Sủng Thê, Manh Y Tài Nữ

Chương 20: Hắn nói dối nàng

Mộc Phỉ đắm chìm trong thế giới của mình, danh khí ngưng thần, ngân châm trong ngón tay nhỏ linh xảo của nàng liên tục ghim vào từng yếu huyệt của Viêm Dục, động tác như nước chảy mây trôi, hiển nhiên là một cao thủ.

Liễu Thiên Sở từ  lo âu đến khiếp sợ, ánh mắt thâm thúy lóe lên ánh sáng không rõ, đối với Mộc Phỉ vừa mất mẹ càng tò mò, nghi vấn trong lòng ngày càng lớn không cách nào giải thoát.

Mộc Phỉ không rảnh cố kỵ Liễu Thiên Sở muốn thế nào, đại não Viêm Dục bị đâm được kích thích, nếu không kịp thời ghim kim trị liệu có thể dẫn tới hậu quả nghiêm trọng khiến hắn hoàn toàn biến thành một người thực vật vô ý thức, nàng cũng không muốn người đầu tiên mang lại cho nàng ấm áp khi xuyên qua cứ bị phế như vậy, huống chi là còn là một mỹ nam tử như vậy.

Một cây ngân châm cuối cùng đâm vừa vào, chân mày Viêm Dục nhíu chặt lại, mồ hôi hột chảy qua hai huyệt thái dương, như thủy tinh tinh khiết, từng viên tròn trịa, câu nhân tâm huyền.

Mộc Phỉ nhẹ nhàng nâng đầu ngón tay, gạt mấy giọt mồ hôi đi, nhận lấy chiếc khăn tay của Liễu Thiên Sở không biết rút từ đâu đưa cho lau mồ hôi trên trán hắn, mắt nhìn chằm chằm Viêm Dục trên chiếc giường nhỏ, thoát lực  tựa vào vách tường thở dốc, chờ hắn tỉnh.

Xem ra bước kế tiếp cần bồi dưỡng thân thể, trước kia mấy ngày không ngủ hay liên tục hai đêm cứu bệnh nhân không ngừng nhưng tinh thần lực vẫn rất cao, hiện giờ thì chỉ trị cái này có một lát đã thở gấp không ngừng như muốn từ mệnh rồi.


"Rốt cuộc hắn sao rồi." Liễu Thiên Sở đem nghi vấn trong đáy lòng hỏi ra, hắn quan sát Viêm Dục đã lâu rồi, đã sớm phát hiện Viêm Dục không giống ngày trước, mặc dù hắn và Viêm Dục chia nhau đã nhiều ngày, nhưng một nam tử phong hoa tuyệt đại như vậy đập vào mắt không thể nào khiến người ta lập tức quên đi được, ngày trước nhờ bình phẩm và độc đoán càng khiến cho hắn cảm thấy sâu sắc và khâm phục luôn lấy làm gương, một nam tử như vậy, tại sao tính tình lại biến hóa lớn đến như vậy.

Mộc Phỉ giận Liễu Thiên Sở một cái, mệt đến nỗi chẳng thể trả lời vấn đề của hắn, nàng cố ý tránh không để ý tới phản ứng của hắn, nếu không phải do Liễu Thiên Sở nói lung tung, Viêm Dục sẽ sao phải dùng não quá đến độ hôn mê bất tỉnh? Die2n6da2nle6qi2d9on

"Nữ nhi, khát......" Lúc Viêm Dục tỉnh lại thì thấy đầu đau như muốn vỡ ra, những hình ảnh rời rạc trong đầu thoáng qua rất nhanh tạo thành những bức ảnh, khi hắn còn chưa kịp bắt được thì đã biến đâu mất.

Trong đại não chỉ còn lưu lại cảm giác trống rỗng và giọng nói đau đớn, mờ mịt luống cuống mở hai mắt ra, con ngươi đen như mực tựa đá đen, oánh nhuận sáng bóng lóe lên rồi bình lại, chỉ còn lệ thuộc vào lời gọi của Mộc Phỉ.

Mộc Phỉ vui mừng nhìn sang, cả người tràn đầy động lực, đỡ mép giường đứng lên mò tới lò bếp thấy có một cái chén miệng không rộng, trên lò vẫn còn một ấm nước, thận trọng rót một chén rồi bưng sang.

Đôi tay nhỏ cầm chén vững vàng, một tay đỡ lấy đầu của Viêm Dục, để cho hắn lên cánh tay mình, từ từ nâng lực đỡ hắn dậy, chậm chậm đưa nước tới bên miệng hắn.


Viêm Dục từ đầu tới cuối nhìn chằm chằm vào mặt Mộc Phỉ, nước đã nguội, một tầng cặn trà rất rõ, trắng lóa óng ánh, hình ảnh đó khiến dạ dày Liễu Thiên Sở bốc lên vị chua, rất muốn lập tức đưa tay đoạt lấy chén nước đem đổ sạch.

Nhưng mọi người vẫn không có biểu hiện gì khác thường, hắn chỉ có thể nhẫn nại nhẫn nại nhẫn nại thêm thôi.

Viêm Dục nở nụ cười, tựa như gió xuân tháng hai nhàn nhạt lướt qua làn da, nữ nhi tự tay chó hắn uống nước, thật hạnh phúc. Nước uống vào miệng ngọt ngào, không hề có một chút cảm giác khạc giọng nào, trong lòng càng thêm thỏa mãn và ngọt ngào, hạnh phúc đến độ quả tim của đang run rẩy.

