Sủng Thiếp Ở Vương Phủ

Chương 119: Chương 116

Trong tẩm điện của Càn Thanh Cung đèn đuốc sáng trưng, nhưng không khí ngưng trệ , thậm chí có thể nghe được tiếng mồ hôi rơi trên mặt đất.


Lý Đức Toàn không ở trong phòng có chút xíu lại phát sinh chuyện lớn, vừa nghe nói có người hạ độc Hoằng Cảnh Đế, thuốc kia đã bưng đến trước mặt , Lý Đức Toàn liền quỳ xuống .
Hôm nay không cần biết sự thực như thế nào, tra ra hay không tra ra là ai ra tay, người hầu Càn Thanh Cung đều chạy không thoát.


Xử lý tốt một chút còn có thể có vài người sống sót, không thì phải kéo ra ngoài xử trí .
Đứng mũi chịu sào chính là Lý Đức Toàn, hắn là thủ lĩnh của bọn thái giám bên cạnh Hoằng Cảnh Đế tất nhiên là chạy không thoát, nên cũng không trách hắn sợ đến như vậy.


Khoanh chân ngồi ở trên giường rồng sắc mặt Hoằng Cảnh Đế thật khó để phân tích, bỗng râm bỗng nắng, nhưng tức giận là tất nhiên có rồi .


Hắn còn sống khỏe mạnh, có thể đi đứng, đã có người dám đối với hắn hạ độc thủ, nếu như lúc nãy...!thì giờ chỉ sợ xương cốt đều bị nuốt hết .
"Tra, tra ngay cho trẫm!"
Không ai dám động đậy, Lý Đức Toàn từ trên mặt đất bò dậy, đi ra bên ngoài.


Vừa mới đi hai bước, lại bị Hoằng Cảnh Đế gọi lại .
"Phong tỏa tin tức, xem vài đứa con tốt của trẫm một chút, xem bọn họ có phải hay không đều mưu đồ hại trẫm chết."
" Vâng."
*
Đêm lạnh như nước, trăng sáng treo cao.


Ánh sáng rơi xuống, bị tầng tầng thành cung cắt vặn vẹo, trở thành âm trầm đen tối.
Bình thường khi không có chuyện gì làm, ban đêm thật không có ai dám trong cung đi lại.


Hoàng cung thật sự quá dài , bên trong không biết đã chết bao nhiêu người, rất nhiều chuyện ma quái truyền ra, kể lại khá đáng sợ , ai cũng không dám tìm kích thích.
Mà trong cung vào ban đêm cũng không cho người tùy ý đi loạn, bị bắt là bị quy thành gian tế hoặc thích khách.


Mà hôm nay thật hiếm thấy, cấm quân thị vệ tới tới lui lui mấy chục lần , cung nữ thái giám nằm trong phòng cũng có thể nghe tiếng bước chân bên ngoài.
Đã biết là đại sự.
Lại im lặng không dám lên tiếng, rất sợ họa từ trên trời rơi xuống, dùng chăn mền che kín đầu, xem như đang nằm mơ.


Ngọc Nương ăn một ít mì, thể xác và tinh thần thoải mái.
Tiểu Bảo cũng ăn no , nó ăn non nửa tô mì, còn lấy từ phần của Tấn Vương hai cái trứng ăn.
Lòng đỏ trứng ăn rất quá ngon , hương vị ngọt ngào , cho nên tuy là có chút tanh, nhưng Tiểu Bảo vẫn thấy ngon .


Nó quyết định về sau sẽ không oán giận nương vì không cho nó ăn lòng trắng trứng, bởi vì lòng đỏ trứng mới ngon.
Ăn ngon no bụng, Tiểu Bảo ợ một cái, nhìn Tấn Vương bắng ánh mắt có chút áy náy.
Lòng trắng trứng ăn không ngon, không có hương vị , đều cho phụ hoàng ăn.


Tấn Vương là lần đầu tiên phải ăn chống đói bụng, mỳ ngon nhất, mấu chốt cũng có thể là do hắn đói.
Hôm nay uống cả ngày rượu rồi còn gì.
Một nhà ba người ăn xong mì, trong lòng suy nghĩ làm thế nào mới có thể tiêu thực , trong sân đột nhiên vang lên tiếng bước chân.


