Tạ phu tử nghĩ tới điều gì, vẻ mặt trấn tĩnh, nhìn thoáng qua Chân Bảo Lộ, sau đó mới hỏi Chân Bảo Nguyệt: "Chuyện gì?"
Hai tay Chân Bảo Nguyệt gắt gao quấn chặt, do dự sau một lúc lâu cũng nói không ra, đưa mắt nhìn sang khuôn mặt nhỏ nhắn của Chân Bảo Lộ, mới cắn chặt răng, ngẩng đầu nói với Tạ phu tử: "Ta...lúc nãy ta thấy trong người Lục muội muội có tờ giấy, mới vừa rồi thời điểm Tạ phu tử đi ra ngoài, Lục muội muội cúi đầu nhìn vào."
Lời này nói ra, bốn vị cô nương vốn đanglàmbài kiểm tra cũng phải sửng sốt, ngay cả Tạ phu tử cũng biến sắc, nói: "Ngũ cô nương nói thật sao?"
Chân Bảo Nguyệt gật mạnh đầu: "Ta thấy rất rõ ràng."
Chân Bảo Lộ nhíu mày, nhìn dáng vẻ của Chân Bảo Nguyệt,làmsao không biết chuyện gì xảy ra? Nàng ta sợ chỉ có mình nàng ta xếp cuối, nên muốn dùng hạ sách này kéo mình xuống nước theo sao? Chân Bảo Lộ suy nghĩ, theo tính tình của Chân Bảo Nguyệt, cho dù có chán ghét mình, cũng không thể nghĩ ra loại biện pháp này, như vậy...
Tạ phu tử nhìn Chân Bảo Lộ, thản nhiên nói: "Lục tiểu thư có cái gì muốn nói không?"
Chân Bảo Lộ vẫn không nóng vội, hai tròng mắt trong suốt, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: "Học trò không có."
Tạ phu tử nhìn thấy ánh mắt tiểu cô nương trong suốt, lại nhìn qua Chân Bảo Nguyệt, lúc này mới nói: "Vậy ngươi nhìn phía dưới bàn sách của ngươi xem thử đi."
Chân Bảo Lộ đáp "Dạ", rồi chậm rãi đi đến bàn sách của mình, ngồi xuống, xem đồ vật bên trong.
Từ bên trong Chân Bảo Lộ lấy ra một tờ giấy viết đầy chữ, mới thấy nao nao, lập tức nắm chặt tờ giấy.
Hôm nay đúng là thi về < Mạnh Tử>.
Chân Bảo Lộ chưa bao giờ gặp phải tình cảnh như thế, nhưng hôm nay theo chứng cớ, nếu nàng không cố gắng nghĩ cách, sẽ bị đường tỷ nói xấu rồi. Nênlàmcái gì bây giờ? Tạ phu tử sẽ tin tưởng nàng sao? Có thể tưởng tượng được biểu tình lúc này của Tạ phu tử, Chân Bảo Lộ hiểu, Tạ phu tử chắc chắn sẽ không tin nàng.
Chân Bảo Nguyệt vội vàng nói: "Tạ phu tử, chính là cái này."
Tạ phu tử thấy tờ giấy Chân Bảo Lộ cầm trong tay, sắc mặt thay đổi, khuôn mặt thanh lệ tràn đầy sự không thể tin, nói: "Đưa ta xem."
Chân Bảo Lộ hít sâu một hơi, đem tờ giấy đưa cho Tạ phu tử, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy bình tĩnh, còn thật sự nói: "Tạ phu tử, thứ này không phải của ta."
Chân Bảo Nguyệt lại nói: "Trong bàn của ngươi, không phải của ngươi, chẳng lẽ của người khác?"
Chân Bảo Lộ nghiêng đầu liếc mắt nhìn Chân Bảo Nguyệt, biết trong lòng nàng ta còn muốn kích động hơn mình. Nàng không thể rối loạn. Chân Bảo Lộ âm thầm cổ vũ bản thân mình, nói: "Thứ này xác thực không phải của ta, nếu Tạ phu tử không tin, có thể nhìn chữ viết."
"...Cái này, đương nhiên Lục muội muội sẽ không tự tay viết, ta nhớ rõ nha hoàn bên cạnh Lục muội muội đều biết chữ."
