Sủng Thê Làm Hoàng Hậu

Chương 93

Tiết Nhượng nhìn đôi mắt to mờ mịt của nàng, cũng hiểu được tối hôm qua hắn đã làm nàng sợ. Lúc trước tâm tình hắn tràn đầy vui vẻ, mong đợi cùng nàng thành thân. Biết nàng từ nhỏ đã mềm mại yếu ớt thì muốn cưng chiều bảo hộ nàng. Chỉ là tối hôm qua hắn uống một chút rượu, tâm tình lại vui vẻ, nhìn thấy dáng vẻ nàng mặc giá y đỏ thẫm, dáng vẻ mỹ hoặc, nhìn đến không chuyển mắt được. Khi hắn trở lại phòng ngủ thì nàng đã tắm rửa xong, mặc tẩm y mỏng ngồi ở bên giường chờ hắn, hắn nhớ thương hai đời, nào có thể nhịn được?


Hắn ôm nàng, biết được nàng không chịu nổi, cho nên mới phải nói lời này với hắn, Tiết Nhượng đi tới gần hôn lên trán nàng, nói: “Có phải rất đau hay không? Để cho ta xem được không?”
Hắn làm bộ muốn cởi xiêm y của nàng.


Tai Chân Bảo Lộ nóng lên, lấy tay đè lại tay của hắn để bên eo nàng. Tuy tối hôm qua trên người nàng chỗ nào cũng đều bị hắn nhìn qua, nhưng tóm lại lúc ấy là buổi tối, hơn nữa bên trong màn trướng mờ tối, nàng còn có thể lừa mình dối người. Nhưng hiện tại, hơn nửa lại là ban ngày, hắn muốn cởi xiêm y của nàng, nàng làm sao có thể đồng ý cho hắn cởi.


Tuy là rất đau nhưng lại không tốt để hắn xem.
Nàng cự tuyệt: “Không cần đâu.”
Nàng sợ hắn dính vào, gấp rút lắc lắc đầu nói: “Chàng phải nghe lời ta.”
Thấy nàng thẹn thùng, hắn cũng không ép nàng.


Tiết Nhượng buông lỏng tay đang nắm đai lưng của nàng, ôm nàng, nói: “Tiểu Lộ, tối hôm qua là ta không tốt, chỉ là lúc ấy ta có chút nhịn không được...”
Chân Bảo Lộ đỏ mặt, nghe hắn lại nói lời không đứng đắn thì lẩm bẩm một câu: “Làm như từ trước tới nay chưa thấy qua nữ nhân vậy.”


Tiết Nhượng cười cười.
Còn không phải sao, trong mắt trong lòng hắn đều là nàng, những nữ nhân khác hắn căn bản sẽ không liếc mắt nhìn tới, cùng với chưa thấy qua nữ nhân cũng không có gì khác biệt.


Nàng dựa vào trong lòng hắn, cảm nhận hô hấp cùng lồng ngực rắn chắc phập phồng của hắn. Hắn thích ôm nàng, yêu thương vuốt ve nàng. Trong ánh mắt mang theo vui vẻ, phảng phất đã mong đợi cực kỳ lâu. Chân Bảo Lộ biết mình thích hắn, chỉ là nàng rất quan tâm vì sao hắn thích nàng. Hắn luôn bồi ở bên người nàng, đối tốt với nàng, dường như chuyện gì đều không làm khó được hắn vậy, người lợi hại như thế, ai cũng sẽ thích, về sau hắn cường thế bá đạo bước ra một bước kia, nàng liền tiếp nhận hắn.


- - nhưng là nàng không nghĩ ra chính mình có chỗ nào đáng giá để hắn thích. Nàng lại không giống tỷ tỷ nàng có tri thức hiểu lễ nghĩa hiền lương thục đức.


