Chân Bảo Lộ nói xong liền hối hận, lại thấy bộ dáng Tiết Nhượng ngu ngơ, càng thấy tức cười, mây hồng đầy trời, mắt to long lanh hung hăng trợn lên nhìn hắn: "Không muốn thì thôi."
Gương mặt nàng nóng đến ửng đỏ, cuối cùng vẫn thẹn thùng, làm bộ muốn đứng dậy đi xuống. Lúc này Tiết Nhượng mới phản ứng được, một phen nắm lấy tay nàng. Chân Bảo Lộ không nhìn hắn, cúi đầu liếc mắt nhìn bàn tay to của hắn đang nắm tay mình, khe khẽ nói, "Ta phải trở về rồi."
Tiết Nhượng nói: "Ta đưa nàng."
Chân Bảo Lộ khẽ ừ, nhưng không quan tâm tới hắn. Tường hơi cao, hắn đứng dậy đỡ nàng, chuẩn bị cõng nàng xuống. Bất quá lúc này Chân Bảo Lộ lại không để cho hắn cõng, giận dỗi nói: "Tự ta có thể xuống."
Mi mày Tiết Nhượng hàm chứa ý cười ôn hòa, buông tay nàng ra, tự mình dễ dàng nhảy xuống, rồi sau đó đứng phía dưới, ngửa đầu nhìn nàng.
Trong lòng Chân Bảo Lộ càng thêm buồn bực, thầm nghĩ: Hắn nghe lời như vậy làm gì? Cũng không phải Chân Bảo Lộ không có cách xuống, chỉ là nếu muốn xuống, tư thế kia khó tránh khỏi bất nhã. Nàng là một cô nương, tự mình làm cũng không thèm để ý những thứ này, nhưng nàng không muốn ngay trước mặt Tiết Nhượng xuống một cách chật vật như vậy.
Chân Bảo Lộ cực kỳ buồn bực, thì thấy nam tử tuấn mỹ phía dưới dùng ánh mắt dịu dàng nhìn nàng, từ từ dang hai tay ra.
Hiển nhiên nàng biết.
Chân Bảo Lộ e sợ đứng ở đầu tường, nếu mới vừa rồi có một chút nho nhỏ bất mãn, lúc này cúi đầu nhìn hắn, thấy hắn giang cánh tay về phía nàng, không vui trong lòng lập tức tiêu tán. Coi như hắn còn chưa ngốc lắm. Nàng mấp máy môi, khóe miệng thoáng nhếch lên, cũng không lèo nhèo nữa, nhấc váy lên nhe răng cười, dáng người nhẹ nhàng nhảy xuống.
Cánh tay mạnh mẽ vững vàng đón nàng, gắt gao ôm vào trong ngực.
Ngay cả một chút sợ hãi Chân Bảo Lộ đều không có, bởi vì nàng biết hắn nhất định sẽ tiếp được nàng. Nàng vòng quanh cổ hắn, nghe hơi thở đều đều của hắn, mới vươn đầu ngón tay chọc chọc ngực hắn, nhắc nhở: "Chàng nhanh thả ta xuống."
Người này, ôm nghiện rồi.
Tiết Nhượng cúi đầu nhìn nàng, ngoại trừ cười ngây ngô vẫn lại là cười ngây ngô. Hắn nghĩ tới lúc nãy nàng đứng ở mái tường cao cao, váy áo tung bay, phía sau là pháo hoa sáng rực, tiểu cô nương duyên dáng mảnh khảnh, mặt mày như hoa đào, xinh đẹp đến không thể tả.
Điều này làm cho hắn nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy nàng, cũng đứng trước mặt hắn như vậy, xinh đẹp, mặt mày linh động, giống như tiên tử hạ trần.
Tiết Nhượng đặt nàng xuống, Chân Bảo Lộ đứng vững, cúi đầu sửa sang lại làn váy, chuẩn bị đi trở về.
