Sủng Thê, Manh Y Tài Nữ

Chương 53: Diệu Diệu bị thương, Viêm Dục hồi phủ

Viên Hạo tiêu sái, sau khi thương lượngg thỏa đáng với Mộc Phỉ lập tức phái người đi lấy Tuyết Liên làm thuốc cho Khôi Diệu, thuộc hạ tốc độ rất nhanh, Viên Hạo tiếp nhận hộp gỗ, mở ra trước mặt Mộc Phỉ, dò hỏi:

"Có cần cho thêm dược liệu khác vào không?"

"Không cần, Tuyết Liên rất trân quý hơn nữa còn là thánh phẩm khai thông huyết mạch, bản thân có tính hàn, nếu trộn với dược liệu khác thì công hiệu sẽ bị giảm xuống, vẫn là dùng một mình Tuyết liên cho an toàn." Mộc Phỉ thấy đó là một gốc Tuyết Liên tuyệt phẩm, toàn thân tản ra ánh sáng óng ánh, đôi mắt sáng lên, nếu dùng cái này thì vết thương của Khôi Diệu chắc sẽ khôi phục rất nhanh, cũng không sĩ diện, gật đầu cảm ơn.

"Vậy thì tốt, để ta cho người cầm đi nấu thuốc." Viên Hạo thăm dò thấy Mộc Phỉ không có ý kiến gì khác, liền phân phó Yên Bản cầm đi sắc thuốc.

Mộc Phỉ thuận tiện nhìn nam tử gọi là Yên Bản, thời tiết đầu xuân vẫn còn lạnh lẽo, hắn lại chỉ mặc một bộ quần áo rộng thùng thình, tuy thân thể không làm người khác cảm thấy nở nang to lớn mạnh mẽ, nhưng ngược lại lại rất nhiều cơ bắp, chỉ là khuôn mắt rất bình thường, không có gì lạ, giống như ném hắn vào trong đám người liền không thể nhận ra.

Yên Bản cũng không nói gì, khuôn mặt bình tĩnh, nhận hộp gỗ, xoay người lên gác.

"Khụ khụ, ô ô ô..." Khôi Diệu nằm liệt trên giường giống như bộ dạng bị trúng gió, quai hàm vặn vẹo như bị co rút, thấy hai người đứng ở bên giường của nàng chỉ lo nói chuyện phiếm, đồ nhi ngoan của nàng lại tò mò nhìn khắp nơi không làm chính sự, bất đắc dĩ nàng chỉ có thể lên tiếng nhắc nhỡ.

Mộc Phỉ vội vàng thu lại tầm mắt, lười biếng lườm Khôi Diệu một cái, từ trong mắt của nàng thấy được Khôi Diệu như muốn nói: "Nhanh lên, nghĩ cách giúp ta thoát khỏi cái tình trạng này!"

"Người ta chưa đi con liền không có cách nào, trừ phi con ở trước mắt hắn đâm người mấy châm, sư phụ chịu không?"

"Đương nhiên không chịu!"

"Vậy tiếp tục chịu đựng."

Sau khi hai người trao đổi ánh mắt nói những lời trong lòng ra, Mộc Phỉ liền cười nói với Viên Hạo:

"Hạo ca ca, ngươi định ở lại xem ta thi châm hay là tránh đi?"

"Thuận tiện, ca muốn ở lại xem." Viên Hạo cười rất ôn hòa, trong đôi mắt lấp lóe ánh sáng, ấm áp, nhu hòa, giống như gió thu.

"Đúng nha, Hạo ca ca hẳn là muốn xem, không như vậy thì cũng không biết y thuật của Phỉ nhi thế nào, có phải là tiểu nha đầu miệng còn hôi sửa nói năng bậy bạ hay không." Mộc Phỉ cũng cười, chỉ là trong nụ cười toàn là tự diễu cùng cô đơn.


Viên Hạo nghiêm mặt, chậm rãi giải thích nói:

"Là Hạo ca ca đường đột thuật châm cứu là trực tiếp tiếp xúc da thịt, thật sự chưa từng thấy qua, chỉ là nghe nói người trong hội châm cứu đều là người tài giỏi hiếm thấy, ta tìm kiếm hỏi thăm khắp nơi đều không tìm được một người, tuổi của Phỉ nhi hơi nhỏ, nên ta rất hiếu kỳ."

"Chỉ biết xơ xơ thôi, mẫu thân cũng là người biết y thuật, chỉ là lần này đột nhiên phát bệnh, chắc là bị trúng gió độc, đợi ta châm cho mẫu thân vài kim, mẫu thân sẽ tự mình khôi phục."

