Lão phu nhân xoa ấn đường, lộ ra mệt mỏi, vẫy vẫy tay nói: “Được rồi, các ngươi cũng đều đi xuống đi.”
Cố thị cùng Tiết Thành đều hành lễ lui ra, mà Chu Phinh Đình đỡ lão phu nhân đứng dậy vào nhà. Chân Bảo Lộ đứng ở tại chỗ, nhìn Vương thị ngồi dưới đất, thấy nàng được Phùng ma ma dắt díu lấy đứng lên. Hai mắt Vương thị phiếm hồng, trước khi đi ra, xoay người hung hăng trợn mắt nhìn Chân Bảo Lộ một cái.
Chân Bảo Lộ không có nhìn bà ta.
Chuyện hôm nay, vốn là bà ta tự tìm.
Nàng không nghĩ tới là, An Quốc công này nhìn lịch sự nho nhã, đối Vương thị lại nhẫn tâm như vậy.
Chân Bảo Lộ sau khi trở về, liền nên làm gì thì làm cái đó. Một buổi trưa trôi qua, Tiết Nghi Phương đang ở nữ học nhận được tin tức, liền xin nghỉ trở về. Nàng đi chỗ Vương thị trước, mà Vương thị đã chuyển đi Thanh Tâm Cư. Nàng lại tìm An Quốc công cầu tình, chỉ là An Quốc công lại không phân nửa dao động.
Đợi lúc Tiết Nghi Phương đến Chân Bảo Lộ Tứ Hòa Cư, mang đôi mắt khóc ửng hồng tiến vào.
Tiết Nghi Phương thút tha thút thít, khóc đến mức không kịp thở: “ Nương ta nói như thế nào cũng gả cho hắn gần hai mươi năm, ngươi nói hắn sao có thể nhẫn tâm đến vậy? Chuyện này là nương ta làm không đúng, nhưng hắn sao có thể tuyệt tình đến vậy...” Tiết Nghi Phương là Minh Châu trên lòng bàn tay An Quốc công phủ, thâm thụ lão phu nhân sủng ái, duy chỉ có nàng tự mình biết, phụ thân đối nàng xưa nay là không thích. Bất quá so với thái độ phụ thân đối đại ca, đối với nàng cùng Nhị ca đã xem như không tệ.
Chân Bảo Lộ đành phải giúp nàng lau nước mắt. Nàng không giỏi an ủi người, mà Tiết Nghi Phương xưa nay tính tình lạc quan, cũng là lần đầu khóc đến thương tâm như vậy.
Tiết Nghi Phương ở Tứ Hòa Cư ngồi nửa canh giờ, một lúc sau tâm tình mới bình ổn lại chút ít, chỉ là một đôi mắt đỏ rực, nhìn qua vô hạn ủy khuất Nàng nhìn Chân Bảo Lộ, nói: “Đại tẩu, chuyện kia ta đều biết rõ. Ta mặc dù tìm tẩu oán hận cha ta, nhưng ta hiểu rõ, nương ta thật là gieo gió gặt bão. Tẩu không thích nương ta, ta lý giải, ta cũng phi thường không đồng ý chuyện nương ta làm, nhưng bà cuối cùng là mẫu thân của ta, ta không thể giống người khác trách cứ bà...”
Chân Bảo Lộ gật đầu nói: “Ta đương nhiên hiểu.” Vào lúc này, nàng ấy thương tâm khổ sở, còn có thể đến tìm nàng, thấy rõ nàng ấy đối nàng chân thành.
Sau Tiết Đàm đến Tứ Hòa Cư mang Tiết Nghi Phương đi.
Bất quá Tiết Đàm lại không biểu hiện rõ ràng như Tiết Nghi Phương, chỉ thản nhiên nhìn Chân Bảo Lộ một cái, nói: “Đa tạ đại tẩu chiếu cố Nghi Phương.”
Chân Bảo Lộ nghe được lạnh nhạt trong giọng nói Tiết Đàm. Chờ Tiết Đàm dẫn Tiết Nghi Phương đi rồi, Chúc ma ma mới đi đến bên cạnh Chân Bảo Lộ, thấp giọng nói: “ Nhị công tử này cũng thiệt là, rõ ràng là quốc công phu nhân làm sai chuyện, còn oán giận tới trên người Thiếu phu nhân ngài.”
