Sủng Thê Làm Hoàng Hậu

Chương 128

Chân Bảo Chương hiện thời đã là huệ phi, nàng ta nếu đã phái người cho nàng vào cung, nàng liền không thể không đi.


Chỉ là Chúc ma ma có chút không yên lòng, dù sao ngày xưa Chân Bảo Chương cùng Chân Bảo Lộ có chút không đúng. Nếu Chân Bảo Chương muốn làm gì, các nàng cũng là không ngăn được. Bà châm chước một phen, nói: “Thiếu phu nhân mang hài tử, lần này tiến cung, nếu xảy ra chuyện gì làm sao cho phải? Nếu không chúng ta hồi lời, nói thân thể ngài khó chịu...”


Chân Bảo Lộ nói: “Điệu bộ này, ta không đi không được.”


Chân Bảo Lộ hiểu, Chân Bảo Chương sẽ không không lý do tìm nàng ôn chuyện. Nếu muốn ôn chuyện, ngày nào không tốt, mà lại phải chờ tới hôm nay Tiết Nhượng trở về? Bất quá, Chân Bảo Chương không thích nàng, điều này nàng biết rõ. Nếu không phải bị bất đắc dĩ, nàng mang hài tử, cũng không muốn có bất kỳ tiếp xúc với nàng ta.


Nhưng lúc này, sợ không phải chủ ý của Chân Bảo Chương.


Tiết Nhượng khải hoàn, nắm binh quyền trong tay, mà Tuyên Vũ Đế đăng cơ không lâu, đế vị còn không yên, nếu vào lúc này, Tiết Nhượng có dã tâm gì, Tuyên Vũ Đế tuyệt đối không chống đỡ được. Nói là Tuyên Vũ Đế tín nhiệm Tiết Nhượng, mới đưa binh quyền cho hắn, nhưng cách làm hôm nay, lại nơi nào có thể nhìn ra hắn tín nhiệm Tiết Nhượng?


Lần này nàng tiến cung gặp Chân Bảo Chương, chỉ cần Tiết Nhượng ngoan ngoãn giao ra binh quyền, nàng cùng hài tử cũng đều sẽ bình an vô sự.
Chân Bảo Lộ ngồi yên lặng, bên ngoài liền có người đến thúc giục, hiển nhiên hôm nay nàng không thể không đi.


Chân Bảo Lộ không có cách nào, mới đứng lên nói: “Chúc ma ma, ngài ở nhà, để Tiết Kiết, Tiết Khứ theo ta vào cung.”


Tiết Kiết, Tiết Khứ là hai nha hoàn bên cạnh Chân Bảo Lộ, đúng là Tiết Nhượng trước khi đi an bài, dung mạo hai tiểu nha hoàn bình thường, tên lại là bình thường, từ nhỏ tập võ, công phu so với thị vệ bình thường còn muốn lợi hại hơn. Mỗi lần ra cửa, Chân Bảo Lộ cũng đều mang các nàng theo.


Chúc ma ma nhéo lông mày cảm thấy lo lắng, cũng muốn đi cùng, nhưng vừa nghĩ thân già này, đi sợ còn liên lụy người, lập tức liền nói: “Được rồi, lão nô đỡ ngài ra ngoài.”


Chân Bảo Lộ gật gật đầu. Nàng bụng lớn, lúc đi đường cũng phải nâng eo mới được. Cứ như vậy bị đỡ đi ra ngoài. Đi Như Ý Đường gặp lão phu nhân bọn họ trước.


Mấy ngày này, lão phu nhân không yên tâm Chân Bảo Lộ ra cửa, cũng may Chân Bảo Lộ cũng không có chuyện gì muốn quan tâm, qua hết năm, liền liên tục ở trong phủ dưỡng thai, nơi nào đều không đi. Nhưng hôm nay là huệ phi nương nương phái người đến, lão phu nhân cũng không có biện pháp.


Lão phu nhân cứ như vậy nắm tay Chân Bảo Lộ, xem tôn tức lớn bụng, có chút không yên lòng, dặn dò: “Coi chừng chút ít.”


Chân Bảo Lộ gật đầu, nói: “Tổ mẫu yên tâm, nói không chừng ta còn có thể cùng đại biểu ca trở về.” Vào cung, cũng là có chỗ tốt, như vậy nàng có thể sớm nhìn thấy Tiết Nhượng một chút.
Sau Chân Bảo Lộ lên xe ngựa.


Chân Bảo Lộ ban đầu còn lo lắng xe ngựa lắc lư, nàng chịu không nổi đâu. Sau khi lên xe, phát giác xe ngựa này chạy vững vàng, này phu xe lái xe thành thạo, nàng coi như là thở phào nhẹ nhõm. Nàng mò tròn vo bụng, cảm thấy có chút ít thấp thỏm, chỉ là muốn đợi tí nữa nhi Tiết Nhượng liền sẽ tiến cung, nhất thời cũng liền thiết thực rất nhiều.