Chân Bảo Lộ nghĩ tới thời điểm nàng lần đầu gặp mặt Tiết Nhượng, khi đó nàng mới tám tuổi, mà hắn đã là một thiếu niên mười bốn tuổi trầm mặc ít nói.


Chân Bảo Lộ đưa tay vòng quanh eo gầy gò của hắn, gò má tựa ở trên ngực hắn, chợt nhớ tới đời trước của mình. Nếu là khi đó, nàng cũng có thể gặp được hắn, thật là tốt. Nàng chắc chắn sẽ không chịu nhiều ủy khuất như vậy.


Tiết Nhượng cúi đầu, xem thê tử trong lòng yên tĩnh, lúc này mới cúi người xuống hôn môi nàng một cái, sau đó ôm nàng đến trên giường.

Khi Chân Bảo Lộ tỉnh lại, thấy mình đang nằm ở trên giường.
Không thấy Tiết Nhượng đâu, nàng liền đứng dậy đi ra bên ngoài.


Một tiểu cô nương mặc y phục màu xanh nhạt, chải búi tóc kiểu nha hoàn hành lễ với nàng: “Nô tỳ Tuyết Trúc gặp qua Đại Thiếu phu nhân.” Cô nương trẻ tuổi thanh âm trong veo dễ nghe, mang theo một chút nhuyễn nhu, nghe hết sức thoải mái.


Chân Bảo Lộ nghĩ nghĩ, không biết từ khi nào Tứ Hòa Cư có nha hoàn rồi, dù sao nàng mới vừa gả đến, tối hôm qua động phòng hoa chúc, nàng không có thời gian chú ý, hôm nay sáng sớm liền đi Như Ý Đường, trở lại liền nghỉ ngơi.


Hiện tại nhìn lại, nha hoàn này gọi là Tuyết Trúc, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn cỡ bàn tay, ngũ quan mặc dù không tính tinh xảo, nhưng đôi mắt to trong veo như nước, rất là xinh đẹp.
Chân Bảo Lộ suy nghĩ một chút, bảo Chúc ma ma gọi tất cả nha hoàn ma ma trong Tứ Hòa Cư đến.


Không có gì khác ngoài vài nha hoàn thô sử* ra, Tứ Hòa Cư còn có bốn nha hoàn, theo thứ tự là Tuyết Trúc, Tuyết Mai, Thanh Loan(edit: trong bản convert là Thanh Nghiền nhưng không hay nên mình đổi tên cho hay), Thanh Hà. Bốn nha hoàn này bất kể là bộ dáng hay thân hình đều cực kỳ tương tự, mỗi người đều xinh xắn lanh lợi, dung mạo xinh đẹp.


*Nha hoàn thô sử: nha hoàn làm việc nặng như giặt đồ,...


Lúc trước khi nhìn thấy Tuyết Trúc thì Chân Bảo Lộ đã hết sức nghi hoặc. Giờ nhìn qua bốn người này, xinh đẹp nhất là tiểu cô nương có thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, tên là Thanh Hà, có lẽ do nguyên nhân nhỏ tuổi nhất, thời điểm những người khác quy củ cúi đầu, tiểu nha hoàn này ngược lại đánh bạo ngẩng đầu nhìn một cái, đôi mắt to hết sức ngây thơ linh động.


Chân Bảo Lộ nhìn thoáng qua nàng ta nhiều một chút.
Tứ Hòa Cư còn có một ma ma họ Tân. Bởi vì Tân ma ma này vốn là ma ma hồi môn của mẫu thân Tiết Nhượng, sau khi Lục thị bệnh qua đời, Tân ma ma này liền được lão phu nhân phái tới chiếu cố đời sống sinh hoạt thường ngày của Tiết Nhượng.


Vì vậy, Chân Bảo Lộ đối với vị Tân ma ma này cũng kính trọng hơn, thưởng nàng một chút kim lõa tử*.
*Kim lõa tử: có thể là vàng, bạc nhưng không rõ phân lượng.(ai biết nghĩa của từ này hay hơn chỉ hộ mình với).


