Sủng Thiếp Ở Vương Phủ

Chương 128: Chương 125

Ngọc Nương ngáp một cái, một tay chống cằm, nhìn Tấn Vương dùng đồ ăn sáng.
"Ngươi đi ngủ đi." Tấn Vương bưng chén cháo lên ăn đã lần thứ ba nói thế.
"Đúng vậy trắc phi, ngài đi ngủ đi, có lão nô ở đây mà."
Ngọc Nương hiếu kỳ hỏi: "Điện hạ đi làm, ngươi cũng có thể đi theo?"


" - - "
Nói thật, sự kiện này Tấn Vương cùng Phúc Thành không có nói qua.
Bất quá Phúc Thành ở cạnh Tấn Vương vài thập niên, không có đạo lý hiện tại liền thay đổi.
Kỳ thật theo lý mà nói, Tấn Vương đi làm không thể mang đầy tớ đi theo.


Nếu mỗi vị quan đi làm đều tiền hô hậu ủng mà dẫn đầy tớ theo , thì nơi làm việc cũng không chứa nổi.
"Hắn không đi theo." Tấn Vương nói.
Ngọc Nương cho Phúc Thành một cái ánh mắt, có ý Ngươi nhìn ngươi đi, giống ta đều ở nhà ý tứ.


Phúc Thành trong lòng có chút ....!bất quá sự tình trong đó tự nhiên không thể tranh luận cùng Ngọc Nương, hắn đành không mở miệng nói chuyện.


"Ta cảm thấy bệ hạ thật sự là một người rất nghiêm khắc." Nói xong câu này, Ngọc Nương gấp rút nhắc lại: "Này là ý ca ngợi, ý nói là bệ hạ công việc nội bộ có kỷ cương, khắc kỷ tu thân..."


Tấn Vương gấp rút gật đầu bày tỏ hiểu ý nàng , nếu không còn không biết nàng sẽ giải thích bao lâu.


Ngọc Nương liền nói " Chàng xem đi rõ ràng là hoàng tử, bệ hạ hết lần này tới lần khác bắt mọi người phải đi làm tiểu quan, cả nhóm người phát cái bảng nội quy nhỏ, cho các ngươi đi làm đúng hạn vào giờ mão, không thể vắng mặt vô cớ.


Không chỉ như thế, xe cũng không thể ngồi, ngựa cũng không thể cưỡi, chỉ có thể ngồi kiệu hoặc là đi bộ.
Nhưng vấn đề là cỗ kiệu cũng có quy chế, không thể đi quá giới hạn.
Nhìn thước tấc đi, điện hạ cao như thế, cỗ kiệu này ta tính qua thì chàng ngồi ở bên trong tuyệt đối sẽ không thoải mái..."


Ngọc Nương phát huy tật xấu của phụ nhân thao thao bất tuyệt nói mãi.
Kỳ thật nàng cũng là lo lắng , từ hôm qua khi nàng xem hết quyển sách nhỏ kia, nàng liền sầu.
Cũng không chuyện khác, chỉ là cảm thấy ủy khuất Tấn Vương.


Tấn Vương chính là được hậu duệ quý tộc sinh ra, từ nhỏ chưa nếm qua khổ, nhận tội kiểu này.
Tiếp theo, điểm mấu chốt là khuôn phép quản chế quá nhiều, nàng sợ Tấn Vương không chịu nổi.
Hiện thời Ngọc Nương cũng biết Tấn Vương không về Tấn châu nữa, sẽ ở kinh thành, dưới mắt Thánh thượng.


Trước kia làm mưa làm gió đã quen , đột nhiên bị quản lý , khẳng định không thể quen.
Đặc biệt là Tấn Vương cái tính tình , nếu nháo lên...
Ngẫm lại, Ngọc Nương đã cảm thấy lo lắng kinh khủng.


Tấn Vương bật cười, rất muốn nói cùng nàng sách đó là người làm quan nào cũng đều có một bản , cũng không phải là Hoằng Cảnh Đế cấp riêng hắn, bắt hắn làm.
Nhưng hắn nhớ tới Ngọc Nương hình dung Hoằng Cảnh Đế khi nãy công việc nội bộ có kỷ cương, khắc kỷ tu thân...


Thân đế vương người người đều có tật xấu ,phụ hoàng hắn tuy cũng có rất nhiều, nhưng nghiêm túc mà nói ông là một vị hoàng đế tốt.
Không xa xỉ phô trương, không phân công gièm pha thần, đãi hạ nghiêm minh, tri nhân thiện nhậm, cung cần chính sự.


