biết tiền đồ như thế nào, bằng vào thân phận hoàng tử liền đủ chấn động .
Chung quy trong phủ cũng chỉ có An Khánh công chúa là hoàng tộc.
Tấn Vương bất động như núi hờ hững nhưng lại không gây cảm giác hắn thất lễ: "Bản vương cũng không phải là đùa giỡn cô tổ mẫu, bất quá là muốn cho cô tổ mẫu tỉnh táo, lại đến thương lượng chuyện này."
"Bản cung rất tỉnh táo."
Tấn Vương không nói gì, chỉ nhìn An Khánh công chúa.
Rõ ràng hắn một chữ cũng chưa nói, lại làm cho người ta thấy Nhìn một chút đi, ngươi lại kích động .
"Ngươi muốn nói cái gì liền nói, không cần phải để ý đến Bản cung tỉnh táo hay không, bình tĩnh không, nói xong liền biến, về sau đừng đến ."
Tấn Vương gật đầu, liền bắt đầu nói , "Cô mẫu đã bảy lăm, bản vương thấy tám lăm, chín lăm cũng không phải là không thể."
Nhắc tới điều này, An Khánh công chúa liền cười , xưa nay đắc ý bà nhất chính là bà trường thọ, trường thọ như bà còn có mấy người.
" Lòng người mạnh mẽ cũng có lúc cô mẫu tổng không chú ý đến, bản vương hiện thời đã là cha, cũng là có thể lý giải tâm cha mẹ, muốn che chở , giúp đỡ con cái nhưng chỉ có thể bảo hộ nhất thời, mọi phương diện cũng không rõ một ngày hài tử lớn lên, giương cánh bay cao, thời điểm đó vẫn còn cưỡng chế che chở, bất quá là bẻ gãy cánh chim, làm hắn từ một đại bàng bay cao bay xa, biến thành một con chim nhỏ núp trong ổ.
Nếu có một ngày, chim mẹ không ở đây, chim nhỏ thế nào?"
Theo lời Tấn Vương nói, An Khánh công chúa sớm đã sa vào trầm tư.
Phò mã không có tiền đồ, con trai cũng không có tiền đồ.
Đáng tiếc bà không bỏ được, cứ muốn như vậy trôi qua mà thôi, chỉ cần có bà một ngày, vẫn có thể đi qua.
Có thể bà trường thọ , có lúc cũng cảm giác mình mỗi sống một ngày đều là cùng lão Thiên vùng vẫy giành sự sống.
Bà sợ hãi, nhưng đã muộn .
Lời Tấn Vương nói , cũng không phải là không có người nói với bà, chỉ là khi tuổi bà càng lúc càng lớn, dần dần liền không có ai dám nói.
Không phải là sợ , chỉ là cảm thấy nói bà cũng không nghe, không ai biết bà thật hy vọng có người tự nói với bà .
"Khi ta còn bé có nghe phụ hoàng nói, cô tổ mẫu khi còn trẻ cũng thông tình đạt lý, tự nhiên biết rõ đúng sai.
Cô tổ mẫu oán giận phụ hoàng không gặp ngài, không biết rằng phụ hoàng không phải là không muốn gặp ngài, mà là phị hoàng không đành lòng nhìn ngài thương tâm.
Một bên là trưởng bối, một bên là công thần, thương ai cũng là không đúng cũng không đành lòng, cho nên ác nhân liền để tôn nhi làm.
Trước đó nói năng thất lễ, cũng có thể khó nghe, nhưng những câu từ đáy lòng, mong cô tổ mẫu có thể lý giải."
An Khánh công chúa trầm mặc không nói, sắc mặt lúc có sợ sệt, lúc có bừng tỉnh, lúc có hồi tưởng, phức tạp đến cực điểm.
"Cô tổ mẫu ngài nên biết, ngài không thể che chở mãi được, vì sao không buông tay cho vãn bối dốc sức làm.
Tình cảm không ma sát liền không có , chỉ bằng phần tình cảm này, phàm là anh em bà con cũng có thể làm, phụ hoàng sẽ không bạc đãi.
Là lúc nhóm biểu huynh mở ra ánh sáng môn đình, trên mặt sẽ rạng rỡ, chẳng lẽ không tốt hơn sao?"
"Có thể không - - "
( Bạn Tấn đã thuyết phục xong, Soái buồn ngủ quá 14:50 04/06/2018)
"Cô tổ mẫu lo lắng việc chuyển phủ công chúa, trên mặt ngài không ánh sáng? Kỳ thật điểm này không cần lo lắng, ngài sống cả đời ở phủ đệ này, phụ hoàng sao có thể nhẫn tâm đoạt đi.