Tân ma ma thân hình cao gầy, mặc y phục thu hương, trên mặt cười gượng, đại khái là có chút câu nệ. Nhìn Chân Bảo Lộ đối với bà khách khí như thế, trong lòng Tân ma ma cũng cảm động, chỉ thấy nàng ra tay xa xỉ, cảm thấy Đại Thiếu phu 1nhân còn quá non nớt chút, ở phương diện cần cù tiết kiệm trong công việc quản gia còn phải học một chút thật tốt.


Tân ma ma tiếp nhận kim lõa tử, cung kính nói: “Lão nô tạ ơn Đại Thiếu phu nhân.”
Chân Bảo Lộ tiếp lời: “Tân ma ma không cần khách khí, những năm này ngươi chiếu cố Đại công tử cũng vất vả, đây là ngươi nên được.”


Rồi sau đó lại để cho Chúc ma ma đem kim lõa tử còn dư lại thưởng cho các nha hoàn trong phòng.


Tân ma ma nhìn vị Đại Thiếu phu nhân này mặc dù trẻ tuổi non nớt, nhưng đến cùng cũng là xuất thân từ phủ Tề Quốc Công, trên người có khí khái của tiểu thư khuê các, liền hơi hơi mỉm cười, cũng khó trách đại công tử thích như vậy.


Mà sau khi Tân ma ma cùng bọn nha hoàn đi ra ngoài, Chúc ma ma mới đi tới bên cạnh Chân Bảo Lộ, nhìn bộ dáng nàng hơi nhíu mày, liền nói: “Lão nô hôm qua phát hiện, nha hoàn Tứ Hòa Cư này, mỗi một người đều có chút tương tự với Đại Thiếu phu nhân ngài (edit: vì Tiết nhượng lấy Nguyệt tỷ nên mình đổi xưng hô của các nha hoàn ma ma bên người Nguyệt tỷ nha). Lão nô nghe nói, ban đầu Tứ Hòa Cư trừ nha hoàn thô sử ra thì bên người Đại công tử chỉ có vài gã sai vặt, còn có vị Tân ma ma kia nữa, những nha hoàn này, là vì Đại công tử muốn thành thân, cho nên mới mua thêm.”


Trừ Vương thị ra, còn có người nào có thể làm việc này nữa?


Chân Bảo Lộ xưa nay trong mắt không cho xuất hiện một hạt cát nào. Nàng tuy là tân nương, nhưng không có khả năng không biết, từ xưa đến nay quan hệ bà tức(mẹ chồng nàng dâu) nếu không phải là gió đông thổi bạt gió tây, chính là gió tây áp đảo đông phong (ý là mẹ chồng nàng dâu bất hòa) - - nay Vương thị đã ra oai phủ đầu với nàng.


Nàng tin tưởng Tiết Nhượng là một chuyện, nhưng những nha hoàn này lưu lại hay không lưu lại, thì lại là một chuyện khác.
Chúc ma ma cảm thấy tức giận. Thời điểm nàng ở nương gia (nhà mẹ đẻ) phủ Tề Quốc Công, nào có người dám đối với nàng như vậy?


Chân Bảo Lộ nói: “Ta biết rõ, chuyện này ta sẽ xử lý thật tốt.”
Chúc ma ma gật đầu nói: “Dạ. Tuy nói ngài là nhi tức, nên kính nàng, nhưng vị quốc công phu nhân này thế nhưng không nể mặt ngài, người cũng không thể cứ chịu uất ức như vậy.”


Chân Bảo Lộ tự nhiên hiểu. Sống lại một đời, nàng không nghĩ phải chịu loại cảm giác nghẹn khuất này một lần nào nữa.
Nghĩ tới Tiết Nhượng, nàng giương mắt nhìn thoáng qua Chúc ma ma, hỏi: “Đại biểu ca đi đâu vậy?”