Chân Bảo Lộ đi đến cửa sổ phía trước, ngón tay nhẹ khẽ vuốt mấy đóa hoa. Thái độ Tiết Đàm đối với nàng, nàng có thể lý giải. Chỉ là sau này giữa hai người bọn họ chỉ sợ cũng đã không thể chung đụng hòa hợp như ngày xưa vậy.
Chạng vạng Tiết Nhượng trở về, Chân Bảo Lộ tiến lên giúp hắn thay quần áo, nói chuyện đã xảy ra hôm nay với hắn, thấy mặt hắn không chút thay đổi, mới nói: “Huynh đã biết rõ?”
Tiết Nhượng “Ân” một tiếng.
Chân Bảo Lộ hiểu được quan hệ hắn cùng kế mẫu Vương thị không tốt, nhất thời cũng không có lại tiếp tục nói. Nàng hầu hạ hắn đổi một thân áo màu xanh ngọc hàng lụa, dáng người hắn cao ngất cao lớn, tất nhiên là mặc cái gì đều dễ nhìn. Nàng giúp hắn chải lại tóc, mới cong môi nói: “Mấy ngày trước đây ta ở kho hàng nhìn trúng mấy xấp vải tốt, ta coi rất hợp với huynh, ngày mai ta làm cho huynh vài thân áo choàng...” Gò má nàng có một chút nóng lên, chậm rãi giương mắt nhìn hắn, thấy một đôi mắt đen nhánh hẹp dài cũng mỉm cười nhìn nàng, phảng phất thật cao hứng.
Chân Bảo Lộ thầm nói, “Ta thêu thùa không tính quá tinh xảo, nhưng cũng tính có thể gặp người, lần trước ta làm giầy cho huynh không phải là rất tốt sao?”
Vẻ mặt Tiết Nhượng ôn hòa, cầm hai tay nàng lên, nói: “Ân. Qua hai ngày liền là ngày đại hỉ Từ biểu ca nàng, đến lúc đó ta bồi nàng cùng đi, liền mang đôi giày kia.” Đôi giày mới đó, hắn không nỡ mang, chỉ là ngẫu nhiên mở ngăn tủ ngắm một lúc, trong lòng liền phá lệ vui mừng. Tựa như hài tử ngây thơ, được quần áo mới, muốn cho mỗi người đều biết rõ, nhưng là muốn chịu đựng, đến năm mới, mới hoan hoan hỉ hỉ thay, khoe khoang bốn phía.
Chân Bảo Lộ cũng bật cười, nói: “Bất quá một đôi giày mà thôi.” Hắn nói như thế nào cũng là đại công tử An Quốc công phủ, còn có thể thiếu một đôi giày mới sao?
Buổi tối Chân Bảo Lộ có chút ít không ngủ được, tối hôm qua làm ầm ĩ đến quá nửa đêm, hôm nay Tiết Nhượng tự nhiên phải cho nàng nghỉ ngơi. Hắn là người không thành thật, lúc ngủ liền thích ôm nàng, chỗ nào cũng thích sờ một cái hôn một cái.
Đêm nay ngược lại quy củ.
Chân Bảo Lộ lẳng lặng tựa ở trong lòng hắn. Nàng vốn là không mấy thích cùng ngủ với người khác, nhưng từ lúc gả cho hắn, lại từ từ quen. Nàng thích mùi trên người hắn, mùi của đàn ông không giống mùi thơm ngát như nữ tử vậy, lại làm người ta cảm giác thiết thực.
Chân Bảo Lộ nhắm mắt lại, nghĩ đến hôm nay An Quốc công cùng Vương thị. Nàng nhịn không được nghĩ ngợi lung tung, hiện thời nàng cùng Tiết Nhượng ân ái, hắn sủng ái nàng đau nàng, lại không biết có thể duy trì bao lâu. Nàng đã quen hắn đối nàng tốt, nếu là một ngày kia tình cảm phai đi, nàng có chút không dám tưởng tượng.
Nhất thời hai tay Chân Bảo Lộ ôm Tiết Nhượng càng chặt hơn, gò má dính sát ở trên ngực hắn.
Vương thị trụ đến Thanh Tâm Cư, An Quốc công phủ phảng phất cũng vắng lạnh chút ít. Trong ngày thường Tiết Nghi Phương nói nhiều nhất, thích rúc vào bên cạnh lão phu nhân cười cười nói nói, mà hiện thời Chu Phinh Đình phảng phất thay thế vị trí Tiết Nghi Phương, cùng lão phu nhân như hình với bóng.