Đây là có ý đồ kiên quyết muốn vu oan cho Chân Bảo Lộ thừa nhận.
Nhưng rốt cuộc Chân Bảo Nguyệt tuổi còn nhỏ, loại chuyện này là lần đầu tiênlàm, trong lòng đã sớm sốt ruột, chỉ hy vọng Chân Bảo Lộ nhanh bị định tội mới được.
Chân Bảo Lộ suy nghĩ, mới nhìn qua Chân Bảo Nguyệt, bình thản nói: "Mặc dù ta không có chứng cớ, nhưng bài < Đằng văn công> xác thực không phải ta viết, cũng không phải nha hoàn bên cạnh ta viết."
Chân Bảo Nguyệt càng nôn nóng, nói: "Nói bậy, bài viết trên giấy rõ ràng là < Lương huệ vương>..."
Lời này nói ra, Chân Bảo Chương ngồi bên trong hàng ghế đầu cũng không nhịn được âm thầm mắng một câu ngu xuẩn.
Chân Bảo Nguyệt cũng lập tức phản ứng lại, cắn cắn môi, hoang mang hoảng loạn nhìn về phía Tạ phu tử, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng luống cuống, lấp bấp nói: "Tạ phu tử, ta..."
Tạ phu tử nhíu mi, xưa nay bà sẽ không bởi vì các tiểu cô nương này tuổi nhỏ mà bao dung, lúc trước nhỏ tuổi nhất là Chân Bảo Lộ, chỉ cần học bài không chăm chú, sẽ bị phê bình trong lớp học ngay, nửa điểm mặt mũi cũng không cho. Lúc này chính là đường tỷ muội, nhưng có thểlàmra loại việc hãm hại như vậy, khiến cho ngay cả một người đọc sách như Tạ phu tử cũng cảm thấy thẹn.
Tạ phu tử lạnh lùng nói: "Chuyện hôm nay, ta sẽ nói với lão thái thái, Chân Ngũ cô nương đi về trước đi."
Vừa nghe muốn nói cho lão thái thái, Chân Bảo Nguyệt sợ tới mức "Oa" khóc lên, nhưng rốt cuộc vẫn sợ sự uy nghiêm của Tạ phu tử, nên bị nha hoàn dẫn đi ra ngoài.
Lúc này Chân Bảo Lộ mới thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may các vị tiểu cô nươnglàmbài vừa xong, đều tới nộp bài thi. Lúc Chân Bảo Quỳnh đi ra, vội vã cuống cuồng giữ chặt tay muội muội, nói: "Muội muội..." Tính tình Chân Bảo Quỳnh vô cùng tốt, nếu có thể chọc giận nàng, coi như là có bản lĩnh, hiện này đúng là cực kỳ tức giận, nói: "Làmsao Ngũ muội muội có thểlàmra loại chuyện này!"
Mấy ngày nay muội muội cố gắng chăm chỉ thế nào nàng đều nhỉn thấy rõ, Chân Bảo Quỳnh vừa vui mừng vừa đau lòng.
Mà việc xảy ra hôm nay, nếu không phải muội muội thông tuệ, hiểu được con người của Ngũ muội muội, chẳng phải muội muội sẽ bị oan uổng rồi sao?
Chịu ủy khuất là nàng, nhưng Chân Bảo Lộ nhìn tỷ tỷ khó chịu như vậy, cảm thấy mình nên an ủi tỷ tỷ. Chân Bảo Lộ cười khanh khách nói: "Tỷ tỷ yên tâm, không phải muội không có chuyện gì sao?" Lại nghĩ đến tình cảnh khi nãy, Chân Bảo Lộ nhỏ giọng hỏi, "Nếu muội nghĩ không ra biện pháp, tỷ tỷ có tin muội không?"
Chân Bảo Quỳnh không chút nghĩ ngợi, đã nói: "Đương nhiên tỷ tỷ tin muội. Tiểu Lộ sẽ khônglàmchuyện như vậy."
Chân Bảo Lộ nở nụ cười. Đây là tỷ tỷ của nàng, mặc kệ khi nào, cũng đều tin tưởng nàng.
