Sừng Sơn Dương Dưới Đuôi Hồ Ly

Chương 76

Editor: Sapoche
Beta: Anh Đào
Nghê Yến Quy cảm thấy quan hệ tình cảm cũng có thể sử dụng cách thức như trong thị trường chứng khoán.


Liên tục cãi nhau, coi như giảm xuống. Mà tối hôm qua hoặc là hôm nay, cô và Trần Nhung giống như hình thành một cục diện ổn định. Nhưng giống như ba cô nói, sau khi hạ đến vạch âm, trải qua tâm trạng nhấp nhô lên xuống mấy ngày, người mới từ từ bình tĩnh trở lại.


Ba của cô cũng than thở hết mấy ngày, sau khi gặp lại mấy bạn tiền lời màu xanh lá thì tâm tình mới bình tĩnh trở lại. Sau này khoảng cách đến chỗ cao nhất đã xa không thể với đến. Tuyệt đối không thể trở lại như trước, chỉ có thể bắt đắc dĩ thôi.


Hôm nay Nghê Yến Quy nhìn thấy Trần Nhung, xúc động muốn đánh nhau cũng đã tan hết phân nửa. Cuối cùng cô cũng đã lĩnh hội được tâm trạng chìm nổi của ba cô ở thị trường chứng khoán rồi.


Trước kia Trần Nhung thích trang phục màu nhạt, giả vờ là một người lịch sự, nho nhã. Hôm nay lại một thân đen, đường cong vô cùng lạnh lẽo.
Ở đây, ngoại trừ Nghê Yến Quy, chính là nhà thôn dân ở phía xa xa.
Anh ở trước mặt cô hoàn toàn không cải trang nữa.


À, cô lại phát hiện, khí chất của Trần Nhung và Chu Phong Vũ hình như có hơi giống nhau. Vô cùng lạnh nhạt, tự tại, giống như chẳng thèm để ý đến thế giới này.
Đương nhiên, Nghê Yến Quy cũng là người như thế.


Nếu đã chào hỏi, hai người cũng không có gì khác để nói, cô xoay người đi về phía trước.
Tiếng gà kêu “Cục tác” hòa cùng tiếng chó sủa “Gâu gâu”, dần dần cách xa.
Bốn phía vô cùng yên lặng. Trên mặt đất có một cái bóng kéo dài, kéo đến gần dưới chân của cô.


Còn không phải nhiều lần nhịn không được thì sẽ là người mở miệng nói trước sao? Cô càng không nói gì, cứ im lặng mà đi.
Hai người chuyển hướng, Nghê Yến Quy quay mặt sang hướng đông, cái bóng kia chạy đến bên chân anh, cùng bóng cô sánh đôi với nhau.


Đường thôn như là không có điểm cuối, đường nhỏ thật dài, lối rẽ đều là hướng ra ruộng.
Đi đến đầu thôn, Nghê Yến Quy đến trạm dừng, nghiêng đầu nhìn sang phía Trần Nhung.
Anh vẫn không có biểu cảm gì, giống như người xa lạ.


Nghê Yến Quy cong môi, có lẽ anh cũng giống như cô, giảm xuống, đếm mức âm lại đi vào bình tĩnh. Nhưng thế thì làm sao? Lúc cô chuyển tầm mắt nhìn sang thì nhếch đuôi lông mày. Cô xem anh cũng giống như người xa lạ.


Đi qua cửa thôn, là một thôn khác. Một tấm bia đá làm ranh giới giữa thôn với thôn, đối diện với thôn Thạch Tam, Ôn Văn gọi là thôn Ôn Đôn.


Thôn Thạch Tam so với Ôn Đôn náo nhiệt hơn nhiều. Người dân trong thôn thường đi lại, từ cửa thôn có thể nhìn thấy cách đó không xa, trước cửa đền thờ là một cái sân rộng có để một cái bàn lớn, giống như hôm nay hình như có cơm đoàn viên.


Đường bên kia, là mấy nam thanh niên, bọn họ đang nói cái gì đấy mà cười ha ha. Nhìn thấy hai người xa lạ đang đứng bên đường, mấy người đang la hét không ngừng.
Ánh mắt đám thanh niên kia đảo từ Nghê Yến Quy sang Trần Nhung, sau đó lại trở về trên người Nghê Yến Quy.


