Sủng Thê, Manh Y Tài Nữ

Chương 56: Nữ tử thần bí (2)

Nữ tử mặc áo màu đỏ rực, tóc dài như thác nước kết thành bím tóc tinh tế buộc bằng dây lụa sặc sỡ rũ xuống thắt lưng, mắt to sáng nhấp nháy như một một đám lửa tràn đầy nhiệt huyết, nàng hiếu kỳ nhìn chằm chằm Mộc Phỉ, một trận tiếng cười như chuông bạc:

"Ha ha, ngươi biết ta là ai sao?"

Mộc Phỉ chống lại đôi mắt đầy nhiệt huyết của nàng, rất muốn phun ra một câu: Máy lặp lại hả, biết biết cái lông, chân dung của ngươi cũng không có treo khắp nơi, làm sao ta biết.

Nghĩ thì nghĩ, nhưng không trực tiếp nói ra. Cơm nước xong xuôi nàng đi tìm người, lúc tản bộ thì nhìn thấy Quỷ Ngải trại cũng có ngựa, nàng cũng định cưỡi cùng ngựa với Diệu Diệu sư phụ, mượn một con thay vì đi bộ, sẽ đến Triều Dương thành nhanh hơn.

Nhìn nét mặt đơn thuần của nữ tử, không cười thoải mái thì cũng cười vui vẻ, giống như không có chuyện phiền não buồn lo, mắt cười híp lại nhìn chằm chằm Mộc Phỉ, như kiểu nếu ngươi không nói ta là ai thì ta liền không mở miệng một mực chờ ở chỗ này.

Mộc Phỉ liếc mắt thấy Viên Chúng ngồi xuống giường, trong ánh mắt của hắn có  một tia sủng ái nhìn chằm chằm nữ tử, một suy nghĩ hiện ra trong đầu, chẳng lẽ nàng ta là nữ nhi của Viên Chúng?

Lúc thu hồi ánh mắt thì thấy Viên Hạo cùng nữ tử kia trao đổi một ánh mắt, giống như nữ tử kia nháy mắt với Viên Hạo, hiểu rõ đầu đuôi, chắc là trong lúc rảnh rỗi đi trêu chọc nàng phải không.

Cắt, thật nhàm chán.

Mộc Phỉ ngọt ngào cười rộ lên, lúm đồng tiền như ẩn như hiện, tiếng nói nhu mềm:

"Khuôn mặt của vị cô nương này na ná Viên Hạo, hẳn là nữ nhi của trại chủ."

Nhìn thấy tuổi tác của nử tữ này không lớn hơn nàng là bao, nói Viên Chúng là ca ca của nàng thì có chút không tốt lắm, đành tăng cấp bậc lên, không đúng mới là lạ.

"Oa oa, tiểu thúc thúc nói ngươi rất lợi hại, không nghĩ tới ngươi lại lợi hại như vậy, như vậy cũng đoán được, thành thật khai báo, có phải tiểu thúc thúc nói cho ngươi biết trước rồi phải không!"


Đột nhiên một khuôn mặt tươi cười phóng đại ở trước mặt, khuôn mặt phấn nộn, lông mi thật dài, mắt đen sáng long lanh như vì sao, mũi rất cao, miệng gợi cảm, bờ môi rất dày.

Dọa Mộc Phỉ lui ra một bước, Khôi Diệu kịp thời đỡ lấy thân thể, nàng hiếu kỳ đầu lệch ra phối hợp với giải thích:

"Làm sao biết, ta cùng Đại Tế Ti hôm qua nói có mấy câu thôi."

Khục, cũng không thể gọi là Hạo ca ca, thật là, trước đó có chút nghĩ hơi xa, thấy người ta tuổi trẻ liền gọi là ca ca.

