Sủng Thê Làm Hoàng Hậu

Chương 130

Bụng Chân Bảo Lộ vốn là lớn hơn phụ nữ có thai bình thường rất nhiều, phát động trước thời gian cũng là bình thường. Mà bà đỡ, bà ɖú các loại, sớm đã mời vào phủ từ tháng trước, chờ Chân Bảo Lộ sinh con. Hiện nay Chân Bảo Lộ sinh con trước thời gian, bọn nha hoàn Tứ Hòa Cư kinh ngạc sau, lập tức đỡ người đi vào, rồi sau đó từng người đi chuẩn bị.


Chỗ lão phu nhân, cũng có nha hoàn đi qua bẩm báo.


Tiền viện lão phu nhân mặc cáo mệnh phục, nhất phái quý khí, chờ tiếp chỉ, đợi nghe được tin tức này, cũng là kinh ngạc nói: “Sao đột nhiên sẽ sinh?” Trong bụng nàng sốt ruột, dù sao nữ nhân sinh hài tử nhưng là chuyện nguy hiểm, hơn nữa tuổi Chân Bảo Lộ còn nhỏ, người cũng nhỏ nhắn.


Mà Tiết Nhượng cũng vừa hồi phủ. Hắn vừa vào cửa, thấy thần sắc lão phu nhân căng thẳng, gấp rút tiến lên phía trước nói, “Tổ mẫu.”
Tiết Nhượng vốn là có chuyện quan trọng, bởi vì tiếp chỉ mới chạy về.
Lão phu nhân nhìn thấy Tiết Nhượng, vội nói: “Tiểu Lộ sắp sinh.”


Vừa dứt lời, thần sắc Tiết Nhượng biến đổi, liền xoải bước chạy về Tứ Hòa Cư.
Lão phu nhân nhìn hắn kích động như vậy, gấp rút phân phó Lâm ma ma bên cạnh: “Ngươi đuổi theo sát đi, không cho hắn tiến phòng sinh.”


Từ xưa phòng sinh là dơ bẩn, đạo lý này nam tử đều hiểu. Chỉ là lão phu nhân biết, trưởng tôn cùng tôn tức tình cảm tốt, hoài hài tử đều ngày ngày ngủ cùng một chỗ, lấy tính tình hắn, xâm nhập phòng sinh, cũng là chẳng có gì lạ.
Lâm ma ma hiểu ý đáp ứng, vội vã đuổi theo.


Bên này, bụng Chân Bảo Lộ vô cùng đau đớn. So với đau đớn này, những thứ kia trong ngày thường căn bản liền không coi là cái gì. Nàng nằm ở trên giường, nghiêng đầu cầm lấy tay Chúc ma ma bên cạnh, lẩm bẩm hỏi: “Đại biểu ca đâu, đại biểu ca trở về chưa?”


Nàng có chút ít sợ hãi. Lúc nàng hoài hài tử, chưa từng có sợ hãi. Cảm nhận được hài tử trong bụng mỗi một ngày lớn lên, trong lòng nàng chỉ có hưng phấn cùng mong đợi, nhưng vào lúc này, nàng lại sợ hãi. Nữ tử sinh con, vốn là đi một vòng ở trước quỷ môn quan, mà lão Thiên xưa nay công bằng, đời này nàng trôi qua hạnh phúc, chỉ sợ ở trong lúc mấu chốt này, sẽ xảy ra chuyện gì. Nàng vừa mới thành thân cùng Tiết Nhượng không lâu, một năm nay cũng là chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, hắn cũng không bồi nàng thật tốt đâu.


Chúc ma ma cũng là gặp qua nữ tử sinh con, ngược lại có kinh nghiệm. Nàng trấn an nói: “Thiếu phu nhân yên tâm, lúc này đại công tử khẳng định trở về, đợi tí nữa đại công tử sẽ phòng thủ ở bên ngoài, ngài chỉ để ý dùng sức, sinh con ra. Thai đầu lúc nào cũng là gian nan chút ít, có lão nô bồi ngài, không cần sợ, ân?”