Nói đến Tiết Nhượng, Chúc ma ma lộ ra dáng tươi cười, nhìn đôi tân phu thê này ân ái như vậy, bà cũng thấy vui vẻ. Bà nói: “Đại công tử đang ở thư phòng.”


Đang ở thư phòng, như vậy hắn nửa khắc nữa sẽ không trở về. Chân Bảo Lộ suy nghĩ một chút, có chút thẹn thùng, do dự một hồi lâu mới nói: “Trước khi ta xuất giá, nương có chuẩn bị đồ cho ta, bên trong có ít thuốc mỡ...”


Chân Bảo Lộ xem như được Chúc ma ma một tay nuôi lớn, nhìn bộ dạng nàng nhăn nhăn nhó nhó, liền biết là hỏi cái gì. Tối hôm qua Đại công tử lăn qua lăn lại hơn một canh giờ mới yên tĩnh, tiểu thư khuê các mềm yếu như nàng làm sao chịu được? Huống chi còn là lần đầu. Chúc ma ma vội nói: “Chỗ này không thể để bị thương tổn được, không cẩn thận sẽ sinh bệnh. Thiếu Phu nhân đi vào trước, lão nô sẽ đi lấy ngay.”


Chân Bảo Lộ đỏ mặt, liền đi vào phòng, ngồi vào sau tấm bình phong bằng lụa trước giường.


Chúc ma ma từ trong tủ lấy ra một bình sứ nhỏ. Chân Bảo Lộ ở trước mặt Chúc ma ma, ngược lại so với ở trước mặt Tiết Nhượng tự tại hơn nhiều, lập tức liền cởi xiêm y ra. Khuôn mặt nàng đỏ lên, nếu không phải thực quá đau, nàng cũng thẹn thùng mở miệng.


Chúc ma ma nhìn, lúc trước bà đối với Tiết Nhượng rất hài lòng, lúc này xem tiểu cô nương do bản thân một tay nuôi lớn bị lăn qua lăn lại thành bộ dáng này, cũng không nhịn được nheo lông mày, vẻ mặt ngưng trọng trách nói: “Đại công tử cũng quá thô lỗ...”
Còn không phải sao.


Chân Bảo Lộ đỏ mặt, cũng đồng ý.
Mà bên ngoài, Tiết Nhượng từ thư phòng trở lại, vào phòng, thấy bên trong không có người, liền hỏi Hương Hàn: “Đại thiếu Phu nhân đâu?”
Hương Hàn đáp lời: “Dạ. Ở bên trong.”


Tiết Nhượng tự nhiên cho rằng Chân Bảo Lộ còn đang ngủ, đã qua nửa canh giờ rồi, ban ngày không thể ngủ nhiều, nếu không buổi tối không ngủ được. Hắn bước vào phòng ngủ muốn gọi thê tử thức dậy, sau khi bước vào đã thấy trên giường trống không, áo ngủ bằng gấm đỏ thẫm được gấp chỉnh tề.


Nghe sau tấm bình phong trước mặt có chút động tĩnh, khóe miệng Tiết Nhượng lúc này mới nhếch lên, xoay người đi vào.
“Tiểu Lộ.”


Hắn kêu một tiếng, đã thấy thê tử lộ ra hai chân trơn bóng tuyết trắng, đột nhiên nhìn thấy hắn, mới kêu lên một tiếng, sau đó vội vàng hấp tấp kéo làn váy mình xuống, che kín hai chân trắng muốt mới đứng lên.


Tiết Nhượng giật mình, sau đó nhìn bình sứ nhỏ trong tay Chúc ma ma, lập tức biết rõ đây là đang làm cái gì.
Hắn đi qua, cánh tay dài nhấc lên, nhận lấy bình sứ, thản nhiên nói: “Đi ra ngoài đi. Nơi này có ta là được rồi.”