Editor: Mít
Beta: Anh Đào
Đêm hôm qua, Trần Nhược Nguyên ra ban công, nói muốn hóng mát một chút. Bà ấy đứng trước lan can nhìn xuống dưới. Gió lạnh thổi phất phơ, bà ấy cũng không thèm quan tâm, cúi đầu, bả vai buông thõng.
Trần Nhung đứng bên cạnh để mắt tới bà. Nếu như bà ấy có muốn nhảy xuống thì anh có thể kéo lại.
Trần Nhược Nguyên nhìn xuống dưới rất lâu, nói: “Ngày mới quen nhau, ông ấy thường đợi mẹ ở dưới lầu.” Bà ấy thở dài một tiếng, rồi trở về phòng nằm xuống. Bà ấy không ngủ, mở mắt nhìn trần nhà.
Lần đầu tiên mẹ nhắc tới ba chính là tin ông ấy qua đời, ba ruột đã mất, Trần Nhung cũng chẳng thấy bi thương. Ngoại trừ việc có chung dòng máu, anh và người ba này chẳng khác gì người xa lạ.
Trần Nhược Nguyên ôm lấy con trai, tự lẩm bẩm: “Ông ấy không bỏ mẹ, cũng không bỏ con.”
"Vâng, mẹ ngủ đi." Trần Nhung vỗ vai bà ấy.
Mấy ngày nay, toàn thân anh lúc nào cũng căng như dây đàn, gần như không có thời gian nghỉ ngơi.
Lúc này, ngoài cửa phòng thấp thoáng bóng một người nguy hiểm luyện tập côn nhị khúc, nhân vật nguy hiểm này tới gần gõ cửa: “Nghỉ ngơi cho tốt, tôi chờ anh.”
Không hiểu sao, tinh thần đang kéo căng của Trần Nhung bỗng nhiên thả lỏng, anh mặc kệ, ngủ thϊế͙p͙ đi.
*
Nghê Yến Quy vươn vai, đi tới tủ trước mặt, nhìn trái nhìn phải. Không biết có album ảnh hay ảnh cũ của Trần Nhung hay không. Nhìn xung quanh một hồi, cô chỉ thấy mấy đồ thủ công mỹ nghệ và mấy mô hình kiến trúc.
Không thú vị.
Cô ngồi lại sofa.
Sofa rất mềm, cô nhún nhún. Không biết Trần Nhung muốn ngủ bao lâu, cô nghĩ hay là ra ban công luyện côn nhị khúc.
Đang định đi, bỗng nhiên cô nhìn thấy một hộp thuốc... Là Zyprexa Olanzapine dạng viên.
Hình như cô đã từng đọc sách tâm lý học nào đó liên quan tới thuốc này? Cô lên mạng tìm hiểu, quả nhiên, đây là loại thuốc điển hình chữa tinh thần phân liệt. Trị liệu các bệnh lý tâm thần phân liệt, rối loạn lưỡng cực, rối loạn tính cách.
Đột nhiên, Nghê Yến Quy luống cuống. Nơi này không chỉ có những đồ dùng gia đình bình thường, đồ dùng hàng ngày cũng không nhiều, dường như chỉ có một mình Trần Nhung ở đây.
Trước khi đến đây, cô đã hỏi Triệu Khâm Thư.
Triệu Khâm Thư nói: “Trần Nhung sống rất độc lập, cậu ấy thông thạo mọi thứ.”
Vậy hộp thuốc này... Chính là của Trần Nhung.
Nghê Yến Quy hít một hơi dài, hóa ra phân tích ban đầu của cô về mặt nạ sơn dương là chính xác... Anh chính là người mắc bệnh tâm lý.
Điều cô không hiểu là: “Lúc còn ở vườn trẻ, sức hấp dẫn của mình lớn tới mức đó cơ à? Có thể bức anh ấy phát điên?”
Trước đây cô không hề biết anh thực sự có bệnh, cô đã dùng nhiều phương pháp để kích thích anh. Cô thấp thỏm liếc nhìn cửa phòng, anh sẽ không phát điên ở trong đó chứ?
Nghê Yến Quy dán tai vào cửa, không nghe thấy tiếng động nào giống như dã thú rít gào cả.
Cô học tâm lý cũng chỉ học nửa vời, học được nửa kỳ, đều là lý thuyết. Nghê Yến Quy không hề biết cô sẽ gặp phải bệnh nhân thật. Cô mở hộp thuốc ra, đọc kỹ hướng dẫn sử dụng một lần rồi bỏ lại.
*
Ban ngày, Trần Nhung ngủ không được lâu, hơn 40 phút anh đã tỉnh.