Chân Bảo Lộ nhìn qua Chúc ma ma tròn trịa mập mạp bên người, hốc mắt ướt ướt. Chúc ma ma đã chiếu cố nàng từ nhỏ, tiểu tỳ khí thói quen nhỏ của nàng, nương nàng cũng không biết, nhưng Chúc ma ma lại là tất cả đều biết rõ. Chân Bảo Lộ chợt nhớ tới đời trước, lúc ấy nàng nuông chiều ương ngạnh, ngay cả chị em ruột đều không thèm để ý, sao lại để ý một hạ nhân? Lúc nàng ăn nhờ ở đậu, cũng chỉ có Chúc ma ma liên tục bồi nàng, những lời nàng không thích nghe, cũng là bà một lần một lần nhẫn nại tính tình nói ở bên tai nàng.


Chân Bảo Lộ nức nở nói: “Được...”


Nàng cảm thụ được từng đợt rồi lại từng đợt co rút đau đớn, nghe bên ngoài phảng phất có giọng Tiết Nhượng. Nàng biết rõ tính tình Tiết Nhượng, lúc này sợ là sẽ vào, liền nói với Chúc ma ma: “Ngươi ra ngoài nói với hắn, không cần lo lắng, không được cho hắn đi vào.”


Hốc mắt Chúc ma ma ướt át, này mới phát giác được, tiểu cô nương mình chiếu cố từ nhỏ, cuối cùng đã trưởng thành.
Chúc ma ma nói: “Được, lão nô liền ra ngoài.”


“... Ân.” trong lòng Chân Bảo Lộ bình ổn rất nhiều. Hai đời cộng lại, lần này là lần đầu nàng sinh hài tử, mới đầu khó tránh khỏi có chút ít bối rối. Trước xuất giá, nàng nếu có chuyện gì sợ hãi, liền đi tìm phụ thân; xuất giá sau, Tiết Nhượng đối nàng tốt, nàng liền không nhịn được ỷ lại hắn. Nhưng nàng đã là thê tử của hắn, sau này còn là một người mẹ, có một số việc, nhất định phải nàng một mình đến gánh.


Như Chân Bảo Lộ đoán, Chúc ma ma mới đi, liền gặp Tiết Nhượng xoải bước muốn vào trong phòng. Nàng ngăn cản lại, hành lễ nói: “Đại công tử, Thiếu phu nhân nói, ngài ở bên ngoài chờ, chớ vào.”
Tiết Nhượng ngẩn ra.


Hắn có thể nghe được giọng nàng, rất thống khổ. Hắn níu chặt tay, chỉ muốn canh giữ ở bên cạnh nàng, bồi nàng. Hiện nay thấy Chúc ma ma, Tiết Nhượng hỏi: “Thực... là ý tứ tiểu Lộ?”


Chúc ma ma gật đầu: “Là ý tứ Thiếu phu nhân, đại công tử nghe theo Thiếu phu nhân, ra ngoài chờ. Thiếu phu nhân là thai đầu, một lát sợ là sinh không được, ngài đừng quá sốt ruột, bà đỡ đỡ đẻ đều cũng có kinh nghiệm...” Nàng nói, liền để Tiết Nhượng ra ngoài.


Tiết Nhượng đứng ở đó, nhìn quanh bình phong.
Lông mi hắn chau quá chặt chẽ, do dự rất lâu, mới đi ra ngoài.
Nghĩ tới điều gì, hắn quay đầu lại, nhìn Chúc ma ma, nói: “Ngươi nói cho nàng biết, ta ở bên ngoài bồi nàng, bảo nàng đừng sợ.”