Khuôn mặt của cô xinh đẹp như hoa, sắc mặt vô cùng tinh xảo, vừa nhìn đã biết là người thành phố. Mấy cô gái trong thôn của bọn họ phải làm việc tay chân nên không giống cô, làn da cô vô cùng trắng.


Đám thanh niên nhìn cô không chớp mắt, ánh mắt chuyển từ đầu đến chân của cô, lại từ chân trở ngược về đầu của cô.
Nghê Yến Quy cũng chẳng thèm để ý đến đám người này, đang muốn xoay người, bỗng nhiên eo cô đã bị người khác ôm chặt lấy.
Ngoại trừ Trần Nhung. Còn có thể là ai.


Đám thanh niên kia có vài người giật mình.
Trong đó vẫn có người còn đang choáng váng.
Mãi đến lúc dì lớn tuổi gọi: “Tiệc lợn sắp bắt đầu rồi, mấy đứa còn đứng ngây ngốc ở đó làm gì?”


Đám nam thanh niên bước chân đi về phía trước, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn Nghê Yến Quy.
Nhưng cô đã đi qua rồi. Người thanh niên mặc đồ đen kia khoác vai cô, áo khoác dài che lấy cặp đùi trắng nõn của cô. Không thể lén nhìn thấy được một chút cảnh xuân nào.


Nghê Yến Quy bị Trần Nhung ôm chặt trong lòng. Chàng trai này xé rách lớp ngụy trang của mình, cô không tránh khỏi sức mạnh của anh. Hai người là người từng tập võ, hơn nữa sức lực của nam nữ trời sinh đã ở khoảng cách rất xa, cô đành phải dùng một nắm đấm đánh vào vai của anh: “Anh làm gì đấy?”


Trần Nhung cúi đầu nói: “Đừng đến chỗ nhiều người để đi dạo.”
Cô ngẩng đầu lên: “Tôi muốn đi dạo ở đâu thì phải đến chỗ đấy.”
Đám thanh niên kia tránh đi nhưng cũng chưa đi xa. Giống như lưu luyến mà nhìn Nghê Yến Quy.


Trần Nhung vén tóc cô qua: “Nếu em muốn tiếp tục đứng ở đây, để mấy người đó nhìn, anh cũng không ngại để bọn họ xem những cảnh căng thẳng hơn.”
Cô cười: “Anh là ai? Anh quản được tôi à?”
Trần Nhung nắm lấy cằm của cô, cúi mặt: “Không tin em cứ thử một lần xem?”


Điều Nghê Yến Quy hối hận chính là năm đó khi ở võ quán, cô không nên chỉ đi con đường dễ dàng, có thể nghe theo lời sư phụ, nên rèn luyện sức lực của mình. Như vậy thì sẽ không để Trần Nhung có chút cơ hội nào quản cô, quản đến mức không thể động đậy được.


Con người của anh, da mặt cũng không phải thật.


Ánh mắt anh rất nghiêm túc, sự uy hϊế͙p͙ này không phải là giả. Nếu cô lại nói tiếp, chỉ sợ anh sẽ thật sự hôn cô. Cô nũng nịu nói: “Tôi đến vườn trái cây trên núi để tản bộ.” Giọng như đang dỗ dành người khác, thật ra cực chẳng đã cô đành phải phủ thêm một lớp mặt nạ.


Cô cũng không thích ánh mắt của đám thanh niên kia. Vừa rồi nghe dì lớn tuổi nói, thôn này có một bữa tiệc toàn lợn, ánh mắt của mấy thanh niên kia nhìn cô hệt như đang nghiên cứu một con lợn vậy.
Trần Nhung không để cô khó xử, thả lỏng tay ra.


Nghê Yến Quy xoay lưng về phía thôn Thạch Tam, đi đến vườn trái cây trên núi.


Đây là nơi làm giàu của làng này, vườn cây ăn quả, chăn nuôi gà, đều được xây trên núi. Khó trách Ôn Văn nói đây là thời đại của bọn họ. Trước kia thôn này đều là nhà mái ngói tường gạch, bây giờ nhà nhà đều đã xây biệt thự nhỏ. Trong thôn còn có những tòa nhà hệt như những căn hộ.


Đi theo hướng của la bàn, Nghê Yến Quy có thể nhìn thấy vườn cây ăn quả nhà Ôn Văn ở phía xa xa kia.
Cô thảnh thơi bước từng bước về phía trước, không để ý đến người đi đằng sau.


Trên núi không phải đều là đường xi măng, có vài bậc thang cao thấp không đều nhau, mặt đường đều là bùn đất, không biết thôn đã phải trải qua bao nhiêu đời mới có thể đi đến con đường này.


