Sủng Thiếp Ở Vương Phủ

Chương 121: Chương 118

Xuân hạ luân chuyển, năm nay thời tiết kinh thành tựa hồ sớm vào hè nóng bức.
Hay là lòng người táo bạo, cũng là việc khiến người ta không kịp nhìn.


Hôm vạn thọ trong cung có nhiều biến chuyển, đầu tiên là Ngụy hoàng hậu bệnh cũ phát tác, long thể Hoằng Cảnh Đế bệnh nhẹ, kết hợp tình hình lúc đó, ai cũng có thể có cảm giác bất thường.


Nhưng sau đó lại cũng không có chuyện gì phát sinh, tựa hồ cũng chỉ là người lớn tuổi, không tránh khỏi ốm đau.
Long thể thánh thượng không khởi sắc, tình huống thế này các vương gia vốn nên về thái ấp cũng phải ngưng lại ở kinh thành.


Vào tháng năm,( Khi Soái làm chương này cũng vào một ngày đầy nắng của tháng 5,) trên triều đình đột nhiên náo nhiệt hơn, tấu chương tố cáo thái tử càng ngày càng nhiều .
Trước kia cũng không phải là không có người tố cáo thái tử, bất quá đều là trò đùa trẻ con.


Năm đó có chút ầm ĩ hơn lại được Hoằng Cảnh Đế cưỡng chế trấn áp, cùng với việc Tấn Vương phong phiên vương, mà dần dần yên lặng.


Những năm gần đây ý Hoằng Cảnh Đế dự định lướt qua thái tử truyền vị cho hoàng thái tôn càng ngày càng rõ ràng, mà thái tôn Triệu Tộ xác thực ưu tú, nên không có ai chú ý thái tử như thế nào.
nhưng những ngày gần đây lại thấy tật xấu của thái tử bỗng chốc nhiều hơn.


Đầu tiên là hành hung, rồi để môn hạ ỷ thế bán quan bán tước, vơ vét của cải, khiến triều thần bỗng chốc hồi tưởng đến chuyện năm đó thái tử ngu muội làm ra sai lầm, người trên triều đình tố cáo thái tử nhiều hơn.


Ban đầu Hoằng Cảnh Đế ngoảnh mặt làm ngơ, đối với sổ con dâng lên lại không trả lời, kích thích sự bất mãn càng lúc càng lớn, thậm chí có cựu thần đương triều liều chết can gián.


Hoằng Cảnh Đế cũng không có cách nào ngồi yên không quan tâm, cùng lúc đó Ngụy hoàng hậu tới Càn Thanh Cung quỳ xuống đất khuyên can.
Lấy thân phận mẫu thân phận thái tử thỉnh cầu Hoằng Cảnh Đế phế thái tử, Hoằng Cảnh Đế sau ba ngày, cuối cùng hạ chiếu phế thái tử.


Cả triều sôi trào, cuối cùng kết thúc gần ba mươi năm kiếp sống làm thái tử được phong làm Huệ vương.
Thánh chỉ ban xuống Huệ vương đi đến Càn Thanh Cung, phụ tử hai người ôm đầu khóc lóc nức nở, cảm động ghê gớm lắm.


Hoằng Cảnh Đế thậm chí nói Không phải là con bất lực, mà quả thật Đại Kiền này gánh nặng thật quá nhiều, trẫm sợ con mệt mỏi “.
Ai cũng đều biết rõ lời này kỳ thật chính là làm bộ, bất quá là tất cả mọi người đều không muốn nhắc tới chuyện phế thái tử.


Kỳ thật điểm chính là, các ngươi đem người gia thương yêu làm rơi xuống đài, còn muốn làm gì nữa, đều yên tĩnh chút đi, đừng không có việc gì lại tìm việc.
Dù sao cũng không ai ngờ tới chuyện phế thái tử lại dễ dàng như vậy, dễ quá hóa chột dạ.


Mà cùng lúc đó, còn có một người đang trong cảnh lúng túng, đó chính là hoàng thái tôn Triệu Tộ.
Theo lý thuyết, thái tử ở đây, không cần lập thái tôn, nào có chuyện thái tử và thái tôn cùng tồn tại, như thế chỉ khiến giang sơn xã tắc không yên.