Hắn hiểu rõ tính tình nàng nhất, nhìn rất lớn lối, kỳ thật chính là một cái gia đình bạo ngược. Gặp chuyện sợ hãi, phản ứng giống như tiểu cô nương. Chuyện sinh hài tử này, nàng khẳng định cũng là hoảng loạn sợ hãi.


Tiết Nhượng nắm thật chặt quyền, thân hình cao lớn cứ như vậy đứng ở trong viện. Hắn nghĩ tới nàng gả cho mình sau, nàng mặc dù không có câu oán hận, nhưng hắn lại biết, hắn làm thua xa dự định ban đầu của hắn. Hắn vốn không nghĩ tới muốn nàng sớm trải qua thống khổ sinh con.


Chỗ Tiết Khiêm, nghe được tin tức đại tẩu sinh con, cũng không nhịn được lo lắng.
Hắn mặc dù niên thiếu, nhưng cũng là xem qua y thuật, biết rõ nữ tử sinh con nguy hiểm, lập tức liền đứng dậy, nhìn Lan Di Nương nói: “Di nương, ta đi xem đại tẩu một chút.”


Bệnh Lan Di Nương có thể chữa trị, cũng là nhờ có Chân Bảo Lộ, nếu không phải nàng ấy cho thỉnh đại phu, lúc này nàng còn như trước đây bệnh nằm ở trên giường.


Lan Di Nương xem Tiết Khiêm, hơn nửa năm, Tiết Khiêm biến hóa vô cùng, tính tình cũng sáng sủa rất nhiều. Vốn là tiểu nam hài ít nói trầm mặc, hiện thời vừa dùng công lớn học bài vừacố gắng tập võ, đã có chút ít khí khái nam tử.


Lan Di Nương nói: “Thiếu phu nhân sinh hài tử, đại công tử sẽ phòng thủ, ngươi ngày thường quan hệ tốt với Thiếu phu nhân, nhưng đến cùng là nam nữ khác biệt, nên nắm chắc đúng mực. Ngươi nếu là thật sự vì tốt cho nàng, có đôi khi cũng phải chú ý một chút. Ví như hiện tại, ngươi nên ở chỗ này đợi tin tức, đừng đi qua thêm phiền toái.”


Tiết Khiêm mặc dù mười ba, lại so với thiếu niên bình thường thành thục hơn không ít, lập tức nghe ra ý tứ của Lan Di Nương, nhất thời bên tai nóng nóng.
Hắn lẩm bẩm nói: “Ta chỉ là quan tâm đại tẩu, cũng không có ý tứ gì khác.”


Lan Di Nương thấy hắn xưa nay chững chạc, lúc này khẩn trương, trong lòng nơi nào còn đoán không ra? Bất quá nàng từng gặp Chân Bảo Lộ, vị Thiếu phu nhân này trẻ tuổi xinh đẹp, lại chỉ lớn hơn hai tuổi Tiết Khiêm, thông tuệ thiện lương, như Tiết Khiêm từ nhỏ không có người thương yêu, có tẩu tẩu quan tâm hắn, sinh ra một chút tình cảm, cũng là bình thường.


Nhưng đây chỉ là ái mộ thời niên thiếu mà thôi, đợi ngày sau trưởng thành, đã trải qua tình yêu nam nữ thật sự, quay đầu lại, tự nhiên cũng sẽ suy nghĩ cẩn thận.
Mà Lan Di Nương cũng tin tưởng Tiết Khiêm, đứa nhỏ này, cũng sẽ cất giấu tâm tư này ở trong lòng mà thôi.


Nàng nói: “Vậy là tốt rồi, ngươi liền ở chỗ này đợi đi.”
Tiết Khiêm lo lắng không thôi, thiếu niên trẻ tuổi ngây thơ, liền đứng ở tại chỗ. Mặt thoáng cau lại, nhìn phương hướng Tứ Hòa Cư, sau đó rũ mắt xuống, nhìn Lan Di Nương nói: “Ta hiểu rõ.”