Nghê Yến Quy như là cố ý bỏ Trần Nhung ở lại, cứ đi ngày một nhanh hơn, đi bộ theo hình chữ S vào vườn cây ăn quả của một gia đình nào đó không biết tên.
Trần Nhung cách cô một khoảng. Anh không chút để ý đến chuyện này, tựa như đang chơi một trò chơi tên là “Thử xem ai kiên nhẫn hơn.”


Sư phụ trong võ quán có một câu, cũng giống hệt câu huấn luyện viên Mao nói qua, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách. Lợi dụng sức của eo để gia tăng số bước chân, cô đã luyện qua nhiều năm rồi. Đi qua từng vườn cây một, hai bên đường đều là bụi cỏ cao, cô cứ đi thẳng một đường, càng chạy càng xa.


Nếu không bỏ mặc được Trần Nhung, thế thì để anh làm cái đuôi của cô cũng rất tốt.
Mặt trời đã lặn về phía Tây, còn lại phân nửa màu cam đang treo phía bên kia núi.


Đường núi rèn luyện sức chịu đựng, nhưng sức chịu đựng của Nghê Yến Quy cũng đã bị mài mòn bởi đôi giày cao gót đi dưới chân. Không phải cô thua, mà là giày cô bại trận dưới đôi chân của Trần Nhung.
Cô dừng lại, tựa vào gốc cây để nghỉ chân.


Trần Nhung đi lên trước: “Mệt rồi à?”
Cô nghiêng đầu: “Muốn cõng tôi xuống núi sao?”
Anh không trả lời, nhìn cô vươn tay ra.
Nghê Yến Quy cong đôi môi đỏ mọng lên: “Tưởng bở.”


Cô trở về. Vừa về đến vườn trái cây. Vườn lớn nên phải rẽ tận mấy lần. Vườn cây ăn quả không khác nhau lắm, cô không biết nên đi hướng nào mới đúng.
Lòng bàn chân bị đau, hôm nay sớm biết gặp Trần Nhung thế này, cô sẽ mang giày thể thao để chạy đua.


Trần Nhung nói: “Có một ngôi nhà nhỏ trong vườn trái cây của chủ nhiệm Ôn.”
Nhưng cô chưa đi qua đó. Khắp nơi này đều là rừng cây, làm sao có ngôi nhà nhỏ chứ?
“Đi.” Trần Nhung lại vươn tay ra trước mặt cô.
Nghê Yến Quy hỏi: “Anh đi rồi sao?”
Anh nắm lấy cổ tay cô, “Anh nhìn thấy từ xa.”


Cô khâm phục trí nhớ của anh, đi đến một đoạn đường, thế mà thật sự có một ngôi nhà nhỏ.


Chính xác mà nói, ngôi nhà nhỏ này không phải của nhà họ Ôn. Thôn dựa lưng vào núi, vườn trái cây của người dân đều ở trên núi, vì lo lắng đến thời gian đi xuống núi nên mấy vườn trái cây đều có xây một ngôi nhà nhỏ dùng để nghỉ ngơi.


Tường gạch đỏ không sơn, nhìn từ bên ngoài trông rất đơn sơ. Chốt cửa không có ổ khóa. Trần Nhung đẩy cửa thì cửa lập tức mở ra.
Một phòng, một nhà vệ sinh. Đồ dùng gia đình bên trong có vài cái ít ỏi. Chỉ có bàn, một cái ghế và một chiếc giường đơn.


Trần Nhung lấy di động ra, vì vị trí của hai người ở sườn núi nên tín hiệu rất yếu. Anh để cặp của mình trên bàn, ngồi vào ghế dựa.
Ghế dựa bị anh chiếm lấy nên Nghê Yến Quy ngồi xuống cạnh mép giường.


Đúng lúc này, cô cúi người cởi dây giày, sau đó cởi giày. Cô nhẹ nhàng xoa xoa bắp chân, lại nhéo nhéo gót chân.


Hai chân Nghê Yến Quy thon dài, hệt như cây gậy trúc. Trước kia tuy rằng cô ngừng tập võ, nhưng cô là người vận động nhiều. Chân cô đều là cơ bắp, dài và thon thả. Cô nâng hai chân lên, trên không trung lần lượt nâng lên hạ xuống. Ngón chân cử động nhẹ, bị đôi vớ che lại.


