Sủng Thiếp Ở Vương Phủ

Chương 10

Ngọc Nương suy nghĩ, sau này mình nên đi con đường nào.


Từ lúc bắt đầu biết rõ vương phi cũng đã từng có ý hại mình, nàng càng thêm xác định, mình phải nắm vững vàng chặt chẽ công việc nhũ nương này, chỉ cần nàng còn ở bên cạnh tiểu quận chúa một ngày, nàng sẽ không xen vào hậu viện của vương phủ này, kỳ thật, nếu không phải kiếp trước nàng bị hại mất việc, cũng không sẽ bị vương phi nhét vào hầu hạ bên cạnh Hồ trắc phi, cho đối phương cơ hội thích hợp để hạ thủ với nàng.


Rất nhiều chuyện, đều bởi vì có nguyên nhân cho mới có kết quả.
Đến trưa, có nha hoàn đưa cơm trưa tới cho Ngọc Nương và Thúy Trúc, rõ ràng trong phần cơm của Ngọc Nương nhiều hơn của Thúy Trúc hai món ăn.Truyện chỉ đăng trên diendanlequydon


Thức ăn của nhóm nhũ nương vốn tốt hơn hạ nhân, nhưng phần cơm của Ngọc Nương lại nhiều hơn Thúy Trúc hai món ăn.


Vì thủ đoạn của vương phi, Ngọc Nương cảm thấy tim đập nhanh, mặc dù nàng ngốc, nhưng chẳng hề ngu xuẩn, đặc biệt là đã trải qua một năm trong vương phủ ở kiếp trước, khiến nàng hiểu ra rất nhiều điều, mà trước kia, căn bản nàng không có cách nào hiểu được.


Nhưng khiến nàng kinh ngạc là, Thúy Trúc chứng kiến lại làm như không nhìn thấy, nàng chỉ cho là đối phương đã sửa đổi tính tình, nhưng sau đó liền biết vì sao Thúy Trúc như thế, bởi vì hai bộ xiêm y nàng vừa mới đặt ở trên bàn, không biết bị Thúy Trúc dùng cái gì rạch hai đường. 


Ngọc Nương cũng không phải là người rất thông minh, nhưng nàng vẫn cảm thấy Thúy Trúc quả thực dại dột đến không còn gì để nói.


Trong phòng chỉ có hai người, sao nàng ta lại dám làm hỏng xiêm y bên trên thưởng xuống, nàng ta không sợ nàng ầm ĩ lên sao? Kiếp trước Ngọc Nương sẽ làm ầm ĩ, mặc dù tính tình của nàng nhu thuận, nhưng cũng không phải là người không có tính khí, bị người khác công khai đối phó như thế, tất nhiên nàng muốn tìm người làm chủ cho mình.


Cuối cùng Thúy Trúc bị la mắng khiển trách, vì đền bù tổn thất, vương phi lại thưởng cho nàng hai bộ xiêm y khác, chất liệu tốt hơn so với hai bộ trước, màu sắc lại còn tươi sáng, nàng vô cùng thích, ngày thứ hai liền mặc vào người, lại đâm vào mắt của Hồ Trắc Phi, bị nàng ta xem như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt..... 


Bỗng nhiên Ngọc Nương không muốn suy nghĩ nữa, Thúy Trúc ngu xuẩn, không phải nàng cũng đã từng ngu xuẩn đó sao, nếu không phải đã trải qua một đời, căn bản nàng không hiểu hành vi mập mờ này của vương phi.Truyện chỉ đăng trên diendanlequydon


Ngọc Nương chỉ mở xiêm y bị phá hỏng ra, sau đó lại lên giường nằm xuống.
Thúy Trúc đắc ý nhìn phía đối diện, cảm thấy sao người này lại nhát gan như thế, cũng không khó đối phó lắm.


Ngày kế tiếp, sau khi đích thân đi thỉnh an Tấn vương phi, Hồ trắc phi dẫn Ngọc Nương và Thúy Trúc về Lưu Xuân Quán.
Dọc theo đường đi, sắc mặt Hồ trắc phi cũng không tốt, nhìn ra được, thời điểm thỉnh an lại bị chọc tức ở trước mặt Tấn vương phi.