Chân Bảo Lộ đã đau ước chừng hai canh giờ, còn bị hành hạ trong phòng sinh.
Lão phu nhân cũng kìm nén không được chạy tới, nhìn tình thế không tốt, tự nhiên ngay cả tâm tư uống nước ăn cơm cũng không có.


Cố thị cũng bồi ở bên cạnh lão thái thái, nói: “Nương cứ việc yên tâm, nhi tức nhìn, thân thể tiểu Lộ khỏe mạnh, lúc trước bụng lớn như vậy, người khác đều cần người đỡ, nàng đâu, đi đứng thật là nhẹ nhàng, ta xem sinh hài tử, cũng sẽ không có vấn đề.” Ngoài miệng nói vậy, trong lòng lại là ước gì Chân Bảo Lộ gặp chuyện không may.


Nửa năm này, mới đầu là Cố thị quản việc bếp núc, nhưng là mỗi lần cũng phải đi Tứ Hòa Cư để Chân Bảo Lộ xem qua. Về sau, Chân Bảo Lộ thai nhi ổn định, liền lại bắt đầu quản sự. Trong lòng Cố thị khí, lại cũng không dám như thế nào, nhưng có một lần nghe đầy tớ trong phủ nghị luận sau lưng nàng, nói nàng vào cửa đã hai mươi năm, thế nhưng còn không bằng một tiểu cô nương vào cửa không đến một năm.


Cố thị vốn là kìm nén bực bội, nghe lời này, lại là giận Chân Bảo Lộ. Cộng thêm về sau có vài lần, nàng ra sai bị Chân Bảo Lộ nhìn ra, lại khiến Cố thị vừa thẹn vừa cáu, càng không thích Chân Bảo Lộ. ( bất tài vô dụng mà thích ra vẻ)


Nhưng Chân Bảo Lộ mang hài tử, lão phu nhân cực kỳ quý báu, cả nhà trên dưới đều coi nàng như Bồ Tát mà cung phụng, nàng cũng không dám trêu chọc nàng ấy. Hiện nay Chân Bảo Lộ sinh hài tử, vừa nghĩ tới bụng nàng ấy lớn như vậy, tuổi lại nhỏ, nếu xảy ra chuyện, cũng là bình thường.


Lúc trước nương Tiết Nhượng, cũng không bởi vì sinh Tiết Nhượng lấy hết thân thể, cuối cùng sớm hương tan ngọc nát sao?


Cho nên lúc này, Cố thị vừa nghe Chân Bảo Lộ không tốt, trong lòng ngược lại có chút ít vui vẻ - - dù sao nếu là Chân Bảo Lộ xảy ra chuyện gì, vậy đối với địa vị nhị phòng ở An Quốc công phủ cũng là có chỗ tốt. ( cuối truyện mấy mẹ con này thảm. Nghĩ cũng biết, phòng lớn 3 con trai, làm gì có cửa cho nhị phòng thừa kế phủ. Cứ mơ mộng,, tranh thứ không của mình, bị vợ của Tiết Đàm trị không nương tay)


Trong lòng Lão phu nhân cũng nghĩ như vậy, thân thể tôn tức khỏe mạnh, sinh hài tử không thành vấn đề. Nhưng đến cùng còn là nhịn không được lo lắng.


Tiết Nhượng đứng ở trong sân, không nhúc nhích, lại qua nửa canh giờ, hắn nghe thanh âm bên trong phòng sinh càng ngày càng nhỏ, thậm chí không có động tĩnh. Kìm nén không được, ở trước mặt lão thái thái, liền trực tiếp vọt vào.


Toàn thân Chân Bảo Lộ đều là mồ hôi, nụ cười tái nhợt mảnh mai, lúc này há mồm uống bát súp Chúc ma ma đưa, nhìn thấy Tiết Nhượng cứ như vậy xông vào, mới kinh ngạc gọi: “Đại, đại biểu ca?” Chớp mắt một cái, nàng cho là mình xuất hiện ảo giác.
Hắn sao vào?


