Chân Bảo Quỳnh ở trong sân chờ mãi, cũng không thấy muội muội trở về, liền có chút sốt ruột.
Chân Bảo Chương ung dung đi ra, nhìn thấy Chân Bảo Quỳnh, biết nàng đang đợi Chân Bảo Lộ, thì nói: "Sao Lục muội muội còn chưa trở lại? Có cần ta cùng Tứ muội muội đi ra ngoài kiếm không?" Đều là đường tỷ muội chung một nhà, Chân Bảo Chương sao không biết tính tình của Chân Bảo Lộ, mấy ngày này chăm chỉ thì lại làm sao? Thực chất bên trong còn không phải là một tiểu nha đầu yêu thích náo động à.
Chân Bảo Quỳnh nói: "Cảm ơn Tam tỷ. Xưa nay Tiểu Lộ nhu thuận, lập tức sẽ trở lại ngay."
Chân Bảo Chương cười cười nói: "Vậy thì Tứ muội muội ở chỗ này chờ đi, ta vào trò chuyện cùng lão tổ tông."
Chân Bảo Quỳnh thản nhiên "Ừ", thấy Chân Bảo Chương đi vào sương phòng của lão thái thái, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần mới lộ ra vẻ lo âu.
Lúc này thấy nha hoàn Hương Hàn của Chân Bảo Lộ tiến vào, Chân Bảo Quỳnh vừa vui vẻ, thì thấy chỉ có mỗi mình Hương Hàn, bước lên phía trước hỏi: "Tiểu Lộ đâu?"
Hương Hàn thấy Tứ tiểu thư sốt ruột như vậy, biết nàng lo lắng cho tiểu thư, vì vậy mỉm cười nói: "Tứ tiểu thư yên tâm, lúc này Lục tiểu thư đang ở trong vườn hái quýt cùng Tiết đại công tử. Nô tỳ quay về lấy túi nước trước đó của Tiết đại công tử."
Thế này Chân Bảo Quỳnh mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn là không yên lòng, không thể chiều theo tính tình của muội muội vui chơi ở bên ngoài, liền nói: "Ta cùng ngươi đi qua đó."
Hương Hàn biết Tứ tiểu thư nhìn thì nhu hòa đáng yêu, tính tình dịu ngoan, nhưng liên quan đến Lục tiểu thư, thì rất có phong phạm trưởng tỷ. Cũng may Lục tiểu thư cũng nghe lời vị tỷ tỷ này. Hương Hàn cầm túi nước rồi đưa Chân Bảo Quỳnh đi đến vườn quýt, vào trong vườn, lúc này đường không dễ đi, nên nhắc nhở: "Tứ tiểu thư đi chậm một chút."
Bên cạnh Chân Bảo Quỳnh có nha hoàn Bích Trúc cùng theo tới giúp đỡ.
Đi được một đoạn đường, thì nghe có người đang gọi nàng.
"Chân Tứ tiểu thư."
Là giọng nói của nam tử.
Chân Bảo Quỳnh giật mình, theo tiếng nói quay đầu lại, thì thấy một thiếu niên mặc y phục màu xanh đi ra từ đường mòn bên trái.
Mặt mày thiếu niên tuấn nhã, khí chất như ngọc, bộ dáng rất là ôn hòa gần gũi.
Ánh mắt Chân Bảo Quỳnh sáng lên, mở miệng nói: "Tống nhị công tử." Mặc dù có chút ngoài ý muốn, nhưng gặp được Tống nhị công tử, Chân Bảo Quỳnh vẫn có chút vui vẻ, lúc này nhịn không được hỏi, "Tống nhị công tử có biết muội muội của ta và Tiết biểu ca ở đâu không?"
Tống Chấp đến cùng Tiết Nhượng, mà muội muội nàng và Tiết biểu ca ở cùng một nơi, tất nhiên Tống Chấp biết được muội muội ở nơi nào.
Qủa nhiên, Tống Chấp khẽ vuốt cằm, nói: "Biết. Ta đưa Chân Tứ tiểu thư đi qua đó." Xưa nay hắn luôn gần gũi tốt bụng, vả lại vị Chân Tứ tiểu thư này cùng lắm mới mười một mười hai tuổi, có vẻ ổn trọng, bất quá vẫn là một tiểu cô nương. Không khác mấy với Tam muội trong phủ của hắn.