Nghê Yến Quy vẫn ở đó, cô thu lại vẻ cợt nhả bình thường, vẻ mặt có chút nghiêm nghị, ánh mắt nhìn anh vô cùng quái lạ.
Trần Nhung đi tới bàn rót cốc nước: “Em vẫn chưa đi à?”
Cô bừng tỉnh lại, lại mỉm cười: “Đúng rồi.”
“Luyện xong côn nhị khúc chưa?”
“Luyện được rồi.” Thấy lúc này anh rất bình thường, không giống như người bị tâm thần phân liệt. Cô nghĩ, chắc là do đã uống thuốc. “À, tôi ăn no rồi, anh tỉnh ngủ rồi thì chúng ta đi chơi một chút.”
Nghe ý của cô, có vẻ cô còn chưa muốn đi: “Em không về khách sạn à?”
Nghê Yến Quy lắc đầu: “Vẫn còn sớm, không phải ở đây cũng có sân chơi sao? Tôi muốn đi dạo.”
Anh gật đầu: “Thích đi thì đi.”
“Anh không đi à?”
“Anh không đến những chỗ đó bao giờ.”
“Vậy thì không được, anh ở một mình ở đây sẽ suy nghĩ lung tung, đi ra ngoài hít khí trời sẽ thấy khuây khỏa hơn một chút.”
"Anh không có thời gian, không có hứng thú."
Nghê Yến Quy đi tới trước mặt anh.
Trần Nhung nói: "Anh không đi."
Cô không thèm nghe, kéo mạnh tay anh: “Tôi nói đi cùng nhau, nếu anh không đi, tôi sẽ ở đây hự hự huỵch huỵch, đập hết đồ đạc của anh.”
“Em cố tình gây sự.”
Nghê Yến Quy lôi anh ra ngoài: “Đi dạo một vòng đi, tục ngữ có một câu rất hay, một đêm vợ chồng, tình nghĩa trăm năm. Từ sau hai đêm đó, chúng ta còn hơn cả trăm năm đấy. Nói thích tôi dễ dàng như vậy, muốn giả vờ dịu dàng với tôi cả đời, nhưng xách quần lên lại không thèm nhận mặt.”
Trần Nhung không chấp nhận sự lên án này, tư thế cô kéo anh đã trở thành anh đi phía trước. Anh kéo cô đi: “Em muốn đi sân chơi nào?”
Cô hỏi: “Anh nghỉ ngơi đủ chưa?”
“Cảm ơn, cũng đủ rồi.” Trần Nhung đưa tay lấy kính mắt ở trên chốc tủ gần cửa ra vào.
Nghê Yến Quy đập lên mu bàn tay anh một cái. Cô nhanh chóng móc tay một cái, kính mắt đã nằm trong tay cô: “Hôm nay tôi sẽ giữ cái kính này.”
“Không có mắt kính này, anh không phải chàng trai dịu dàng mà em thích.” Trần Nhung tựa người lên tủ: “Có phải em lại muốn đánh nhau với anh không?”
“Đánh thì đánh, giá trị vũ lực của tôi rất mạnh, còn sợ kẻ xấu xa như anh sao?” Cô cất kính vào trong túi.
Anh bị cô lôi ra ngoài, đành dùng lời nói để kháng nghị: “Đừng có động tay động chân.”
Nghê Yến Quy cười ha ha: “Có phải lần đầu tiên tôi thấy anh mất bình tĩnh đâu?”
"Em nói kìm nén tâm trạng sẽ chết sớm."
Cô gật đầu: "Đúng vậy, anh vẫn nhớ lời tôi nói đấy."
"Anh muốn sống lâu trăm tuổi, cho nên anh không muốn để ý đến em.”
“Có vẻ lúc anh tức giận vẫn hợp mắt hơn lúc làm ngụy quân tử.”
Trần Nhung: "..."
*
Nghê Yến Quy tìm một sân chơi cho trẻ con trên bản đồ: “Chúng ta đến đây đi.”
“Ừm.” Trần Nhung không thể hiện gì, dù sao cô thấy hợp mắt là được.
Cô véo má anh.
Anh không tránh, kệ cô véo. Xem ra thật sự không để ý đến cô.
Nghê Yến Quy rất biết cách tự chơi, khi đến sân chơi, cô nhanh chóng chọn vòng quay ngựa gỗ.
Mấy người xếp hàng phía trước là một đám bạn nhỏ đang trò chuyện rôm rả. Các bạn nhỏ đang trong kỳ nghỉ đông.
Trần Nhung nói: "Em chen chúc chơi ngựa gỗ với trẻ con mà không thấy xấu hổ à?”