Vào trong sảnh chính, Hồ trắc phi ngồi xuống ở trên vị trí chủ nhân, Ngọc Nương cùng Thúy Trúc đứng ở trước mặt nàng ta.
Đôi mắt phượng xinh đẹp của Hồ trắc phi quanh quẩn cao thấp quanh thân thể của hai người.
Bộ dáng của hai nhũ nương này không tệ, phong thái cũng xem như thường thường bậc trung.


Trong đó có một người mặc một thân xiêm y đỏ tươi, mặt trái xoan mắt xếch, khóe miệng có một nốt ruồi nhỏ, cười một cái chợt lộ vẻ mị ý, mấu chốt là, vừa nhìn là biết người này chính là một người không an phận, ánh mắt long lanh nhấp nháy, cười đến thập phần quyến rũ.


Hồ trắc phi đã gặp qua rất nhiều loại người như thế, loại người này, nếu cho nàng ta cơ hội, thì sẽ liều mạng bò lên trên.


Còn người kia, mặt như đóa phù dung, chân mày lá liễu, mắt hạnh môi anh đào, nhìn kỹ ngược lại cũng không tệ, thoạt nhìn có vẻ nhút nhát e lệ, lúc nào cũng cụp mí mắt, vừa nhìn liền biết là người nhát gan. 


Mặc một thân xiêm y cũ sắc vàng, tà áo cùng ống tay áo đều đã giặt đến mức hơi bạc trắng, màu sắc xiêm y lại quá phai mờ, vốn nữ tử này có bảy phần tư sắc, nhưng bị bộ xiêm y này làm cho giảm xuống chỉ còn ba bốn phần.Truyện chỉ đăng trên diendanlequydon


Trong lòng Hồ trắc phi thầm nghĩ ‘lại là người không biết trang điểm’, Hồ trắc phi thích nhất là chưng diện, xưa nay luôn xem thường nữ nhân không biết trang điểm cho bản thân, cũng có thể do tính tình quá mộc mạc nên mới mặc một bộ xiêm y như thế.


Đương nhiên Hồ Trắc Phi không chỉ nhìn những điều này, ánh mắt nàng ta lại càng chú ý đến tư thế động tác của hai người nhiều hơn.


Cũng do bộ dáng của Thúy Trúc quá chói mắt, thân hình mảnh khảnh như dương liễu, eo nhỏ thon thả, bộ ngực sung mãn lộ vẻ ‘bừng bừng khí thế’, khăn lụa bên hông như hận không thể siết chặt thêm, dường như rất sợ không thể lộ ra dáng người quyến rũ, mà người kia, xiêm y thì cũ kỹ rộng thùng thình, nhìn không rõ dáng người.


Chỉ liếc mắt qua một cái, trong lòng Hồ trắc phi đã có ấn tượng sơ bộ giản lược với hai người này, nên coi trọng ai, phải đối phó với ai, trong đã có sổ.
Đặc biệt là dung mạo của Thúy Trúc thiên về diễm lệ xinh tươi, còn dung mạo của Hồ trắc phi thì hoàn toàn thiên về quyến rũ.


Thấy ánh mắt của Hồ trắc phi di chuyển qua lại trên người Thúy Trúc, còn khi nhìn mình thì chỉ lướt qua vài lần, trái tim treo lơ lửng của Ngọc Nương cuối cùng cũng an tâm thả lỏng một chút.


Mà hết thảy dường như trải qua lâu thật lâu, kì thực, chẳng qua chỉ là trong vài hơi thở mà thôi, rất nhanh, Hồ trắc phi đã thu ánh mắt về, thần sắc thản nhiên, nói: "Dẫn các nàng đi qua Tiểu Vượt Viện."
"Dạ."