Chân Bảo Quỳnh rất là cảm kích, vội nói: "Vậy làm phiền Tống nhị công tử rồi."
Tống Chấp mỉm cười nói không cần khách khí, thấy nàng còn nhỏ tuổi mà đoan trang ổn trọng như thế, lại nghĩ tới tiểu cô nương khả ái trắng trẻo mới vừa rồi luôn miệng khen tỷ tỷ nàng, đúng là danh xứng với thực.
Chân Bảo Quỳnh theo Tống Chấp cùng nhau đi sâu vào trong vườn quýt. Nàng ngẩng đầu nhìn bóng dáng thiếu niên trước mặt. Nghĩ tới lời nói của muội muội, thì nhịn không được mỉm cười. Trách không được muội muội nàng nóng nảy như vậy, mới gặp mặt vị Tống nhị công tử này một lần, liền đối với hắn rất có thiện cảm. Vị Tống nhị công tử này thật là một người hào hoa phong nhã, vừa nhiệt tình vừa tốt bụng.
Có lẽ bởi vì nghĩ tới xuất thần, nên không chú ý tới hòn đá nhỏ dưới chân, chân trái của Chân Bảo Quỳnh bước lệch, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, cũng may Bích Trúc phản ứng nhanh, một tay vịn lấy Chân Bảo Quỳnh.
Tuy rằng không ngã sấp xuống, nhưng mắt cá chân vẫn bị trật, Chân Bảo Quỳnh nhíu mày, đau đến hít vào một ngụm khí lạnh.
Tống Chấp bước lên phía trước hỏi: "Chân Tứ tiểu thư?"
Xưa nay Chân Bảo Quỳnh da mặt mỏng, trước mặt ngoại nam chưa hề làm ra trò cười này, liền cúi đầu xuống, nhất thời không biết nên như thế nào cho phải.
Lúc này Chân Bảo Lộ đã hái quýt xong đi tới, nhìn thấy tỷ tỷ nhà mình, lập tức giống như con chim yến mới sinh trở về mà chạy tới gọi: "Tỷ tỷ." Đến khi tới gần thì thấy Bích Trúc đang đỡ cánh tay của tỷ tỷ, thế này mới chú ý tới chân của Chân Bảo Quỳnh, hỏi: "Tỷ tỷ bị trật chân sao?"
Tìm thấy muội muội, Chân Bảo Quỳnh mới gật đầu nói: "Ừ, không có gì đâu, muội mau theo ta trở về đi."
Chân Bảo Lộ biết, tỷ tỷ không yên tâm đi tìm nàng mới bị trật chân, nhất thời cảm thấy tự trách, liền đỡ cánh tay kia của tỷ tỷ nói: "Ta đỡ tỷ tỷ trở về."
Lúc này trong lòng nàng chỉ có tỷ tỷ, cũng không hề liếc mắt nhìn Đại Biểu Ca theo sau lưng.
.
Bữa trưa dùng cơm chay tại Linh Phong tự. Đậu cô-ve, nấm và mộc nhĩ xào chung với nhau, màu sắc vô cùng tươi đẹp, mùi vị thơm ngon; củ cải ướp chua ngọt thanh mát, còn có củ từ ướp mật ong, phỉ thúy đậu hủ, khoai sọ chưng mềm... Tuy là thức ăn chay, nhưng cũng có thể làm ra đa dạng đến vậy. Ngay cả Chân Bảo Lộ kén ăn, cũng biết được cơm chay của Linh Phong tự ăn rất ngon. Nếu là ngày thường, nàng sẽ cố gắng ăn thêm một chén cơm.
Nhưng hôm nay Chân Bảo Lộ chỉ im lặng ăn cơm, không có khẩu vị mấy.