"Phỉ nhi, đây là nữ nhi của ta, Viên Y Vân." Viên Chúng một mực yên tĩnh ngồi trên giường mở miệng giới thiệu đơn giản, nhìn Viên Y Vân ôn nhu nói:

"Vân nhi, không nên nghịch ngợm, Phỉ nhi chính là khách quý của chúng ta, không phải con muốn học y thuật sao, Phỉ nhi không thích hài tử bướng bỉnh, nếu con còn không nghe lời, coi chừng Phỉ nhi không thu con làm đồ đệ đâu."

Viên Chúng nói xong, đã có tỳ nữ tiến lên đỡ hắn lên, hắn chậm rãi đi đến bàn ngồi xuống, một đôi mắt đục ngầu nhưng khôn khéo nhìn Mộc Phỉ, khóe môi tràn đầy ý cười.

Học y, thu, thu đồ đệ.

Trong nháy mắt Mộc Phỉ có cảm giác quái dị, thế giới này thật quá điên cuồng rồi, trước đó dám để cho một đứa bé như nàng đi khám bệnh cho trại chủ, chữa tốt xong liền tặng ngọc bội điều động người trong tộc của trại chủ xem như báo đáp lại, thuận tiện đưa con gái của hắn qua luôn.

Nàng còn đang suy nghĩ sao lại có chuyện tốt như vậy, quả nhiên ông trời rất công bằng, thật không có chuyện đĩa bánh từ trên trời rớt xuống, không phải sao, bắt đầu đặt điều kiện rồi.

Muốn cự tuyệt nhưng chống lại ánh mắt tràn ngập thâm ý của Viên Chúng lời nói liền theo nước bọt nuốt xuống bụng, gây khó dễ nha, thân phận của nàng và Khôi Diệu cũng không là phải mẫu tử thật, hơn nữa phải qua Triều Dương Thành tìm Viêm Dục cũng không phải dễ vì hắn đâu phải người bình thường, vậy làm sao có thể mang theo một nữ tử lai lịch không rõ này bên cạnh đây?

"Viên thúc thúc nhất định là đang nói đùa, ta mới có nhiêu tuổi, thu đồ đệ, "khụ khụ", có thút không chân thật rồi." Mộc Phỉ khoát tay liên tục, trên mặt giả ngu, nàng cũng không muốn bị người khác an bài một nhân vật không rõ bên người, nàng có rất nhiều bí mật, nên rất ghét bị gò bó theo dõi.

"Ha ha." Viên Chúng  khẽ cười, khoát khoát tay ra hiệu cho người hầu ra ngoài, nhìn Viên Hạo.

Trong phòng chỉ còn lại huynh đệ Viên Hạo cùng Viên Y Vân, còn có sư đồ Khôi Diệu và Mộc Phỉ.

Viên Hạo hiểu ý của Viên Chúng, thương hại nhìn thoáng qua Viên Y Vân, giải thích với Mộc Phỉ:

"Phỉ nhi, ta biết chuyện này có chút ép buộc, nhưng mà, Vân nhi, nàng là một đứa bé không chịu trưởng thành."


Mộc Phỉ bắt được tia thương hại trong đáy mắt của Viên Hạo, có chút nghi ngờ, vừa rồi lời nói của Viên Chúng như dạy giỗ con nít, Vân nhi nghe được Viên Hạo nhắc đến mình liền cười ngọt ngào nhìn hắn, đôi mắt long lanh, giống như một chiếc gương, lộ ra đơn thuần sạch sẽ nhất, trong lòng Mộc Phỉ liền có chút hiểu rõ.

"Lúc bảy tuổi Vân nhi bị người ta hạ cổ, hàng năm đều bị cổ độc tra tấn, mà thần trí của nàng, cũng vĩnh viễn dừng ở năm nàng bảy tuổi."

Âm thanh của Viên Hạo rất nhẹ, bình tĩnh, lại như một tảng đá rơi vào trong lòng của Mộc Phỉ, khiến thương hại cùng đồng tình trong nội tâm của nàng đều bộc phát ra.