Cho đến lúc hai người xoay người rời đi, Ngọc Nương vẫn còn cảm giác được, ánh mắt của Hồ trắc phi lởn vởn ở sau lưng các nàng.
Nàng cảm thấy may mắn vì mình đã quyết định đúng.
***** 
Bên Tư Ý Viện, Hồng Nhi nâng xiêm y Ngọc Nương để lại cho Chu mụ mụ xem.Truyện chỉ đăng trên diendanlequydon


Chu mụ mụ nhíu mày nhìn, nói: "Ta còn thắc mắc sao tiểu phụ nhân kia lại không mặc xiêm y mới, mà lại mặc một bộ y phục cũ, lại còn bị vá nữa chứ."
Tấn vương phi cũng đang ở đây, giương mắt nhìn sang.
Thấy vậy, Chu mụ mụ vội vàng nói đại khái sự tình một lần.


"Người tên Thúy Trúc là người nhà của Tào mụ mụ?"


Chu mụ mụ gật đầu: "Cha nương của Thúy Trúc đều là sai sự ở thôn trang hồi môn của vương phi, nữ tử này cũng là người có số mệnh không tốt, vừa hoài thai thì nam nhân qua đời, vì không có sinh kế nên muốn vào phủ mưu cầu một công việc, lão nô thấy nàng ta có vẻ là người có lòng dạ cao, nhan sắc cũng thuộc nhất đẳng, liền chọn nàng ta, ai ngờ, tính tình nàng ta ngược lại thiếu kiên nhẫn như thế."


Bà ta hơi nhíu mày, hiển nhiên là có chút phản cảm đối với hành động của Thúy Trúc.
Bởi vì ở trong mắt bà ta, loại người như Thúy Trúc chính là ngu xuẩn đến cực hạn, chỉ có cực hạn ngu xuẩn, mới làm ra loại chuyện phí sức lại chẳng có kết quả tốt, lại còn khiến người ta chán ghét.


Nhưng trái lại, Tấn vương phi lại không cho là đúng, vốn muốn khiến người khác ngột ngạt, thì chỉ cần làm cho người đó càng thêm buồn bực, vậy là được rồi, về phần có thể làm tốt hay không, vậy thì phải nhìn tạo hóa của đối phương, nếu như làm tốt, nàng ta cũng không quan tâm để cho đối phương trở thành Phùng hầu thϊế͙p͙ thứ hai.


Với ánh mắt của Tấn vương phi, Thúy Trúc như thế sẽ dễ sai khiến hơn, đủ ngu xuẩn lại đủ nhanh nhẹn, mới có thể nháo ra chuyện.
Còn người kia, không khỏi khiến Tấn vương phi có chút thất vọng.....


Nhưng nàng ta cũng không để ở trong lòng, chẳng qua chỉ là một hạ nhân, với thân phận địa vị của Tấn vương phi mà nói, thật sự cũng không quá trọng yếu, đừng thấy hôm qua Ngọc Nương khiến Tấn vương phi hài lòng, nhưng đó chỉ như là chứng kiến một cây cây trâm có hình thức độc đáo, hoặc giống như một con tiểu miêu tiểu cẩu được người ta thích, chỉ là một loại đồ chơi mà thôi.Truyện chỉ đăng trên diendanlequydon


Chiếm được thì vui vẻ, không thích, vứt bỏ là được, bởi vì sẽ còn có vô số hạng người loại này chen chúc tự tiến cử.
"Được rồi nhũ nương, chẳng qua chỉ là xem tuồng vui, không cần quá xem trọng chuyện này."


"Dạ đúng." Chu mụ mụ gật gật đầu, cười tủm tỉm: "Chuyện bên Lưu Xuân Quán cũng không cần chúng ta xem trọng."


Đây tất nhiên là nói dỗi, người quyền quý đều muốn thể diện, chẳng lẽ nói Tư Ý Viện rất để ý bên Lưu Xuân Quán, vì vậy mới ngáng chân khắp nơi làm cho người khác chán ghét sao? Đó không phải chứng tỏ lòng dạ mình quá nhỏ nhen à?