Tất nhiên Nghê Yến Quy cũng cảm thấy xấu hổ, nhưng cô không những không dừng lại, còn chọt chọt tay anh: “Tôi muốn ăn kem.”
“Đang mùa đông, ăn kem cái gì?”
"Chính vì đang là mùa đông nên ăn kem mới thích.” Cô vội vàng dục anh đi: “Đi mua cho tôi nhanh lên.”
Trần Nhung không muốn cãi nhau với cô trước mặt mọi người, anh rời khỏi hàng đi tới tiệm kem. Khi cầm kem trở về hàng, mấy bạn nhỏ ngẩng đầu lên nhìn anh.
Anh đưa kem cho Nghê Yến Quy.
Ánh mắt của bạn nhỏ lại đuổi tới cây kem trong tay cô.
Cô cắn nhẹ một cái: “Ngon thật.”
Mấy bạn nhỏ xung quanh đều nhìn cô với ánh mắt hâm mộ.
Một phụ huynh nhìn thấy, dắt tay bạn nhỏ nói: “Lạnh lắm, con không ăn được.” Anh ta ôm lấy con, kéo cổ áo lên cho bé: “Lát nữa ba dẫn con đi uống sữa nóng nhé.”
Trần Nhung nhìn thấy tình cảm của hai cha con, lại quay lại nhìn Nghê Yến Quy.
Hai hàm răng cô đang cắn cây kem, kem dính lên khóe môi cô. Hôm nay cô không tô son, sắc môi hồng tự nhiên, anh nhìn kem dính trên môi cô.
Dường như Nghê Yến Quy biết điều gì, duỗi đầu lưỡi ra, ɭϊếʍƈ kem vào.
Trần Nhung vội rời ánh mắt đi.
Cô đưa kem đến gần miệng anh: “Có muốn ăn không?”
Anh từ chối: “Không.”
“Ăn rất ngon.”
"Không ăn." Trần Nhung nhìn từ trên xuống dưới vòng xoay ngựa gỗ. Anh nhận ra ở đây không chỉ có các bạn nhỏ, còn có một đôi tình nhân ấu trĩ, ôm nhau cùng ngồi trên ngựa gỗ.
Xếp hàng đến lượt Trần Nhung và Nghê Yến Quy.
Anh không muốn chơi nói: “Em tự chơi đi.”
Cô giữ chặt anh không tha: “Anh không chơi với tôi sao?”
“Anh không chơi mấy thứ trẻ con như vậy.” Anh lạnh lùng nói.
Nghê Yến Quy mua vé, dùng hai tay lôi bằng được anh vào.
Trần Nhung xoay người định đi.
Người soát vé ngăn cản, nói: “Ở đây chỉ đi thẳng không được quay lại.”
Trần Nhung lạnh lùng ngồi trên ngựa gỗ, chập trùng lên xuống.
Nghê Yến Quy mặc một chiếc váy len dài, chỉ có thể ngồi nghiêng một bên. Khi anh lên thì cô thấp xuống, khi anh vừa xuống thì cô lại bật lên. Cô hỏi: “Có cảm giác trở lại ngày còn nhỏ không?”
Trần Nhung nhìn lên trên, bên trên có những ánh đèn đủ loại màu sắc, có những hình chiếu động vật cũng chuyển động theo vòng quay ngựa gỗ, xung quanh vang lên tiếng cười vui vẻ của các bạn nhỏ.
"Không." Thời thơ ấu của Trần Nhung không ở sân chơi.
Nghê Yến Quy duỗi thẳng chân, muốn cọ lên người anh, nhưng không với tới, cô từ bỏ, nói: “Không thú vị gì cả.”
Trần Nhung chưa từng ngồi vòng xoay ngựa gỗ, khi còn bé đôi khi còn ước ao, nhưng lớn lên thì không nghĩ nữa. Nhưng giữa những sự trập trùng lên xuống này, anh lại đuổi theo mạch não của cô, suy nghĩ cẩn thận về những lời nói và việc làm không thể hiểu nổi của cô.
Sau khi xuống vòng xoay ngựa gỗ, sắc mặt Trần Nhung vẫn lạnh lùng hờ hững như trước.
Nghê Yến Quy không quan tâm: "Đi, đi chơi trò khác."
Trần Nhung chậm rãi đi về phía trước: "Em muốn anh làm chính mình, em biết anh thực sự như thế nào không?”
Cô suy nghĩ một chút: “Chắc là bộ dạng bây giờ nhỉ?”
“Em nghĩ rằng chỉ khác nhau ở ‘Cười’ và ‘Không cười’ sao?” Trần Nhung cảm thấy buồn cười: “Trước đây em đã nói, Trần Nhung trước kia là một con người giả tạo, giả đến mức hoàn toàn. Anh ta hoàn toàn khác với người kia mà em biết. Bây giờ em đi cùng với anh, đứng trước mặt anh, em có bất kỳ cảm giác quen thuộc nào không?”