Mà Thái tử ngu dốt, thái tôn lại thông tuệ hơn người, thái phó của thái tôn cùng thái sư của thái tôn đều đối với hắn tán dương có thêm, trong triều rất nhiều đại thần cũng coi trọng hắn.
Thái tử dưới tình huống như thế lập thái tôn tựa hồ là lựa chọn tốt hơn.


Vì vậy, Triệu Tộ mới mười bốn tuổi thành thái tôn.
Hiện vấn đề chính là, có thái tử, mới có thái tôn, thái tôn tất nhiên là trưởng tử của thái tử.
Nhưng hôm nay thái tử bị phế, thái tôn như thế thật khó xử lý?


Kỳ thật từ lúc Hoằng Cảnh Đế phế thái tử có nhiều đại thần đoán là thái tôn phạm vào điều bệ hạ kiêng kị, mới có việc phế thái tử, nếu không thì vì thái tôn, bệ hạ sẽ cố bảo trụ thái tử.
Nhưng trong đó liên luỵ quá lớn, ai cũng không dám liều nghị luận.


Hiện thời thấy thái tử bị phế, thái tôn còn có thể giữ được không, ai cũng không dám thêm suy đoán.
Không ngoài ý muốn, trong triều các triều thần đề tấu chương thỉnh Hoằng Cảnh Đế, để hoàng thái tôn thành thế tử Huệ vương mới phù hợp luân thường.


Trong đó tự nhiên cũng có người muốn bảo vệ thái tôn, đáng tiếc nó làm trái với cương thường, thứ hai cũng là vì người phản đối quá nhiều, cuối cùng bị đè ép hết.
Hoằng Cảnh Đế triệu kiến Thái tôn Triệu Tộ tại Càn Thanh Cung.


"Ngươi nên biết trước mắt đây là biện pháp ổn thỏa nhất."
"Tôn nhi minh bạch."
Không người nào biết được, những chữ này nói ra Triệu Tộ mất bao nhiêu tâm sức, sống trong giãy giụa cùng thống khổ như thế nào.


( Soái thấy thương bạn trẻ này...!Suy cho cùng từ chưa có gì gắng sức dựng xây sẽ thấy thành tựu đáng vui vẻ cỡ nào....!nhưng công sức đó đổ sông đổ bể, bỗng phút chốc sụp đổ, phải nói là lên voi xuống chó...!không vui là chuyện thường)


Hoằng Cảnh Đế gật đầu, khuôn mặt bỗng chốc như già hơn mười tuổi: "Ngươi là đứa trẻ ngoan , đáng tiếc thiên gia phải trải qua loại chuyện xấu này, mà trẫm già rồi, những hoàng thúc của ngươi tâm tư khác nhau, hoàng tổ phụ này là muốn bảo vệ ngươi, không muốn ngươi lại trải qua quá nhiều chỉ trích."


"Tôn nhi biết được, chỉ là hy vọng hoàng tổ phụ lúc tôn nhi rời cung về sau, hãy chú ý long thể, vạn mong ngài bảo trọng." Qùy trên mặt đất Triệu Tộ tựa như là vạn phần không muốn nói ra.


"Đứa nhỏ ngốc, ngươi cùng ngươi phụ vương xuất cung, cũng không phải là rời kinh thành, lúc nào cũng có thể hồi cung tới thăm hoàng tổ phụ cùng hoàng tổ mẫu ." Hoằng Cảnh Đế thở dài một hơi, vô lực khoát tay: " Ngươi đi đi."
Triệu Tộ lại gật đầu, mới chậm rãi đứng lên, chậm rãi lui ra ngoài.


Ở lúc xoay người bước ra cửa cung chỉ trong nháy mắt đó, tay Triệu Tộ đã hạ thủ nắm thành quyền, nửa khuôn mặt rủ xuống tràn ngập không cam lòng cùng mỉa mai.
Bảo vệ?
Bất quá là diễn sâu mà thôi.


Nếu là thật sự muốn bảo vệ hắn, sao phế đi cha hắn? Nếu là thật sự muốn bảo vệ hắn, hắn hảo hoàng thúc kia cũng không ở mãi trong kinh không đi.
Kỳ thật những ngày này Triệu Tộ đã suy nghĩ cẩn thận , rời đi đông cung, ngược lại đối hắn còn có lợi.


Có thể triệt để bỏ chuyện xấu, trước có thể tiến, sau có thể lui.
Đến cùng trong nội tâm vẫn chỉ là không cam lòng , rõ ràng hắn cách cái vị trí kia như vậy gần, gần đến mức như vật trong bàn tay, lại hết lần này tới lần khác bị túm xuống.


