Sừng Sơn Dương Dưới Đuôi Hồ Ly

Chương 12

Chuyển ngữ: Hyeyangs
Ảnh minh họa: cungtrangtca
***
Ba người sắp sửa đến sảnh thang máy, một đôi nam nữ đi từ phía kia tới.
Đại học Gia Bắc có không biết bao nhiêu đôi yêu nhau giống vậy nên Nghê Yến Quy chẳng cảm thấy lạ.
Nhưng Mao Thành Hồng và Ôn Văn lại thả chậm bước chân.
Cặp đôi kia cũng dừng lại.


Bầu không khí như được gắn công tắc, buộc phải bật nút tĩnh lên.
Nghê Yến Quy bước sang bên, nhìn rõ đôi nam nữ kia.
Người đàn ông rất cao, bả vai rộng, cơ bắp tay đầy những bó cơ, nhẵn nhụi và rắn chắc, không ngựa bà gồng lên.


Cô gái anh ta đang nắm tay trông hoạt bát đang yêu, nước da trắng ngần. Trắng nhất là gương mặt cô nàng, phải trắng hơn cổ tầm một tông.
Anh ta cười nhếch: “Chào huấn luyện viên Mao.”
Nghê Yến Quy nhận ra Mao Thành Hồng đột nhiên siết chặt cánh tay, bắp thịt dần dần trồi lên như ngọn núi nhỏ.


Nhưng rồi lại thả lỏng ra ngay.
Hình như Ôn Văn cũng trở nên cảnh giác.
“Mã Chính.” Mao Thành Hồng mở lời chào.
Người tên Mã Chính nhếch mép. “Năm nay câu lạc bộ các anh tuyển thành viên ra sao rồi?”
“Rất tốt.” Mao Thành Hông trả lời đơn giản.


Mã Chính nâng đôi tay mình và bạn gái đang đan vào nhau. “Năm nay chúng tôi cũng có hạt giống tham gia.”
Mao Thành Hồng gật đầu, đồng thời rũ mắt xuống.
Mã Chính: “Sóng sau xô sóng trước, còn nhỏ tuổi mà đã giành được giải thưởng rồi.”


Mao Thành Hồng cười. “Tôi bận, đi trước đây.”
Mã Chính. “À quên, câu lạc bộ quyền anh của chúng tôi…”
Nghê Yến Quy nhớ ra, Mã Chính là một trong số những người có trên áp phích của câu lạc bộ quyền anh.


Mã Chính. “Năm nay nhận được sự tài trợ của một doanh nghiệp nằm trong top 500 công ty hàng đầu thế giới.”
Nụ cười của Mao Thành Hồng cứng ngắc.
Mã Chính càng hả hê: “Nếu câu lạc bộ tán thủ không duy trì được, hoan nghênh huấn luyện viên Mao đến với câu lạc bộ quyền anh của chúng tôi.”


Có lẽ cô bạn gái không muốn thấy nụ cười mỉa của Mã Chính, bèn kéo anh ta, quay đầu nói với Mao Thành Hồng. “Thành Hồng, cố lên.”
Mã Chính ôm eo cô nàng. “Bây giờ em không còn là bạn gái anh ta nữa rồi.”


Bây giờ Nghê Yến Quy mới hiểu, hóa ra câu lạc bộ tán thủ cũng có những đờ – ra – ma không thua gì câu lạc bộ kịch nói.
Nụ cười của Mao Thành Hồng, không giống như cười. “Tự mình cố gắng đi.”


“Cố gắng không phải từ ngữ vạn năng.” Mã Chính hí hửng ra mặt. “Huấn luyện viên Mao này, nếu sự chăm chỉ mình bỏ ra được đền đáp, có lẽ anh cũng không ra nông nỗi như bây giờ, không nhận được bất cứ giải thưởng nào.”
Nụ cười của Mao Thành Hồng tắt hẳn.


“Mà này.” Mã Chính đột nhiên hạ giọng. “Câu lạc bộ của các cậu còn đẻ ra một tên biến thái quay lén phỏng?”
Mao Thành Hồng không trả lời.
Mã Chính: “Khi tuyển thành viên mới thì nên chú ý đến phẩm chất đạo đức. Lỡ như mang tiếng xấu, thì thôi đóng cửa cho rồi.”