Nghê Yến Quy lắc đầu, nhưng cô lại gật đầu: "Hình như anh bại lộ càng ngày càng nhiều trước mặt tôi, tôi lại không nhớ nổi Trần Nhung ngại ngùng trước kia như thế nào nữa?”
"Em nói, em thích ngoan ngoãn nghe lời, em thích cái người trước kia. Người kia không phải là anh. Chỉ là anh đeo mặt nạ, tiếp tục ngụy trang thành dáng vẻ mà em yêu thích là được, nhưng em lại từ chối. Bây giờ em quay lại là có ý gì? Là đồng tình? Hay là thương hại?” Những cảm xúc này đều không phải thứ Trần Nhung muốn.
“Tôi hi vọng anh có thể là chính bản thân mình. Trần Nhung chính là Trần Nhung, cho dù không ngượng ngùng, không ngoan ngoãn, nhưng anh vẫn là một học sinh giỏi. Tính cách có thể thay đổi, nhưng trí não thì không.”
"Tại sao em muốn quan tâm anh? Rõ ràng anh đã tuyệt vọng rồi, cũng chấp nhận rời khỏi em, sao em lại trở lại?”
“Mỗi ngày anh đều dùng nhân cách khác để đi lấy lòng thiên hạ, vậy còn anh thì sao?” Nghê Yến Quy nói: “Nếu anh muốn đạt được, thì hãy dùng chính con người thật sự của mình theo đuổi đi.”
“Trần Nhung mà em biết đã là quá khứ, còn bản thân anh là người như thế nào, đến ngay cả anh cũng không biết.” Đã quá lâu rồi, anh ép mình vào một cái khuôn do mình tỉ mỉ làm ra: “Anh biết làm như thế nào để được người khác thích. Nhưng em lại không cho anh trở thành một người dễ mến. Đây chính là một vòng lặp vô tận.”
"Ồ." Một người bạn nhỏ xen vào hai người: "Chị ơi ăn kem đi."
Nghê Yến Quy phủi áo len dài, ngồi xổm xuống: "Người bạn nhỏ."
"Em muốn ăn kem, phải mua ở đâu vậy ạ?” Trong bàn tay mũm mĩm của người bạn nhỏ có cầm một tờ năm mươi tệ.
“Người bạn nhỏ không ăn được đâu.” Cô nói: “Ăn sẽ đau bụng.”
Trần Nhung xoay người rời đi.
Người bạn nhỏ gọi: "Anh trai mua kem đi rồi."
Nghê Yến Quy đi theo: "Lúc chúng ta còn ở vườn trẻ, có chụp ảnh chung không?” Hình như chỉ có người cùng lớp mới có.
Trần Nhung không quay đầu lại: “Ai là ‘chúng ta’ với em?”
Cô quay về phía anh làm cái mặt quỷ.
Anh không nhìn thấy: “Anh hỏi em, em có đi hay không?”
"Đi chỗ nào?"
"Cách xa anh ra một chút."
Anh vừa nói xong, cô đã bước thêm một bước, cách anh chưa tới nửa mét.
Đột nhiên, Trần Nhung hỏi: “Em đang thương hại anh sao?”
"Đừng đánh giá thấp bản thân như vậy."
"Em hỏi anh ở một mình, câu nói này trước kia anh không cảm thấy gì.” Nhưng có cô ở đó, không gian xung quanh anh đã không còn trống trải: “Anh hỏi em lần cuối, em có đi không?”
Nghê Yến Quy làm bộ không nghe thấy: "Chúng ta đi chơi đụng xe đi."
"Chỉ có trong bóng tối anh mới hoàn toàn là chính mình, anh không phải là ‘Trần Nhung’ chỉ mất đi nụ cười mà em tưởng tượng. Cực kỳ khác nhau, trước đây làm cho em sinh bệnh là anh sai, sau này có chuyện tương tự xảy ra nữa hay không anh không thể kiểm soát được.” Trần Nhung nói: “Nghê Yến Quy, em chỉ có một cơ hội rời xa anh, anh để em đi, em có thể đi được rất xa, anh có mặt nạ ngăn cách, anh sẽ không quấy rối em. Nhưng nếu để anh làm chính mình, đến lúc đó em sẽ không còn cơ hội chạy nữa, anh chưa từng thể hiện bản thân mình trước mặt bất cứ ai. Anh là hạng người gì? Có thể rất ác liệt, có thể rất tàn nhẫn. Một ‘Trần Nhung’ như vậy, em có đi theo không?”