Nghe tiếng cửa cung mở ra “két”...!Cùng với tiếng nói chuyện , tiếng mắng chửi, không lâu sau thì những âm thanh này hóa thành tiếng bước chân, thẳng hướng bên này mà đến.
Nơi này là mô hình nhỏ của một cung điện, phân ra chính điện cùng hai thiên điện.


Chính điện là Tấn Vương phi ở, theo lý Tấn Vương cũng là ở chỗ đó , hai thiên điện là Ngọc Nương ở cùng Tiểu Bảo, Từ Trắc Phi với Liễu trắc phi.
Trong cung điện tất nhiên là có cung nữ thái giám, chỉ là Ngọc Nương không có dùng, vương phi cùng hai trắc phi cũng thế.


Đều không phải là người ngu, tự nhiên biết rõ khẳng định xảy ra đại sự , ở tình huống không rõ ràng thế này, ai cũng không dám cầm mạng nhỏ ra đùa giỡn.
Thời điểm trước Tấn Vương phi cùng Từ Trắc Phi , Liễu trắc phi hâm mộ Ngọc Nương , hâm mộ nàng dẫn theo hai hạ nhân tiến cung.


Không giống như các nàng, bởi vì không yên tâm dùng người, nên uống miếng nước đều khó.
Lại nghe nói Tấn Vương trở về , liền chạy thẳng hướng Tô trắc phi , thấp thỏm , bất an cả đêm trong lòng các nàng lại đột nhiên phức tạp, tích tụ bao lo lắng , cửa cung mở ra thật nhiều người đến.


Đầu lĩnh là một gã thái giám, thẳng hướng đến chính điện , lại không gặp người cần gặp, Tấn Vương phi mới chỉ dẫn họ đến thiên điện.
Thập Dạ vừa đi mở cửa, có người vụng về hấp tấp liền đụng vào.


Nếu nói là lỗ mãng thì còn không bằng nói vội vàng, vội vàng muốn bắt gặp những chuyện không thể cho ai.
Lại thấy Tấn Vương cùng một phụ nhân mang thai với một nãi oa tử, ngồi vây quanh trước bàn đất, ăn mì.
Ăn mì?


Lại nhìn trong chén chỉ còn lại nước lèo, chén Tiểu Bảo còn dư lại vài cọng rau, cùng miệng nó còn lòng đỏ trứng chưa kịp lau, thái giám hình như rất mắc cười và kinh ngạc.
Tấn Vương móc khăn, giúp Tiểu Bảo lau miệng, thật sự là miệng Tiểu Bảo dính một vòng lòng đỏ quá chướng mắt .


"Một đám no tài không hiểu chuyện, còn biết quy củ hay không ? !"
Đầu lĩnh thái giám cũng là người nhanh nhảu, lúc này quỳ phịch xuống, bóp giọng : "Thỉnh Tấn Vương điện hạ tha tội, bên trong cung nháo loạn vì có thích khách, Thánh thượng lo lắng chư vị điện hạ , cho nên ra lệnh cho bọn nô tài đến đây tra xét.


Nô tài cũng là quá mức nóng lòng, mới nhất thời quên quy củ."
Vừa thấy đầu lĩnh đã quỳ xuống , vài gã thái giám đằng sau, cùng nhóm thị vệ ào ào quỳ xuống.
Tấn Vương hừ lạnh một tiếng, hỏi: "Phụ hoàng thế nào, thích khách chưa bắt hết sao ?"


"Hồi Tấn Vương điện hạ , thích khách kia mới bắt một người, chạy thoát một người.
Nếu không phải chạy trốn rồi , nô tài cũng sẽ không tới nơi này.
Bệ hạ vẫn tốt, ngài không cần lo lắng."
Tấn Vương đứng lên, cũng không nói chuyện, liền bảo Phúc Thành giúp hắn thay quần áo.
"Điện hạ, ngài ..."


"Bản vương đi xem phụ hoàng."
Thái giám kia gấp rút ngăn cản hắn, cười: "Ngài một mảnh hiếu tâm, nô tài sẽ bẩm với bệ hạ.
Bây giờ trời tối đường trơn, canh thâm đường dài , nếu để cho ngài đụng phải chỗ nào, cái mạng nhỏ của nô tài còn chưa đủ bồi.