Liễu Thiên Sở yên lặng thối lui khỏi phòng ra bên ngoài, xem thử vật phẩm chuẩn bị cho hậu sự của Tưởng thị và Viêm Nghiên có thích đáng hay không, trùng hợp Dữ Tương thôn trưởng thôn Tương Sơn và Tưởng Vũ gặp mặt nghênh tiếp. Bóng dáng của hắn vừa lui ra khỏi phòng, Viêm Dục đã có thể hồi chút sức, dựa người Mộc Phỉ chậm rãi ngồi dậy, vặn vẹo cái cổ kêu vài tiếng răn rắc, cảm thấy tinh thần sảng khoái, đầu nhẹ nhõm không ít.

Mộc Phỉ đặt chén qua một bên, thay hắn bắt mạch. Hoàn hảo mạch tượng ổn thỏa, không giống như trước hơi thở hỗn loạn quá mạnh trong người chạy thẳng tới đại não. Lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, Mộc Phỉ nằm ở chỗ Viêm Dục vừa gối, ngửa đầu nhìn vào mắt hắn.

"Sao rồi? Có nhớ lại được cái gì không?"


Ánh mắt của hắn rất đẹp, hơi hiện màu xanh biếc lưu ly, trong suốt oánh nhuận sáng bóng đến phản chiếu rõ cả hình ảnh của nàng trong đó.

Viêm Dục gật đầu một cái lại lắc đầu, rồi lại cau đôi mày đen dày, tựa như vô cùng suy tư, rồi nhẹ giọng trả lời: "Nữ nhi, rất nhiều hình ảnh, nhưng, nhớ không rõ."

"Có hình ảnh là tốt rồi, lần này có hình ảnh, lần sau sẽ có đoạn ngắn, từ từ nhớ, không cần phải gấp." Mộc Phỉ cười ngọt ngào, đỡ lấy đầu gối Viêm Dục chậm rãi đứng dậy, trong miệng nho nhỏ nói thầm: "Liễu Thiên Sở có phải quên chuẩn bị áo liệm rồi không thế, phải để Tưởng thị và tiểu cô nương cùng được rửa mặt chải đầu một phen rồi mới chôn cất chứ."

Ánh mắt Viêm Dục hơi lóe, hắn rũ đôi mi dài đen dày, ngăn tia sáng đau đớn vừa chợt lóe, ngón tay thon dài nửa gập, mắt hắn nhìn chằm chằm vào các đầu ngón tay mình, rõ ràng có thể thấy đầu ngón tay hơi run rẩy.

Hắn nói dối, hắn nhớ ra một ít chuyện, mặc dù không hoàn toàn, nhưng đủ cho hắn biết tên của mình, biết tiểu cô nương chết bên ngoài kia chính là nghĩ nữ mà hắn chưa chấp tên Viêm Nghiên. Biết nữ hài tử bên cạnh gọi là Mộc Phỉ, là một người không có bất kỳ quan hệ gì với hắn. Nhưng, hắn vẫn muốn giấu lại những thứ đó, tiếp tục ở bên cạnh nàng.

Chỉ vì giờ khắc này, hắn cảm thấy uất ức, nơi buồng tim trống vắng, lại bởi vì nàng bị lấp đầy, rất thỏa mãn, thật ấm áp.


"A, Vũ ca ca đưa trưởng thôn tới rồi." Ngón tay Mộc Phỉ chỉ ra ngoài cửa sổ, một tay vỗ lên mu bàn tay Viêm Dục, lời nói vừa mừng rỡ lại kích động.

Tầm mắt Viêm Dục dừng lại trên bàn tay nhỏ bé đang đặt trên mu bàn tay hắn, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, lại có cảm giác ê ẩm, trong miệng hắn rất đắng, là vì cách gọi khác nhau của Mộc Phỉ với Liễu Thiên Sở và Tưởng Vũ. Nàng tùy ý gọi đầy đủ tên Liễu Thiên Sở, lại ngọt ngào gọi Tưởng Vũ là Vũ ca ca.

"Phụ thân, chúng ta mau tới cạnh cửa một chút đi, không nghe thấy bọn họ nói gì cả." Mộc Phỉ dò đầu vễnh tai nghe một hồi lâu, chỉ mơ hồ nghe thấy bọn họ đang nói về mình, vội thúc giục Viêm Dục cùng đi nghe.

Nội tâm đang chua xót suy nghĩ lung tung của Viêm Dục chợt nghe thấy giọng nói hơi nũng nịu mềm ngọt thốt lên tiếng phụ thân của Mộc Phỉ, cả người hắn trong nháy mắt khôi phục tinh thần, cảm thấy đầu cũng không còn đau đớn, tâm cũng không còn chua, cả người tràn đầy hơi sức, chớp đôi mắt lưu ly, ánh mắt sáng quắc từ bên trong bắn ra, thuận theo hướng Mộc Phỉ kéo.

"Thiên Sở? Vũ nhi nói với lão phu ngươi tổ chức hậu sự cho mẫu thân Mộc Phỉ lão phu còn không tin, không ngờ ngươi thật chú ý tới chuyện của nha đầu Mộc gia này đó." Thôn trưởng thở dài như vui mừng, nhìn một đám vật phẩm đậu trong sân, lắc lắc chòm râu, không nhịn được lắc đầu.

Người khác không biết Mộc Phỉ rốt cuộc là cốt nhục của người nào khiến hắn mơ hồ suy đoán, Tưởng thị mang nữ nhi tới đây tránh nạn chung quy là để bảo vệ cho Mộc Phỉ một cái mạng.

Nam tử đứng từ xa nhìn mặt mày có mười phần quý khí, từ trong miệng Vũ nhi biết được lễ truy điệu là của Tưởng thị nữ nhân tình nghĩa sống mấy ngày qua ở đây, thôn trưởng lần nữa lắc đầu, ai, là phúc hay họa, trời cao tự có định số.