Editor: Mít
Beta: Anh Đào
Ngón tay của Trần Nhung rất làm càn.
Áo khoác của Nghê Yến Quy bị vứt sang một bên, áo bị kéo từ dưới lên, kéo qua đầu cô, sau đó bị kẹt ở khuỷu tay. Cô bị trói chặt bởi chính chiếc áo của mình.
Cô quay lưng về phía anh, hai tay giơ lên cao, nhoài người lên tường. Tay vô tình chạm vào công tắc điện, sau đó hai bóng đèn đều tắt.
Hành lang và đầu giường tối sầm lại, chỉ còn ngọn đèn bên cửa sổ sát đất, bóng đổ lên tường, ranh giới mông lung.
Nghê Yến Quy ngẩng đầu, tóc đen dài vắt sang bên phải.
Thỉnh thoảng anh lại đặt một dấu ấn trên hình xăm bả vai của cô.
Quá nhột, cô "ai ai" muốn cười.
Anh dùng ngón tay trỏ gõ lên môi cô.
Cô cắn một cái, cả người dựa vào lồng ngực anh.
Cô rất mềm mại, nhưng anh lại trái ngược hoàn toàn, dùng sức lực như tháo dỡ gân cốt cũng phải giải quyết cô tại chỗ.
Ký ức của Nghê Yến Quy tái hiện. Lần trước ở khách sạn, anh cũng giống như bây giờ, y như một con dã thú ngủ đông đã lâu.
Trần Nhung dùng môi thay thế ngón tay của mình.
Cô bị vây hãm vào trong từng di chuyển của anh, mất đi quyền chủ động, không thể chống lại được. Nụ hôn kết thúc, cuối cùng áo của cô cũng tuột khỏi tay.
Sau đó, ngã ra đệm giường mềm mại.
Trần Nhung trầm giọng nói: "Nghê Nghê, ở với anh thêm một lát."
Nghê Yến Quy ôm má anh.
Kính mắt đã rơi xuống từ lâu. Đôi mắt đẹp của anh tràn đầy tia lửa, trong mắt tràn đầy bóng dáng cô. Ngón tay cô di chuyển xuống dưới, từ mắt anh, đến mũi, rồi tới môi, không chỗ nào không mê người.
Trong phòng, ngoài tiếng hít thở, chỉ còn ngôn ngữ tay chân.
Chuông điện thoại vang lên không đúng lúc, không khí củi khô sắp bốc lửa bỗng bị dội một chậu nước lạnh.
Nghê Yến Quy thốt ra âm thanh mất hứng.
"Muốn tiếp sao?" Có đồ trong miệng nên tiếng của Trần Nhung không rõ ràng lắm.
Cô mở đôi mắt mông lung ra, nhìn xung quanh một lúc mới nhìn rõ, hơn mười giờ rồi, cô bừng tỉnh: “Em nói đi ra ngoài một lát, chắc là ba mẹ đang lo lắng cho em.”
Trần Nhung chỉnh lại mấy sợi tóc rối của cô, điều chỉnh một lát: “Anh lấy điện thoại cho em.”
Áo khoác của anh vứt trên sàn, chiếc áo màu đen sẫm của anh bị cô kéo lên một nửa. Anh ngồi dậy kéo vạt áo xuống.
Nghê Yến Quy cảm giác có bóng dáng gì đó lóe lên phía sau, cô không nhìn rõ, cũng không để ý.
Cuộc điện thoại vừa rồi, quả nhiên là ba mẹ cô gọi.
"Alo" cô mở miệng mới biết, vừa rồi làm loạn, giọng của cô trở nên yểu điệu hơn. Cô nuốt nước bọt mấy lần, lấy lại hơi: “Alo.”
Quả nhiên, Dương Thúy không hề nghe thấy giọng nói trước đó: “Khi nào thì con về?”
"Dạ, bây giờ con về." Nghê Yến Quy thuận miệng nói: "Liễu Mộc Hi, cậu lái xe cẩn thận đi.”
Được. Mẹ, con sẽ về nhanh thôi."
Vì tránh đầu bên kia nghe thấy tiếng gì đó, Trần Nhung ngồi ở mép giường.