Ban đầu Tấn Vương chỉ nghĩ Hoằng Cảnh Đế đem huynh đệ bọn họ an bài lục bộ, còn chỉ cho bọn họ vị trí rất nhỏ, đại khái có muốn áp chế bọn họ, cũng có nghĩ xem bọn họ có đấu đá lẫn nhau , nhưng hôm nay hắn thêm một tầng suy nghĩ sâu xa.
Người có loại suy nghĩ sâu xa này còn có Tiểu Bảo.


Tối hôm qua nó ngủ cùng cha mẹ , cho nên sáng nay trời còn chưa sáng Tấn Vương dậy , cũng làm nó thức.
Tấn Vương đi luyện công buổi sáng, Ngọc Nương lò mò thu dọn đồ đạc, Tiểu Bảo cũng đi theo .
Lúc này nó đang ngồi trên ghế cao làm riêng cho nó, ăn sáng.


Ngọc Nương ăn không vô, cũng không trở ngại khẩu vị của nó.
Ngọc Nương ở bên kia cùng Tấn Vương thao thao bất tuyệt nói , bên này Tiểu Bảo liền bắt đầu động não suy nghĩ vấn đề .
Nghĩ ra manh mối Tiểu Bảo, xem ngốc nương mà giật mình.


Chẳng lẽ là người tâm tư đơn giản, nhìn vấn đề cũng khá đơn giản?
Tiểu Bảo lại có định hướng.
Rất nhanh Tấn Vương đã dùng xong bữa sáng , ra cửa , Ngọc Nương đưa hắn tới cửa, có chút lo lắng nhét cho hắn một cái màu xanh.


Cũng bảo cho hắn biết bên trong có điểm tâm, còn có chút thuốc viên giải nhiệt, hắn rất tự nhiên nhận lấy.
Những vật này đều là Ngọc Nương hỏi Lục Hy, rồi tự suy nghĩ mà chuẩn bị.


Đại khái chính là nghĩ Tấn Vương không có ai hầu hạ, lại đi làm, chỗ đó khẳng định là không có băng , buổi trưa không biết có ăn cơm trong cung không, nếu nóng lên, đói bụng không thoải mái , cũng có thể dùng tạm thời.


Ngọc Nương cho là Tấn Vương đi chịu khổ , trong miệng nàng mặc dù khen Hoằng Cảnh Đế anh minh thần võ, chính là minh quân đương thời hiếm có, kỳ thật trong lòng vẫn nghĩ ông làm cha quá xấu, như thế này chính là trách móc nhi tử nặng nề.


Tiểu Bảo đứng ở bên chân Ngọc Nương, nhìn Tấn Vương ánh mắt có chút đồng tình: "Phụ vương, người đi làm tốt nhé, sớm trở về."
Lấy trình độ trước mắt, nó cũng chỉ có thể nói ra câu an ủi như thế thôi.


Kỳ thật Tiểu Bảo muốn nói là thành đại sự người không câu nệ tiểu tiết, hiện thời chịu khổ trong tương lai đều sẽ biến thành thắng lợi ngọt ngào.
Chỉ là lời này nó không dám nói, không sẽ bị kéo ra ngoài hỏa thiêu.


"Đúng vậy, chàng sớm trở về, ta cùng Tiểu Bảo, ách, còn có nhị bảo đều chờ đợi chàng."
Ách, họ cho rằng hắn đi làm gì ? Lại cũng không phải là đi đánh trận!
Nghĩ như thế nhưng hắn chỉ có thể gật đầu liền đi .


Ra cửa sân, Phúc Thành lập tức nói: "Điện hạ, ngài cũng đừng nghe Tô chủ tử , vẫn là lão nô đi theo ngài, xe ngựa cũng chuẩn bị tốt , lão nô cũng không tin có ai quản ngài đi làm như thế."
Tấn Vương mặc quan bào màu xanh, cao lớn vững chãi, lại thanh nhã tuấn dật.
Hắn lắc đầu, "Ngươi nghe Tô chủ tử đi."


Sau đó Phúc Thành liền trơ mắt nhìn Tấn Vương nhấc túi, ra cửa đi làm , là đi bộ .
Tuy nói Tấn Vương phủ cách công bộ không xa, đi đường cũng chỉ một hồi chuông liền đến , nhưng đi bộ! Trong tay còn nhấc theo cái túi to!


Ai da uy, điện hạ nhà hắn chưa từng chịu tội qua, Tô chủ tử cũng thật biết hành người, mấu chốt là điện hạ còn thích nữa! Loại tình thú vợ chồng son Phúc Thành không hiểu , nhưng này cũng không trở ngại hắn xoay người đi phân phó người đi theo.


Điện hạ không cho hắn đi, cũng không nói không để cho người khác đi.
Vì vậy, Tiểu thuận tử liền dẫn theo một chiếc xe ngựa đi xa xa phía sau, theo Tấn Vương tới công bộ .