Nàng phát giác Tiết Nhượng vẫn không nói gì, lúc này mới hoài nghi nhíu mày, ngưỡng mặt lên nhìn hắn. Nào biết nàng mới vừa ngẩng đầu, hơi thở của nam nhân đột nhiên tới gần, ngay sau đó cánh tay mới vừa rồi ổn định nàng, liền dùng lực ôm bờ eo nàng, đem nàng vào lòng. Khuôn mặt nam nhân không có dấu hiệu nào cứ như vậy phủ xuống, môi mỏng rơi trên bờ môi của nàng, khẽ ngậm chặt, ʍút̼ vào thật mạnh.
Cả người Chân Bảo Lộ run rẩy, chợt nhớ tới tại phủ An Quốc Công ngày ấy, khi đó trong lòng nàng tất cả đều là xấu hổ giận dữ và kinh hoảng, mà hiện giờ...
Chân Bảo Lộ lặng lẽ mở to mắt, nhìn gương mặt kề sát. Hắn rất nghiêm túc hôn nàng, lông mi thật dài rũ xuống, khẽ chạm vào mặt nàng. Trong lòng nàng vô cùng khẩn trương, hai tay chống đỡ trước ngực hắn, từ từ, bất tri bất giác bỏ xuống, không tự chủ ôm lấy vòng eo hẹp gầy của hắn, sống lưng rộng lớn, như là dây leo mềm mại, gắt gao dựa vào hắn.
Pháo hoa bên ngoài tường vẫn còn tiếp tục, thanh âm hài tử trên đường vô cùng náo nhiệt đều nghe được rõ ràng, bên trong tường nhưng lại im lặng, nồng tình mật ý, tươi đẹp phảng phất giống như ngày xuân. Hai người ôm nhau gắt gao có thể nghe được tiếng tim đập thật rõ ràng, hô hấp dồn dập ấm áp đan xen vào nhau, chặt chẽ không rời.
Tiết Nhượng từ từ buông nàng ra, cúi đầu thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu cô nương trong lòng đỏ hồng, cánh môi đỏ thắm ướt át.
Nhìn đôi mắt đẹp đẽ ngập nước khiến người rung động kia, hô hấp của Tiết Nhượng bị kiềm hãm, giọng nói khàn khàn: "Ta vẫn luôn rất muốn."
Chân Bảo Lộ mím môi cười cười, chỉ cảm thấy cặp mắt của người nam nhân trước mặt này lóe sáng, như một nam nhân lần đầu biết yêu, nơi nào còn có bộ dáng trầm ổn nội liễm của ngày thường? Đều là bởi vì nàng a. Trong lòng Chân Bảo Lộ tự hào, thích nhìn trong mắt hắn chỉ có hình bóng nàng.
Nàng nhỏ giọng hỏi hắn: "Chàng có hôn qua cô nương nào khác không?"
Tiết Nhượng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng của nàng, đáp: "Không có."
Chân Bảo Lộ rất hài lòng với đáp án này, nói: "Về sau cũng không cho." Nàng cũng có thể cảm giác được, hắn vừa gấp gáp lại vừa dè dặt, bộ dáng vụng về như vậy, hiển nhiên không thể nào là người lão luyện. Nhưng nghe hắn chính miệng trả lời, trong lòng nàng càng vui vẻ.
Tiết Nhượng cười cười, nói được, rồi sau đó khẽ cầm hai tay của nàng, đặt lên bên môi hôn.
Chân Bảo Lộ đỏ mặt từ cửa sau đi vào, đuôi lông mày hàm chứa nhẹ nhàng xuân sắc, bộ dáng như một nụ tình chớm nở, sợ là người mù cũng nhìn ra được. Nhìn thấy Hương Hàn đứng ở đàng kia, Chân Bảo Lộ có chút xấu hổ, không dám nhìn nàng ta, chỉ vội vàng trở về.