"Vậy ca ra ngoài chờ, xảy ra chuyện thì gọi ta." Sau khi Viên Hạo nghe Mộc Phỉ nói, nhìn Khôi Diệu đang nằm trên giường một chút, quay người chầm chậm bước ra.

"Phù phù, mém nữa là lão nương kìm nén mà chết rồi." Viên Hạo vừa bước ra ngoài, Khôi Diệu vội vàng duỗi người ra, hai tay xoa bóp mặt, vừa đi vừa xoa xoa.

Mộc Phỉ xụ mặt móc bộ châm do Khôi Diệu chế từ trong ngực ra, chọn một cây dài nhất, mặt không thay đổi nói với Khôi Diệu:

"Kiên Nhẫn một chút!"

"Này này, nha đầu, con muốn châm ta thật hả, con sẽ không nhẫn tâm như thế chứ? Châm dài như vậy, đâm vào sẽ rất đau!" Khôi Diệu khoát tay liên tục, thân thể ngọa nguậy như sâu róm.

"Xuỵt~" Mộc Phỉ đặt ngón tay lên môi Khôi Diệu ra hiệu im lặng.

Khôi Diệu cảnh giác, thì ra tên kia không có đi, mà núp ở ngoài nghe lén, trời ạ, công lực của nàng chưa hồi phục, không nghĩ thính lực kém như vậy.

"Ui da!" Khôi Diệu đang cảnh giác nhìn ra cửa, đột nhiên cảm thấy đầu vai đau xót, đảo mắt liền thấy Mộc Phỉ chậm rãi cầm cây châm dài nhỏ đâm vào huyệt của nàng. Vội vàng tức giận oa oa kêu lên:

"Đồ nhi, con cũng xấu bụng lắm, lừa gạt sư phụ dời lực chú ý liền đâm ta, ui da, nhẹ nhẹ chút."

"Nói nhiều!" Mộc Phỉ rút ngân châm ra, lạnh mặt nói:

"Nằm sấp lại, con giúp người bấm huyệt."

Không biết sao suy nghĩ lại trôi dạt đến trước kia trị liệu cho Viêm Dục, khi đó cấm châm đầy đầu hắn vậy mà người kia cũng không hừ một tiếng, khiến cho thuật châm cứu của nàng càng thêm thuần thục, lên tay rất nhiều.

"Đồ nhi, phương pháp như vậy là cổ lỗ sĩ rồi, nhìn vi sư này." Khôi Diệu tránh thoát tay Mộc Phỉ, tìm tòi trong túi quần chốc lát, lấy ra một bình sứ màu trắng có hoa văn màu xanh, gỡ nắp màu đỏ ra, đổ ra một viên thuốc màu đỏ, bỏ vào miệng nhai.

Mộc Phỉ nheo mắt nhìn, lần trước là thuốc bột, lần này là thuốc viên, chẳng lẽ Diệu Diệu sư phụ biết luyện đan sao?

"Tới, bắt mạch cho vi sư." Khôi Diệu uể oải nằm đưa tay phải ra kéo ống tay áo lên lộ ra cổ tay.

Mộc Phỉ không hiểu ý của Khôi Diệu, chẳng lẽ chỉ cần ăn một viên thuốc liền khỏi bệnh sao?

Mạch tượng bình ổn bất lực, khí tức trong cơ thể bốc lên, nội lực chạy loạn khắp nơi, lục phủ ngũ tạng giống như bị phá hủy, đúng lúc, thân thể của Khôi Diệu cũng bắt đầu nóng lên, giống như phát sốt rất cao.


Sắc mặt Mộc Phỉ trắng bệch run rẩy thu tay lại, âm thầm kinh hãi, không thể tin mà hỏi:

"Người ăn thuốc gì vậy?"

"Đồ nhi ngoan, không cần sợ, đây là một loại giả dạng, làm cho người ta thấy đối phương bị trọng thương." Sắc mặt Khôi Diệu ửng hồng, hai gò má như ánh nắng chiều nhuộm đỏ nửa bầu trời, cố ý rút tay về hữu khí vô lực nói:

"Loại bệnh này, nhưng so với hồi nảy thì thoải mái hơn nhiều, về phần nói thế nào, con nghĩ biện pháp nha, vi sư buồn ngủ."

Nói xong, kéo chăn trùm kín mít, nằm ngáy o o.