Còn Tiết Nghi Phương, từ ngày đó, liền bị phong hàn. Chân Bảo Lộ thân là trưởng tẩu, tự nhiên mỗi ngày đều muốn đi qua chiếu cố, nàng cũng vài lần gặp được Tiết Đàm, thái độ hắn đối nàng như cũ có chút ít bất hòa.
Hôm nay Chân Bảo Lộ xem Tiết Nghi Phương, từ Hương Tuyết cư đi ra, xa xa, liền nhìn thấy trong lương đình phía trước, Chu Phinh Đình cùng Cố thị vừa nói vừa cười.
Cố thị vốn là không thích Chu Phinh Đình.
Chúc ma ma nhìn, nói: “ Vị Chu cô nương này ngược lại có thủ đoạn, nhanh vậy đã khiến nhị phu nhân ưa thích.”
Mấy ngày nay Chân Bảo Lộ không có tiếp xúc cùng Cố thị, còn Chu Phinh Đình, hiện thời lão phu nhân đối nàng ta tốt, Cố thị xem mặt mũi lão phu nhân, đối nàng ta khách khí một chút cũng là bình thường. Chỉ là nàng chung đụng qua Cố thị, biết rõ lấy tính tình nàng ta, từ trong đáy lòng vẫn là xem thường Chu Phinh Đình.
Chân Bảo Lộ nhìn thoáng qua, nhớ tới hôm qua làm gần một nửa áo choàng, liền trở về phòng tiếp tục làm.
Mùng sáu tháng bảy là ngày đại công tử Trường Ninh Hầu phủ Từ Thừa Lãng thành thân.
Trường Ninh Hầu phủ là nhà ngoại Chân Bảo Lộ, nàng tự nhiên là phải đi. Hơn nữa còn là đi cùng Tiết Nhượng. Hôn sự Từ Thừa Lãng cùng Phúc Yên huyện chủ Thẩm Trầm Ngư, là Tuyên Hoà đế tứ hôn, phô trương tự nhiên là không giống bình thường, quan to hiển quý đến chúc mừng cũng rất nhiều.
Lúc Chân Bảo Lộ cùng Tiết Nhượng đến Trường Ninh Hầu phủ, bên ngoài hai bên đã đậu đầy xe ngựa cỗ kiệu hoa lệ khí phái. Phô trương như vậy, so sánh với lúc Chân Bảo Lộ xuất giá còn muốn náo nhiệt hơn.
Chân Bảo Lộ được Tiết Nhượng đỡ cẩn thận xuống xe ngựa, đi bên trong trước gặp Từ lão phu nhân, Trường Ninh Hầu cùng Trang thị.
Từ lão phu nhân xem ngoại tôn nữ cùng ngoại tôn nữ con rể, dung mạo đăng đối, đứng ở một chỗ giống như người ngọc, cũng nhịn không được nhìn nhiều vài lần. Từ lão phu nhân kéo Chân Bảo Lộ nói một chút thân mật, lại thấy gò má Chân Bảo Lộ đỏ thắm, xinh đẹp như hoa, càng cảm thấy đáng tiếc. Thầm nghĩ: nếu lúc trước có thể sớm định ra hôn sự, Lãng nhi nhà bà hôm nay cưới liền không phải là Phúc Yên huyện chủ hai chân có tật lại hủy dung, mà là vị trước mặt này. ( người kiểu đó không biết động phòng thế nào chứ đừng nói mang bầu được)
Còn Trang thị, cũng là biết rõ Chân Bảo Lộ ở An Quốc công phủ sống rất tốt.
Ban đầu nàng cho rằng, lấy khả năng tiểu nha đầu này, không phải là đối thủ Vương thị. Nhưng nàng lại nghe nói, Chân Bảo Lộ này vừa gả vào liền phụ trách quản lý việc bếp núc, còn Vương thị, mới đầu là bị cấm túc, về sau thiếu chút nữa bị hưu.
Nhất thời Trang thị liền ghét bỏ Vương thị kia thật không có bản lãnh, lại bị một tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa chen lấn xuống ngựa.
Hôm nay là ngày trưởng tử thành thân, nhưng trong lòng Trang thị cũng không có nửa điểm vui sướng đáng nói, trên mặt cũng bất quá là gượng cười mà thôi. Lúc nhìn Chân Bảo Lộ, còn lạnh hơn nhạt so với lúc trước. ( chết cũng ngoan cố)
Chân Bảo Lộ cũng có thể phát giác thái độ Trang thị đối với mình, bất quá từ nhỏ đến lớn, quan hệ nàng cùng Trang thị chính là như thế. Đời trước nàng có lẽ còn lo lắng, nếu là gả cho Từ Thừa Lãng, không thiếu được bị Trang thị ức hϊế͙p͙. Hiện thời nàng gả cho Tiết Nhượng, dù Trang thị không thích nàng, với nàng mà nói cũng không coi là cái gì.