Nghê Yến Quy lườm Mã Chính. Xấu hay không không quan trọng, mặt mũi khó ưa đã làm người ta thấy ghét rồi. Cô chỉ văn phòng phía sau: “Hay là anh vào văn phòng nói với thầy hiệu trưởng, Gia Bắc đẻ ra một tên biến thái quay lén, mang tiếng xấu, thì thôi đóng cửa cho rồi.”
Mặt Mã Chính tái mét.


Thù hằn giữa anh ta và Mao Thành Hồng bắt nguồn từ khi anh ta cướp bạn gái của Mao Thành Hồng.
Có câu, khó thuận đôi đường. Nhưng, Mã Chính có bạn gái xinh đẹp, còn tiếp quản câu lạc bộ quyền anh. Hơn nữa, anh ta còn điều hành câu lạc bộ quyền anh rất tốt.


Câu lạc bộ tán thủ yếu kém, đứng trước mặt Mã Chính, Mao Thành Hồng cảm thấy mình không có chỗ nào bì được đối phương. Khi gặp nhau, Mao Thành Hồng thường không nói nhiều, chỉ nói vài câu đối phó rồi đi chứ nói gì là tranh cãi cùng Mã Chính.


Mã Chính cá chắc Mao Thành Hồng sẽ không cãi lại, liên tục chế nhạo anh ta. Đây là lần đầu tiên Mã Chính bị chặt chém lại, phát cáu: “Cô là ai?”
Nghê Yến Quy mỉm cười: “Anh hùng không hỏi xuất thân, gặp chuyện bất bình lên tiếng giúp đỡ.”


Mã Chính giận quá hóa cười. “Huấn luyện viên Mao, chắc đây không phải là thành viên mới năm nay của bên anh đấy chứ?”
Nghê Yến Quy buồn cười. “Câu lạc bộ của huấn luyện viên Mao tuyển người nào thì liên quan gì đến anh? Anh là gì của thầy ấy?”


Bạn gái Mã Chính kéo tay anh ta, nói. “Thang máy đến rồi, chúng ta vào thôi.”
“Đấng trai ăn cãi lộn cùng con gái thì dở. Huấn luyện viên Mao, chúng tôi đi trước.” Mã Chính sắp bước vào thang máy.
Nghê Yến Quy chêm thêm một câu: “Không phải không cãi, do anh cãi không lại.”


Mã Chính thở mạnh, lỗ mũi phập phồng.
Bạn gái anh ta vội vàng kéo anh ta vào trong thang máy.
Cửa thang máy đã khép.


Mao Thành Hồng thở dài. “Bạn học Tiểu Nghê, em thật là…” Nhưng Nghê Yến Quy giúp đỡ anh ta, anh ta không thể trách cô được, chỉ đành nói. “Tuy rằng lời anh ta nói khá cay nghiệt, nhưng đó là sự thật. Tôi tập tán thủ từ năm 13 tuổi, những lại không sánh được với hạng nửa mùa như anh ta.”


Nghê Yến Quy hỏi: “Huấn luyện viên Mao, thầy tập tán thủ là để giành giải thưởng ạ?”
“Vì tôi đam mê môn thể thao này.”


Nghê Yến Quy nhấn nút thang máy. “Em đã nhìn thấy áp phích của người vừa đi, có hơn mười mấy giải thường, nhìn khá đỉnh đấy, chắc chắn có rất nhiều người nịnh bợ anh ta. Thầy xem đức tính anh ta kìa, anh ta qua lại cùng một đám người trói buộc quyền lợi. Còn các bậc cao thủ chân chính có đủ tài đức sẽ không giao du với hạng người như anh ta. Huấn luyện viên Mao, thầy đừng xem thường bản thân, thầy có chỗ nào không bằng anh ta đâu?”


“Người trẻ các em, chỉ lý sự là giỏi.” Mặc dù là lý sự, nhưng Mao Thành Hồng cảm thấy rất ấm áp.
Xuống dưới lầu, Nghê Yến Quy nói. “Huấn luyện viên Mao, chủ tịch Ôn, em đi trước đây.”
Mao Thành Hồng nhìn bóng lưng cô. “Ôn Văn, em nghĩ vấn đề của chúng ta ở đâu?”