Trở về phòng, Chân Bảo Lộ mới tới ngồi trước gương kiểm tra một lần, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của mình ửng sáng phản chiếu trong gương, đỏ bừng, quả thực so với bôi son còn xinh đẹp hơn. Nàng giơ tay sờ sờ bờ môi mình, vốn là bên trên có thoa một lớp sơn mỏng nhàn nhạt, có mùi trái cây ngọt ngào, hiện giờ đã không còn nữa, lộ ra màu sắc tự nhiên của đôi môi.
Nàng bụm mặt xấu hổ, nghĩ tới bộ dáng Tiết Nhượng mới vừa rồi khi hôn nàng, đến bây giờ còn chưa tỉnh táo.
Nàng ngây ngô cười, rồi sau đó mới nghĩ tới điều gì, đem tiền lì xì lúc nãy Tiết Nhượng cho nàng ra. Nàng sờ sờ, thật dày đấy, chắc bên trong có không ít ngân phiếu. Liền đi tới bên giường ngồi xuống, nằm sấp trên giường mở tiền mừng tuổi Tiết Nhượng cho nàng ra.
Không coi không biết, nhìn thấy quả nhiên là giật mình! Ngân phiếu bên trong này có giá trị là một ngàn lượng... Chân Bảo Lộ lại đếm, thậm chí có đến 88 tấm.
Đó là...
Gần 9 vạn 2 hai ngân phiếu, cứ như vậy mà tùy tùy tiện tiện cho nàng.
Chân Bảo Lộ mở to hai mắt, trong lòng khẩn trương như sắp nhảy ra ngoài, cho dù phụ thân sủng nàng, tiền mừng tuổi cũng không sẽ cho nhiều như vậy, mà Tiết Nhượng lại...
Chân Bảo Lộ nhíu mày, cảm thấy nam nhân thật đúng là nam nhân, nửa điểm cũng không hiểu được công việc quản gia, nhưng rõ ràng, với nàng hắn mới tốt như vậy. Chân Bảo Lộ lo lắng trùng trùng sắp xếp ngân phiếu lại thật tốt rồi cất đi, trong lòng không yên. Nàng không biết Tiết Nhượng lấy những thứ ngân phiếu này ở đâu, lo lắng hắn làm những chuyện hồ đồ như tham ô hay nhận hối lộ gì đó.
Suy cho cùng hắn còn trẻ tuổi, ngộ nhỡ làm sai...
Chân Bảo Lộ càng nghĩ càng lo lắng, thầm nghĩ: Nàng phải tìm thời gian cùng hắn nói chuyện thật tốt mới được. Còn nhiều ngân phiếu như vậy, vô luận như thế nào nàng cũng không thể nhận.
Một năm qua đi, Chân Bảo Lộ liền 14 tuổi, đến tháng ba sẽ tổ chức lễ trâm cài liền chính thức trưởng thành, vậy nghĩa là có thể xuất giá sinh con rồi. Bất quá việc học và bài tập của Chân Bảo Lộ tại trường nữ học còn chưa hoàn thành, mặc dù tuổi Tiết Nhượng lớn chút, nhưng lúc trước người hai nhà đã thương lượng xong, đến khi Chân Bảo Lộ kết thúc việc học mới thành thân, phủ An Quốc Công chờ nổi.
Mùng hai, Chân Bảo Lộ theo phụ mẫu đến phủ Trường Trữ Hầu nhà mẹ đẻ của Từ thị. Trường Trữ Hầu đối với người cháu ngoại Chân Bảo Lộ hiển nhiên rất yêu thương, mà trong lòng Trang thị thì không thích, trên mặt cũng chỉ có thể cười nhẹ.
Nhưng Từ Tú Tâm liền bất đồng. Nàng ta thấy Chân Bảo Lộ liền cúi mặt, sau cùng là Từ Cẩm Tâm kêu nàng ta đi an ủi một lúc.
Ra hành lang, Từ Tú Tâm mặc một thân áo váy màu hồng thêu hoa hải đường nhưng đôi mắt đo đỏ, gương mặt xinh đẹp đáng yêu, khóc sướt mướt nói: "Tỷ nói Chân Bảo Lộ có lương tâm hay không? Đại ca đối với nàng tốt như vậy, nửa câu quan tâm nàng đều không có. Ngày ấy đại ca trở về từ phủ Tề Quốc Công là thành cái dạng kia, vốn là gần sang năm mới, nên vô cùng náo nhiệt, nhưng hắn lại nằm ở trên giường dưỡng bệnh..." Từ Tú Tâm càng nói càng tức.