Xa xa là núi trùng điệp chập chùng, trước mắt là mái ngói lưu ly cao cao dưới ánh mặt trời, bắn ra tung toé kim quang, tượng trưng cho sinh tử - đoạt quyền thế cùng địa vị chí cao vô thượng.
Các hoàng thúc, hắn một người đều sẽ không bỏ qua!


Đứng trước điện trên thềm đá Càn Thanh Cung, Triệu Tộ ở trong lòng âm thầm thề .
*
Huệ vương mang một nhà chuyển tới Huệ vương phủ, trên triều đình lại lần nữa an tĩnh.
Cũng tiến vào tháng sáu, trong một năm đây là thời điểm nóng nhất.


Ngọc Nương xưa nay thể chất không chịu nổi khí nóng, hiện thời lại có hai người, vừa động là một thân mồ hôi, quả thực tựa như là xối nước qua.
Nàng muốn dùng băng, nhưng Lục Hy, Ngọc Thiền không cho, sợ nàng lạnh, bảo nàng nhịn thêm chút nữa, nhịn đến khi sinh ra là được.


Kỳ thật Ngọc Nương biết rõ các nàng lừa gạt mình cho qua , chứ sinh xong còn ở cữ , chờ tới mùa hè cũng qua .


Nàng nóng nảy, tính tình càng lúc càng lớn, thường ngày còn hiểu chuyện, ôn nhu tiểu ý, gần nhất cũng không biết là được Tấn Vương chiều thành quen , hay là đã mang thai tính tình bất ổn, nàng cắn Tấn Vương mấy lần, còn khó chịu ra mặt.
Lần đầu tiên, Tấn Vương kinh ngạc.


Kinh ngạc xong, thấy nàng chột dạ , cũng không đành lòng trách cứ.
Lần thứ hai, vẫn là kinh ngạc.
Nghĩ tới nàng bụng to, lại sắp sinh, cũng làm như không có gì phát sinh.
Có một thì sẽ có hai, tự nhiên còn có ba cùng bốn, sau đó là vô cùng lớn.


Ngọc Nương hiện tại càng ngày càng không sợ Tấn Vương , như tối hôm qua rõ ràng nóng đến khó chịu đến cực điểm, hắn còn đòi ôm nàng ngủ, Ngọc Nương nghiêng đầu liền cắn hắn một ngụm.
Cắn xong, Ngọc Nương cũng ngây người.


Vì cứu bồ cũng là vì chứng minh nàng cũng không phải là muốn cắn hắn, chỉ là đùa giỡn, nàng thuận sắc dụ Tấn Vương, sau đó Tấn Vương cũng bất chấp là thật hay giả cắn, sảng khoái một lần.
Từ lúc Ngọc Nương hoài thai, Tấn Vương không có làm gì nàng.


Hết lần này tới lần khác nàng lại tham ăn , chính là heo mập không còn dùng được, mặc kệ hắn, chỉ lo ngủ.
Kỳ thật cũng không phải là mặc kệ hắn, chính là thân thể không còn dùng được, nên muốn ngủ, đâu còn quản hắn.
Cho nên Tấn Vương tự xử.


Nên Ngọc Nương liền cùng hắn thương lượng chuyện dùng băng.
Tấn Vương không có sắc đẹp dụ dỗ, vẫn kiên định nói là sáng mai cho Lưu Lương Y đến nhìn rồi hẵng nói.
Phí nửa ngày thời gian, chẳng được kết quả tốt, Ngọc Nương cho hắn một cái lưng, thở phì phì ngủ .


Lưu lại Tấn Vương nằm nghĩ tới nàng lá gan càng ngày càng to , một mặt lại muốn nàng gan lớn mới tốt, trước kia được hắn dụ dỗ, hiện tại cũng không cần dụ dỗ , được lợi vẫn là hắn.
Tấn Vương cũng chậm rãi tiến vào mộng đẹp.


Tấn Vương là nói là làm , ngày thứ hai Lưu Lương Y liền đến .
Đến sau, trước bắt mạch bính an cho Ngọc Nương, mới nói: "Lão phu nghe điện hạ nói rồi băng có thể dùng , thoải mái nhưng không để lạnh, cái này trắc phi nương nương tự suy xét."