Hôm nay hắn đại khái sẽ mệt đây, có thể hoàng thành đại sự thì không câu nệ tiểu tiết, muốn làm một nô tài tốt, tự nhiên phải nếm trải khổ đau, mới hơn người.
Trời nóng,hè nóng thôi mà, Tiểu thuận tử không sợ!
*


Lục bộ nha môn đều ở cửa Chính Dương trong bàn cờ phố, không chỉ lục bộ, Quang Lộc tự, Khâm Thiên Giám, Thái y viện chờ cũng đều ở đây, mỗi phủ bộ ở một khu.


Đúng là giờ mão – giờ đi làm, trên đường đầy người vội vã mà đến , bởi vì mỗi phủ bộ rất gần nhau, cho nên trên đường cái cũng yên tĩnh không tiếng động, mọi người mặc dù bước chân dồn dập, nhưng rất có trật tự, chẳng hề hỗn loạn.


Thỉnh thoảng có thể thấy phía trước kiệu quan đột nhiên ngừng lại, hướng tới bên cạnh tránh đi một chút, không lâu sau liền kiệu quan khác vội vã đi qua.


Cỗ kiệu cũng phân thành ba bảy loại, lục kiệu là của quan tam phẩm, tứ phẩm trở xuống chỉ có thể ngồi lam kiệu, cho nên phàm là có lục kiệu đi qua, không cần nhìn biểu thị, thì lam phải tránh đi.
Ngày xưa trên con đường này đều duy trì trạng thái, quan mới nhậm chức không hiểu, kiệu phu cũng hiểu.


Còn những thứ không ngồi kiệu, chính là quan bé nhất , không cần người khác nhắc nhở, tự mình đi kế bên đường.
Hôm nay cũng là hiếm thấy có người chiếm giữa phố lớn,thấy kiệu mã cũng không tránh làm người đằng sau đều vì hắn mà trễ nãi.


Tất cả mọi người thật tò mò người này quả là cực phẩm, người làm quan phải chú ý thể diện, tất nhiên không thể đứng ở trên đường cái la mắng ỏm tỏi.


Đừng nói là bản thân họ, mà đầy tớ cũng không được phép, không được tổn hại hình tượng ( Thật là người của công chúng).
Vì vậy người đi về phía trước, quay đầu lại nhìn - -
Có vài người nhận biết người trong kiệu nên vội vã chắp tay, liền rời đi.


Nhưng trong lòng rất nhiều suy nghĩ hỗn loạn, tạm không nói gì.


Có người không biết , ngược lại quắc mắt nhìn trừng trừng, thấy đối phương có gương mặt tuấn tú, hơn nữa đối với mặt mình còn lạnh, cũng chỉ có thể ỉu xìu thu hồi ánh mắt, trong nội tâm căm giận cảm thấy xúi quẩy, dự định về sau gặp lại tiểu quan không hiểu chuyện này, nhất định cho hắn nếm khổ.


Tuy là đối với người này thì không quen, nhưng thấy người hắn treo chính lục phẩm bổ tử, nên ai cũng biết bất quá với cái chức này ở đây có rất nhiều tiểu quan như thế, nếu muốn gây khó dễ bất quá là giơ tay nhấc chân mà thôi.


Xa xa , một tiếng vó ngựa thanh thúy truyền đến, hộ tống đến còn có tiếng xe lộc cộc.
Loại thời điểm này, ở địa phương này, có thể ngồi xe đến nhất định không phải là kẻ đầu đường xó chợ.
Có không ít tầm mắt quan viên vén màn kiệu, bảo kiệu phu tránh đi.


Cách đó không xa ở giữa đường có một người vẫn như cũ giống cái đầu gỗ chậm rãi đi, trong nội tâm lại là tràn trề trào phúng.
Ngươi có bản lĩnh thì đừng nhường đường, chúng ta không cùng ngươi so đo, tự có quan lại quyền quý kia cùng ngươi so đo!


Người trẻ tuổi, chẳng lẽ không biết người làm quan trước nên vì mình, tính tình cũng phải thu lại nếu không muốn ăn khổ chịu tội!


Chỉ là còn không kịp nghĩ nhiều, đủ loại phức tạp tâm tư liền bị tiếng xe ngựa thắng gấp cắt đứt , chỉ thấy chiếc xe kia đột nhiên dừng trước một vị quan trẻ tuổi mặc quan bào màu xanh.
Lại nhìn kí hiệu trên xe rõ ràng là của Lỗ vương phủ .
Hách, chẳng lẽ là Lỗ vương điện hạ!
"Ngũ ca!"