"Chắc ngươi cũng nghe được, lúc cổ độc bộc phát, cần dùng châm châm cứu, ép chút độc tố ra ngoài để làm cho thân thể đỡ thống khổ, mà đại phu bình thường chỉ là da lông, cho nên từ nhỏ đến bây giờ Vân nhi đều tiêp nhận trọn thống khổ, chúng ta cũng không còn cách nào khác."

Viên Y Vân ngồi không yên, hai cái đùi đung đưa tới lui, một thân quần áo đỏ rực như ánh bình mình, trên mặt cười rực rỡ như ánh nắng.

Khôi Diệu cười nói:

"Nếu đã thẳng thắn nói ra, ta cũng nói thẳng luôn, Phỉ nhi là đồ đệ của ta, trước đó ta bị trọng thương nên mới nghỉ ở chỗ này một đêm."

Viên Chúng cùng Viên Hạo liếc nhau, trong ánh mắt của đối phương đều thấy được ý cười.

Y thuật của đồ nhi cao như vậy, sư phụ chắc còn xuất thần nhập hóa hơn nha, không chừng có thể giải cổ độc cho Vân nhi.

"Phỉ nhi là đệ tử của ta, ta không cho phép nàng truyền sở học cho người khác khi ta đang truyền nghề cho nàng." Khôi Diệu không để ý tới sắc mặt có chút mất mát của Viên Chúng, tiếp tục nói:

"Ta đến nơi ở của trại chủ là vì muốn tìm chỗ nương thân, tìm nơi bảo vệ, như vậy đi, hàng năm đến lúc Vân tiểu thư phát độc, ta sẽ châm cứu cho nàng, ngoài ra, nếu có cơ hội, ta sẽ kiếm phương pháp giải cổ, nói không chừng có thể giúp được phần nào cho Vân tiểu thư."

Viên Chúng không nói gì, giống như đang cân nhắc lời nói của Khôi Diệu.

Mộc Phỉ rất cảm kích nhìn Khôi Diệu, nàng cũng không muốn lưu Viên Y Vân, trên đường đi, nhất định sẽ gặp được nhiều người đáng thương, nàng không thể giúp hết được, vừa nghĩ như thế, Mộc Phỉ liền gỡ miếng ngọc Hòa Điền trên cổ xuống, bỏ lên bàn:

"Viên thúc thúc, Hạo thúc thúc, cái này ta không thể nhận, trước đó không hiểu vì sao lại cho ta lễ vật quý giá như thế, hiện tại liền hiểu được, ta không thể mang theo Vân tỷ tỷ bên người, nếu còn nhận lấy cái này thì thật xấu hổ."

"Cái này thật sự là vì cảm tạ ngươi nên mới tặng cho ngươi, ngươi cất kỹ, chớ có từ chối, là do chúng ta suy nghĩ không chu toàn, nếu đã như vậy, liền theo lời của sư phụ ngươi, nếu như không đến được, cũng không sao, dù sao Vân nhi cũng chịu đựng nhiều năm rồi." Nói xong lời cuối cùng, âm thanh có chút u ám cùng bất đắc dĩ, Viên Chúng cũng chỉ có thể đau lòng nhìn nữ nhi của mình đang cười khanh khách, không miễn cưỡng hai người Mộc Phỉ và Khôi Diệu nữa.

"Đã như vậy, ta và Phỉ nhi đi trước, thời gian cấp bách, không lưu lại làm phiền."


Khôi Diệu nhìn lướt qua thứ trên bàn, Mộc Phỉ thấyDiễễnđàànlêêquýýđôôn trong mắt nàng có một tia lưu luyến, thậm chí nghe được tiếng nàng nuốt nước miếng, muốn cười lại không dám cười, nghẹn đến cực kỳ thống khổ.

