Sủng Thê, Manh Y Tài Nữ

Chương 14: Lời đồn đại là như thế đấy

Edit: An Bi Nhi

Khóe miệng của Mộc Phỉ sắp cong tới tận mang tai rồi, nàng cười ha hả, cười rất thoải mái, thể hiện toàn bộ ưu điểm của tiểu nữ hài. Hai tay nâng một hộp gấm nhỏ lên, được làm từ gỗ Đàn bình thường, bên trong là thu hoạch lần này của nàng, 15 lượng bạc.

Nàng lấy 5 lượng bạc bên trong đổi lấy 7 quan tiền, nàng muốn mua rất nhiều thứ vụn vặt, có tiền xu vẫn dễ mua hơn bạc.

"Nữ nhi, về nhà thôi." Viêm Dục một tấc cũng không rời ở bên cạnh Mộc Phỉ, Mộc Phỉ gầy, đứng chưa đến vai của hắn, đi hơi chậm, hắn để ý nên cũng bước chậm lại, đi  cùng tốc độ với nàng.

Mộc Phỉ gật đầu một cái, nhìn Viêm Dục cười, sóng vai mà đi.

"Phỉ muội muội, đợi chút nữa." Liễu Thiên Sở đuổi theo sau lưng Mộc Phỉ, hắn cũng không ngờ, bản thân để Lâm quản gia chuẩn bị ngân lượng cho Mộc Phỉ, sau khi nàng đếm xong lại xoay người rời đi không nói lời nào.

Động tác bước chân rất nhanh, lúc hắn kịp phản ứng, người đã xuống lầu một ra ngoài rồi, Liễu Thiên Sở không chút nghĩ ngợi liền đuổi theo.


Mộc Phỉ thấy Liễu Thiên Sở đuổi theo, cảnh giác ôm hộp gấm vào ngực, nhanh chóng hỏi: "Liễu bảo chủ có thể muốn lấy lại, nhưng theo quy củ, đoán đúng liền được bạc, ngươi hỏi ta đều trả lời được, những thứ này đều là của ta, ngươi không thể đòi lại."

Chẳng nhẽ hắn hối hận rồi sao? Trên TV đều diễn vậy mà, ngoài mặt thì cho bạc, sau đó sẽ âm thầm cướp lại bạc.

Lúc này Mộc Phỉ quên mất, hộp gấm trong ngực nàng chỉ có mười mấy lượng bạc, Liễu Thiên Sở cơ bản không thèm để ý, một bữa cơm bình thường của hắn, tốn ngân lượng gấp mấy lần như thế.

Nhưng từ khi xuyên qua đến nay, đây là lần đầu tiên Mộc Phỉ nhìn thấy bạc, nhớ lại lúc ở hiện đại, dinendian.lơqid]on tiêu mất là nhân dân tệ, nhìn thấy là châu báu, chưa từng được thấy bạc nén, nên nàng thích lắm!

"Phỉ muội muội, ngươi hiểu lầm rồi, không phải, số bạc này đều là của ngươi, tại hạ đã nói thì sẽ giữ lời." Liễu Thiên Sở thực sự dở khóc dở cười, hắn không ngờ người có thể phân biệt trân bảo một cách hoàn mỹ tinh tế như vậy lại để ý số bạc này, nhưng từ cách ăn mặc và thân thế thê thảm mà Liễu Nhiễm từng nói, hành động này của nàng cũng dễ hiểu, liền giải thích với nàng: "Tại hạ đã đặt tiệc rượu ở trấn Tương Lâu, xe ngựa cũng chuẩn bị sẵn rồi, vui lòng đón tiếp Phỉ muội muội một lần."

Mộc Phỉ vô cùng kinh ngạc, không thể nào, có chuyện tốt như vậy sao? Bản thân kiếm bạc từ tay hắn, hắn còn mời mình ăn cơm? Có phải nhiều tiền quá nên đốt bớt không?

Đôi mắt nhìn sang ba người đi phía sau Liễu Thiên Sở, huynh muội Liễu Thiên Kỳ và Tưởng Vũ liền hiểu ra, đặc biệt nhìn thấy ánh mắt Liễu Thiên Kỳ khi nghĩ đến túy tiên áp, thì ra là như vậy, hắn muốn mời đường đệ ăn cơm, liền kéo mình làm cái cớ, miễn món ngon lại đưa vào miệng người khác, lúc đó sẽ lỗ vốn.


Suy nghĩ một lúc, Mộc Phỉ dùng cùi chỏ chạm vào Viêm Dục ở bên cạnh, hỏi: "Cha, có người mời chúng ta ăn cơm, người nói xem chúng ta có nên đi không?"

Mặc dù Viêm Dục mất trí nhớ, nhưng hắn cũng có ý thức của mình, có thể phân biệt tốt xấu thị phi. Mộc Phỉ biết, Liễu Thiên Sở nhận ra Viêm Dục, nên mới tìm cách tiếp cận mình, muốn dò ra chút tin tức từ miệng nàng, hoặc muốn bàn luận việc gì đó với Viêm Dục. Dù sao người ngoài cũng không biết chuyện Viêm Dục mất trí nhớ.

Sau khi Mộc Phỉ lấy bạc xong liền nhanh chóng rời đi, một phần lý do là vì Viêm Dục, Liễu Thiên Sở không phải người xấu, nhưng Mộc Phỉ không biết quan hệ của hắn với Viêm Dục trước kia thế nào. Viêm Dục còn sống, dùng đầu nghĩ một chút là biết, nhất định có liên quan đến lợi ích của người khác nên mới có tai nạn đó. Nếu Viêm Dục không từ chối, hắn sẽ không bỏ qua bữa cơm này, từ khi xuyên qua đến nay nàng cũng chỉ ăn rau dại uống cháo loãng, canh thịt cũng không nghe thấy, túy tiên áp trấn Tương Lâu cực kì hấp dẫn nàng.