Nghê Yến Quy cúp điện thoại, bò bằng đầu gối đến bên cạnh anh, ôm chặt lấy anh: “Nhung Nhung, em phải về nhà một chuyến.”
"Ừm." Anh cúi đầu.
"Đáng tiếc." Ngón tay cô xoa xoa xương quai xanh của anh hai lần.
Hầu kết của anh hơi lăn, lập tức bắt được tay cô: "Đừng nhúc nhích."
Nghê Yến Quy nói: "Chắc khoảng hơn mười một giờ ba mẹ em sẽ ngủ."
Trần Nhung nghe ra cái gì, mắt sáng lên bức người.
Cô nói một cách thần bí: "Chờ họ đi ngủ rồi, em lại lén lút đi ra."
"Nghê Nghê, em nói thật chứ?"
"Đương nhiên là thật rồi."
Hơi thở của Trần Nhung không còn bình tĩnh, anh chặn lấy cô, hôn liên tục. Bàn tay luồn qua tóc cô, giữ chặt đầu, anh không nỡ buông tay, giọng trấn định nói: “Nhất định phải quay lại.”
Nghê Yến Quy duỗi ngón tay út ra: "Được, ngoéo tay với anh."
Khóe miệng hơi cong, Trần Nhung khắc chế nói: “Dừng lại ở đây thôi, nếu không thì em không đi được đâu.”
Cô cười: "Em trở lại thì tiếp tục."
Anh vuốt vuốt mái tóc cô: "Ừm."
Anh nhặt quần áo của cô lên, chăm chú nhìn cô. Cô không lảng tránh, cô đứng trước mặt anh, mặc từng cái lại. Còn anh lại nhắm hai mắt lại, nhưng từng hình ảnh lại ghim chặt trong lòng, mỗi hình ảnh, đều che kín bầu trời.
Nghê Yến Quy liếc nhìn “ngọn núi nhỏ” của anh."Nhung Nhung, em rất xin lỗi..."
"Không có chuyện gì." Trần Nhung tựa người lên tường, giọng nói vẫn vững vàng.
"Anh... Làm sao bây giờ?"
"Anh bình tĩnh một chút." Anh nằm luôn lên giường, từ tư thế ngồi chuyển thành nằm thẳng.
Nghê Yến Quy phát hiện, ngọn núi nhỏ này đã dựng lên cao chót vót. Cô thương tiếc cho anh: “Đợi em quay lại nhé.”
Sau khi cô sửa soạn xong, lúc định mở cửa, cô lại muốn cho anh một viên thuốc an thần, nói: “Nhung Nhung, em rất thích anh.” Nói xong, cô mở cửa.
Cánh cửa còn chưa mở được mười phân thì một tiếng “Ầm” vang lên.
Vừa rồi Trần Nhung nhảy lên một cái, bước nhanh chân tới đây, một tay đóng cửa lại.
"Nghê Nghê, anh rất xin lỗi." Anh ôm cô từ phía sau. Nếu như không có câu nói kia của cô, anh có thể chịu đựng được tới khi cô quay lại. Nhưng... Bây giờ quá muộn rồi. Anh bắt được tay cô: “Cho anh ăn bữa sáng trước được không?”
Từ trước tới giờ, bạn trai của cô đều mang khí khái phong hoa tuyết nguyệt, không dính khói lửa bụi trần. Nhưng lúc này, toàn thân anh không giấu được hành động bản năng.
"Em giúp anh." Cô cũng lo lắng “ngọn núi nhỏ” của anh càng phồng lên sẽ nổ mất.
*
Trên đường, Nghê Yến Quy đưa tay lên mũi ngửi mấy lần.
Trước đó mấy phút,
Trần Nhung cầm tay cô đi tới bồn rửa tay.
Cô nói: "Mùi của anh hết rồi."
"Đừng nói chuyện." Anh dùng nước rửa tay, rửa sạch sẽ tay cô một lần.
Lúc gần đi, cô còn nói: “Đúng rồi, vừa rồi “ngọn núi nhỏ” bị “san phẳng” rồi, sau này có thể “dựng” lại được không?”
Anh nhìn rất nguy hiểm: "Em thử xem?"
Cô làm tư thế phòng thủ: "Suỵt."