Mộc Phỉ trợn mắt một cái, giơ quả đấm nhỏ của mình, ở bên cạnh hung tợn nói:

"Ngủ đi ngủ đi, ngủ đến chết luôn đi!"

Vậy mà nàng không nói trước cho mình biết, làm sợ gần chết, thật không khiến người ta thích nổi!

Trong phòng sàn nhà đều dùng trúc bện thành hàng, đi cứ nghe tiếng cộp cộp, Mộc Phỉ đang tức giận, cố ý dẫm thật mạnh xuống sàn, giày bông va chạm vào sàn phát ra tiếng vang nặng nề.

Ngủ, con không cho người ngủ, loạn chết người, xem người làm sao ngủ được!

Khôi Diệu chui trong chăn ra, khó khăn móc bình thuốc, ngón tay bất lực, túm mấy lần cũng không cách nào gỡ nắp bình ra được. Nàng nghĩ một lát, hít sâu một hơi, lúc này mới gỡ nắp ra được, ném thuốc vào miệng xong nhắm mắt dưỡng thần.

"Haizz", thu một cái đồ đệ y thuật cao minh cũng không tốt lành gì nha, muốn ẩn giấu bệnh tình cũng không dễ dàng.

Quỷ Ngải trại tọa lạc có thứ tự, đông nam hai bên đường phố từng dãy lầu xanh biếc cao chót vót, tọa ở Nam Bắc Triều, hấp thu tinh hoa thuần túy của thiên địa..

Viên Hạo là Đại Tế Ti, ở trong một tiểu viện của tòa lầu ba tầng, trong viện có hai cái gác nghiêng, chừa một cái cho mẹ con Mộc Phỉ ở. Tuy nói là hiếu khách, kì thực cũng là một loại giám thị.

Mộc Phỉ cầm quạt tre đẩy cửa đi ra, bên ngoài là nhà chính rộng rãi, bố trí bàn, trên vách tường treo một bức họa kỳ quái không nhìn ra là cái gì cả, Mộc Phỉ nghĩ đây là tranh trừu tượng thời cổ đại, nàng lại nhìn hai người đội mũ nhiều màu, phía trên gắn thêm một cọng lông đuôi, quần áo giống như váy ngắn, trên váy màu sắc sặc sỡ là đai lưng màu đen thắt ngang, cúi đầu an tĩnh đứng ở cửa ra vào.

Hai vị nữ tử giống như không nhìn thấy Mộc Phỉ đến gần,  một mực cúi đầu không nói một lời.

Sau khi đến gần, Mộc Phỉ phát hiện hai nữ tử kia rất vâng lời, kính cẩn nghe theo, nhưng thấy các nàng không có bất kỳ động tác hành lễ nào, Mộc Phỉ không biết tập tục hoặc điều cấm kị ở nơi này ra sao, cũng không có ý tiến lên chào hỏi, liền lướt qua cửa, đi qua một dãy hành lanh thật dài mới đến trong sân lầu.

Viên Hạo đang chắp hai tay sau lưng ngước nhìn bầu trời, nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân, quay đầu cười một tiếng ôn nhu hỏi: "Mẹ ngươi sao rồi?"

"Mẫu thân phát sốt, ta vừa bồi nàng ngủ." Trên mặt Mộc Phỉ có chút ưu thương nhàn nhạt, trong lòng lại âm thầm nhổ nước bọt, các nàng hùn vốn gạt người như vậy có được không nhỉ.

"Thuốc cũng sắp được rồi, đến lúc đó ta phái người đưa cho ngươi."


"Đa tạ, ca ca nói người bệnh ở đâu?" 

"Không vội, ngươi một đường chạy đến nhất định chưa ăn cơm, đi ăn cơm trước đi." Viên Hạo không cấp bách như trước nữa, hai tay đập đập, liền có hai nam tử dời bàn vào trong sân, mấy nữ tử ăn mặc giống như hai nữ tử hồi nảy nối đuôi đi vào, mỗi người cầm một khay, nhanh nhẹn bày thức ăn ra bàn.

Đầu dê, cơm thịt dê, bánh nhân thịt dê, đùi dê, một bàn toàn thịt dê, còn có sữa dê tươi.

Mộc Phỉ: 0....0

"Mời ngồi." Viên Hạo rất lịch sự kéo ghế cho Mộc Phỉ, ôn nhu cười đợi nàng ngồi xuống.

Mộc Phỉ: "Ha ha.. " Nàng rất muốn từ chối, thế nhưng mọi mgười trong viện, đều nhìn bọn họ, rất nhiều người thấy nàng chậm chạp liền không ngại tiến lên muốn giúp nàng một tay, thế là, nàng ngoan ngoan an vị.