Lão thái thái quan sát liếc mắt nhìn Chân Bảo Quỳnh, nói: "Quỳnh nhi bị trật chân, hai ngày này hãy nghỉ ngơi trong sương phòng." Rồi nói với Chân Bảo Lộ, "Tiểu Lộ hãy trò chuyện với tỷ tỷ ngươi nhiều một chút, đừng có chạy đi chơi lung tung nữa."
Chân Bảo Lộ nhu thuận gật đầu, biết được dù lão thái thái chưa trực tiếp trách cứ, nhưng cũng là đang trách phạt nàng.
Bởi vì hôm nay lão thái thái đem Phật châu quý giá nhất cho Chân Bảo Lộ, trong lòng Chân Bảo Chương vốn không thoải mái, nhưng Chân Bảo Lộ quả thực ở bên ngoài chơi đùa như nàng suy nghĩ, mà Chân Bảo Quỳnh còn không cẩn thận bị trật chân, trong lòng Chân Bảo Chương liền thấy rất mát lòng. Nàng biết lão thái thái thích cháu gái ổn trọng khéo léo, Lục muội muội học bài tiến bộ thì lại làm sao? Tính tình thích náo động là không sửa đổi được. Lúc này ngay cả Chân Bảo Quỳnh xưa nay ổn trọng cũng bị liên lụy. Đúng là một chuyện tốt.
Rốt cuộc Chân Bảo Chương vẫn là tiểu cô nương tuổi còn trẻ, bản thân mình cảm thấy che giấu vô cùng tốt, nhưng ở trong mắt người lớn, có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Thí dụ như Tam phu nhân Tiết Thị hầu hạ lão thái thái dùng cơm, thấy bộ dáng Chân Bảo Chương cố nén nụ cười như vậy, nhịn không được cau mày lại. Việc trong ngày thi khảo nghiệm, trong lòng Tiết Thị rất rõ ràng. So với Chân Bảo Lộ được nuông chiều, bà càng không thích nữ nhi mình qua lại thân thiết với Chân Bảo Chương hơn.
Sau khi bị lão thái thái nói trong bữa ăn trưa, Chân Bảo Lộ liền ở cùng tỷ tỷ trong sương phòng, không có ra ngoài nửa bước.
Chân Bảo Quỳnh biết tính tình muội muội hoạt bát, hôm nay thật vất vả mới được đi chơi, sao có thể cùng nàng ngồi buồn chán trong phòng? Lập tức nói: "Muội muội, ngươi không cần ở với tỷ, muốn đi ra ngoài thì cứ ra ngoài, bất quá phải có Hương Hàn đi cùng muội."
Chân Bảo Lộ đã sớm kiềm chế tính ham chơi của mình, khẽ mỉm cười nói: "Buổi sáng đi mệt rồi, bây giờ ở trong phòng nghỉ ngơi một chút." Lại nghĩ tới trước đó nàng cùng Đại Biểu Ca hái quýt, trong lòng thư thản nhiều, nghiêng đầu nói với tỷ tỷ, "Quýt trong vườn ăn rất ngon, vốn là hái được một ít, muốn cho tỷ tỷ nếm thử, chẳng qua... đều ở chỗ Đại Biểu Ca rồi." Nói xong lời cuối cùng, giọng điệu có chút tiếc nuối.
Mới vừa rồi tỷ tỷ bị trật chân, nàng một lòng chỉ nghĩ tới tỷ tỷ, làm sao còn nhớ rõ Đại Biểu Ca đang cầm quýt giùm nàng?
Chân Bảo Quỳnh cũng không phải người tham ăn, làm sao nghĩ đến trái quýt gì chứ? Nhưng hôm nay cái gì muội muội cũng nghĩ đến nàng, khiến nàng cảm thấy rất ngọt ngào, nụ cười trên mặt cũng sâu hơn.
Chân Bảo Lộ cảm thấy phiền muộn, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tươi cười của tỷ tỷ nhà mình, lầm bầm hỏi: "Tỷ tỷ cười cái gì vậy?"
Chân Bảo Quỳnh hơi hơi mím môi, nói: "Không có gì. Chẳng qua là cảm thấy vui vẻ thôi."