Trước đó, vì ý loạn tình mê nên đúng là không chú ý tới, dáng vẻ của Trần Nhung hôm nay gần giống như trước đây bị mất bình tĩnh, lạnh lùng hờ hững, nụ cười cũng biến mất. Có điều, nam sinh bị “ngọn núi nhỏ” làm khổ, chắc là không thể có sắc mặt tốt được.
Lúc Nghê Yến Quy chạy về, sớm biết như thế sẽ không đi giày cao gót. Lúc suýt nữa trẹo chân, cô lại gặp người quen.
Lâm Tu đi từ hướng ngược lại, cầm túi mua sắm, đi lướt qua: “Ồ.”
"Ồ." Cô xỏ hai tay vào túi áo, tay cô đã rửa sạch sẽ, nhưng cô lại cảm thấy chột dạ, sợ Lâm Tu ngửi thấy.
May mà vườn hoa trong tiểu khu rất đẹp, mùi hoa nức mũi, nên cô cũng yên tâm hơn.
"A, Yến Quy." Lâm Tu đột nhiên gọi.
Làm cô giật mình: "Cái gì!"
"Vừa vặn, mình có việc muốn nhờ." Lâm Tu nói: "Hôm nay mẹ mình nhắc tới hai phần quà trong ngày sinh nhật, mình định nói dối cho qua nhưng bị bà ấy nhìn thấu. Bà ấy lên án mình chà đạp lên tâm ý của bà ấy, mình khá sợ bà ấy. Cho nên, phiền cậu lấy quà lại. Làm ơn.”
"Phần của mình cũng đưa cho cậu à?" Nghê Yến Quy cầu còn không được.
"Mẹ mình có vẻ rất thần bí, lại không chịu nói rõ, muốn chính mình mở ra."
"Đồ ở chỗ bạn trai mình, đợi anh ấy quay lại mình sẽ lấy cho cậu."
"Một cái ở chỗ bạn trai." Lâm Tu lấy ra một túi đồ ăn vặt, ném về phía cô."Hai người mới quen nhau mấy tháng thôi, đừng hãm quá sâu."
Nghê Yến Quy đưa tay tiếp được, bỏ vào túi áo, nói: "Mình với anh ấy không chỉ quen nhau mấy tháng đâu."
"Trước đây gặp rồi à?" Lâm Tu tạm dừng một chút: "A, đúng rồi, cậu gặp Trần Nhung trong mộng."
"Mình nói cho cậu biết một bí mật, Trần Nhung chính là Tiểu Bạch trong vườn trẻ của chúng ta.” Bốn bỏ năm lên, coi như bạn chơi từ nhỏ.
"Tiểu Bạch?" Lâm Tu suýt chút nữa ngã ngửa: "Tiểu Bạch bị cậu cào mặt á?"
"Cái này gọi là đường nhân duyên quanh co khúc khuỷu."
"Ồ." Trần Nhung là Tiểu Bạch? Đó là quá khứ rất lâu trước kia, Lâm Tu không thể bới móc được.
*
Buổi tối, Nghê Cảnh Sơn và Dương Thuý về phòng nghỉ ngơi.
Nghê Yến Quy lấy mũ mua ở siêu thị lần trước ra đội. Đợi hai mươi phút, cô rón ra rón rén ra khỏi nhà.
Cô ngụy trang, đội mũ, đeo khẩu trang, thuận lợi đi ra.
Cô gõ cửa phòng khách.
Cửa mở.
Trần Nhung đã tắm rửa sạch sẽ, khăn mặt vắt trên vai, tóc anh đã khô một nửa. Anh liếc nhìn cô một cái, đi tới bên giường sấy tóc.
"Nhung Nhung, anh vừa tắm à." Cô cho rằng, anh đã sửa soạn xong từ trước.
"Nửa giờ tắm một lần." Dừng lại mấy giây, anh bổ sung nói: "Tắm nước lạnh."
Có lẽ thật sự tắm nước lạnh mấy lần, cô nhìn người anh rất lạnh. Lúc bạn trai mình mất bình tĩnh chính là dáng vẻ muốn sống đừng đến gần.
Nghê Yến Quy bỏ mũ cởi khẩu trang, nhảy lên hai lần, ôm lấy eo anh.