Mở rèm, lộ ra mặt Lỗ vương đang giật mình.
Lỗ vương vốn muốn cưỡi ngựa không ngồi xe , nhưng phụ tá hắn nói với hắn hiện thời hắn là quan văn, quan văn phải ngồi kiệu, võ quan cưỡi ngựa chính là quy định, hắn ngày đầu tiên nhậm chức lại rêu rao khắp nơi, sợ có thanh danh không tốt.


Trên triều đình, quan văn mới có trụ cột vững vàng, võ quan bất quá là phụ gia, Lỗ vương vốn muốn lôi kéo quan văn , tự nhiên không thể không theo.
Lỗ vương phủ cũng chuẩn bị cho hắn cỗ kiệu, sau khi tiến vào ngồi Lỗ vương không chịu được nữa.


Hắn sinh ra là người cao trên ngựa lớn, cỗ kiệu chật chội nhỏ hẹp, hoàn toàn không tương xứng.
Bởi vì chuyện này hắn rất giận dữ, làm trễ nãi , mắt thấy sắp trễ , liền vội vã chọn xe ra cửa.


Lỗ vương cảm giác mình đã đủ cúi thấp thân , không nghĩ tới còn có người cúi thấp thân hơn hắn, Ngũ ca lại đi bộ mới ghê.(09/05/2018...Soái nhớ lần đầu tiên đi làm)
"Ngũ ca, Tấn Vương phủ sẽ không nghèo đến mức chiếc xe cũng không có đi? Nếu thật không có, đệ đệ đưa huynh một chiếc chính."


Tấn Vương không để ý hắn.
Lão Lục lắm miệng , cái gì cũng dám nói ra ngoài.
Mấu chốt là người càn quấy , hắn quấn mi, không chừng ngươi phải rơi xuống cục thịt.
Ánh mắt hắn thanh đạm nhìn Lỗ vương: "Bữa sớm ăn quá nhiều, cần tiêu thực."


Lỗ vương bật cười, muốn nói Tấn Vương sao trêu chọc hắn, nhưng vấn đề là mặt đối phương quá đứng đắn, hắn nhất thời cũng không biết nên nói như thế nào.Một cái kiệu đỉnh đầu treo màu lam dừng bên hai người cách đó không xa.
" Sớm thế."


Màn kiệu từ bên trong vén lên, lộ ra khuôn mặt An vương tươi cười.
Hắn nhìn Lỗ vương, lại nhìn Tấn Vương, "Sáng sớm hai vị đệ đệ liền ở chỗ này nói chuyện , tình cảm thật tốt."
Lỗ vương đang muốn đâm An vương hai câu, lại thêm một cỗ kiệu đỉnh đầu màu lam dừng lại.


"Nhị ca, lão Ngũ, lão Lục." Đúng là Vĩnh Vương, "Các ngươi đang nói cái gì đó? Thật xa đã nhìn thấy các ngươi ở giữa đường, ngó ngó đằng sau thử đã chặn bao nhiêu người, ta thấy hôm nay không ít người trễ đấy."
Tấn Vương quay đầu lại nhìn thoáng qua.


Vĩnh Vương nói chẳng hề khoa trương, đằng sau hai bên ngừng lại không ít kiệu, cũng không ít người buồn bực khó chịu vì bị ngăn ở đằng sau.
"Ta đi trước một bước." Tấn Vương vừa chắp tay, đi về phía trước .
Ba người xem bóng lưng hắn.


Vĩnh Vương hàm xúc không rõ nói một câu: " Lão Ngũ đang làm gì?"
Cũng không có ai đáp hắn, cỗ kiệu của An vương rất nhanh liền rời đi , tiếp theo là Lỗ vương.


Bất quá Lỗ vương có chút hối hận , không chỉ Tấn Vương, nhìn An vương cùng Vĩnh Vương, hắn không nên hành động theo cảm tình mà ngồi xe.
Nhưng hối hận cũng đã muộn rồi , hiện tại trở về không được.


Bên trong sơ tán, con phố lại khôi phục lưu thông, những quan viên khi nãy mỉa mai, cả kinh nửa ngày đều không ngậm miệng được, trên trán đổ mồ hôi lạnh.
Cái tượng gỗ, kẻ ngốc kia, tiểu quan...
Lại là Tấn Vương điện hạ!


Lão thiên gia, may mắn vừa mới nãy không có tiến lên trách mắng, không trách được có câu nói, tại đây trên đường, phải mở to mắt đóng chặt miệng, có thể khiêm tốn nhã nhặn thì cứ khiêm tốn nhã nhặn, bởi vì ngươi không biết thời điểm nào sẽ gặp quỷ.
Hôm nay thật sự là gặp phải quỷ !.