Chân Bảo Lộ lập tức hiểu ra, cũng cười theo. Ngẫm lại bản thân mình đời trước thật là ngốc, tỷ tỷ tốt như vậy mà đối nghịch làm cái gì? Nàng quan tâm nói: "Chân của tỷ tỷ còn đau không?"
Chân Bảo Quỳnh biết muội muội tự trách, nhưng chuyện hôm nay là do nàng không cẩn thận, sao có thể trách muội muội được, vội nói: "Rượu thuốc ở Linh Phong tự vô cùng tốt, ta đã hết đau."
Nào có tốt như vậy? Lừa tiểu hài tử còn được. Bất quá nghĩ lại thì không phải nàng chính là tiểu hài tử à?
Nghĩ đến đây, Chân Bảo Lộ cau mày lại.
Buổi chiều hôm đó Chân Bảo Lộ vẫn ở lại trong phòng cùng tỷ tỷ, sau khi dùng xong bữa tối, tỷ muội hai người cùng nhau chuẩn bị nghỉ ngơi, Tiết Thị liền tiến vào xem Chân Bảo Quỳnh.
Tiết Thị là dì của Chân Bảo Quỳnh, còn là Tam thẩm, vả lại Chân Bảo Quỳnh mất mẫu thân từ nhỏ, nên bà khá quan tâm tới nàng. Chuyện tình ngày hôm đó, tất nhiên bà cũng là giận chó đánh mèo lên Chân Bảo Lộ, nên trưng ra sắc mặt với Chân Bảo Lộ. Để cho Chân Bảo Lộ hiểu được, mới vừa rồi có lão thái thái, thái độ của Tam thẩm đối với nàng đã bớt đi nhiều.
Tuy rằng Chân Bảo Lộ không thoải mái, nhưng cũng không làm được gì, chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh tỷ tỷ, nhìn Tiết Thị dẫn ma ma bên người đến xem chân bị thương của tỷ tỷ.
Bành ma ma theo Tiết Thị từ phủ An Quốc Công, đối với té ngã bị bong gân rất có kinh nghiệm. Lúc này Tiết Thị cố ý mang theo Bành ma ma đến để xem cho Chân Bảo Quỳnh.
Cởi giầy ra, Chân Bảo Lộ mới thấy chân của tỷ tỷ bị trật có chút nghiêm trọng, mắt cá chân có máu ứ đọng.
Tiết Thị nhíu mày, nói: "Ngươi nhìn xem..."
Chân Bảo Quỳnh biết tính Tiết Thị, chỉ tùy theo bà, không dám nói một câu.
Bành ma ma xem qua chân của Chân Bảo Quỳnh, nói: "Vết thương ở chân không hề nhỏ, Tứ tiểu thư chịu đựng một chút, lão nô dùng biện pháp tổ truyền xoa nắn lại cho người. Sẽ hơi đau, có điều nắn lại gân rồi sẽ mau lành ngay."
Chân Bảo Quỳnh tin vào tay nghề của Bành ma ma, lập tức cảm kích nói: "Vậy làm phiền Bành ma ma rồi."
Bành ma ma tuổi đã già, đôi tay có chút thô ráp, mặt trên đầy nếp nhăn, móng tay hơi ố vàng. So sánh với bàn chân trắng nõn thon nhỏ của Chân Bảo Quỳnh, thì chân nàng càng trắng trong như ngọc hơn. Bành ma ma nhẹ nhàng cầm chân Chân Bảo Quỳnh, sờ soạng vài cái, mới thoáng dùng sức xoa nắn.
Liền nghe được Chân Bảo Quỳnh hít vào một ngụm khí lạnh, đau đến thiếu chút nữa kêu ra tiếng.
Chân Bảo Lộ khẩn trương đứng ở bên cạnh nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, không nhịn được nói: "Ôi, Bành, Bành ma ma, bà nhẹ chút."
Tiết Thị thấy bộ dáng lo lắng của Chân Bảo Lộ, không thể không tức giận, trừng mắt liếc nhìn nàng, nói: "Nếu ngươi ngoan ngoãn ở trong phòng không chạy đi lung tung, Quỳnh nhi làm sao sẽ bị như vậy? Hiện giờ lại tỏ ra quan tâm, sớm biết thế đi làm gì?"