Bệ hạ đã dự liệu Tấn Vương điện hạ chí hiếu, cố ý thông báo cho nô tài truyền lời rằng ngài không cần lo lắng.
Ngài sớm nghỉ ngơi đi, nô tài cáo lui ."
Người tiến vào giống như thủy triều rồi lại lui ra ngoài, một lần nữa cửa đóng kín, cả phòng yên tĩnh.


Ngọc Nương xem Tiểu Bảo, lại ngó Tấn Vương, "Bọn họ này là?" Nàng thật có chút không hiểu .
Tấn Vương hừ lạnh, sau đó là cười lạnh, rồi lại cười, Ngọc Nương cũng không nghĩ nhiều, một tay ôm lấy Tiểu Bảo, cả hai dự định ngủ, để một mình hắn ngồi ở đó cười.


Tấn Vương đang nghĩ lại nghe thấy sau lưng có tiếng xột xoạt, nghiêng đầu thì thấy hai mẹ con đều đã tiến vào ổ chăn , trợn tròn mắt xem hắn.
Hắn đột nhiên cảm thấy mình nghĩ những chuyện kia thật không có ý nghĩa, là ai thì có quan hệ gì đâu, còn không bằng đợi.


Liền cởi áo khoác, lên giường nằm.
*
Mà cùng lúc đó,ở chỗ An vương, Đại Vương, Vĩnh Vương đều diễn tiết mục y chang.
Đều không có ngoại lệ, là họ đều ở trong phòng nghỉ ngơi cùng vương phi thái giám vâng mệnh đến đây đều không công mà lui.


Vĩnh Vương đợi đám người đó rời đi, liền sai người đi đóng kín cửa chính.
Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Vĩnh Vương Phi, hỏi: "Chúng ta thật sự là cái gì cũng không làm?"


Vĩnh Vương Phi dựa trên giường quý phi, tư thái lười biếng, vào ban ngày mặc một thân trang phục theo quy chế thân vương phi giờ đổi thành một bộ quần áo đỏ tươi, thật chân dài eo nhỏ.
Vĩnh Vương Phi so với nữ tử khác thì cao hơn chút nhưng lại không to con, khung xương mảnh mai, không mập không gầy rất vừa vặn.


Nàng thả búi tóc ra tùy ý cột sau gáy, cạnh thái dương rơi xuống vài sợi, rủ xuống trên gương mặt, dễ thương mà câu dẫn người.
So với Vĩnh Vương Phi, Vĩnh Vương tựa hồ khó chịu.


Trong con ngươi mơ hồ có huyết sắc, trên trán còn nổi gân xanh xanh hồng hồng , này là vì chuyện ở Càn Thanh Cung đã rất chật vật.
Vĩnh Vương không nghĩ tới có một ngày lại thua bởi Tấn Vương, chưa bao giờ hắn chật vật thế này.


Hắn bại không có chỗ để kêu oan, chẳng lẽ nói Mạnh Thu không phải là người hắn đã đi tìm? Mạnh thu có nói thực, duy chỉ có có một phần là giả, đó chính ẩn giấu hắn trong cấm quân cũng không phải là Vĩnh Vương an bài , mà là Tấn Vương.


Vĩnh Vương bất quá là thuận nước đẩy thuyền, dự định không phải là đem đả kích thái tử , bất quá là muốn bổ sung thêm.
Dù sao cũng là Tấn Vương sai sử .


Nhưng hắn không nghĩ tới, cục diện này thật ra là do Tấn Vương đào hố cho hắn nhảy vào, làm hắn ngã đau mặt mũi bầm dập, còn không biết những ngày về sau sẽ là như thế nào.
"Người khác đều động, chúng ta liền không động.


Ngươi nhớ kỹ , chỉ để ý kêu oan là xong, phụ hoàng trời sinh tính đa nghi, nếu đã nhận định là ngươi làm , hiện nay lại không có động tĩnh.
Nhìn một chút hiện tại, không phải là có người muốn đục nước béo cò."


Vĩnh Vương ngồi ở trên giường quý phi "Ngươi cảm thấy Càn Thanh Cung đến cùng đã xảy ra chuyện gì?"
Vĩnh Vương Phi vô tình cười cười, "Dù sao không phải là chuyện nhỏ, ngươi chờ đi."
*
Ở Đông Cung, Ngụy hoàng hậu té xỉu , Triệu Tộ liền đi theo đến Khôn Ninh cung, lại bị Lý Đức Toàn khuyên trở về.