An Quốc công phủ cách hoàng cung không tính quá xa, xe ngựa chậm rãi chạy, nửa canh giờ đã đến.
Trong Trường Xuân Cung, Chân Bảo Chương lấy gương soi mình, xem mình trong kính xinh đẹp, tóc mây châu trâm, nhất phái đoan trang quý khí, giữa lông mày mơ hồ có chút ít đắc ý.


Lúc này, cung tỳ Phất Đông bên cạnh Chân Bảo Chương vào, hành lễ nói: “Nương nương, Tiết thiếu phu nhân đã đến.”


Vừa nghe Chân Bảo Lộ đến, Chân Bảo Chương cũng không có bao nhiêu vui sướng. Đây là ý tứ của Tuyên Vũ Đế. Nàng lúc trước còn muốn gọi Chân Bảo Lộ vào, tìm cách giáo huấn nàng ta một chút, nhưng nàng ta mang hài tử, nàng nếu không cẩn thận, làm hại thai nhi trong bụng Chân Bảo Lộ xảy ra chuyện gì, người đầu tiên trách tội nàng chính là Tuyên Vũ Đế. Dù sao Tiết Nhượng hiện thời tay cầm quân đội hùng hậu, vì bảo vệ quốc gia đẫm máu chiến đấu hăng hái, phía bên nàng, không những không biết cảm ơn, còn hại thê nhi hắn. Tiết Nhượng sủng thê như mệnh, như vậy, ai biết Tiết Nhượng nắm quân đội hùng hậu sẽ làm ra chuyện gì?


Tuyên Vũ Đế trọng dụng Tiết Nhượng, Chân Bảo Chương liền không nhúc nhích được Chân Bảo Lộ, trong bụng nàng cực kỳ buồn bực. Nhưng hôm nay Tiết Nhượng khải hoàn, Tuyên Vũ Đế lại muốn nàng thỉnh Chân Bảo Lộ vào, ý kia tự nhiên là không cần nói cũng biết.


Làm hoàng đế, làm sao thật sự tín nhiệm người nào?
Không tín nhiệm, kia được chim quên ná, đặng cá quên nơm liền là chuyện sớm muộn. Nghĩ tới đây, Chân Bảo Chương thoải mái một chút.


Chân Bảo Chương trang điểm ăn mặc tốt, lại ngồi mè nheo trong tẩm điện chốc lát, đợi qua gần nửa canh giờ, mới chậm chạp ra ngoài.
Vừa đi ra ngoài, liền nhìn đến Chân Bảo Lộ đứng ở đàng kia.


Tính tính ngày, Chân Bảo Chương cũng có mấy tháng chưa thấy qua Chân Bảo Lộ, lúc này xem nàng, bụng tròn vo, những chỗ khác, lại không béo lên bao nhiêu. Gò má nàng đỏ thắm giống như hoa đào tháng ba, giữa lông mày đều là thoải mái được nuông chiều vô cùng tốt.


Chân Bảo Chương tự nhận mình sống tốt hơn nàng ta, nàng thân là hoàng phi, mà nàng ta bất quá là tôn tức quốc công phủ, chỉ là thấy bụng nàng ta tròn trịa, Chân Bảo Chương còn là nhịn không được hâm mộ - - nàng rõ ràng thâm thụ Hoàng thượng sủng ái, lại chậm chạp chưa có thai.


Chân Bảo Chương cảm thấy không thoải mái, trên mặt lại kín đáo ý cười, tiến lên phía trước nói: “Lục muội muội đến.”
Chân Bảo Lộ nhìn nàng hành lễ, gọi: “Huệ phi nương nương.”


Chân Bảo Chương không ưa nàng ta, hiện thời nàng thân là huệ phi, theo lý thuyết muốn làm khó dễ nàng ta thế nào đều được, nhưng lúc trước Tuyên Vũ Đế đã cố ý thông báo, nàng phải chiếu cố tốt Chân Bảo Lộ, không thể ra nửa điểm đường rẽ, mà trong Trường Xuân Cung, tất cả đều là người của Tuyên Vũ Đế. Dù cho Chân Bảo Chương không thích, lúc này cũng phải khách khí đối nàng ta, kéo nàng ta cùng ngồi xuống nói chuyện.


Gặp vẻ mặt Chân Bảo Chương như vậy, Chân Bảo Lộ liền hiểu, nàng suy đoán không sai. Lúc này, Chân Bảo Chương không dám động nàng.


Hai nàng tuy là đường tỷ muội, nhưng cuối cùng là bằng mặt không bằng lòng, tán gẫu vài câu, liền không có gì đáng nói. Chân Bảo Chương cũng cười cứng ngắc, xem phía hoa hải đường bên ngoài cửa sổ, nói: “ Trước viện Bản cung Hải Đường nở không tệ, nếu không Lục muội muội bồi Bản cung ra ngoài ngắm hoa đi.”