Không phải là bảo hắn chớ vào sao?
Chúc ma ma cũng lớn tiếng nói: “Đại công tử ngài sao lại vào? Ngài đây không phải là hồ nháo sao?” Nói liền vội vàng muốn đuổi Tiết Nhượng ra ngoài.
Tiết Nhượng nơi nào chịu?


Hắn xem thê tử suy yếu, đi đến bên giường nàng, duỗi tay cầm tay nàng, lòng bàn tay hắn tất cả đều là mồ hôi.
“Tiểu Lộ.”
Chân Bảo Lộ cũng là bất đắc dĩ, nhìn qua hắn, nói: “Đại biểu ca, huynh… Huynh không cần lo lắng, nhanh đi ra ngoài đi.” Nàng lẩm bẩm nói, “Huynh ở nơi này, ta sẽ phân tâm.”


Tiết Nhượng cũng biết mình lần này quá mức không ổn, nhưng hắn liền muốn vào xem xem nàng. Lúc này thấy nàng như vậy, hắn lại càng không muốn đi ra ngoài. Chỉ là hắn xưa nay nghe lời nàng nói, biết nàng nói đúng, liền đưa tay vuốt ve mặt nàng, nhẹ khẽ hôn trán nàng.


Chân Bảo Lộ nhịn không được cười cười, nhất thời phảng phất cũng không cảm giác được đau đớn. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, một ngày kia, nàng có thể cam tâm tình nguyện vì một nam nhân sinh hài tử. Nàng nói: “Đại biểu ca, gả cho huynh thật tốt. Nếu có kiếp sau, ta vẫn muốn gả cho huynh.”


Tiết Nhượng liền giật mình, rồi sau đó rất nhanh gật đầu nói: “Được, vậy chúng ta liền định. Bất quá tiểu Lộ, chúng ta trước sống thật tốt đời này.”
Chân Bảo Lộ nói: “Ân.” Lại thấy hắn khẩn trương, trấn an nói, “Đừng lo lắng.”
Tiết Nhượng mới đi ra ngoài.


Nhìn bóng lưng hắn ra ngoài, Chân Bảo Lộ cong cong môi, nhất thời cảm giác mình có thêm sức lực.
Tin tức Chân Bảo Lộ sinh con, Tề Quốc Công Phủ cũng biết.


Lúc ấy Từ Thừa Lãng vừa vặn đánh cờ với Chân Như Tùng ở thư phòng. Từ lúc Từ thị qua đời sau, Từ Thừa Lãng liền thường xuyên lấy lý do lãnh giáo kỳ nghệ tới thăm Chân Như Tùng. Ngẫu nhiên Chân Bảo Lộ hồi Tề Quốc Công Phủ, cũng sẽ gặp hắn. Từ Thừa Lãng tự nhiên là muốn gặp nàng, thậm chí xa xa nhìn một cái cũng được, chỉ là hắn sợ nàng lúng túng, nên lúc Chân Bảo Lộ đến, hắn đều sớm một chút rời phủ.


Từ Thừa Lãng một bộ trường bào xanh đậm, cả người ôn nhuận như ngọc, một đôi tay khớp xương cân xứng, đang mỉm cười hạ một quân cờ.
Bất quá Chân Như Tùng kỳ nghệ tinh xảo, ván này mặc dù nhiều hơn một khắc đồng hồ so với ván trước, Từ Thừa Lãng như cũ thua cực thảm.


Chân Như Tùng mỉm cười, không thể không nói, lúc hắn đánh cờ cùng Từ Thừa Lãng, xác thực hưởng thụ. Bất quá hắn hiểu tâm tư Từ Thừa Lãng đối khuê nữ bảo bối của mình, nhất thời cũng tránh không được so sánh hắn với Tiết Nhượng. Trong lòng hắn cũng thừa nhận, Từ Thừa Lãng xác thực ưu tú, nếu không có Tiết Nhượng, nữ nhi hắn, có lẽ sẽ thích hắn ta.