Tuy rằng Chân Bảo Lộ vì chuyện này rất tự trách, nhưng làm sao chịu được chỉ trích thẳng thừng như vậy? Tuy nói nàng cố gắng nhu thuận ổn trọng, nhưng tính nuông chiều ngấm sâu trong xương tủy vẫn không sửa đổi được, nhất thời bị tức đến hốc mắt cũng đỏ lên.
Chân Bảo Quỳnh vừa bị Bành ma ma xoa nắn chân, vừa lo lắng cho muội muội và Tam thẩm, vội vàng nói: "Tam thẩm, tất cả việc này không liên quan tới Tiểu Lộ. Tam thẩm, người..., người không thể nói muội muội ta như vậy."
Nghe cháu gái nói lời này, Tiết Thị bị tức có chút đau buồn.
Lúc trước hai tỷ muội các nàng lần lượt gả vào phủ Tề Quốc Công, cũng là tỷ muội ruột, còn là chị em dâu. Sau đó bà thấy cháu gái còn nhỏ mà đã mất mẫu thân, rất đáng thương, liền đối với nàng quan tâm hơn. Khi đó cháu gái nhỏ cùng bà thân như mẹ con, buổi tối còn cùng bà ngủ chung, thẳng đến khi kế thất Từ Thị vào cửa, mới để Từ Thị nuôi dưỡng. Bây giờ, cháu gái nhu thuận như vậy, nhưng lại vì một muội muội kiêu căng chống đối với mình?
Gương mặt đoan chính thanh nhã của Tiết Thị nhuộm vẻ giận dữ, buồn bực nói: "Khá lắm, sau này ta sẽ mặc kệ ngươi, hai tỷ muội các ngươi tình thâm, ta là người ngoài, không có tư cách quản muội muội bảo bối này của ngươi."
Lời nói tức giận của Tiết Thị, người ở trong phòng đều có thể nghe được, là vì quá quan tâm đến cháu gái Chân Bảo Quỳnh. Chân Bảo Quỳnh cũng biết mình nói chuyện hơi nặng lời, nhưng vất vả lắm nàng mới cùng muội muội hòa thuận, vả lại, nàng thật sự không thể nhìn người khác nói muội muội của mình như vậy.
Chân Bảo Quỳnh đã quên cơn đau trên chân, nhỏ giọng nói: "Tam thẩm, con... con không phải có ý này."
Rốt cuộc Tiết Thị vẫn là trưởng bối, cũng không tiện nổi giận với cháu gái, chẳng qua là cảm thấy cháu gái quá hiền lành, tránh không được bị khi dễ. Càng thấy Chân Bảo Lộ là tiểu cô nương không có lương tâm, cho dù có móc tim móc phổi đối xử với nàng thì nàng cũng sẽ không để ở trong lòng.
Đợi Bành ma ma nắn chân cho Chân Bảo Quỳnh xong, Tiết Thị cũng không nói thêm lời quan tâm nào nữa, dẫn Bành má má liền đi.
Chân Bảo Lộ ngẩng đầu nhìn bóng dáng Tiết Thị đi ra ngoài, chợt nhớ tới đời trước, tỷ tỷ vì muốn chiếu cố nàng và bọn đệ đệ, ngay cả việc hôn sự với phủ Ninh Hầu cũng bị đẩy lui. Khi đó Tam thẩm nóng lòng tới xem, mắng tỷ tỷ nàng ngu xuẩn. Nay nghĩ lại, thật sự quá ngu rồi. Trưởng nữ không có cha mẹ, việc hôn sự vốn đã khó nói chắc, nếu không có nhà ngoại tổ là phủ An Quốc Công, tỷ tỷ nàng làm sao có thể có mối hôn sự tốt như vậy? Nhưng tỷ tỷ đúng là ngốc. May mà tỷ phu cũng là ngốc tử một lòng si tình, nguyện ý chờ tỷ tỷ.
Khi đó nàng thì sao? Lại chỉ một lòng nghĩ gả cho Từ Thừa Lãng, sớm ngày thoát ly khổ ải.