Chân Bảo Lộ xem chừng, ấn tốc độ hành quân, lúc này Tiết Nhượng cũng nên tiến cung, liền cũng gật đầu.
Mà bên Tuyên Vũ Đế, Tiết Nhượng đã tiến cung.
Tiết Nhượng một thân võ trang, cao lớn rắn rỏi, tuy có phong trần mệt mỏi cảm giác, không chút nào lộ vẻ chật vật.


Tuyên Vũ Đế mỉm cười xuống ngự cấp, thấy mình còn chưa nói, hắn liền giao binh phù ra đây, tươi cười cứng đờ, nói: “Lần này thật sự là vất vả Tiết tướng quân. Hôm nay huệ phi vừa vặn hẹn Tiết phu nhân, lúc này hẳn còn trong cung, trẫm cùng ngươi đi qua đi.”


Mặt Tiết Nhượng không chút thay đổi, nói: “Làm phiền Hoàng thượng.”


Tuyên Vũ Đế cùng Tiết Nhượng đi đến Trường Xuân Cung, trên đường hai người nói chuyện mấy tháng này đánh trận, phảng phất lại trở về lúc trước. Đợi đến Trường Xuân Cung, xa xa, liền nhìn đến dưới gốc cây hoa hải đường nở rộ, hai đạo lệ ảnh đứng ở đó.
Cùng hoa lệ phú quý...


Tiết Nhượng một đôi con ngươi đen lẳng lặng nhìn qua. Nàng nhỏ nhắn xinh xắn như vậy, hiện thời nâng cao bụng lớn, hành tẩu đều phảng phất có chút ít khó khăn.
Nàng ban đầu là hoạt bát khéo léo như vậy, bộ dáng này, có chút ít ngốc, lại dị thường đáng yêu.


Tiết Nhượng đứng ở tại chỗ, không có đi qua.
Chân Bảo Lộ lại là cảm giác được có ánh mắt nóng bỏng. Nàng nghĩ tới điều gì, vô ý thức xoay người, đập vào mắt liền là bên ngoài kia nam tử cao lớn mặc một thân khôi giáp. Nàng giật mình, cứ như vậy, mắt liền cũng không dời đi nổi.


Nàng một tấc một tấc tinh tế quan sát mặt hắn, rám đen rất nhiều, cũng gầy một chút, những thứ khác, không có thay đổi gì. Chân Bảo Lộ nắm nắm tay, hốc mắt nóng lên, hận không thể cứ như vậy chạy như bay đi qua.
Cuối cùng vẫn là Tiết Nhượng lại đây trước.


Tuyên Vũ Đế tươi cười cởi mở, đưa tay vỗ vỗ bả vai Tiết Nhượng, nói: “Được rồi, trở về đi. Biết rõ hai ngươi có nhiều chuyện muốn nói, trẫm cũng không lưu ngươi.”


Trong mắt Chân Bảo Lộ nơi nào còn có những người khác? Tràn đầy đều là hắn. Nàng lẳng lặng nhìn qua hắn. Nguyên cho rằng dựa vào tính tình hắn, sẽ khống chế không nổi ôm nàng. Nhưng mà hắn cái gì đều không có làm, cũng chưa nói cái gì, cứ như vậy tùy ý nhìn nàng một cái, phảng phất cũng như bình thường, hai người bọn họ không có chia lìa, chính là hôm nay hắn tiến cung, tiện đường cùng nàng về nhà mà thôi.


Đợi đến lúc ra ngoài, Tiết Nhượng mới vô ý thức cầm tay nàng, tạ ơn Tuyên Vũ Đế, dẫn nàng ra ngoài.


Tay bị hắn nắm, tay nam nhân ấm áp rắn chắc, tim Chân Bảo Lộ phù phù nhảy rất nhanh, vô cùng hưng phấn. Nàng chậm rãi đi tới, đi theo hắn cùng ra ngoài, đi được vững vàng, tựa như ngày thường hai người tản bộ sau khi ăn xong, vô cùng nhàn nhã. Nàng nhịn không được, thỉnh thoảng nghiêng đầu, xem khuôn mặt hắn tuấn mỹ, khóe môi vô ý thức khẽ cong lên.


Đi đến cửa cung, Chân Bảo Lộ bị hắn ôm lên xe ngựa. Hai người chia lìa lâu, lúc này ôm cùng một chỗ, nàng nghe mùi trên người hắn, liền biết xiêm y này sợ là có mấy ngày không đổi, nhưng nàng lại nửa điểm đều không chê, còn vô ý thức ôm lấy cổ hắn, muốn cùng hắn lại thân cận một chút.


Đợi đến lên xe ngựa, tim Chân Bảo Lộ thấp thỏm bỏ xuống.
Nam nhân liên tục không nói một lời biểu hiện bình tĩnh, này mới hung hăng dùng sức ôm chặt nàng, bàn tay rắn chắc nâng cái ót nàng, đột nhiên cúi người, nóng bỏng hôn liền ùn ùn kéo tới.