Ôn Văn: “Có lẽ…quá thờ ơ?” Học viên ở câu lạc bộ tán thủ chỉ xem câu lạc bộ như một thú vui, không quá cần thiết. Người thật sự quan tâm đến câu lạc bộ chỉ có mỗi Mao Thành Hồng và Ôn Văn, hoặc là thêm một Triệu Khâm Thư. Nhưng Triệu Khâm Thư ân cần cũng bởi vì cậu ta và Mao Thành Hồng quen nhau, nếu không cậu ta cũng sẽ không tham gia.


Hơn nữa, chẳng có mấy thành viên trong câu lạc bộ hăng hái tham gia thi đấu. Bên câu lạc bộ quyền anh, học viên nào cũng nhiệt tình hết sảy, đủ loại giải thưởng, có cái gì đăng ký cái đó. Thả lưới lớn, dẫu gì cũng vớt được mấy con cá nhỏ. Vả lại, thư ký của câu lạc bộ quyền anh rất biết cách chèo kéo, nhà đầu tư sau còn lớn hơn nhà đầu tư trước.


Mao Thành Hồng hỏi: “Không có sự ấm áp của gia đình phải không?”
“Đầu tiên phải phát triển sự gắn kết.” Ôn Văn nói. “Huấn luyện viên Mao, đừng tập luyện vội, ban đầu cứ từ từ đã. Buổi học đầu tiên hôm trước đã cho chạy ba cây số, làm rất nhiều người sợ hãi xin rút.”


Mao Thành Hồng nói. “Ba cây số mà còn không chạy được thì luyện tán thủ gì?”
*
Nghê Yến Quy đếm, đã mấy ngày rồi không gặp Trần Nhung.
Ngoại trừ những khi dùng kính viễn vọng nhìn cậu trong phòng vẽ, đến cả người cũng chẳng thấy.


Hoàng Nguyên Lượng bên cạnh đang loay hoay với chiếc giá vẽ, nói. “Nghê Yến Quy, cậu đừng có mà nối gót Ngô Thiên Hân.”
Nghê Yến Quy liếc ngang.


Lâm Tu vỗ đầu Hoàng Nguyên Lượng: “Cô ấy khác.” Cô nhìn trộm trước mặt toàn thể bạn học trong lớp, giữa thanh thiên bạch nhật, mọi người ai cũng biết, chỉ mỗi mình Trần Nhung không hay mà thôi.


Một tay Hoàng Nguyên Lượng ôm gáy. “Chắc khoa Kiến trúc cũng quen người trong lớp mình nhỉ? Sớm muộn gì cũng sẽ nói. Liệu Trần Nhung có sợ chết khϊế͙p͙ không?”
Lâm Tu đến gần Nghê Yến Quy. “Trần Nhung vẫn ngồi bên cửa sổ à?”
Nghê Yến Quy để kính viễn vọng xuống. “Ngay giữa cửa sổ, góc độ hoàn hảo.”


Lâm Tu. “Cậu ta đần thật.”
Mà cũng khéo, ngay trưa hôm ấy, Nghê Yến Quy nhìn thấy bóng lưng Trần Nhung trên đường đến căng-tin.
Cơ hội trời ban. Cô búng tay, khi quay đầu nhìn, đúng lúc thấy Lư Vĩ. Cô ới: “Hoàng tử nhỏ.”


Một tên gọi ngại ngùng. nhưng Lư Vĩ rất hưởng thụ. Cậu ta chỉnh lại tóc mái, bước đến hỏi: “Sao đấy?”
“Tôi muốn ngồi cạnh Trần Nhung, cậu chiếm chỗ giúp tôi đi, đợi tôi mua cơm rồi cậu lại đi.”
Lư Vĩ thấy lạ, hỏi. “Cậu chiếm chỗ rồi mới mua cơm?”
“Thế thì lồ lộ luôn rồi.”


“Chẳng phải cậu muốn theo đuổi Trần Nhung còn gì, lên luôn đi.”
“Ồ, tôi xông lên, hét to với cậu ấy “Tụi mình hẹn hò đi”, cậu nghĩ cậu ấy đồng ý không?” Nghê Yến Quy dõi theo hướng đi của Trần Nhung. “Thế giới của Trần Nhung giống một cây xấu hổ. Phải theo đuổi tinh tế, tinh tế, hiểu chưa?”