Cô xem như Trần Nhung không tồn tại. Sau đó chuyển động ngón chân từ thấp lên cao, từ trái sang phải, lại xoay chuyển mắt cá chân, phát ra tiếng kêu thỏa mãn.
Cuối cùng sự đau nhức do đi giày cao gót cũng đã giảm bớt.


Trần Nhung dựa lưng vào ghế, vẫn luôn nhìn cô. Anh đã từng nắm qua mắt cá chân kia. Đôi chân này của cô quấn lấy eo anh, nhìn anh mà mở rộng hết mức.
Có lẽ bởi vì đắm chìm trong hồi ức nên ánh mắt của anh trở nên u ám hơn.
Nghê Yến Quy dừng động tác giãn cơ này lại, để hai chân lên giường.


Anh thu hồi ánh mắt lại, nhìn mặt cô.
Cô tựa vào đầu giường: “Bây giờ anh không che giấu nữa sao?”
Một câu không đầu không đuôi nhưng Trần Nhung lại trả lời: “Che giấu hay không che giấu thì kết quả có thay đổi hay sao?”


“Đương nhiên.” Cô gian xảo cười, “Nếu như lời nói bớt phóng túng lại, có lẽ tôi sẽ cảm thấy anh đang kiềm chế để dừng trước bờ vực.”
“Anh kiềm chế ở đấy, còn có cơ hội khác sao?”
Nghê Yến Quy dùng ngón trỏ quơ trái quơ phải: “Anh không kiềm chế được.”


Trần Nhung gật đầu: “Con người một khi đã ăn mặn, thì sẽ luôn nhớ đến hương vị kia.”
Cô duỗi thẳng chân, vắt chân lên nhau: “Thế thì chúc mừng anh. Anh không chịu nổi cô đơn, vậy sẽ nhanh có bạn gái mới thôi.”
“Anh chính là nhớ thương hương vị của em.”


Cô khoanh tay: “Tôi đã nói chuyện với Lâm Tu rồi, sau này muốn tìm một người thẹn thùng, ngại ngùng đấy, khi tôi nhìn thấy thì nhịn không được mà muốn trêu chọc người ta. Tôi nha, từ nhỏ đã thích như thế rồi.” Cô lại nghĩ đến dáng vẻ làm chàng trai ngoan của anh, làm đầu óc cô lại choáng váng.


Đủ mọi tội danh, tội lỗi chồng chất.
“Thật đáng thương, cuối cùng thì anh cũng chẳng thể nào nếm lại nó được.” Trong lời nói đầy sự đắc ý của Nghê Yến Quy, đột nhiên cô dừng lại.
Trần Nhung nghiêng người sang, nắm lấy mắt cá chân cô, nhẹ nhàng vuốt ve.


Trên ngón tay anh có vết chai nhỏ, ma sát trên làn da của cô. Trước kia cô thật là khờ, cảm thấy vết chai trên tay của anh là do cầm bút mà ra.
Cô rút chân về, nhưng lại bị anh nắm lấy.


Anh quỳ gối trước giường, cúi người đến gần cô: “Anh cảm thấy bây giờ em đối với anh, cũng là có tâm trạng nhịn không được mà muốn đến gần trêu chọc đấy.”
“Đừng có đổ oan cho tôi, trạng thái bây giờ của tôi chính là thờ ơ, lạnh nhạt.”


Tay anh trượt theo đường cong trên người cô, từ mắt cá chân của cô đến đầu gối, anh dùng một bàn tay nắm lấy hai chân của cô.
Cô la lên: “Láo xược.”


“Chính là láo xược đấy.” Trần Nhung hạ thấp eo, đứng đối diện cô, “Anh sửa cho đúng, em thế này không gọi là đùa giỡn, cũng không phải là thờ ơ lạnh nhạt, mà là kiếm chuyện gây hấn, cảm thấy anh không động được em?”


Nghê Yến Quy nhướng mày: “Nhịn, anh không phải có thể nhịn được rất tốt sao?”
“Nghê Yến Quy, anh phát hiện.”
“Anh định làm gì?” Đã rất lâu rồi anh chưa gọi cả họ tên đầy đủ của cô, cô nghe có chút không quen.


“Hoặc là em cho anh là người điếc, hoặc nghĩ rằng anh mù, nghe không ra nhìn không được rằng em đang khiêu khích anh. Hay là — ” Trần Nhung tạm dừng, “Em cho là anh yếu đuối?”