Ngọc Nương lập tức cao hứng , lại hỏi: " lúc sinh, lúc ở cữ có thể dùng luôn chứ?"
"Đều có thể dùng, đừng thân cận quá là được."
Ngọc Nương nhịn không được liếc mắt nhìn Lục Hy, lại cảm tạ Lưu Lương Y.


Chờ Lưu Lương Y đi rồi, nàng bận rộn bảo bọn nha đầu đi tìm băng, sau đó cuối cùng cũng được ăn một bữa không chảy mồ hôi.
Thậm chí còn ăn nhiều hơn nửa chén cơm, gần đây bởi vì quá nóng, Ngọc Nương ăn không ngon miệng .


Ăn trưa xong, Ngọc Nương mặc một thân váy áo đỏ tươi ( trời nóng chảy mở mà mặc màu đỏ tươi thiệt nóng mà) , nửa nằm trên giường gạch, tứ chi thoải mái mở rộng, bụng cao ngất.
Bên cạnh Tiểu Bảo đang nghiên cứu bụng nàng.


" Con đừng lúc nào cũng động tay, lẳng lặng ở trên thôi đỡ phải hù nhị bảo không dám động đậy."
Hai mẹ con gần đây thích chơi trò chơi, tìm nhị bảo.
Tiểu Bảo lúc nào cũng nghe Ngọc Nương nói động, nhưng đến cùng là động chỗ nào , nó không rõ lắm.


Một lần chính mắt thấy được cái bụng nhô lên cao cao của nương nó mới hiểu được là cái gì.
Nó cảm thấy rất thần kỳ, lẽ nào năm đó nó cũng như thế được nương sinh ra?


Chậm rãi lớn lên, từng chút lớn lên, cho đến khi có thể ngồi, có thể bò, có thể đi, có thể nói chuyện, dần dần có tư tưởng, trở thành một người hoàn chỉnh.


Đặc biệt là mình lại trùng sinh , Tiểu Bảo lại cảm thấy rất thần kỳ, mỗi lần đều có rất nhiều kỳ tư diệu tưởng, phấn khích không thôi, lại cảm thấy hoang đường.


Nếu là Tiểu Bảo học đạo, đại khái có thể minh bạch vì sao kiếp trước Hàn Giang tử lần đầu tiên thấy nó, sẽ nói nó cùng với đạo gia có duyên phận .
Bất quá nó cũng không công phu chú ý , nó cảm giác nhị bảo đá nó .


Đúng vậy, nhị bảo, Tiểu Bảo cố chấp cho rằng trong bụng Ngọc Nương chính là nhị bảo.
Thậm chí tự tiện đặt tên luôn.
Nó lúc nào cũng chỉ bụng Ngọc Nương gọi nhị bảo, không đếm xỉa đến việc Tấn Vương dặn dò đó là muội muội.
Muội muội cũng là nhị bảo, là Tiểu Bảo trả lời.


Vì vậy Ngọc Nương chỉ có thể để con trong bụng gọi là nhị bảo, vì thế nàng thậm chí cùng Tiểu Bảo thảo luận qua: "Nếu như em gọi là nhị bảo, con liền được đổi tên ."
"Thay đổi tên?" Tiểu Bảo, bi bô hỏi.
"Đổi thành Đại bảo a.


Con nếu là gọi Tiểu Bảo, liền thành em trai nhị bảo, con muốn làm đệ đệ sao?"
Tiểu Bảo không bị lừa đâu, nên biết nó sống hai đời rồi, nó thập phần kiên quyết nói với Ngọc Nương: "Không có Đại bảo, chỉ có Tiểu Bảo.
Trong bụng gọi nhị bảo, về sau là tam bảo tứ bảo."


Một tuổi rưỡi , sao có thể biết đếm số.
May Ngọc Nương chú ý nhiều chữ Bảo , ngược lại không có chú ý nhi tử kỳ quái .
Cũng may nhóm Lục Hy đều không ở đây, Tiểu Bảo nhẹ thở ra một hơi, nghĩ thầm về sau phải ngàn vạn chú ý.


Nương ngốc dễ gạt , nếu là trước mặt phụ hoàng, là tuyệt đối không gạt được .
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến .
Tấn Vương từ bên ngoài đi tới, hắn mặc một thân cẩm bào màu đen, tà áo cùng ống tay áo đều dùng kim tuyến thêu hoa văn phiền phức.