"Lần này em có thể ở đây bao lâu?" Trần Nhung hỏi trước.
"Trước sáu giờ sáng sớm mai em phải đi rồi." Lần trước bị anh mê hoặc đến thất điên bát đảo nên cô quên hỏi: “Nhung Nhung, anh có mặc cơ bụng giả không?”
Trần Nhung nói: "Nào có ai mặc thứ đó khi làm cùng bạn gái."
Cô ấn ấn eo anh, rắn chắc có lực. Cô luồn tay vào trong, chạm tới cơ bắp săn chắc. Lớp da rất mỏng, dùng ngón tay ấn xuống có thể cảm thấy bên trong rất cường tráng. Cô nỉ non: “Mới ba tháng anh đã có thể luyện được như vậy, thực sự rất khắc khổ đó...”
"Ừm." Anh mặc kệ cô làm xằng bậy trên eo mình. Anh cũng lười mặc cái thứ giả kia, cúi đầu cướp đoạt môi cô.
Nghê Yến Quy vén áo anh lên, nhìn một chút. Mắt nhìn chằm chằm vào cơ bụng săn chắc đẹp đẽ cân đối.
Anh bắt lấy tay cô, đặt lên rãnh bụng: “So với cơ bụng giả lần trước thì thế nào?”
Nghê Yến Quy nảy ra một ý nghĩ hoang đường... Hay là Trần Nhung luyện để ra giống như cơ bụng thần thánh kia. Cô dùng ngón tay lần theo những rãnh bụng: “Nhung Nhung khoẻ mạnh nhất.”
Đối với tình yêu, không phải cô trông mặt bắt hình dong. Vẻ ngoài của Lâm Tu không kém, mấy người anh ta giới thiệu cũng được, cũng có người đẹp trai, nhưng cô lại yêu đơn phương Trần Nhung. Đối với Trần Nhung, cô không có yêu cầu hà khắc, dù cho anh không luyện được cơ bụng thì anh cũng vẫn là bạn trai của cô. Bây giờ, cô thay đổi một chút, cơ bụng rắn chắc của Trần Nhung, chính là bạn trai cô.
Đôi mắt hẹp dài của cô híp lại, rồi lại mở ra, sóng mắt di chuyển. Cô lơ đãng nhìn vào gương bàn trang điểm.
Nơi đó hiện ra mấy cái đuôi hồ ly, giống như vai trái của cô. Nhưng trong gương không phải cô, mà đó là eo của Trần Nhung.
Nghê Yến Quy bồi hồi vui mừng: “Nhung Nhung... Anh cũng có hình xăm à?”
Trần Nhung dừng động tác lại, yên tĩnh, không giải thích.
Cô hơi mếu máo: "Em rất cảm động..." Cô đã từng giải thích cho anh về hình xăm này, nói về những đau khổ của mình, lại không nghĩ rằng, anh lại cố ý đi vẽ một hình xăm giống của cô như đúc. “Nhung Nhung, anh xăm cái này vì em à?”
"Ừm." Lời này cũng không sai, chỉ là thời gian trong suy nghĩ của cô không giống nhau.
Cô hỏi: "Có đau không?"
"Không." So với vết thương của cô năm đó, sự đau đớn của hình xăm này chỉ là lông gà vỏ tỏi.
*
Trần Nhung đi tới một khe núi.
Địa hình khe núi bằng phẳng, dòng nước nhỏ chảy từ trên xuống.
Anh đã biết bố cục bản đồ kho báu. Lúc này nhìn thấy khe núi, anh lấy dụng cụ của mình ra.
Cát đá ở khe núi rất mềm, vừa đào đã văng ra. Đào mấy lần, càng ngày càng quen tay, đất cát càng lúc càng sâu xuống, nhìn kỹ sẽ thấy dòng suối nhỏ chảy róc rách.
Anh bưng lên một vốc nước suối, có mùi vị của thiên nhiên, thơm mát, thanh ngọt.
Bảo tàng ở bên trong.
Anh chỉ có một dụng cụ, cũng may là một vũ khí sắc bén, đào bảo tàng rất chắc chắn. Mất một ít công sức, anh đã nhìn thấy bảo tàng trong khe núi.