Viên Y Vân nhảy xuống ghế, vui sướng chạy đến bên cạnh lôi kéo cánh tay Mộc Phỉ, cười rộ lên:

"Phỉ nhi, Phỉ nhi, phụ thân sai người chuẩn bị đồ ăn cho ngươi nha, có sữa dê, bánh ngọt còn có trứng chiên, ăn rất ngon, Phỉ nhi cùng người này đi ăn nha."

"Cái này..." Mộc Phỉ cười như không cười nhìn Khôi Diệu, giống như cái chủ ý này thật hợp với tâm ý của người nha.

Quả nhiên nhìn thấy Khôi Diệu giống như bất đắc dĩ đồng tình nhìn Mộc Phỉ và Viên Y Vân, thở dài nói:

"Phỉ nhi, con nhìn..."

"Vân tỷ tỷ nói ăn ngon nhất định là ngon, Phỉ nhi đi cùng người."

Mấy người không phân biệt ngồi một chỗ ăn sáng, vừa ăn vừa nghe được lời nói của Viên Y Vân, trong vắt, ăn càng ngon hơn.

"Phỉ nhi, các ngươi muốn đi Triều Dương Thành sao?" Sau khi cơm nước xong, Viên Hạo thay Viên Chúng đưa tiễn hai người.

"Đúng thế." Mộc Phỉ cười đáp.

"Ta cùng ca ca đã chuẩn bị ngựa cho các ngươi, nhất định sẽ đi nhanh hơn rất nhiều, chậm nhất là chạng vạng tối sẽ đến bên ngoài Triều Dương Thành."

Mộc Phỉ thấy Yên Bản dắt hai con ngựa đến, một lớn một nhỏ đều là màu trắng, lông rất dài, toàn thân trắng như tuyết, Mộc Phỉ nhìn liền biết đây là ngựa tốt được tuyển chọn một trong một ngàn con.

"Cái này Viên thúc thúc, ta không biết cưỡi ngựa..." Mộc Phỉ ngượng ngùng xoa xoa tay, hai ngón tay trỏ chỉ chỉ vào nhau, đi qua đi lại nhiều lần.

"Phốc", Phỉ nhi đần quá nha, cưỡi ngựa cũng không biết, tiểu thúc thúc, vậy không cần đưa Tuyết nhi cho Phỉ nhi rồi." Tiếng cười nhẹ nhàng từ xa truyền đến, Viên Y Vân nhanh nhẹn chạy tới bên cạnh con ngựa nhỏ, kéo dây cương, khuôn mặt dán vào:

"Ta còn không nỡ mà." Nói xong lè lưỡi đáng yêu, con ngựa bị gọi là Tuyết nhi phun ra khí nóng, chọc cho Viên Y Vân cười ha ha không ngừng.


"Vân nhi." Viên Hạo bất đắc dĩ nhìn một người một ngựa, áy náy nhìn Mộc Phỉ:

"Phỉ nhi, ngại quá, Vân nhi thẳng thắn, nàng..."

"Ta biết ta biết, nhìn Vân tỷ tỷ cưỡi nha, thật lợi hại, ta thật sự ngu ngốc." Mộc Phỉ cũng không mất hứng, nhìn Viên Y Vân không buồn không lo cảm thấy trong lòng nhộn nhạo vui vẻ, rất vui vẻ.

"Ai nha, Phỉ nhi, đừng nói như vậy nha, kỳ thật không biết cưỡi ngựa cũng không có gì, không phải ai đều thông minh như ta! Viên Y Vân nghe được lời của Mộc Phỉ, cảm thấy mình nói quá nặng, bộ dạng áy náy, vỗ nhẹ đầu Tuyết nhi,  xoay người an ủi Mộc Phỉ:

"Để sáng mai ta dạy ngươi."