Mỗi lần làm cho Lưu Xuân Quán ngột ngạt, thời điểm đó bầu không khí trong Tư Ý Viện cũng tốt nhất, tất cả mọi người đều cười khanh khách, tựa như nhìn thấy trò gì đó rất khôi hài, Tấn vương phi cũng cười, nhưng khi lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, mày liễu khẽ nhíu lại. 


Đột nhiên nàng ta có chút phiền chán chính bản thân mình, tựa hồ sống sót cũng chỉ là vì đấu đá cùng với mấy nữ nhân kia!
*****
Tiểu quận chúa ở tại Tiểu Vượt Viện bên trong Lưu Xuân Quán.
Kêu là Tiểu Vượt Viện, kì thực cũng là hữu danh vô thực.


Là một viện nhỏ ở lân cận Lưu Xuân Quán, từ bên cạnh mở ra một cánh cửa, có thể đi thông qua Lưu Xuân Quán, còn có cửa chính khác có thể ra vào tự do.Truyện chỉ đăng trên diendanlequydon


Mặc dù viện không lớn, nhưng thoạt nhìn cực kỳ tinh xảo, là một tiểu lâu ba gian hai tầng, tường trắng ngói đen, cửa sổ nhiều, cánh cửa đều sơn màu đỏ thắm, trong sân đặt hai cái vạc lớn, lá sen nổi lơ lửng trong vạc, là đang dưỡng sen non, còn chưa tới thời kỳ nở rộ, ở trước hành lang khác trên đất trống có trồng hai gốc cây ngân hạnh, toàn bộ cảnh trí cực kỳ êm dịu.


Ngoại trừ tiểu lâu, còn có một dãy phòng khác ở phía sau, cũng có sương phòng gì đó, cũng xem như cực kỳ rộng rãi.


Hiện tại, ngoại trừ tiểu quận chúa, trong viện này còn có một mụ mụ quản sự, hai đại nha hoàn, bốn nhị đẳng nha hoàn, vài mụ mụ và nha hoàn làm việc nặng cùng với hai nhũ nương, tổng cộng có hơn mười người hầu hạ tiểu quận chúa, bây giờ lại thêm hai người Ngọc Nương và Thúy Trúc.


Đây vẫn chỉ là hầu hạ một hài tử còn bú, chờ tiểu quận chúa lớn chút nữa, người hầu hạ lại nhiều thêm.
Bởi vì bản thân cũng có tiểu hài tử, ngoài cảm thán ra, Ngọc Nương không nhịn được còn so sánh trong lòng, đều là hài tử còn ßú❤ sữa, Tiểu Bảo của nàng lại thiệt thòi rất nhiều. 


Vừa nghĩ như thế, tâm tình không khỏi ảm đạm xuống.
Ngọc Nương cùng Thúy Trúc đi đến Tiểu Vượt Viện, liền bị dẫn tới trước mặt Mục ma ma.Truyện chỉ đăng trên diendanlequydon
Mục ma ma này chính là ma ma quản sự bên trong Tiểu Vượt Viện.


Vì sao lại gọi là ma ma, mà không phải gọi mụ mụ, ban đầu Ngọc Nương cũng không hiểu, vẫn là ở kiếp trước biết được, từ trong cung đi ra, mới có thể gọi ma ma, Mục ma ma này chính là từ trong cung đi ra, là người mà Tấn vương đặt ở bên cạnh tiểu quận chúa.


Mới đầu Ngọc Nương cũng không biết chuyện này, vừa vào vương phủ nàng đã bị Thúy Trúc và bên Lưu Xuân Quán tìm tới tra xét, tự lo còn không xuể, sao còn có hơi sức đi chú ý sự việc này, về sau, ở lâu trong vương phủ mới biết được, hóa ra vị Mục ma ma ít khi lộ diện kia, lại có thân phận không tầm thường như thế. 


Mà hoàn toàn vì sự tồn tại của Mục ma ma, cho dù vương phi và Hồ trắc phi đấu đá kịch liệt, nhưng chưa bao giờ lan đến gần trên người tiểu quận chúa, mãi cho đến lúc đó, Ngọc Nương mới ý thức được hàm nghĩa thật sự trong đó, hoặc có thể nói, kia chính là chủ ý thật sự của Tấn vương.