Chân Như Tùng nói: “Hôm nay liền đến đây thôi.”
Từ Thừa Lãng gật đầu, nhìn Chân Như Tùng mỉm cười đứng dậy.
Mà lúc này, gã sai vặt bên cạnh Chân Như Tùng, lại vào bẩm báo, nói: “Quốc công gia, An Quốc công phủ truyền đến tin tức, nói Tiết Thiếu phu nhân muốn sinh.”


Chân Như Tùng thu lại mặt cười.
Mà Từ Thừa Lãng, cũng không nhịn được cảm thấy lo lắng, trong tay áo quả đấm đều căng thẳng nắm lại.
Cho đến khi trở về Trường Ninh Hầu phủ, Từ Thừa Lãng như cũ lẳng lặng đứng ở phía trước cửa sổ, không nói một lời.


Hắn xem bóng đêm bên ngoài trầm trầm, nghĩ tới nàng sinh con có thuận lợi hay không. Nghe nói thai đầu, muốn gian nan một chút. Từ Thừa Lãng nhớ tới mới trước đây, tiểu biểu muội trắng mịn yếu ớt, đụng đụng, đều muốn rớt nước mắt bắt hắn thổi một chút mới được.


Nàng xưa nay sợ đau, sinh hài tử đau như vậy, nàng sao chịu nổi?
Lúc này, dù biết rõ nàng đang cố gắng thay một người nam nhân khác sinh hài tử, Từ Thừa Lãng vẫn là khống chế không nổi mình.
Này lại có quan hệ gì? Chỉ cần nàng bình an thì đủ rồi.


Chân Bảo Lộ ước chừng lăn qua lăn lại đến ngày kế. Đến đằng sau, cơ hồ Chân Bảo Lộ đã không có sức lực.
Nàng cho tới bây giờ không có nghĩ tới, sinh hài tử thống khổ như thế.


Chân Bảo Lộ cả người đều mơ mơ màng màng, sức cùng lực kiệt, bên tai là giọng bà đỡ: “Thiếu phu nhân lại dùng sức, hài tử sắp ra rồi... Ngài mau dùng sức.”
Cuối cùng... Muốn đi ra sao?
Nghe lời này, nàng hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, lần nữa dùng sức...


Đầu giờ dần, bên trong phòng sinh cuối cùng truyền ra tiếng hài nhi vang dội khóc nỉ non. ( tính sơ sơ là gần hai mươi tiếng đồng hồ. Kinh!)
Tiết Nhượng đứng ở trong viện như đá trụ, nghe được tiếng khóc kia, cùng trong phòng sinh vui vẻ náo nhiệt, lập tức thở phào nhẹ nhõm, cơ hồ muốn rơi lệ.


Hắn không chút do dự, cất bước liền chạy đi vào.
Chân Bảo Lộ lại đã ngủ.


Mơ mơ màng màng, Chân Bảo Lộ cảm giác được có người lau mặt cho nàng, lại nhẹ nhàng gọi tên nàng. Chân Bảo Lộ mới gian nan chậm rãi mở mắt ra. Đập vào mắt là mặt Tiết Nhượng. Nàng cười cười, nhìn qua gò má Tiết Nhượng tuấn mỹ.


Chân Bảo Lộ nhớ tới, lúc cuối cùng nàng phảng phất nghe được tiếng hài nhi, hết sức vang dội.
Nàng cầm lấy tay hắn, hỏi: “Hài tử thế nào?”
Giọng nàng đã có chút ám ách.


Tiết Nhượng mặt mày ôn hòa, xem bộ dáng nàng suy yếu, nắm thật chặt tay nàng đặt bên môi, hôn một chút, rồi sau đó mới ôn nhu nói: “... Đều rất tốt.”