Nàng chỉ nghiêng đầu nhìn về phía Tiết Nhượng bên cạnh, nhìn hắn cười cười.
Lại nói Từ Tú Tâm, xem Chân Bảo Lộ cùng Tiết Nhượng phu thê ân ái, trong lòng càng thêm không phải mùi vị. Ở tiền thính được một lát, liền tìm cớ đi ra ngoài. Tiểu cô nương kiều kiều tiếu tiếu, đứng ở bên cạnh lang trụ nhìn tỷ tỷ Từ Cẩm Tâm oán trách: “Dựa vào cái gì nàng ta sống thật tốt, yên tâm thoải mái gả cho Tiết biểu ca, đại ca ta lại phải chịu ủy khuất!”
Nói đến phía sau, giọng nói Từ Tú Tâm có chút ít kích động.
Từ nhỏ đến lớn, Từ Tú Tâm luôn lấy đại ca Từ Thừa Lãng làm gương, lấy hắn làm kiêu ngạo. Chuyện hôn sự, tự nhiên cũng hy vọng ca ca có thể lấy một cô nương xứng đôi với hắn. Lúc trước nhìn Thẩm Trầm Ngư, thân là huyện chủ, được Tuyên Hoà đế sủng ái, dung mạo xuất chúng lại có tri thức hiểu lễ nghĩa, là đại tẩu tốt nhất trong cảm nhận của nàng. Ai ngờ đến thế nhưng sẽ phát sinh loại chuyện như vậy?
Nàng đi thăm qua vài lần, Thẩm Trầm Ngư ngồi ở trên xe lăn, trên mặt mang mạng che mặt, ngay cả ấn đường đều mang hoa điền che vết sẹo. Cho dù nàng không có chân chính xem qua gương mặt nàng ta sau khi bị hủy dung, cũng có thể tưởng tượng nghiêm trọng thế nào.
Thẩm Trầm Ngư như vậy, nơi nào xứng đôi đại ca nàng?
Từ Cẩm Tâm vốn là chững chạc hơn, hiện thời cũng đã thành thân, ôn nhu trấn an nói: “Tốt lắm, hôm nay là ngày vui của đại ca, ngươi khóc sướt mướt, bị người thấy thành bộ dáng gì? Đại ca cưới đại tẩu, vốn là hắn tự nguyện, cùng tiểu Lộ không có quan hệ gì. Tú Tâm, ngươi cũng không còn là tiểu hài tử, loại chuyện như vậy, không thể trách ở trên người tiểu Lộ.”
Từ Tú Tâm lại là không nghe. Nàng đo đỏ đôi mắt nói: “Hôm đó đại ca từ Tề Quốc Công Phủ đi ra, liền sinh cơn bệnh nặng, sau tính tình cũng đều thay đổi, cho nên hắn mới tự mình cam chịu cầu hôn Thẩm Trầm Ngư. Nếu không phải hôm đó Chân Bảo Lộ nói gì đó với đại ca, hắn sao có thể thành dạng này?” ( mẹ nào con nấy)
Từ Cẩm Tâm thấy muội muội tính tình bướng bỉnh, cứ tự cho mình đúng càn quấy, liền muốn mở miệng khuyên nhủ thật tốt.
Đúng lúc này, lại nghe tiền viện truyền đến tiếng pháo răng rắc cùng tiếng chiêng trống vui mừng.
Đó là đón tân nương tử vào cửa.
Từ Cẩm Tâm đưa tay giúp muội muội lau nước mắt, nói: “Tốt lắm, loại lời này không được phép nói nữa. Ngươi nghe, đại ca đón dâu về tới, chúng ta đi qua nhìn một chút.”
Từ Tú Tâm này mới thôi, đi theo Từ Cẩm Tâm ra ngoài xem tân nương tử.
Mà Chân Bảo Lộ lại là không có ra ngoài, nàng cùng Tiết Nhượng đợi ở trong sân, nghe bên ngoài diễn tấu sáo và trống, nhất thời có chút ít hoảng hốt.