Mà ngoài thành hoàn cảnh phức tạp, cũng không nên để ngài ở.
Cho nên phụ hoàng sai người ở chọn chỗ ở ngoại ô , tu sửa bên trong lại rộng rãi lại khí phái như phủ công chúa.
Chỗ này cũng giữ lại, muốn sống ở hoàng thành thì sống ở hoàng thành, muốn sống ở ngoại thành thì ở ngoại thành.
Còn chư vị anh em bà con, nếu có nơi thích hợp, bản vương đề cử một hai cũng không phải là không thể."
An Khánh công chúa bừng tỉnh, một hồi lâu thở dài nói: "Hoàng đế có tâm." Lại nhìn Tấn Vương, vẻ mặt có chút phức tạp: "Ngươi cũng có tâm."
Tấn Vương thẹn thùng.
Rất nhanh từ nơi này trở về Vinh hi viện.
Hắn lạnh lùng mãi, Ngọc Nương còn nghĩ không thành, trong lòng còn nghĩ tới phải như thế nào dỗ dành hắn, để hắn đừng nóng giận .
Nàng sờ bốn phía, sờ đến cạnh Tấn Vương, giả bộ thu thập bàn đất, rõ ràng bàn đất đã bị các nàng Lục Hy này nọ thu thập rất sạch sẽ , nàng di chuyển chén trà, giả bộ mình đang bận.
Trong lòng suy nghĩ , nếu hắn không nhịn được, thì mở miệng thế nào, đột nhiên thắt lưng bị ôm lên giường.
"Làm sao ngươi biết loại biện pháp này hữu dụng ?"
Hữu dụng? Đó chính là thành !
Ngọc Nương cười thẹn thùng: "Đều là làm nương, đại trưởng công chúa mặc dù lớn tuổi, cũng là nương.
con Trai con gái đều là khoản nợ, có được càng nhiều khoản nợ càng nhiều."
Thấy Tấn Vương cùng Tiểu Bảo đều nhìn mình, nàng giải thích: "Nương không cảm thấy Tiểu Bảo là khoản nợ." Rồi hướng về Tấn Vương : " Không phải là ta nói , là phố phường dân gian truyền thôi"
Dừng một chút, nàng lại nói: "Đối với nương khắp thiên hạ nương mà nói, nói về hài tử mới có thể khiến người động tâm.
Chỉ cần không nói lời rỗng tuếch, phù hợp thực tế, sẽ không phải quá khó."
Suy nghĩ xong thì tiến hành, cuối cùng bắt đúng tâm An Khánh công chúa.
Trên thực tế không có người ai ngu, có thành tâm, có dụng tâm thì cũng sẽ tới.
Cho nên người công bộ bị đánh ra, thậm chí kích động An Khánh công chúa phát ngôn bừa bãi, nếu muốn hủy phủ phải bước qua xác bà.
Cho nên Tấn Vương thành công.
Tấn Vương cùng Ngọc Nương nói chuyện đồng thời, An Khánh công chúa cũng ở trong phủ lẳng lặng suy tư.
Bà nghĩ rất nhiều, suy nghĩ cẩn thận, bà lại chống trượng đầu rồng trượng vào trong cung .
Lần này là đi tạ ơn .
Nghe nói, An Khánh công chúa tạ ân xong, còn sám hối sai lầm với Hoằng Cảnh Đế, đồng thời đối với sự khoan dung rộng lượng của ông mà cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Kỳ thật cô chất hai ngồi cùng một chỗ ngồi trò chuyện, cảm tình động đậy khóc một hồi, cũng không có gì, mấu chốt có mấy vị triều thần ở đây.
Mắt thấy cô chất hai người diễn vở trưởng bối từ, ái vãn bối hiếu thuận, đồng thời xuất hiện một người không thể khinh thường, đó chính là Tấn Vương.
Tác giả có lời muốn nói: này chương một hảo mập, thỉnh cầu cái dinh dưỡng dịch.
( Soái cũng muốn nói chương quá dài)
An Khánh công chúa là người rất trọng yếu, cho nên này một đoạn không thể thiếu, cảm giác nội dung vở kịch nếu là từ trong đoạn , mọi người hội nhìn thấy không biết nguyên cớ, cho nên cùng nhau phóng đi lên ..