Lý Đức Toàn nói , chuyện thái tử cùng thái tử phi không thể đồn ra ngoài, hiện thời sự tình đang đợi điều tra, hoàng thái tôn nên trở về trấn giữ.
Đây đúng là sự thực, chuyện này thật khác thường, trước kia hoàng tổ phụ không như thế với hắn.


Triệu Tộ trở về liền phát hiện phụ thân cùng mẫu phi lại ầm ĩ , ban đầu là thái tử đánh thái tử phi, thái tử phi chỉ yên lặng khóc, sau đó thái tử phi nhịn không được liền ra tay, hai vợ chồng đánh nhau .


Đổi lại trước kia, Triệu Tộ cũng sẽ ra mặt ngăn lại, thậm chí giúp đỡ mẫu phi, hắn hiện tại cái gì cũng không muốn làm, đầu óc bên trong chỉ có một cái ý niệm, hết rồi, kết thúc rồi .
Đông cung nhất mạch xong rồi .
Nếu chỉ cha hắn còn đỡ, hết lần này tới lần khác mẫu phi cũng xảy ra chuyện.


Thái tử cùng thái tử phi đều vụng trộm , một người với phi tử của cha, một với thị vệ.
Mà hắn, là trưởng tử của họ, sẽ trở thành điểm nhơ vĩnh viễn trên người hắn rửa không sạch, điểm nhơ này đủ để cho hắn dừng bước trước ngôi vị hoàng đế.


Triệu Tộ từ nhỏ sinh trưởng ở thâm cung, hiểu được lòng người, am hiểu thủ đoạn đùa bỡn lòng người.
Nếu như sự kiện đổi lại là hắn, hắn sẽ làm thế nào? Hắn sẽ chuyện bé xé ra to, bốn phía tản lời đồn đãi, đem sự tình nháo ra ngoài.


Đồng thời sẽ đụng vào thân thế đối phương, nói họ không phải là thân sinh.
Dù sao thái tử phi vụng trộm bị bắt , ai biết nàng trước kia có thế không, mọi người lúc nào cũng liên tưởng, cũng hết sức tưởng tượng sự tình.
Thời điểm này hắn nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.


Hoàng tổ phụ trời sinh tính đa nghi, chờ đợi hắn lúc này là vận mệnh, đại khái chính là bị cấm cung hay là bị bệnh qua đời.
Hắn nên làm cái gì bây giờ?


( Khi Soái làm tới đoạn này Soái thấy thương cho bạn nhỏ Triệu Tộ, từ bé đã nhậ vinh sủng, được yêu thương nhưng hóa ra tất cả như hư ảnh vậy, khi bạn ấy không tính toán tốt con đường của chính mình dù bạn ấy thông minh, tài năng thì giờ đây chính bạn ấy lại nghĩ đến vận mệnh mà bất lực, Soái còn chẳng nhớ những năm mười mấy Soái biết làm gì nữa cơ,....26/04)


Bên trong thái tử cùng thái tử phi tựa hồ đã mệt mỏi , cuối cùng cũng dừng lại.
Triệu Tộ động cái thân thể cứng ngắc , ngẩng đầu xem bầu trời nơi trăng sáng, hắn chắp tay sau lưng, thấy hiu quạnh: "Giám sát chặt bọn họ."
Một gã thái giám bên cạnh khom lưng cúi đầu: " Vâng"


Gió đêm mát lạnh, Triệu Tộ chậm rãi đi về phía trước, cũng không có cho thắp đèn, bên cạnh vài gã thái giám đều đi xa xa theo.
Đông cung rất yên tĩnh, mỗi đêm khuya đông cung chính là yên tĩnh.


Tiếng bước chân gấp gáp vang lên, Triệu Tộ giương mắt xem, mấy người nhanh chóng đi đến trước người hắn, nghiêm túc cùng vài phân nôn nóng bất an.
"Điện hạ." Người đó đè giọng: "Lại có chuyện không may , người của chúng ta ở Càn Thanh Cung truyền lời, bệ hạ gặp chuyện, có người hạ độc."


Triệu Tộ nhảy dựng, "Hoàng tổ phụ thế nào ?"
Một loại mừng rỡ trong lòng, nếu như hoàng tổ phụ xảy ra chuyện, phụ thân hắn vẫn là thái tử.