"Quỷ Ngải trại rất nhiều khách đến, nhà nhà chúng ta đều nuôi dê làm thú cưng, chỉ có khách quý mới làm thịt dê chiêu đãi, dùng loại phương thức này biểu đạt tấm lòng tôn kính của chúng ta." Viên Hạo bưng sữa dê lên, đưa cho Mộc Phỉ, ra hiệu nàng nếm thử.

Trong lòng Mộc Phỉ nhịn xuống bài xích đối với mùi vị của dê, uống một ngụm. Giật mình, sao nàng có cảm giác đây là bữa ăn tiễn đưa trước khi xử tử vậy.

Cái này là cho nàng ăn no, sau đó bảo nàng làm  việc, nếu nàng không làm được thì sẽ xách nàng ra ngoài chặt thành tám khúc hả?

Có người bưng một chậu đồng Diễễnđàànlêêquýýđôônchứa đầy nước và khăn mặt đến bên cạnh Viên Hạo và Mộc Phỉ, Mộc Phỉ rửa tay trong chậu xong cầm khăn lau khô tay, học bộ dạng của Viên Hạo lấy tay bóc một miếng thịt dê ăn.

Mùi vị không tệ, không có mùi dê, thịt ngon giống như được nướng qua, bên ngoài xốp giòn bên trong mềm mại, Mộc Phỉ ăn rất thỏa mãn.

Ngẩng đầu nhìn Viên Hạo một chút, toàn thân hắn một màu trắng rất là ôn hòa lịch sự tao nhã, giống như bạch ngọc công tử, nhưng mà người này đúng là dã man, ngồi ngoài trời ngay giữa thanh thiên bạch nhật lấy tay bóc thịt dê ăn từ từ, luôn có một loại cảm giác không hài hòa, theo lý thuyết, người Tế Ti có khuôn mặt rất thô, tính cách không câu nệ tiểu tiết, cái này thật không khớp nhau nha.

******

Lúc Viêm Dục từ trong thác nước đi ra sắc mặt manh mét, mắt đỏ, khí tức hỗn loạn. Hắn nổi giận đùng đùng chạy vọt ra ngoài, chạy như điên, vượt qua phố xá sầm uất và thành trấn, xuyên qua vùng ngoại ô, rất nhiều nam tử trẻ tuổi săn thú cảm thấy như một trận gió lướt qua mình, lúc nhìn thấy được, thì Viêm Dục cũng đã xa hơn trăm mét.

Theo sau Viêm Dục là U Minh sắc mặt hắn cũng không khá hơn là bao, nói với Viêm Dục vài câu ngắn ngủi liền biết được, hắn có nằm mơ cũng không ngờ mọi việc bắt nguồn từ nữ nhân đáng ghét kia, nữ nhân kia vậy mà lại dùng thủ đoạn hạ lưu chèn ép bảo bối của hắn, đáng giận nhất là, còn dám ghét bỏ nhét con cháu đời sau vào miệng hắn.

Quả thực là đáng giận tột cùng, tội không thể tha, không thể tha thứ.

Mà làm hắn không thể nhịn được chính là, đồ nhi hắn xem trọng, muốn thu nha đầu đó làm đệ tử, liền bị nữ nhân kia bỏ dược, dụ nàng đi mất.

Thù này, nếu để hắn tìm được, sẽ hiếp trước giết sau! 

Thế là, một nam tử nào đó đang sửa sang chuẩn bị xuất phát đi săn bắn, tiếp tục bị một trận gió lốc cuốn quay 360 độ, ngã xuống đất không dậy nổi.

Xuất môn xui xẻo, về nhà ăn chay thôi.


Bên ngoài Triều Dương Thành, bên trong quán trà đơn sơ, Viêm Dục và U Minh ngồi đối lập nhau, bưng chén trà nhàn nhã uống, xa xa nhìn cửa thành, người người ra ra vào vào.

Bọn họ đang chờ người.

Tầm năm phút sau, nhận được tín hiệu của Viêm Dục, Ngao Dực lái xe ngựa chạy đến, rất nhanh ra khỏi cửa thành chạy vội đến quán trà, áo cẩm y vệ cổ tròn dài bó sát người, nét mặt khó che giấu được mừng rỡ, hắn phi thân xuống ngựa, vội vàng đến bên cạnh Viêm Dục, kích động muốn cúi chào.

Viêm Dục nhấc tay, một nguồn nội lực nhàn nhạt nâng đầu gối của Ngao Dực lên, ổn định thân thể cho hắn.