Lư Vĩ gãi đầu. “Chả hiểu.” Nhưng cậu ta vẫn ngồi xuống bên phải Trần Nhung.
Trần Nhung đang nói chuyện với hai cậu bạn học, một người ngồi đối diện cậu, một người ngồi bên trái cậu. Ba người đang trò chuyện về lớp học mỹ thuật hôm nay.


Lư Vĩ định nghịch điện thoại, ngẩng đầu lên chợt thấy một cô bạn đi ngang qua. Cậu ta nhìn trái nhìn phải, không thấy bóng dáng Nghê Yến Quy đâu.
Cô bạn ngồi xuống hàng khác, chỉ có một mình.
Lư Vĩ sốt ruột, cuối cùng cũng thấy Nghê Yến Quy đến. Cậu ta lại nhìn sang chỗ cô bạn kia.


Bên trái bên phải cô nàng đã có người ngồi, chỉ có chỗ ngồi đối diện vẫn còn trống.
Lư Vĩ không đợi được nữa, đột nhiên ôm quyền với Nghê Yến Quy, chỉ về phía cô bạn kia rồi đi mất.
Nghê Yến Quy trừng mắt, nhìn theo hướng cậu. Ồ, cô bạn kia là crush của Lư Vĩ.


Té ra bạn bè chơi chung với nhau toàn là một lũ trọng sắc khinh tình?
Nghê Yến Quy vội vàng đến bên cạnh Trần Nhung.
Thế nhưng, đã chậm một bước. Giờ ăn cao điểm, một cậu bạn nam đặt mông, ngồi xuống chỗ Lư Vĩ vừa ngồi.
Trần Nhung bị các bạn học nam vây quanh.


Nghê Yến Quy đứng ở giữa, không biết nên đi đâu.
Lúc này, Trần Nhung cầm điện thoại di động lên gõ vài chữ.
Nghê Yến Quy nhìn cậu, chẳng biết làm thế nào, chỉ đành chọn một chỗ ngồi khác, hoặc là ăn cơm xong rồi tạo ra cuộc gặp tình cờ sau bữa ăn. Cô chuẩn bị đi đến hàng sau.


Bỗng nhiên cậu bạn ngồi bên trái Trần Nhung cầm đĩa lên đi mất.
Nghê Yến Quy vội bước đến, bước chân cô chậm dần. Cách cậu vài bước, cô giả vờ ngạc nhiên: “Trần Nhung? Cậu đó hả?”
Trần Nhung quay đầu lại, mỉm cười dịu dàng: “Nghê Yến Quy.”
Cô cười khẽ: “Trùng hợp quá.”


Cậu chỉ chỗ ngồi bên trái mình: “Ngồi cùng nhé?”
Triệu Khâm Thư ngồi đối diện cười nhạt. “Bạn Nghê Yến Quy, đồng phục của cậu đẹp lắm.”


Sinh viên nữ ở Gia Bắc có hai bộ đồng phục mùa hè. Một bộ cơ bản, may theo chuẩn trường công. Một bộ khác là áo sơ mi trắng và váy xanh sẫm dài đến nửa gối. Nghê Yến Quy không mặc nhiều, cô thích bộ đồ thể thao kia, vừa rộng rãi mà còn thoải mái.


Nhưng, hình tượng cô nàng sinh viên ngoan ngoãn khi phối cùng bộ đồng phục này quả thật rất có rung cảm.
Xinh mà Triệu Khâm Thư nói, đương nhiên không phải đồng phục.


Mắt của Nghê Yến Quy khá thanh mảnh, ngấn nước, linh động quyến rũ lòng người. Nhưng gương mặt Nghê Yến Quy lại trẻ con, bộ đồng phục càng tôn lên nét trẻ trung của cô nàng. Khi cô tỏa ra sức hút, quả giống y như người đẹp vườn trường ngây thơ.
Vừa ngồi xuống, Nghê Yến Quy đã mỉm cười với Trần Nhung.


Đẹp tuyệt trần.
Trần Nhung như bị đụng trúng, vội dời mắt đi.
Cô thích nhất là những cậu trai rụt rè, muốn véo má cậu quá đi thôi.
Triệu Khâm Thư nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Trần Nhung.
Cái quái gì thế này?
-Hết chương 12-