Chân Bảo Quỳnh thấy đôi mắt muội muội ửng hồng, biết nàng chịu ủy khuất, liền kéo tay nàng ngồi xuống bên cạnh mình, lời nói nhỏ nhẹ dịu dàng an ủi: "Tiểu Lộ, muội...muội đừng tức giận. Tính tình Tam thẩm muội còn không biết sao? Việc hôm nay chính do ta không cẩn thận, muội đừng tức giận, được không?"
Chân Bảo Lộ nói nhỏ: "Muội không giận Tam thẩm..." Nói xong thì cuối đầu xuống nhìn vạt áo thêu hoa hải đường, nhỏ giọng nói. "... Chẳng qua là cảm thấy bản thân mình xác thực rất đáng ghét."
Tính xấu trước kia, có ai nhịn được chứ?
Muội muội không khóc, Chân Bảo Quỳnh thấy trong lòng nhẹ nhõm hẳn. Nàng mỉm cười, giơ tay nhéo cái mũi vểnh lên của muội muội, nói: "Làm sao mà đáng ghét hả? Muội muội của ta là khiến người yêu thích."
Chân Bảo Lộ cười cười, nhưng trong lòng rốt cuộc vẫn không thoải mái, liền ngẩng đầu nói: "Tỷ tỷ, ta muốn đi ra ngoài một chút, được không?"
Vẫn là tức giận...
Chân Bảo Quỳnh suy nghĩ, nói: "Vậy đi ra ngoài tản bộ chút đi, ta không đi cùng muội được, nên muội đi rồi sớm trở về."
Chân Bảo Lộ đáp dạ, rồi ra sân đi dạo.
Trong sân có trồng hai cây hoa quế, lúc này đúng là mùa hoa quế nở rộ, đầy sân đều tràn ngập mùi thơm hoa quế. Bất quá mùi hương hoa này vẫn không thể làm cho tâm tình Chân Bảo Lộ bình tĩnh lại.
Tam thẩm nghĩ nàng như vậy, những người khác ở phủ Tề Quốc Công, cũng đều nghĩ nàng như vậy đi. Có lẽ nương cũng vậy...Trong lòng vốn tràn đầy tự tin, lúc này đột nhiên có hơi nản lòng rồi.
Chân Bảo Lộ chậm rãi đi dạo trong sân, bỗng nhiên nhìn thấy phảng phất có bóng người bên ngoài, bước chân nhất thời ngừng lại. Nàng biến sắc, hỏi: "Ai... Ai ở đó?"
Vừa dứt lời, thì thấy một thiếu niên cao gầy đi ra từ chỗ tối.
"Lộ biểu muội."
Chân Bảo Lộ kinh ngạc, nói nhỏ: "Đại Biểu Ca?" Nàng hai ba bước thì chạy tới, ngẩng đầu lên nói, "Đại Biểu Ca tới làm gì vậy?"
Tiết Nhượng ho nhẹ một tiếng, nói: "Lúc trưa Lộ biểu muội không lấy quýt."
Chân Bảo Lộ cúi đầu, quả thực thấy trong tay hắn cầm theo một cái túi màu xám, bên trong chứa những trái quýt vàng óng.
Thì ra là đặc biệt đến đưa quýt, khuôn mặt Chân Bảo Lộ tươi cười đón chào. Có lẽ biểu ca đến muốn đưa quýt, nhưng tới bên ngoài thì ngượng ngùng không đi vào. Dù sao bây giờ trời cũng đã tối.
Chân Bảo Lộ mỉm cười, sau đó thu lại ý cười, thản nhiên nói: "Cảm ơn Đại Biểu Ca, bất quá... Bất quá ta không muốn ăn quýt nữa. Đại Biểu Ca giữ quýt lại tự mình ăn đi."
Mặc dù Tiết Nhượng là nam tử, nhưng cũng có lúc thận trọng, hắn thấy hai mắt của Tiểu Biểu Muội hơi ửng hồng, giống như vừa mới khóc, hoặc là bị ủy khuất gì đó. Nghĩ đến hôm nay chuyện tỷ tỷ nàng bị trật chân, sợ là do vậy đi?