Ngao Dực càng thêm kích động, hiểu được ý của Viêm Dục, đi đến bên cạnh hắn, ánh mắt hơi cảnh giác nhìn U Minh.

"Nói đi, hắn là sư phụ của ta, U Minh."

Ngao Dực che kín sự kinh ngạc trong mắt, hạ giọng nói:

"Thạch Phu Tử cũng tới."

Thạch Phu Tử, Thạch Triết là một đại mưu sĩ của Viêm Dục, tài trí hơn người, trình độ bất phàm, một mực đi theo Viêm Dục bồi dưỡng gia chủ tương lai. Lần này hắn mang theo một số tin tức nội bộ, hoặc là mang đến lời nhắc nhở của Viêm gia chủ Viêm Thừa Ân.

Mắt Viêm Dục sáng lên, nhìn lướt qua xe ngựa, nói:

"Đi."

Ngao Dực đặt một ít tiền lên bàn, cùng U Minh lên xe ngựa.

Viêm Dục lên xe ngựa.

"Chủ tử." Thạch Triết vừa nhìn thấy Viêm Dục, nam tử hơn hai mươi tuổi liền đỏ mắt, không chút nghĩ ngợi "phù phù" một tiếng quỳ trên mặt đất.

"Phu Tử, mời đứng lên."  Viêm Dục cũng khó nén thương cảm, nhưng hắn lòng mang chí lớn, lần này trở về sẽ không giống như kiểu thiếu niên vô tri trước kia, đến mức không biết ai đã ám hại mình, tại sao lại ám hại:

"Nhoáng một cái đã hơn nửa năm, người trong nhà, có khỏe không?"

Thạch Triết lau lau khóe mắt, dìu Viêm Dục ngồi xuống đáp:

"Gia chủ bị bệnh, chính sự trong nhà đều giao cho đại công tử tạm thời tiếp quản. Lão gia không lên triều, được hoàng đế đặt cách cho ở nhà tịnh dưỡng. Tin tức liên quan đến chủ tử mất tích vài năm trước, người ngoài hỏi, ông một mực không nói, bị bệnh như vậy, cũng là ngăn cản người ngoài hỏi thăm. Gần đây trong nhà rất bi thảm, có đại công tử chống đỡ cũng không tốt hơn là bao."

"Phụ thân bị bệnh, bệnh gì?" Viêm Dục nghe được Viêm Thừa Ân bị bệnh, trong lòng càng thêm nóng nảy, chỉ là trên mặt không lộ ra chút gì, như cũ lười biếng, tiếng nói hàm chứa nhàn nhàn lo lắng.

Thạch Triết âm thầm gật đầu, không nghĩ tới thời gian hơn nữa năm, cuối cùng ngọc thô cũng được mài dũa tản ra hào quang rồi, hắn có thể tưởng tượng ra tương lai của chủ tử cô cùng chói lóa.


"Bẩm chủ tử, gia chủ chỉ là bị áp lực quá nặng, mỗi ngày đều lo lắng cho chủ tử, cũng không phải chuyện lớn, ngự y trong cung đã chuẩn trị, nói là tĩnh dưỡng thật tốt, tâm bệnh phải chữa bằng tâm y."

Viêm Dục nghe rõ, phụ thân là bởi vì hắn mất tích sầu lo quá mức, cũng có khả năng là do tránh né những viên quan trong triều nhìn chằm chằm vào Viêm gia, mới ốm đau trong nhà không ra ngoài.

Xe rất nhanh đến Triều Dương Thành, tiếng người náo nhiệt trong thành truyền vào xe, Viêm Dục thay một bộ trường sam màu tím, hoa văn tơ vàng tạo thành những bông hoa lộng lẫy, đeo ngọc bội bên hông, tóc đem chải gọn gàng dùng một cây trâm ngọc bích cố định.

Trong nháy mắt, hiệp sĩ lưu lạc biến thành công tử quý tộc, khí tức cao quý tràn đầy trong xe, rèn luyện trở về Viêm Dục nhiều hơn vài phần lạnh nhạt cùng lương bạc, con ngươi màu lưu ly xanh biếc sâu thẳm không đáy, không cách nào diễn tả dung nhan tuyệt thế kiên cườnng cùng kiên nghị.

Hắn nhìn phủ đệ dần dần rõ ra trước mắt, nhìn lướt qua nam tử đứng trên mái hiên đang mỉm cười nhìn về phía này, hơi hơi nắm tay lại: Ta đã trở về.