Bởi vì nhận thức ra chuyện này, thời điểm nhìn thấy Mục ma ma, Ngọc Nương không khỏi có chút khẩn trương.
Nhưng Mục ma ma cũng không nói gì với các nàng, chỉ nhìn thoáng qua các nàng, sau đó cho người dẫn đi xuống dàn xếp.


Hiện tại bên trong Tiểu Vượt Viện chỉ có một chủ tử, vẫn là một đứa bé còn bú, hạ nhân cũng không nhiều, vì thế phòng ốc cực kỳ rộng rãi.


Tiểu quận chúa ở tại trong tiểu lâu, Mục ma ma và hai người Ngọc Thúy Ngọc Yến ở đông sương, nhóm nhũ nương thì ở tây sương, còn những người khác đều ở dãy phòng phía sau.


Ngọc Nương và Thúy Trúc được an bài ở tây sương, một người một gian phòng, cùng đời trước không có gì khác biệt.


Gian phòng rất lớn, ít nhất không nhỏ đối với người có xuất thân như Ngọc Nương, một cái bình phong màu đen thêu hoa cỏ bốn mùa chia căn phòng ra làm hai, phía trước là phòng khách, đặt một cái bàn bát tiên cùng vài cái ghế màu đen chạm trổ hoa văn, dưới cửa sổ là một chiếc giường la hán, có hai cái ghế dựa khác cũng chạm khắc văn hoa cùng với vài thứ khác.


Lướt qua bình phong chính là phòng ngủ, sát góc tường đặt một cái giường như ý có chạm khắc hoa văn vân vũ bên khung sườn, trên giường treo màn lụa mỏng, có tủ quần áo hòm xiểng chậu nước rửa mặt, dưới cửa sổ bày một cái bàn trang điểm màu đen có chạm trổ, ở trong góc tối có một cái bình phong khác, sau tấm bình phong đặt một cái bô và bồn tắm.


Dạng phòng ngủ này, nếu như ở bên ngoài, các tiểu thư nhà giàu cũng ở giống như vậy, ở trong này lại là cho một hạ nhân ở, sự phú quý vương phủ quả thật khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối. 


Chẳng qua, kiếp trước Ngọc Nương đã thấy vương phủ có bao nhiêu sang giàu, thật sự cũng không cảm thấy có cái gì kinh ngạc.
Ngọc Nương vừa bỏ gói đồ nhỏ của mình xuống, Lục Nga đã đi đến gõ cửa.
Lục Nga là nha hoàn nhị đẳng trong Tiểu Vượt Viện.


Trừ nàng, nhị đẳng nha hoàn còn có Lục Lụa, Lục Yêu, Lục La, phía trên bốn nàng là Ngọc Thúy và Ngọc Yến, hai nha hoàn có tên bắt đầu từ chữ Ngọc này là đại nha hoàn bên cạnh tiểu quận chúa, địa vị còn muốn cao hơn so với hai nhũ nương kia, ở trong Tiểu Vượt Viện này, ngoại trừ Mục ma ma, người có tiếng nói nhất chính là hai nàng.  


Sở dĩ hiếm thấy địa vị của nhũ nương còn thấp hơn so với nha hoàn, đó là vì hiện giờ tiểu quận chúa còn nhỏ, ngoại trừ cho ßú❤ sữa, nhũ nương cũng không có tác dụng khác, lại không thể nói là có ân giáo dưỡng gì đó.
Trong tay Lục Nga bưng một cái khay, trong khay đặt vài bộ xiêm y.


Ngọc Nương vội vàng đi ra tiếp đón, Lục Nga nói: "Vâng lệnh Ngọc Yến tỷ tỷ đến đưa xiêm y cho Tô nhũ nương, vừa vặn may theo mùa, tổng cộng có bốn bộ."
"Cảm ơn Lục Nga cô nương." Ngọc Nương nói.
Lục Nga gật đầu, bỏ xuống này nọ, liền rời đi.