Chỉ là Chân Bảo Quỳnh cũng có hơi băn khoăn, dù sao Chân Bảo Nguyệt cũng là đường muội của nàng, mẫu thân của Chân Bảo Nguyệt còn là Tiết Thị, dì ruột của nàng, từ khi nương mất đi, dì Tiết Thị luôn chiếu cố nàng. Chẳng qua Tiết Thị chỉ có một trai một gái, Chân Bảo Nguyệt là con gái duy nhất của bà.Làmra...loại chuyện quá mức như vậy, Chân Bảo Quỳnhlàmsao có thể nói thay cho Chân Bảo Nguyệt?
Chân Bảo Lộ cũng biết tỷ tỷ nhà mình băn khoăn.
Giọng nói của tiểu cô nương ngọt ngào: "Tỷ tỷ, tuy ta thật sự không thích Ngũ đường tỷ, nhưng chuyện hôm nay, cho dù ta có đi cầu tình với Tạ phu tử, lão tổ tông vẫn sẽ biết."
Đúng vậy.
Chỉ sợ, chuyện này đã truyền đến Thọ Ân Đường của lão thái thái rồi.
Chân Bảo Quỳnh nắm tay muội muội, thở dài nói: "Muội không sao là tốt." Mặt mày thanh tú thả lỏng, hỏi, "Hôm nay thấy muộilàmxong nhanh vậy, cảm thấy thế nào?"
Chân Bảo Lộ cong môi, nói như thật: "Mấy ngày này có tỷ tỷ chỉ dạy, tất nhiên so với trước kia khá hơn nhiều..." Chân Bảo Lộ ngượng ngùng nhíu mi, "... Có điều có vài chỗ không có viết ra. Muội nghĩ, không viết thì không viết, cho dù có ngồi lâu hơn cũng không viết ra được, nên dứt khoát nộp bài thi luôn."
Chân Bảo Quỳnh nhìn muội muội tươi cười rạng rỡ, quả nhiên là tâm tính tốt.
.
Sau khi Chân Bảo Lộ trở về U U Hiên, mới giống như trút được gánh nặng. Nhưng chuyện hôm nay, nghĩ là lão thái thái sẽ kêu nàng qua hỏi. Mà Chân Bảo Lộ chờ mãi, cũng không thấy ai tới gọi đi, sau lại nghe nói Tam thẩm Tiết Thị trước mặt lão thái thái, hung hăng đánh vào lòng bàn tay của Chân Bảo Nguyệt, thế này mới khiến lão thái thái hết giận. May mà tuổi của Chân Bảo Nguyệt còn nhỏ, chuyện này cũng không có nhiều người biết, lão thái thái vì thanh danh của các vị tiểu thư phủ Tề Quốc Công, đương nhiên sẽ khônglàmlớn việc này.
Tuy rằng Tiết Thị không thích Chân Bảo Lộ, nhưng chuyện tình hôm nay, đúng là Chân Bảo Nguyệtlàmsai, cũng không để ý nữ nhi bị đánh lòng bàn tay sưng đỏ, trực tiếp dẫn Chân Bảo Nguyệt đến U U Hiên xin lỗi Chân Bảo Lộ.
Nhìn Chân Bảo Nguyệt khóc sướt mướt nói lời xin lỗi, tay thì bị đánh cho sưng đỏ lên, Chân Bảo Lộ cũng không tiện nói cái gì nữa, dù sao đều là đường tỷ muội, ngoài miệng tất nhiên phải nói tha thứ. Huống hồ trong lòng nàng hiểu được, chuyện này người nên bị trừng phạt, không phải là Chân Bảo Nguyệt.
Bất quá, vị tổ mẫu kia thậm chí ngay cả một câu quan tâm đều không có, lại khiến cho Chân Bảo Lộ có hơi khó chịu.
Cũng may chỉ là khó chịu trong chốc lát, lúc này ngày kế thành tích cuộc thi khảo nghiệm đã được công bố.
Xếp thứ nhất là Chân Bảo Quỳnh, thứ hai là Chân Bảo Chương, thật ra hai người này không có gì phải ngạc nhiên, nhưng nhỏ tuổi nhất, Lục tiểu thư Chân Bảo Lộ ngày thường không chăm chỉ, lại đột nhiên tiến bộ thần tốc, trong kỳ thi khảo nghiệm lại được xếp thứ ba.