Vì thế Tiết Nhượng hỏi: "Chân của Quỳnh biểu muội thế nào rồi?"
Chân Bảo Lộ biết là vì tỷ tỷ, mới tiện nghi có thêm một Đại Biểu Ca là Tiết Nhượng, nói sao đi nữa thì, Đại Biểu Ca thân với tỷ tỷ hơn. Nên lập tức đến muốn ---- quýt này là đưa cho tỷ tỷ, mà nàng còn vô cùng tự nhiên cho rằng đây là đưa cho nàng.
Là nàng tự mình đa tình rồi. Trong lòng Chân Bảo Lộ có hơi khó chịu, nghe Tiết Nhượng hỏi tỷ tỷ, thì thoáng cụp mắt nói: "Mới vừa xức rượu thuốc xong, hồi nãy Bành ma ma đã nắn gân chân cho tỷ tỷ, có lẽ sẽ lành mau thôi."
Hắn muốn nhìn lại cặp mắt ửng hồng của nàng, nhưng nàng đã rũ mắt xuống.
Tiết Nhượng ừ một tiếng, nói: "Vậy thì tốt rồi. Có điều... ngươi mới nói không muốn ăn quýt, vậy muốn ăn cái gì?"
Hả?
Chân Bảo Lộ hơi nghi hoặc ngước mắt lên, nhìn gương mặt tuấn mỹ vô song của người thiếu niên, trước kia nàng thấy, rõ ràng là một người chín chắn nội liễm còn kiệm lời, nhưng có vẻ như rất là quan tâm Tiểu Biểu Muội này. Chân Bảo Lộ nhìn dáng vẻ ấy của hắn, bỗng nhiên có một loại cảm giác ---- nếu giờ phút này nàng nói muốn ăn Bàn đào của Vương Mẫu nương nương, hắn cũng sẽ bay lên trời, học Tề Thiên đại thánh hái Bàn đào xuống cho nàng.
Chân Bảo Lộ bị ý nghĩ của chính mình chọc cười, nghiêng đầu cười khanh khách nói: "Ta muốn ăn thịt, được không?"
Thanh âm của tiểu cô nương mềm ngọt, so với sự câu nệ khách khí lúc đầu, giọng điệu này có chút ý tứ hàm xúc làm nũng bên trong.
Tiết Nhượng chậm rãi rũ mắt, lại nhịn không được nhìn thêm mấy lần. Nhớ tới đời trước, tiểu cô nương khả ái xinh đẹp kia, đứng bên cạnh thanh mai trúc mã Từ biểu ca làm nũng, cũng là dáng dấp như vậy.
Trong lòng Tiết Nhượng nổi lên sự chua xót, lại ức chế không được cảm thấy chút ngọt ngào, lúc này nhìn vào cặp mắt xinh đẹp của nàng, giọng nói trầm ấm: "... Được."
.
Chân Bảo Lộ chỉ là thuận miệng nói thôi, dù sao đây cũng là trọng địa Phật môn, ở đâu có thức ăn mặn?
Cho dù là có, hiện nay nàng đang theo lão tổ tông cùng nhau đến đây, nào dám ăn a?
Nhưng thấy Đại Biểu Ca đáp lại, còn vài ba lần đã bắt được mấy con chim sẻ trên cây, sau đó cởi giày, kéo ống quần chuẩn bị xuống ao bắt cá.
Giờ đã là cuối thu, buổi tối có chút lạnh, mà Linh Phong tự thì ở trên núi, trong ao nước tự nhiên là lạnh lẽo buốt xương.
Chân Bảo Lộ đứng bên cạnh ao, sốt ruột nói: "Đại Biểu Ca, nước này lạnh lắm, ngươi mau lên đi, đừng bắt cá nữa... Ta không cần ăn cá." Sợ kinh động người trong chùa, Chân Bảo Lộ không dám lớn tiếng kêu. Nếu bị người ta phát hiện Trưởng tử phủ An Quốc Công, thế nhưng hơn nửa đêm ở chùa chiền của người ta mò cá trong ao, vậy Đại Biểu Ca sẽ bị mang tiếng ăn chơi trác táng khinh nhờn Thánh Địa Phật Môn mất thôi.