Đời trước, Từ Thừa Lãng không thành thân sớm nhưng, dù đã đính hôn với Thẩm Trầm Ngư lâu. Ngày đó, nàng một đêm không ngủ, ngày kế không cam lòng lại đây, xa xa đứng ở bên ngoài xem - - xem Từ Thừa Lãng cưỡi ở trên ngựa, một bộ hỉ bào màu đỏ thẫm, phong thái thanh nhã, ôn nhuận vô song, chỉ là trên mặt cũng không có phân nửa tươi cười.
Lúc này nàng đứng ở bên trong, lại là thật tâm thành ý chúc mừng hắn.
Chân Bảo Lộ giương mắt, xem người săn sóc nàng dâu cõng tân nương tử vào.
Bởi vì hai chân Thẩm Trầm Ngư có bệnh, kia vượt chậu than cùng cưỡi ngựa yên liền cần đặt nàng ở trên xe lăn, rồi sau đó mọi người hợp lực mang nàng tới. Nàng mặc một thân đồ cưới đỏ thẫm, thân thể phảng phất so với lúc trước gầy yếu đi một chút, hai tay trắng thuần cầm một đầu dây lụa đỏ thẫm, mà một đầu khác, Từ Thừa Lãng nắm ở trong tay.
Từ Thừa Lãng vốn là tuấn lãng, một thân hỉ bào lại là tư thế oai hùng phi phàm. Hắn phảng phất cũng chú ý tới nàng, nghiêng đầu, nhìn thoáng qua bên này.
Chân Bảo Lộ duỗi tay, vô ý thức cầm bàn tay bên người khoan dung ấm áp, rồi sau đó nhìn Từ Thừa Lãng mỉm cười gật đầu, xem như hướng hắn báo tin vui.
Vẻ mặt Từ Thừa Lãng hơi chậm lại, bước chân cũng ngừng lại, đợi lúc thấy Chân Bảo Lộ ăn mặc kiểu phụ nhân, chỉ cảm thấy nàng diễm quang tứ phía, so với lúc trước càng đẹp hơn. Hắn chợt nhớ tới mới trước đây, tiểu biểu muội thích đi theo sau hắn làm nũng tinh nghịch... Lại trôi qua nhanh như vậy. Nàng phảng phất dịu ngoan hơn so với trước khi gả, nghĩ đến hẳn là Tiết Nhượng đối nàng rất tốt.
Cũng phải. Nếu hắn cưới nàng, cũng tất nhiên xem nàng làm trân bảo.
Nhìn thấy bọn họ ân ái, Từ Thừa Lãng thất vọng trong tích tắc.
... Hắn hy vọng nàng sống không tốt, nhưng lại không bỏ được nàng qua không được khá.
Thẩm Trầm Ngư mặc một thân đồ cưới nặng trịch rườm rà, phát giác được trong nháy mắt dừng lại, cảm thấy có chút ít thấp thỏm, nắm thật chặt dây lụa trong tay, tay mảnh khảnh bởi vì quá mức dùng sức có chút ít trắng bệch. Đợi xe lăn tiếp tục đi tới, Thẩm Trầm Ngư mới rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
Chân Bảo Lộ thoáng cong môi, nghiêng đầu xem nam tử cao lớn bên cạnh, một đôi mắt không chớp.
Tiết Nhượng lén lút mặc dù da mặt dày, nhưng Chân Bảo Lộ lại phát hiện, kỳ thật hắn cũng là dễ đỏ mặt. Mỗi lần nàng chỉ cần này không chớp mắt nhìn chằm chằm hắn, bên tai hắn sẽ nóng lên. Liền như hiện tại.
Tiết Nhượng nhẹ ho một tiếng, nói: “Nhìn cái gì chứ?” Nàng vừa mới nhìn Từ Thừa Lãng thật lâu.
Tay Chân Bảo Lộ cũng nắm tay hắn, hai tay nhẹ nhàng cầm, lắc vài cái, như làm nũng, cười dịu dàng nói: “Ta đang suy nghĩ, Từ biểu ca mặc hỉ bào rất đẹp mắt...”
Sắc mặt hắn trầm xuống.
Nàng mím môi, tiếp tục nói: “Bất quá - - còn là xa không kịp huynh. “
Tiết Nhượng ngẩn ra, hai đầu lông mày cuối cùng lộ ra tươi cười, có chút ít đắc ý, có chút ít vui vẻ, rồi sau đó cúi người ghé môi vào bên tai nàng, trầm giọng nói: “Trở về lại thu thập nàng.”