Ánh mắt Viêm Dục vẫn dán vào người Mộc Phỉ, hắn để ý nam tử bên cạnh luôn nhìn mình chằm chằm, mặc dù bản thân không nhớ ra hắn là ai, nhưng lại có cảm giác giống như từng quen biết, hắn biết người đó sẽ không làm hại hắn. Huống chi nhất định nữ nhi muốn ăn thịt, nên liền gật đầu, cười nói: "Nữ nhi, túy tiên áp, ăn ngon, cùng đi đi."

Liễu Thiên Sở thở phào nhẹ nhõm, tốt quá, Viêm Dục chấp nhận lời mời của hắn, vậy là hắn có cơ hội hỏi đầu đuôi sự việc, cũng không biết tại sao, Viêm Dục nhìn hắn như không quen biết, khiến hắn muốn phát điên.

Trấn Tương Lâu không hổ là Đệ nhất tửu lâu trấn Liễu Khê, lúc này là giữa trưa, tân khách vào không liên tục, tiếng người huyên náo, Mộc Phỉ lần đầu thấy tửu lâu đông đúc náo nhiệt ở cổ đại.


Liễu Thiên Sở là lão bản giấu mặt của Trấn Tương Lâu, có nhã gian chuyên phục vụ hắn ăn cơm nghỉ ngơi. Đây là nhờ Liễu Nhiễm giới thiệu cho nàng lúc đi đường nên nàng mới biết. Khó trách lại chọn Trấn Tương Lâu, đó là lấy bạc trong túi áo đặt vào túi quần, không khác gì nhau cả.

Sau khi tiểu nhị ca bận tối mày tối mặt nhìn thấy Liễu Thiên Sở, khuôn mặt lập tức tươi cười đón chào dẫn đường ở phía trước. Ánh mắt của mọi người ngồi bên trong nhìn đoàn người Mộc Phỉ hoặc hâm mộ hoặc nghi ngờ hoặc suy đoán hoặc xem thường, đi theo sau lưng Liễu Thiên Sở, đi vào trong, tiếng bàn tán rõ ràng truyền vào tai mấy người.      

"Nhìn thấy không? Chính là tiểu cô nương được bảo chủ ưu ái, may mắn được ăn cơm cùng hắn." Thanh niên thành công bắt đầu chủ đề bát quái, lấy chuyện của Mộc Phỉ làm tiêu đề để mọi người bàn tán.

"Trời ạ, là tiểu cô nương mặc y phục rách nát đó hả, hình như nàng là thôn dân thôn Tương Sơn, bên cạnh là con trai trưởng thôn thôn Tương Sơn, xuất thân từ cái địa phương cằn cỗi kia, Tưởng Vũ thì không nói, sao tiểu cô nương kia lại lọt vào mắt Liễu bảo chủ?"

Có một người kiến thức rộng rãi nhận ra Mộc Phỉ và Tưởng Vũ, sau khi nói ra thân phận của bọn hắn, lại nói ra sự nghi ngờ.

Mộc Phỉ âm thầm gật đầu, không tệ, những lời kia đã hấp dẫn tâm hồn bát quái.

"Đó là ngươi không biết thôi, tiểu cô nương này tuy nhỏ tuổi, nhưng kiến thức lại rất rộng, hôm nay toàn bộ trân phẩm đều được nàng giám định hết, bộ dạng bình tĩnh nói của nàng ấy, quả thật quá mê người, khiến người ta không thể coi thường tuổi của nàng."


Mộc Phỉ nghe thấy âm thanh này rất quen, quay đầu lại nhìn thoáng qua, phát hiện ra là thanh niên trước kia sau khi nghe nàng giảng giải về phẩm cấp trân bảo liền đặt câu hỏi chế nhạo nàng.

Hình như tên là Liễu Vĩ.

Ừm, không tệ, bát quái không thể thiếu chính là tính thuyết phục, Liễu Vĩ bắt được mấu chốt, tự mình làm chứng.

Rất tốt, càng gia tăng tính chân thực.

"Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ Liễu bảo chủ với nàng..." Sau khi trao đổi ánh mắt với Liễu Vĩ, một người khác khẳng định suy đoán của mình, không khống chế được kêu lên sợ hãi: "Trời ạ, tiểu cô nương này còn chưa đến tuổi cập kê?"

"Vậy thì sao? Hiện tại nàng nhỏ  [email protected]*dyan(lee^qu.donnn) không có nghĩa sau này cũng nhỏ, chờ thêm 2,3 năm nữa, là thời điểm trẻ trung, hắc hắc, mùi vị kia, tuyệt đối là..." Liễu Vĩ cười vô cùng hèn mọn bỉ ổi, ánh mắt nhìn về phía Mộc Phỉ như phát ra ánh sáng, không kiêng nể gì cả.

Phần cuối rồi, đến lúc tổng kết, lưu lại ý vị lo lắng sâu xa, từ đó về sau, dân gian lại lưu truyền một đoạn giai thoại: tiểu thôn cô mười tuổi không biết tự lượng sức mình quyến rũ Liễu bảo chủ uy danh bốn phương, trở thành sủng vật của hắn, bán nhan sắc và thứ đó, từ đó về sau được sống trong cẩm y ngọc thực. 

Hoàn mỹ, có thể biên soạn thành tiểu thuyết trên mạng internet rồi.