Từ Cẩm Tâm biết chuyện bên trong, cầm khăn lau nước mắt cho muội muội, nói: "Nhìn muội xem, chuyện này sao có thể trách Tiểu Lộ được chứ?"
Từ Tú Tâm hừ lạnh nói: "Không trách nàng thì trách ai? Cũng không hiểu được ngày ấy nàng nói gì với đại ca, lại hại đại ca thành như vậy..." Từ Tú Tâm căm giận bất bình, đem tất cả toàn bộ trách nhiệm đẩy lên người Chân Bảo Lộ.
Chân Bảo Lộ đứng dưới cây mai, nhìn hai tỷ muội dần dần đi xa, lúc này mới trầm mặt.
Khó trách hôm nay nàng không thấy Từ Thừa Lãng. Nàng còn tưởng rằng hắn vì chuyện tình lần trước nên xấu hổ, không ngờ hắn vậy mà sinh bệnh. Trong ấn tượng của Chân Bảo Lộ, tuy rằng Từ Thừa Lãng hào hoa phong nhã, dáng người gầy nhưng không tệ, rất ít sinh bệnh.
Hương Đào cũng nghe được lời nói của Từ Tú Tâm, lại thấy tiểu thư nhà mình không cười, vội vàng bao che khuyết điểm nói: "Từ công tử sinh bệnh, chuyện này sao có thể tính đến trên đầu tiểu thư? Biểu cô nương cũng quá đáng rồi."
Chân Bảo Lộ nghĩ thầm, Từ Thừa Lãng sinh bệnh, nếu muốn truy cứu chuyện này, ít nhiều gì cũng có chút liên quan tới nàng. Trong lòng nàng mặc dù có hơi áy náy, nhưng nếu lặp lại một lần nữa, khẳng định nàng vẫn sẽ làm như vậy. Nàng không có gì hay, cũng không có đáng để hắn thích, sau khi hắn khỏi bệnh, sẽ nghĩ thông suốt thôi. Loại chuyện này nên dứt khoát rõ ràng.
Bất quá điều này làm cho Chân Bảo Lộ biết rõ, ngày sau ở phủ Trường Trữ Hầu, nàng có thể không cần đến nên tận lực không đến.
Cả nhà Chân Như Tùng, dùng bữa trưa tại Trường Trữ Hầu, rồi lên xe ngựa về phủ.
Trên lầu sách cao nhất của phủ Trường Trữ Hầu, Từ Thừa Lãng mặc áo vải màu xanh khoác áo choàng thật dày đứng ở nơi đó.
Quý công tử nổi danh khắp Hoàng Thành, nhưng sắc mặt hiện giờ vàng như nến, hai mắt vô thần, vẻ mặt thần sắc mang bệnh. Hắn mi thanh mục sáng, lẳng lặng nhìn xe ngựa phủ Tề Quốc Công càng đi càng xa.
Bên cạnh một thiếu niên có bộ dáng lanh lợi diện mạo lịch sự chính là gã sai vặt của Từ Thừa Lãng, tên Song Thụy.
Hắn nhìn công tử nhà mình cố ý xuống giường muốn tới nơi này, vốn là không hiểu chuyện gì, hiện giờ thấy xe ngựa phủ Tề Quốc Công, làm sao còn không rõ ràng?
Trong lòng Song Thụy than công tử thật si tình, nhưng Chân Lục cô nương đã đính hôn, liền nói: "Đại công tử, thân mình người còn chưa khỏe, ở đây gió lớn, tốt hơn nên theo tiểu nhân đi xuống đi."
Từ Thừa Lãng ngoảnh mặt làm ngơ, dáng người cao gầy đứng ở đó, run rẩy trong gió lạnh, thẳng tắp lại quật cường.