Trong ba tầng ngoài ba tầng , vừa nhìn chính là mới vừa từ trong cung mới trở về.
Trên trán mồ hôi đổ, làm cho người ta cảm giác nóng hổi .
"Nóng lắm không? Ta bảo nha đầu cầm xiêm y đến, cho chàng thay đổi." Ngọc Nương ngồi dậy, dự định xuống giường Tấn Vương đè lại.
"Ngươi ngồi đi, ta đi tắm."


Theo tiếng nói chuyện, Phúc Thành cùng Lục Hy đều vào.
Phúc Thành cùng Tấn Vương tiến vào nội thất, nhóm Lục Hy chuẩn bị nước.
Không lâu sau, Tấn Vương đổi trường bào khác trở về, đi đến giường ngồi xuống, cũng không nói chuyện.
Vừa nhìn Tấn Vương thế này, chắc là trong cung bị chọc tức.


Ngọc Nương cũng không biết khuyên như thế nào bảo Lục Hy đi trước bưng nước băng đến.
Trong kinh mỗi khi đến ngày nóng rất thịnh hành món ăn bình dân này.
Chính là mài băng, cắt trái cây theo mùa, sau đó lại xối thượng sữa đặc hoặc mật ngọt lên.
Ăn mát lạnh , ngon miệng, giải nhiệt.


Đáng tiếc Ngọc Nương không thể ăn nhiều, mỗi lần cũng chỉ dám ăn vài ngụm, sau đó còn dư lại đều tiện nghi cho Tấn Vương .
Vốn Tấn Vương không thích ăn ngọt, thấy Ngọc Nương tham ăn , ăn hai lần rồi thuận miệng, từ đó xếp loại có thể đặt tới trước mặt hắn .


Hôm nay trong chén băng là quả mâm xôi cùng cây mơ, là món Ngọc Nương thích nhất, còn có một loại quả nàng thích nữa là dưa lạnh.
Nhỏ nhỏ , hồng nộn tươi đẹp kết hợp với quả mâm xôi cùng cây mơ tưới sữa đặc, là bốc khói trắng băng vỡ, bên cạnh còn thả chút đậu đỏ làm đẹp.


Cây mơ dùng mật ngâm tí qua , ăn chua chua ngọt ngọt, nhưng cũng sẽ không quá mức.
Ngọc Nương chỉ cần nghĩ tới mùi vị đó, nước miếng liền nhịn không được tràn lan lên.
Đồng dạng tràn lan còn có Tiểu Bảo, hai cặp đen đen con mắt, đều nhìn Tấn Vương.


Trong khoảng thời gian ngắn, Tấn Vương có loại cảm giác không đành lòng hạ thìa.
Hắn đem chén đẩy trên bàn con , Ngọc Nương lập tức mặt mày cười rộ lên: "Điện hạ tốt nhất ."


Lời nói vuốt mông ngựa, Tiểu Bảo có thể nói không nên lời với phụ hoàng làm nũng, nó tạm thời còn chút bất lực, nhưng đối với nương làm nũng, nó lại là sớm thuần thục.


Nó kéo tay bưng chén ngọc lưu ly đang múc thức ăn đưa vào trong miệng của Ngọc Nương, tay mập chỉ chỉ: "Tiểu Bảo cũng ăn." Ánh mắt có thể đem người xem chảy nước .
Ngọc Nương bị băng trong miệng làm tê tê, nói với nhi tử: "Tiểu Bảo không thể ăn, sẽ lạnh."
"Nương cũng không thể ăn, lạnh nhị bảo."


Ngọc Nương cố gắng thuyết phục nhi tử: "Không lạnh , nương ngậm trong miệng chờ nó tan mới nuốt xuống." Nếu không nàng cũng không để băng trong miệng.
"Tiểu Bảo cũng ngậm , chờ nó tan , lại nuốt vào ."
Tiểu Bảo càng ngày càng không dễ dụ , cũng mạnh miệng.


Ngọc Nương rất bất đắc dĩ, đành thương lượng: "Vậy thì cho con ăn một ngụm nhỏ?"
Lần này Tiểu Bảo rất cảnh giác, "Một ngụm, một ngụm, lại một ngụm."
Cũng chính là ba muỗng.
"Không được, quá nhiều , chỉ có thể một ngụm."
"Một ngụm, lại một ngụm."
"Chỉ có thể một ngụm.".