Nhưng ngẫm lại, nếu như hoàng tổ phụ thật sự trong tối nay xảy ra rủi ro, thì cha hắn tất nhiên liền vác tiếng xấu, thậm chí chuyện trúng độc , cũng sẽ quy tội cho đông cung nhất mạch.
Bởi vì gặp chuyện, đông cung nhất mạch tất nhiên thất thế.
Thủ đoạn thật độc ác!
"Bệ hạ không có đáng ngại."


Nghe nói như thế, Triệu Tộ thở phào nhẹ nhõm , đồng thời trong nội tâm mơ hồ có chút cảm giác mất mát.
"Không có đáng ngại liền tốt." Hắn nghe mình nói.
"Bệ hạ sai người đi tới chỗ vài vị hoàng tử, còn đông cung có tới hay không, tạm thời không được biết."


Triệu Tộ gật đầu, trong mắt lóe qua một tia sáng: "Nói cho hắn biết, làm rất tốt."
" Vâng."
Mơ hồ có âm thanh truyền đến, càng ngày càng gần.
Triệu Tộ xoay người đi trở về, hắn bước chân rất gấp, vừa đi, vừa kéo loạn tà áo cùng búi tóc, thậm chí nhẫn tâm ở trên mặt mình cào hai cái.


Người Càn Thanh Cung rất nhanh đã đến , liền thấy thái tử ở tẩm cung trước, hoàng thái tôn khắp người sa sút đứng ở nơi đó, hình dung đống bừa bộn.
Búi tóc cùng tà áo đều loạn , mặt cũng bị thương , nơi nào còn có dáng vẻ lúc trước khoan thai.
*
Càn Thanh Cung


Lý Đức Toàn thấp giọng bẩm: "...!Khi người đến, Tấn Vương điện hạ đang ở bồi Tiểu Bảo thế tử cùng Tô trắc phi ăn mì, Tấn Vương điện hạ ban ngày dùng nhiều rượu, phỏng đoán chưa ăn gì.
Từ Càn Thanh Cung rời đi, liền đến ngự thiện phòng, đem lão Đồ kéo dậy làm mì.


Bên trong ngự thiện ngài cũng biết tiểu điện hạ còn nhỏ, phỏng đoán có ăn vài miếng nóng hổi , Tô trắc phi lại lớn bụng...


"...!Vĩnh Vương điện hạ , cùng Vĩnh Vương Phi đã nghỉ ...!An vương điện hạ cũng thế...!Còn đông cung , thái tử điện hạ sau khi trở về cùng với thái tử phi làm ầm ĩ , thái tử điện hạ còn động thủ, các nô tài cũng không dám tiến lên kéo, thái tôn đi kéo, chính mình lại bị thương ..."


Lý Đức Toàn thao thao bất tuyệt nói rất nhiều, Hoằng Cảnh Đế chỉ là trầm mặc không nói .
Qua một hồi lâu, Hoằng Cảnh Đế đạo: "Như thế nói là những đứa con này không ai có hiềm nghi, đông cung kia cũng không có hiềm nghi."


Lý Đức Toàn không dám lên tiếng, trên ót một đầu mồ hôi, tối nay hắn không dám lau mồ hôi trên trán.
Hắn tự nhiên biết rõ người người đều có hiềm nghi , mấu chốt là loại chuyện này không phải là hiềm nghi là đủ.


Theo lý thuyết đông cung hiềm nghi cao nhất, nhưng ai biết là có người hãm hại, cố ý vu oan không?
Đông cung đã xúi quẩy thành như vậy, vứt thêm hòn đá cũng không hiếm lạ.
Chỉ là lời này Lý Đức Toàn không dám nói, ai biết trong lòng thánh thượng nghĩ như thế nào.


Hắn ở cạnh Hoằng Cảnh Đế hầu hạ cả đời, là lần đầu tiên thấy bệ hạ có bộ dáng như vậy.
Giống như khốn cùng, già nua không chịu nổi, đục ngầu hai mắt, giơ nanh vuốt, để phô trương thanh thế mãnh thú.
Cuối cùng là thật sự già rồi.


Nếu sớm hơn vài năm, Lý Đức Toàn còn dám nhiều nói hai câu, nhưng bây giờ đánh chết hắn cũng không dám nói.
Hoằng Cảnh Đế cười lạnh hai tiếng, lại không nói, trong điện lại lần nữa yên tĩnh nặng nề..