Qua hết năm, phủ Tề Quốc Công liền muốn chuẩn bị chuyện xuất giá cho Chân Bảo Chương cùng Chân Bảo Quỳnh. Thời gian hai tiểu thư xuất giá gần nhau, đương nhiên muốn chuẩn bị nhiều hơn. Chân Bảo Lộ còn chưa thoát ra khỏi không khí ăn tết náo nhiệt vui mừng, thấy Từ thị nói với tỷ tỷ chuyện sau khi gả đi, liền cảm thấy thương cảm.
Chân Bảo Lộ cũng không tiện đi quấy rầy, chỉ chơi cùng hai đệ đệ.
Mùng tám, tiểu cô nương Giang Mi của Giang phủ thuận đường tới phủ Tề Quốc Công, tìm Thượng nhi và Vinh nhi chơi cùng. Tiểu cô nương qua năm mới tròn năm tuổi, chải kiểu tóc trái đào cài trâm hoa, áo váy màu đỏ làm nổi bật tiểu cô nương phấn nộn. Tiểu Giang Mi vừa đến, Thượng nhi và Vinh nhi liền theo sát chạy tới chơi cùng nàng. Hiện giờ Chân Bảo Lộ mới phát giác được, tính cách hai đệ đệ cũng không phải hoàn toàn bất đồng, ít nhất với điều này thì không khác nhau.
Chân Bảo Lộ rảnh rổi, có ý đi Thọ Ân Đường thăm lão thái thái, mới vừa đi tới bên ngoài, thì nghe tiếng Nhị thẩm khóc sướt mướt, còn có tiếng lão thái thái quát lớn.
Chân Bảo Lộ lẳng lặng đứng bên ngoài, thức thời rời đi.
Đến tối, Chân Bảo Lộ theo mẫu thân đi nói chuyện phiếm với Tam thẩm mới biết chuyện gì xảy ra. Tiết thị cười cười nói: "Xem nhị tẩu đi, chẳng qua Chương nhi vào cửa làm thϊế͙p͙ thôi, nàng ta lại có thể tỏ vẻ như vậy? Cả chuyện xuất giá cũng đòi so với Quỳnh nhi, hiện tại còn hay, Tĩnh Vương lập tức liền sẽ đi ra biên quan..."
Chân Bảo Lộ đang ngồi ở một bên ăn điểm tâm, nghe Tiết thị nói, vội vàng giương mắt hỏi: "Vậy việc hôn sự của Tam tỷ tỷ làm sao bây giờ?"
Tiết thị nhìn nàng một cái, nói: "Còn có thể làm sao? Mấy ngày nữa Tĩnh Vương sẽ xuất phát, nơi nào có thời gian cưới nàng, chỉ có thể sai một cái kiệu nhỏ nâng nàng ta qua thôi, còn phải thay Tĩnh Vương sửa soạn hành lý, dù sao cũng chỉ là một thϊế͙p͙ thất, đòi phô trương gì nữa chứ."
Chân Bảo Lộ nghe xong, bừng tỉnh hiểu ra, thầm nghĩ khó trách Nhị thẩm khóc sướt mướt. Chân Bảo Chương là hòn ngọc quý trên tay của bà, vốn đã nói rồi, mặc dù là Trắc phi, nên phô trương đều sẽ có. Hiện giờ thì ngược lại, chỉ có thể chuẩn bị vội vàng nâng người đi qua. Cô nương lập gia đình cả đời cứ như vậy thôi, đích thật là ủy khuất.
Chân Bảo Lộ không quan tâm chuyện của Chân Bảo Chương, chỉ tùy tiện hỏi một chút, nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng nàng cũng có chút ngột ngạt, phảng phất có sự tình gì muốn phát sinh.
Mà ngày kế, Chân Bảo Lộ lại nghe nói một sự kiện, Từ Thừa Lãng lập tức sẽ thành thân cùng Phúc An huyện chủ Thẩm Trầm Ngư.