Lại nói Tiết Nhượng đang cầm sào trúc chuẩn bị xiên cá, nhìn dáng vẻ lo lắng sốt ruột của tiểu cô nương đứng bên cạnh ao, liền đi qua.
Bởi vì hắn đứng trong ao, nhưng thật ra khó mà ngước đầu lên nhìn nàng, hỏi: "Thật sự không cần?"
Chân Bảo Lộ vội vàng gật đầu: "Ừ, không muốn không muốn, ngươi lên mau đi." Lại nhìn hắn để chân trần, thì thúc giục, "Ngươi mang giày vào nhanh lên."
Cô nương trong nhà không thể tùy tiện lộ chân ra ngoài, nhưng nam tử tùy tiện lộ chân cũng không phải thói quen gì tốt, bất quá... tuổi của Đại Biểu Ca không lớn lắm, mà bàn chân cũng thật to.
Đây là lần thứ hai nàng kinh ngạc vì bàn chân to của hắn rồi.
Tiết Nhượng rất biết nghe lời, sau khi đi lên, mới nhìn mấy con chim sẽ hắn bắt khi nãy, hỏi: "Vậy nướng chim sẻ ăn nha?"
Chân Bảo Lộ phải nói không ăn, dù sao tiểu cô nương trong nhà, nhìn thấy chim sẻ nhỏ đáng yêu như vậy, thích còn không kịp, làm sao mà nỡ ăn nó? Nhưng... Đại Biểu Ca xuống tay quá nặng, lúc này vài con chim sẻ đáng yêu đã không bay lên được nữa. Không biết vì sao, Chân Bảo Lộ như ma xui quỷ khiến gật đầu.
Mặc dù Tiết Nhượng là thiếu niên, nhưng bắt tay vào làm việc khá lưu loát, chỉ trong một chốc đã xử lý tốt mấy con chim sẻ, sau đó nhóm lửa lên nướng.
Chân Bảo Lộ ở kế bên Tiết Nhượng cùng nhau ngồi xuống.
Vầng trăng sáng tỏ, ánh lửa ấm áp. Chỉ cảm thấy bản thân mình hai đời gộp lại, cũng chưa trải qua loại tình huống này.
Nàng thoáng nghiêng đầu nhỏ, trong ánh lửa bập bùng, vốn là thiếu niên ngây ngô, nhưng lại có sự trầm ổn khiến lòng người yên bình.
Nhìn mấy con chim sẻ nướng trên lửa, trong lòng không vui cũng dần dần tiêu tan, đến khi ngửi được mùi thịt nướng, Chân Bảo Lộ càng tỏ ra hưng phấn, nhỏ giọng hỏi: "Đại Biểu Ca, nướng chín chưa?"
Tiết Nhượng có thể nghe ra sự hưng phấn trong giọng nói của Tiểu Biểu Muội, liếc mắt nhìn nàng, thấy ánh mắt nàng sáng rực trong suốt, dĩ nhiên không còn vẻ ủy khuất vành mắt đỏ như mới vừa rồi, thì mỉm cười nói: "... Sắp rồi."
Chim sẻ nhỏ, nướng so với cá nhanh hơn nhiều.
Tiết Nhượng thật cẩn thận cầm trong tay một xâu chim sẻ nướng đưa tới, nói: "Ăn trước xâu này đi. Cẩn thận nóng, chờ nguội một chút hãy ăn nữa."
Chân Bảo Lộ đưa tay tiếp nhận, dùng sức gật đầu. Nàng cầm xâu chim sẻ nướng, cái mũi nhỏ tiến đến gần ngửi. Mặc dù chim sẻ nướng hơi nhỏ, cũng là mỹ vị khó có được, thịt vừa mềm vừa mịn, hương vị thơm ngon vô cùng. Bữa tối hôm nay Chân Bảo Lộ vốn chỉ ăn một ít, đã đói bụng lắm rồi, nên mới trong chốc lát đã ăn hết xâu chim sẻ vào trong bụng. Sau đó lấy khăn lau miệng, mong chờ vào xâu chim sẻ nướng thứ hai trong tay Đại Biểu Ca.