"Được, lần sau gặp mặt ngươi nhất định phải dạy cho ta." Mộc Phỉ vui vẻ, cùng Viên Y Vân cười thành một đoàn, trong lòng nồng đậm thở dài, tính tình cởi mở thẳng thắn như thế, xinh đẹp như vậy lại là một đứa trẻ.

Chịu đủ cổ độc tra tấn mà vẩn yêu đời, thật làm cho người ta động lòng thương tiếc.

"Diệu Diệu sư phụ, không phải nói nửa ngày liền có thể đến Triều Dương Thành sao, mặt trời còn chưa xuống núi, người xác định đi đúng đường không đó?" Mộc Phỉ nằm dưới táng cây, ai oán xoa xoa cái mông, vô lực nói thầm.

"Khụ, vi sư cưỡi mây đạp gió, nhất thời không có nhận rõ phương hướng, hình như đi nhầm đường, chờ vi sư suy nghĩ một chút."

Khôi Diệu đứng trên cây quan sát, mùa xuân này mặt trời đều lặn nhanh hơn, hơn nữa cây cối xung quanh một bên rậm rạp một bên thưa thớt, rất nhanh liền phân biệt được đông tây nam bắc.

Lúc này vấn đề lớn nhất là, đây cũng là lần đầu tiên nàng ghé qua Quỷ Ngải trại, vị trí cụ thể, không phân biệt được.

"Diệu Diệu sư phụ, Triều Dương Thành ở hướng Hoàng đế, Quỷ Ngải trại hình như ở thành Nam Phương, vậy chúng ta phải đi hướng bắc mới đến."  Mộc Phỉ hơi ngửa ngồi xuống, thấy Khôi Diệu đang nghiên cứu vị trí, nhịn không được nói một câu.

"Đồ nhi nói rất đúng, lên ngựa nhanh lên, thúc ngựa nhanh hơn chút là có thể đến cửa thành rồi."

Mộc Phỉ che eo bước tới, chậm rãi đưa tay cho Khôi Diệu chật vật leo lên lưng ngựa, ngồi trước nàng.

Khôi Diệu khẽ cười một tiếng, xoa xoa tóc Mộc Phỉ, quất roi vào mông ngựa chạy nhanh như gió.

Ánh nắng chiều màu vàng nhạt chiếu xuống đường, chiếu rọi phương hướng cho hai người, vài chữ to "Triều Dương Thành" treo ở trước cổng thành, Khôi Diệu không ngừng ngựa, trực tiếp xuyên qua cửa thành, làm thủ vệ đen mặt, nếu không phải trong thành không cấm cưỡi ngựa trực tiếp xông vào thành, thì bọn hắn nhất định sẽ tụ tập binh lính đuổi bắt hai người họ, cả gan làm loạn, dọa người.


"Các vị hương thân phụ lão tới đây xem một chút, chính là cửa hàng này, không chỉ đưa hàng nhái ngọc Hòa Điền cho lão gia ta, còn không trả lại ngân lượng, cường ngạnh đuổi người, ỷ vào gia tộc liền bất chấp vương pháp, các hương thân, xin các vị làm chủ cho tôi!" Một người hơn hai mươi tuổi đứng ở trong "Châu nhan sáng chói" cửa hàng bảo thạch hét lớn lên, khóc lóc kể lể với dân chúng đang dần dần tụ lại.

Có người biết tiệm này là cửa hàng bảo thạch nổi tiếng, chủ tử phía sau là Viêm gia, nhao nhao ngừng lại, hiếu kỳ nhìn chằm chằm nam tử kia.

Dám gây chuyện với Viêm gia, không biết chủ tử của người này có bối cảnh ra sao.

"Diệu Diệu sư phụ, hình như cửa hàng này đang tuyển người làm nha." Mộc Phỉ nhìn ra xa, thấy giấy chiêu công của "Châu nhan sáng chói": "A, nơi này sao tụ nhiều người như vậy, chẳng lẽ đến đăng ký? Diệu Diệu sư phụ, chúng ta đi xem chút."